Mùa thu, mùa gió, mùa của những bâng khuâng thoảng nhẹ, như thực, như mơ. Vanvietbooks xin trân trọng giới thiệu với các bạn tập truyện vừa Ngày gió không còn thổi lá bay, mong muốn đem đến cho bạn những khoảnh khắc đẹp nhất.
Hãy đặt tim mình vào yên lặng để lắng nghe những sắc màu của gió!
---
Một vài cơn gió đã thổi qua nhưng không cơn gió nào mang chúng tôi xa nhau. Vì chúng tôi đã cùng nhau níu cành ở lại. Nhưng tôi quên rằng bão là hàng triệu ngọn gió gộp lại… Và bão đủ mạnh để khiến một trong hai chúng tôi phải rời nhau... (Kawi, Ngày gió không còn thổi lá bay)
Với mình, anh mãi mãi là một ngọn gió. Gió không thuộc về đâu hết, gió thuộc về tự do. (Thùy Dương, Chiếc giỏ mây đựng đầu mùa hè)
Và chuông gió chính là chốn bình yên nhất để gió bày tỏ tâm hồn mình. (Phong Linh, Say gió)
Anh đặt lên đôi môi tôi một nụ hôn, nhẹ nhàng, da diết, mãnh liệt, giống như từng đợt sóng ào lên giữa biển khơi bao la hùng vĩ. Nụ hôn giữa gió ngày, giữa biển, giữa ánh sáng đỏ rực. (Quỳnh Thy, Nụ hôn trong gió)
Em nhắm mắt lại, cứ đứng thế trong yên lặng. Một cơn gió thoảng nhẹ làm bay những lọn tóc mềm. Lại một lần nữa bên khung cửa này, tôi được thấy thứ thanh âm không lời nhưng thánh thiện làm sao. (Thảo Thư, Giấc mơ màu gió)