Tác giả: Sưu tầm
Thể loại: Truyện ngắn hay nhất
Trong khoảng màu hạt dẻ đó, tôi chỉ kịp bước lại gần chiếc dương cầm bị phủ kín, buông những ngón tay xuống dòng phím và những âm thanh nặng trịch lại vang lên, âm ỉ trong tiếng lòng của một kẻ khờ khạo.
Tôi gặp An Nhiên trong một quán trà sữa nhỏ, nằm chéo góc một ngôi trường cấp ba. Dạo đấy, đang ở nhà chờ giấy kết quả thi cuối khóa nên tôi khá rảnh rỗi. Trong đầu luôn nghĩ đến việc tìm kiếm một cô bạn gái để phủ kín khoảng thời gian nhàm chán này. Thế là, đang dạo đêm trên phố, bỗng tôi liếc sang bên kia đường thì thấy một quán trà sữa nhỏ, bị che khuất bởi một vài cành hoàng lan rủ bóng. Chạy thêm một lúc nữa tôi mới quyết định vào quán. Và điều làm tôi chú ý đến đầu tiên khi đặt chân vào Hoàng Lan là chiếc dương cầm cỡ bé được đặt ngay góc phòng. Trông nó không bám bụi, hẳn vẫn còn hoạt động được. Đang ngơ ngẩn bởi vẻ đẹp cổ kính của chiếc đàn thì có tiếng ai đó gọi với từ phía sau cùng cái vỗ vào vai.
Xin lỗi, anh dùng gì ạ?
Tôi giật mình một cái và sực nhớ ra rằng mình vẫn chưa tìm được chỗ ngồi. Nhưng cái làm tôi bối rối hơn nữa là câu hỏi của người phục vụ. Tôi ngồi luôn xuống cái ghế gần đó và nói cho người phục vụ biết tôi dùng trà sữa vị sầu riêng. Thú thực là tôi cũng đã đi trà sữa nhiều với bạn bè rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi một mình, và gọi đúng thức uống dành cho kẻ thất tình. Hoàng Lan đẹp quá, với tông màu hạt dẻ làm chủ đạo cùng những chiếc đèn nhỏ được bày trí ở các góc của trần. Qua lớp cửa kính nhìn từ trong quán ra, có thể thấy một Hà Nội nhộn nhịp không kém gì ở Sài Gòn những ngày cuối thu như thế này. Chợt tôi nghĩ đến câu hát: “Hà Nội có lẽ đẹp nhất về đêm…”. Đang say sưa trong bản tình ca nhẹ nhàng cùng những ý nghĩ về Hà Nội đầy bí ẩn này, bỗng tôi khựng lại khi ai đó đã tắt nhạc đi. Cảm thấy khó chịu trong người, tôi định chạy đến hỏi người quản lí thì… có người con gái bước ra, phía dương cầm cỡ bé. Tôi lại ngồi xuống và chờ đợi điều gì sẽ tiếp diễn. An Nhiên, cô gái đó tên là An Nhiên, một cái tên đẹp phải không nào, nhưng mãi sau này tôi mới nhận ra rằng nó đẹp bởi vì nó có ý nghĩa. An Nhiên, mặc nhiên đã bình an như vậy.
Và cho đến những ngày đầu đông trên phố Hà Nội, hoa hoàng lan đã hé nở tự bao giờ. Hương hoàng lan thơm quá, tuy xồng xộc vào cánh mũi nhưng cũng chưa đến nỗi làm người ta phải tức giận. Khoảng thời gian này cũng là lúc tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi nghĩ về cuộc nói chuyện đầu tiên của tôi và An Nhiên, không biết sẽ như thế nào nữa đây. Tôi nghĩ về cách làm quen với em, nói thế nào để không gượng ghịu, bởi qua đôi mắt vô hồn đó tôi biết em sẽ chẳng muốn tiếp xúc với ai, ít nhất là trong lúc này. Tôi hồi hộp chờ đến cuối ngày để được đến gặp em, tại Hoàng Lan thân thuộc. Trong lúc đi tôi vẫn nghĩ về đôi mắt ấy, sao có thể buồn đến vậy. Chẳng lẽ thứ gì muốn đẹp đều phải chấp nhận cảnh buồn bã sao? Tôi nhớ em quá! Gặp em tôi sẽ bắt chuyện, kể về cậu con trai tình cờ đi ngang qua Hoàng Lan và chết ngẩn vì đôi mắt vạn sầu của cô gái dương cầm. Chắc em sẽ vui lên và nói chuyện với tôi thôi…
Dường như tôi ảo tưởng nhiều quá thì phải. Tôi háo hức đến gặp em với hy vọng làm cho đôi mắt ấy bớt sầu đi, nhưng có lẽ không kịp nữa rồi. Tôi bước chân vào quán thì thấy chiếc dương cầm đang bị phủ lên chiếc khăn cũ. Tôi vội hỏi người phục vụ thì biết được rằng An Nhiên đã xin nghỉ việc, vì thế mà dương cầm tạm thời ngừng hoạt động. Tôi hụt hẫng làm sao, bao dự định về một cuộc trò chuyện thân mật đã vỡ ra ngay tức khắc như chưa từng xuất hiện trong tâm trí tôi. An Nhiên đã đi và không để lại một chút gì cả. Cũng phải, cớ gì cô ấy phải thông báo cho tôi biết chứ, An Nhiên có biết tôi là ai đâu. Tôi tự trách mình sao không nói chuyện với em sớm hơn một chút để không phải hối tiếc như lúc này. Em đi vội quá, trời chỉ mới vào đông thôi, hoa hoàng lan vẫn còn chưa nở hết cơ mà. Tôi chợt thấy trong lòng như thắt lại, nghèn nghẹn nơi cuống họng dù tôi vẫn chưa nói một lời nào. Hình ảnh về người con gái mỏng manh, đôi mắt long lanh mà buồn vô cùng, những ngón tay gầy nữa, trông đã xanh xao lắm rồi. Tôi sẽ không được thưởng thức những bản nhạc du dương từ đôi bàn tay đó nữa sao? Sự do dự, chậm chạp đã giết chết một cuộc tình. Trong khoảng màu hạt dẻ đó, tôi chỉ kịp bước lại gần chiếc dương cầm bị phủ kín, buông những ngón tay xuống dòng phím và những âm thanh nặng trịch lại vang lên, âm ỉ trong tiếng lòng của một kẻ khờ khạo.