Kiến trúc là một ngành nghệ thuật gắn bó với mặt đất, thuộc về mặt đất, vì vậy nó khác với hội hoạ, âm nhạc và văn học. Con người hoạt động ở bên trong kiến trúc, đó cũng chính là giá trị tồn tại của kiến trúc. Chức năng của kiến trúc là bảo vệ con người, với kiến trúc con người có thể chống lại sức phá hoại của thiên nhiên, sinh tồn đời này qua đời khác. Kiến trúc nhằm thoả mãn nhu cầu kép của con người là vật chất và tình cảm, nó khác xa với chức năng của kỹ thuật, kiến trúc khác một chiếc ô tô, một chiếc máy ghi âm hay một chiếc ti vi. Kiến trúc gắn bó với không gian, hình thức và kiến trúc gắn bó với công năng, nhưng không thể chối cãi nhiệm vụ trước tiên của kiến trúc là mang tính tượng trưng. Về nghệ thuật, kiến trúc là âm thanh của đất nước, một lớp học hay một thành quán cùng đều là một cái nhà. Kiến trúc mang một đặc chất đặc biệt, là cái “khung” của sinh hoạt quốc gia. Nó thể hiện niềm vui, nó có thể liên kết các kỹ năng, sự giàu có hay sự nghèo nàn và điều kiện khí hậu.
So với ngành nghệ thuật khác, kiến trúc tồn tại hai điểm:
- Một là kiến trúc phản ánh được đặc điểm cơ bản của nó, ví dụ môi cảnh sống và ý nghĩa tượng trưng của nó.
- Hai là kiến trúc kết hợp chặt chẽ với khu vực, địa điểm nhất định, địa hình khí hậu, quỹ đạo của mặt trời và sự biến đổi của nhiệt độ.
Kiến trúc cần phản ánh được ba điểm: địa điểm, yêu cầu của công năng và văn hoá của bản địa.
Lấy trường hợp Hy Lạp cổ đại làm ví dụ, có thể thông qua nghệ thuật, triết học và văn học để lý giải văn minh Hy Lạp, nhưng kiến trúc Hy Lạp đã hoà tan làm một với nghệ thuật, gánh vác một vai trò đặc biệt, các giá trị văn hoá đã nén chặt và đông kết vào kiến trúc, và ta nói kiến trúc và văn hoá là đại biểu của đặc trưng và giá trị của thời đại đó. Vì vậy ta nói kiến trúc - kết tinh của văn hoá – đều phản ánh lịch sử.
|