CÔNG NHÂN VỚI MÀU SẮC CỔ ÁO
Các nước phương Tây, nhất là ở Mỹ, có thói quen gọi những người làm các nghề nghiệp khác nhau theo mầu sắc của cổ áo. Cách gọi truyền thống có ''công nhân cổ xanh'' và ''công nhân cổ trắng''.
“Công nhân cổ xanh” thường chỉ những nhân viên chủ yếu lao động chân tay, như công nhân vận hành máy móc, sửa chữa, vận tải, xây dựng v. v. Địa vị kinh tế của họ tương đối thấp, điều kiện làm việc không tốt và khi làm việc thường mặc quần áo xanh.
''Công nhân cổ trắng'' chủ yếu chỉ những viên chức chủ yếu lao động bằng trí óc, như nhân viên kỹ thuật, nhân viên y tế, nhân viên quản lý và những người nắm được kỹ thuật phức tạp, thao tác trên các nút bấm, các bảng điều khiển v.v. Điều kiện kinh tế và điều kiện làm việc của họ đều khá tốt, khi làm việc có thể ăn vận chỉnh tề, áo quần trắng tinh, vì thế có tên ''công nhân cổ trắng”.
Những năm gần đây, lại xuất hiện những ''công nhân cổ áo'' mới. ''Công nhân cổ phấn hồng'' chỉ những người làm ở các ngành nghề mà phần lớn nhân viên là phụ nữ, như nhân viên bán hàng, giáo viên, thứ ký v.v... ''Công nhân cổ xám'' chỉ những công nhân phục vụ ngành sửa chữa, như sửa chữa ô tô, bảo dưỡng máy móc v.v. ''Công nhân cổ vàng'' chỉ lớp công nhân kiểu mới, nắm vững tri thức trong thời đại thông tin, như công trình sư, luật sư, các nhà phân tích, dự báo, những nhân viên lập trình, hoạch định kế hoạch v.v...Ngoài ra còn có ''công nhân cổ thép” chỉ những người máy đang làm thay lao động của công nhân trong các lĩnh vực như phun sơn, khai ngỏ, luyện kim v.v...