Truyện: Vị Ngọt Của Cafe... Không Đường

Tác giả: Sưu tầm

Thể loại: Truyện ngắn hay nhất

Cafe dù không có đường thì nó vẫn có vị ngọt riêng của nó mà không phải ai cũng cảm nhận được

Tiếng nước chảy róc rách từng nhịp rồi vỡ òa vào bầu không gian vắng lặng đến ngạt thở. Nó thích café Thủy Mộc vì vẻ cái yên tĩnh hiếm hoi, hoàn toàn khác xa với các địa điểm ồn ào khác. Vậy mà hôm nay nó thấy trong lòng có một cảm giác vô cùng bất an, tự nhiên nó lại qua đây và hẹn hắn ra gặp mặt.

Tách cà phê của nó vẫn như ngày nào, vẫn đắng chát theo thói quen của một con nghiện cà phê không đường nhưng không hiểu sao nó lại cảm thấy rất ngon và không thể nào cưỡng lại cái vị đắng the thé trên đầu lưỡi rồi sau đó là cái vị ngọt đến lạ lùng. Ai cũng nói nó chẳng giống ai vì con gái phải dịu dàng và từ tốn còn nó thì… vô cùng “giống con trai”.

“Sao sớm vậy nhỏ?”

Mãi mê nhìn tách cà phê rồi suy nghĩ vớ vẫn, nó hoàn toàn không nhận ra hắn đã hiện hữu từ lúc nào cho đến khi giọng hắn truyền đến tai nó khiến nó thật sự bối rối.

“À… ừ… thì… tại tao không biết làm gì nên ra đây sớm thôi. Mày không biết tao thích ngồi đây nhìn nước chảy à?”

Sao mà hắn lại không biết chứ. Đã bao năm qua từ thói quen cho đến sở thích của nó lúc nào mà hắn không nhớ thật kĩ. Một đứa con gái khuôn mặt không xinh, ăn nói cọc cằn nhưng lại vô cùng quan tâm người khác, suốt ngày chỉ chơi chung với tụi con trai nhưng lại có một cái gì đó rất dễ thương và cuốn hút. Đó là tất cả những nhận định mà hắn rút ra được khi trở thành bạn thân của nó trong 11 năm nay.

“Ừ thì biết nhưng có cần ấp a, ấp úng vậy không trời? Hôm nay mày lạ quá…”

“Ừ thì tại mày làm tao hết hồn kìa. Tao đang nhập tâm mà mày làm tao mất hứng cả rồi…”

Hắn im lặng, nhớ nó quá. Cũng đã lâu lắm rồi hai đứa có gặp nhau đâu. Ừ thì cũng đúng, hai đứa học ở hai nơi xa cách hàng trăm cây số, đâu phải muốn gặp nhau là gặp. Hắn tự cố đưa ra cái lí do đó để lừa gạt chính bản thân mình vì trước đây hắn cũng từng dầm mưa không biết bao nhiêu lần để xuống thăm và rướt nó về nhà hay là chở đi chơi. Nghĩ lại sao mà hắn ngốc quá không biết. Tình cảm hắn dành cho nó tại sao nó cứ ngây ngô không bao giờ chịu hiểu. Ừ chắc tại nó nguyên tắc quá hay tại hắn sợ, sợ một ngày tình bạn cũng không còn. Như vậy hắn sẽ phải sống sao khi thiếu đi nụ cười của nó?

“Quốc! Uống gì? Phục vụ đứng chờ nãy giờ kìa…”

Nó đập mạnh vào tay hắn khi thấy hắn đang thẫn thờ suy nghĩ khiến hắn giật cả mình. Rồi hắn cũng không biết hắn phải nói cái gì, chỉ lắp ba lắp bắp trông thật ngớ ngẫn.

“Chị cho hắn một chai 7up chanh đường đi ạ!”

Nói xong nó quay qua hắn tỏ vẻ khó hiểu.

“Sao hôm nay mày im lặng và ngớ ngẫn vậy Quốc? Không giống mày mọi khi tí nào”

“À thì tại tao vui, tự nhiên mày gọi nói qua đây thăm tao… Ừ mà mày vẫn nhớ tao thích uống 7up chanh đường à?”

“Lại vớ vẫn. Chơi chung gần 11 năm chẳng lẽ không nhớ. Mà có gì đâu mà vui, đây đâu phải là lần đầu tiên tao qua đây thăm mày đâu. Làm như trời sắp sập tới không bằng…”

“Tao không biết, nhưng tao có linh cảm lạ lắm. Lúc trước mày sang đây toàn gọi điện thoại kêu tao rướt rồi hai đứa cùng đi chơi. Nhưng hôm nay mày lại gọi tao ra đây… Tao không hiểu cho lắm… Tao thấy không giống mày…”

“Tại sao mày và Thu chia tay? Mày nói tao nghe đi, có phải vì…”

Tự nhiên nó chuyển chủ đề nhanh đến chóng mặt nhưng nó lại nói ngay đến vấn đề mà hắn hoàn toàn không hề muốn đề cập đến. Hắn không ngờ chuyện này nó cũng biết.

“Không liên quan gì đến mày, tại không hợp. Tao không yêu Thu, mày đừng có hiểu lầm. Mà sao mày biết? Thu gọi cho mày hả? Nó nói gì với mày?....”

“Chuyện đó không quan trọng. Mày nói tao nghe đi, nếu không phải vì tao thì tại sao? Tao rất hiểu mày, mày đâu phải là một con người như thế. Nếu cần tao sẽ giúp mày giải thích, thật ra tao với mày không có gì. Thu nhất định sẽ hiểu…”

Không hiểu tại sao nghe nó nói hắn lại thấy lòng đau hơn gấp bội. Nó có thật sự hiểu hắn? Về sở thích, về tính tình tất cả không ai bằng nó sao duy chỉ có con tim hắn là nó không bao giờ chịu hiểu. Nó không hiểu thật hay là cố tình né tránh. Hắn đã sợ hãi từ rất lâu nên đã cố giấu cảm xúc trong lòng mình biết bao năm nay, nhưng hôm nay, hắn không cho phép mình im lặng nữa.

“Mày thôi đi. Tao không có gì để giải thích với Thu vì thật ra tao không có cái quyền đó. Tao không hề yêu Thu mà thật sự rất yêu mày, yêu từ rất lâu, rất lâu. Lâu đến nỗi tao sợ phải mất đi cái tình bạn vốn có. Tao sợ tao sẽ mất đi sự quan tâm từ mày, không được viện cớ đi thăm mày, không còn cơ hội vô nhà rướt mày đi đón giao thừa… Mọi thứ đã trở thành những thói quen không thể nào thay đổi của tao, mày biết không?...”

Nó lặng người. Nó không biết phải nói thế nào. Hắn cũng im lặng, không khí càng lúc càng ảm đạm. Nó cảm thấy ngạt thở. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao bấy lâu nay nó lại không hề hay biết. Không! Không phải nó không biết mà thật ra là nó không muốn biết. Vì cũng như hắn, nó rất sợ nó sợ tình cảm nhỏ bé mong manh ấy rất ư là dễ vỡ nhưng tình bạn của nó và hắn sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng nó nào đâu biết chính sự lo lắng của nó lại làm cho hắn đau khổ như thế.

****

Ba tháng trước

“A lô! Dung ơi thứ 7 tuần này qua tao chơi, tao rủ mấy đứa bạn tao về nhà, có thằng Thanh nữa. Mày là đứa b ạn thân nhất của tao nên không thể vắng mày được…”

“Để tao coi sao, không biết có qua mày được không nữa. Tao không có xe mà…”

“Trời, lo gì. Tới đó tao rướt, vậy nha. Không tính toán gì nữa hết. Bye mày”

Cái thằng quỷ, chưa nói xong là tắt máy, không cho người ta cơ hội từ chối nữa. Nó nghĩ thầm rồi bỗng thấy vui vui. Mỗi lần nói chuyện với hắn nó đều vui như thế. Nói rồi nó tiếp tục mở hoạt hình lên xem mà chẳng thèm nghĩ ngợi thêm đều gì.

Tối thứ 6

Nó đang mãi mê chuẩn bị quần áo để mai qua Cần Thơ chơi thì nghe chuông điện thoại reo inh ỏi. Chắc là Quốc, nó thầm nhủ rồi với tay lấy cái điện thoại. Không phải, là Minh. Minh cũng là bạn thân của Quốc, nó gặp Minh trong một lần Quốc chở nó đi hợp lớp cũ của Quốc. Rồi không hiểu sao dạo này Minh siêng nhắn tin và gọi điện cho nó quá.

“A lô, Dung nghe!”

“Dung ơi! Quốc có rủ Dung mai qua nó chơi không?”

“Ừ có! Nó cũng rủ Minh hả?”

“Ừ! Mai để Minh chở Dung đi nha!”

“Trời. Nghĩ sao vậy? Chạy 70km để xuống Dung rồi thêm khoảng 100km qua Cần Thơ à? Rãnh quá hén…”

“Có gì đâu, Minh đang rãnh mà… Đi nha Dung?”

“Thôi! Quốc hứa xuống rướt Dung rồi. Xin lỗi Minh nha!”

“Trời! Thằng đó xạo quá! Mai nó bận rướt Thu rồi, không rãnh rướt Dung đâu. Quyết định vậy đi nghen. Mai 8 giờ Minh xuống…”

Nói rồi Minh cúp máy, nó ngồi thơ thẫn. Nó không còn tâm trí nào làm tiếp công việc hiện tại. Tại sao Minh lại nói như vậy? Thu là ai? Chẳng lẽ người đó còn quan trọng hơn nó? Đó giờ Quốc chưa bao giờ thất hứa với nó. Tại sao lại…

Sáng thứ 7

“Chuẩn bị xong chưa mày? Giờ tao xuống rướt mày nha?”

“Không cần, Minh rướt tao rồi. Mày làm gì làm đi. Bibi”

Nói rồi nó cúp máy. Nó không chịu để hắn nói thêm tiếng nào, hắn gọi lại nó không nghe. Nó cũng không biết nó đang làm cái gì nữa. Nhìn cái cây xương rồng trên bàn, nó nhẹ nhàng cho vào hộp quà và gói lại. Nó thấy máu nó đang chảy. Từng cái gai xương rồng nhọn hoắt đâm vào tay nó túa máu, dù không nặng lắm nhưng nó thấy đau kinh khủng. Món quà sinh nhật mà nó dành tặng hắn, vất vả lắm mới mua được thứ mà hắn thích nhưng hôm nay nó lại thấy vô nghĩa quá. Mới hôm qua còn vui vậy mà bây giờ…

Nó lấy một mảnh giấy note, khẽ ghi lên dòng chữ “Khi nào xương rồng nở hoa, khi ấy tao có chồng” rồi xếp thành một con hạc bé xíu đặt lên trên cây xương rồng và dán nắp hộp lại. Nó cũng không hiểu vì sao nó lại làm thế, thật ngốc nghếch. Nó thấy tâm trạng mình trống rỗng.

Bây giờ đã là 10 giờ mà Minh vẫn chưa xuất hiện, nó gọi điện thoại cho Minh nhưng không thấy ai trả lời. Nó chán nản và không còn muốn đi nữa. Nghĩ lại mới thấy, Quốc chư a bao giờ bắt nó phải chờ đợi. Nó cảm thấy buồn, sao lúc nào nó cũng nghĩ tới hắn. Có người nói yêu nó, nó lại nghĩ người này không được như hắn nên thôi. Rồi bao nhiêu người như thế cứ bước qua cuộc đời nó, người ta cũng đâu chịu nổi cái cảnh chờ đợi trong vô vọng. Thế rồi thôi, nó chấp nhận cái cảnh sống và tôn thờ cái chủ nghĩa độc thân của nó. Nó cảm thấy vui vì ít ra cũng có nhiều người quan tâm nó…

“Take me your heart… Take me to your…”

Tiếng nhạc chuông điện thoại làm nó giật cả mình. Là hắn…

“Đi chưa? Tới đâu rồi?...”

“Chưa. Tao không đi nữa, xin lỗi mày…”

“Sao vậy? Thằng Minh đâu? Tao gọi nó nãy giờ không được…”

“Làm sao tao biết. Tao gọi nó có được đâu. Tao mệt mỏi lắm rồi. Không đi nữa…”

“Mày khùng quá! Cho tao một tiếng đồng hồ, tao xuống liền…”

Nói rồi hắn cúp máy, nó ngẫn người. Sao hắn lại như thế? Hắn muốn làm nó đau đến chừng nào nữa, mệt mỏi quá. Nó chỉ muốn được yên tĩnh thôi mà…

Tiếng chuông điện thoại lại tiếp tục reo làm nó giật cả mình. Là Thanh…

“Ha ha. Mày hay thật”

“Gì vậy thằng quỷ, lâu rồi không gặp muốn bị chửi hả?”

Thanh, Quốc và nó là bộ ba chơi thân từ thời cấp 2 nên nói chuyện rất tự nhiên.

“Ừ chửi đi. Có bao giờ mày chửi lại tao đâu. Nhưng nghĩ lại kĩ năng đốt nhà của mày cũng hay thật”

“Gì vậy trời? Mày càng nói tao càng không hiểu gì luôn rồi đó… Có gì nó lẹ đi, dài dòng hoài…”

“Thằng Quốc nó bỏ con bồ nó lại đây cho tao rồi chạy đi rướt mày rồi. Con nhỏ này nó đang tá hỏa kìa. Thế nào nhà cũng cháy…”

“Cái gì? Thiệt hả? Tao có biết đâu…”

“Thôi giả nai đi. Tao sợ tụi mày rồi. Yêu nhau thì cứ nói làm vậy làm chi, khổ mình khổ người. Tao cúp máy đây. Phải chở con bồ nó qua Cần Thơ nữa…”

Nói rồi Thanh cúp máy, nó càng ngớ ngẫng. Nó bắt đầu không hiểu chuyện gì. Quốc có bạn gái mà không cho nó biết lại còn bỏ nhỏ đó lại mà đi rướt nó. Hắn đúng là khùng thật rồi.

Lúc nó mãi mê suy nghĩ thì Minh xuất hiện rồi xin lỗi nó rối rít. Đó giờ nó ghét nhất là cái cảnh chờ đợi vậy mà hôm nay nó lại chẳng để tâm gì. Nó quyết định đi với Minh mà không thèm đợi hắn. Nó lấy điện thoại ra nhắn vỏn vẹn cho hắn một dòng “Minh tới rồi, không cần rướt tao”.

Lúc nó tới Cần Thơ là gần 3 giờ chiều. Mọi người nhìn nó bằng ánh mắt thật khó chịu, đặt biệt là hắn và một cô gái mà nó không biết tên. Hôm nay có nhiều người mà nó không biết mà cũng có ai thèm giới thiệu gì với nó. Tự nhiên nó thấy lạc lõng và mệt mỏi vô cùng. Nó đi thẳng vào nhà chào mẹ hắn. Cũng lâu rồi nó chưa gặp bác vậy mà bác vẫn nhớ nó và hỏi thăm nhiều lắm. Tự nhiên nó thấy vẫn còn được chút an ủi. Đang mãi mê phụ bác làm đồ ăn thì Thanh vỗ vai nó làm nó hết cả hồn.

“Lâu rồi mới gặp, con quỷ, dạo này mày sao rồi mà không liên lạc gì với tao hết vậy?”

“Ừ lâu rồi mới gặp mày. Từ Bình Dương về cũng không thèm a lô tao một tiếng. Có mình thằng Quốc là bạn mày à?”

“Hì. Nói với mày và nó thì có gì khác nhau đâu. Kết quả thì bây giờ mày cũng biết đó thôi…”

Tính Thanh vẫn vậy, ăn nói thô lỗ và chẳng chịu xem nó là con gái tí nào. Nhưng không hiểu sao nó và Thanh lại thân nhau đến vậy. Hai đứa nói chuyện rất nhiều, cuối cùng nó cũng biết cô gái nhìn nó lúc nãy chính là Thu. Quốc thật biết chọn người, Thu thật sự dễ thương và xinh xắn. Cuối cùng thằng bạn thân của nó cũng tìm được một nữa của mình rồi, lẽ ra nó phải vui lắm chứ nhưng giờ đây nó lại thấy mình trống rỗng và vô cảm. Nó bị sao vậy trời? Nó tự nghĩ rồi thấy mình chẳng còn giống mình tí nào. Đang mãi mê suy nghĩ về chuyện của Quốc và Thu thì hắn đã đứng sau lưng nó lúc nào không hay. Vẫn im lặng đứng nhìn nó và không nói một lời…

“Trời ơi! Mày làm gì đứng sau lưng tao vậy? Làm tao hết hồn, cũng may là tao không bị bệnh tim à…”

“Thì biết mày không bị bệnh tim nên mới làm vậy đó. Mà này…”

“Gì vậy?”

“Sao hồi nãy mày không đợi tao? Không phải mày ghét nhất là người ta thất hứa và khiến mày chờ đợi sao? Mày khác trước nhiều quá…”

“Tao cũng còn biết nghĩ mà. Mày có nghĩ cho cảm giác của Thu không? Nó là bạn gái của mày mà mày lại làm vậy với nó thì mày đi chết đi là vừa rồi…”

“Sao mày biết chuyện của Thu? À… Thằng Thanh đúng không? Tao đã nói rồi mà nó còn nhiều chuyện. Mệt mỏi thật…”

“Nó nói vậy là vì muốn tốt cho mày thôi. Tao không muốn biến thành kẻ đốt nhà người khác. Nhờ cái hành động của mày mà Thu nhìn tao bằng cái ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy. Tao sợ lắm rồi…”

“Sao mày không hiểu cho tao gì hết vậy? Tao làm vậy là vì… Mà thôi! Nói ra cũng không còn ý nghĩa gì. Tao xin lỗi…”

Nó im lặng và hắn cũng thế, bầu không khí lúc này ngập tràn một màu xám xịt. Nó có cảm giác như sắp ngạt thở nếu cứ tiếp tục ở lại đây cùng hắn. Nó định đứng dậy bước ra khỏi nhà bếp thì hắn đã bước ra trước nó. Có lẽ hắn hiểu rất rõ tâm trạng của nó hiện giờ. Nó mệt mỏi khi phải chịu đựng cái ánh mắt khó chịu từ Thu mà người gây ra không ai khác là hắn. Hắn chưa từng muốn mọi chuyện lại xảy ra thế này. Nó biết mọi người ở đây có người không thích nó nhưng mọi chuyện lại ra nông nổi thế này thì nó cũng đành chịu. Nó đành cố gắng hòa nhập vào cái khung cảnh giả tạo hiện giờ và hi vọng thời gian trôi nhanh hơn để sáng mai được về.

Tối đó, cả nhóm ngồi chơi đánh bài quẹt lọ, nó ngồi nhìn với bộ dạng nhàm chán vì mấy cái trò này nó không hứng thú là mấy. Nó khẽ thở dài rồi xuống nhà bếp, nó mở tủ lạnh lấy cốc nước uống thì nó nhìn thấy dáng hắn sau cánh cửa. Hắn đang đứng cạnh gốc sơ ri ngoài sân sau và… hút thuốc. Quá bất ngờ, lần đầu tiên nó thấy hắn hút thuốc. Cái dáng cao gầy của hắn đang bị bao phủ bởi một làn khói trắng thoát ẩn thoát hiện trong đêm tối. Nó thấy trong lòng dân lên một cảm giác khó chịu đến không tả nổi. Nó ghét con trai hút thuốc vì nó bị dị ứng với khói thuốc. Hắn biết rõ điều đó vậy mà hắn lại… Nó muốn khóc, nhưng nó biết lấy cái lí do gì để khóc? Nó chỉ là một đứa bạn thân của hắn mà bạn thì không nên xen quá nhiều vào cuộc sống của người khác. Nó hiểu lắm chứ, nhưng nó đau, đau lắm. Nó bước thật nhanh như chạy trốn cái thực tại mà nó đã nhìn thấy. Hắn nhìn nó chạy vụt khỏi nhà bếp trong vô vọng, hắn chưa bao giờ muốn nó nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của hắn như bây giờ nhưng tất cả đã muộn màng. Hắn thấy nó ngồi trước ghế đá, một mình và tuyệt vọng. Hắn muốn bước đến bên cạnh nó nhưng hắn thấy Thu đang nhìn hắn, thế là hắn đành lặng lẽ bước về phía Thu nhưng thật ra lòng hắn vẫn luôn hướng về một nơi khác. Tim hắn đang nhói lên một cảm giác vô cùng khó chịu, hắn thấy mình giả dối quá khi đang có gắng lừa gạt mọi người mà quan trọng hơn là lừa gạt chính hắn. Hắn thầm nguyền rủa bản thân mình.

“Sao ngồi ngoài này buồn vậy? Sương xuống dễ cảm lạnh lắm đó Dung…”

Giọng nói ngọt ngào và quan tâm của Minh làm nó choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng dài vô tận. Nó khẽ mĩm cười gượng gạo.

“Không có gì. Tại thấy hơi ngột ngạt. Sao Minh cũng ra đây? Sao không chơi cùng mọi người?”

“Minh muốn dạo phố đêm Cần Thơ. Lâu rồi mới có dịp qua lại Cần Thơ…”

“Cho Dung đi với được không? Dung cũng muốn ngắm Cần Thơ về đêm lắm…”

“Được thôi, Dung đợi Minh lấy xe cái…”

Nói rồi Minh đi thẳng vào nhà dắt xe, cả nhóm đang chơi bài hăng hái cũng phải bất ngờ. Nó nghe Minh nói gì với họ rồi nghe luôn cả tiếng cười gian trá. Nhưng giờ đây nó không quan tâm gì nữa hết. Điều duy nhất mà nó muốn lúc này là đi đâu đó thật xa. Nó thấy ngột ngạt kinh khủng. Nó chỉ biết lúc ấy hắn chạy ra nắm lấy tay nó rồi chửi như tát nước vào mặt nó.

“Mày khùng hả Dung? Giờ này khuya rồi đi đâu? Ở nhà cho tao. Đường này về đêm trộm cướp nguy hiểm lắm mày biết không?”

“Tao thích! Ngủ trước đi không cần đợi tao…”

Nói rồi nó đẩy tay hắn ra không một chút ngập ngừng và leo lên xe Minh đi mất. Nó đâu biết rằng hắn đang đứng thẫn thờ nhìn theo như chết lặng và Thu cũng chứng kiến hết mọi chuyện vừa xảy ra. Nó chỉ biết là hắn gọi điện và nhắn tin cho nó liên hồi mà nó cũng không thèm quan tâm. Nó lạnh lùng đến nổi bản thân nó cũng không thể tin nổi. Ngồi trên xe, nó cảm nhận được cái lạnh thấu xương của đường phố về khuya. Lúc nãy vì nó gấp quá nên không đem theo áo khoác và cả Minh cũng thế. Bến Ninh Kiều giờ đây chỉ còn lại một khoảng lặng đến đáng sợ, không một bóng người. Những ngọn liễu nhẹ nhàng đu đưa trước gió mang đến một cảm giác ảm đạm và trầm lắng như phảng phất đâu đó một nỗi buồn man mác khó tả. Cuối cùng nó và Minh chạy một vòng lên cầu Cần Thơ. Nó chưa bao giờ đi đâu một mình với con trai vào đêm khuya thế này, hơn nữa đây lại là một người không thân thiết gì. Nó nhớ chỉ có một lần duy nhất là hắn vào nhà xin mẹ nó cho nó đi đón giao thừa và hai đứa đã rất vui, hôm đó cũng là một đêm rất lạnh, vừa chen chút, vừa mệt mỏi giữa dòng người đông đúc, lại còn đi lạc… nhưng đó là những kỉ niệm rất đẹp mà nó sẽ không bao giờ quên được. Nghĩ kĩ lại thì mọi kí ức của nó đều gắn liền với hắn. Nghĩ lại nó thấy mình cô độc quá. Giờ nó mới có cảm giác sợ, rất sợ. Nó tự trách bản thân mình ngốc nghếch. Nếu giờ Minh mà làm gì nó thì nó cũng không biết phải ra sao, sao nó dễ tin người quá? Nó lại nhận được tin nhắn của hắn…

“Về đi, tao xin mày…”

Nó biết hắn đang rất lo lắng nhưng nó không thể làm gì khác được. Thật sự thì nó đang sợ nhưng nó lại không muốn về. Cuối cùng nó quyết định đặt cược vào sự dễ tin của nó. Nó ngồi trên cầu và nói chuyện với Minh, nó cũng cảm nhận ở Minh một sự cô độc như nó, có lẽ vì thế mà nó có thể tâm sự rất nhiều cùng Minh. Hai người mãi mê nói chuyện mà quên cả thời gian. Đêm nay có lẽ cũng không phải là một đêm quá tệ.

“Tại sao Dung lại thay đổi thái độ đột ngột vậy? Minh thấy hình như Dung đang giận Quốc…”

“Đâu có đâu…”

“Không muốn nói thì thôi, nhưng Minh thấy vậy đó. Hôm nay hình như thằng Quốc nó rất buồn…”

“Sao Minh biết? Nó phải vui mới đúng chứ, bạn gái nó qua chơi với nó mà…”

“Minh thấy nó hút thuốc. Đó giờ Minh chỉ thấy nó như vậy 2 lần, một lần là khi cha mẹ nó có chuyện và lần nữa là hôm nay…”

“Thật không?”

“Ừ…”

Nó lặng người, vậy mà nó dám nói nó là bạn thân của hắn. Nó thật ra không biết được gì hết. Trước mặt nó hắn luôn làm ra vẻ cứng rắn. Lúc cha mẹ hắn li thân hắn còn rủ nó đi ăn kem, cười toe toét mà nói là hắn không sao. Lúc đó nó cũng cười và cảm thấy rất vui nhưng hóa ra…, nó đúng là một con ngốc. Hơi hụt hẫng, nó thấy mình vô dụng quá…

“Mày đang ở đâu? Đừng làm tao điên. 15 phút nữa mày không về thì tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày”

Lại là tin nhắn của hắn, nó biết hắn chưa từng gạt nó. Nó khẽ quay sang Minh và nói:

“Mình về thôi, Quốc đang giận lắm!”

“Ừ, nãy giờ nó gọi và nhắn tin cho Minh quá trời. Mình về thôi!”

Con đường về nhà Quốc làm nó thấy dài vô tận, nó luôn nhìn vào điện thoại đếm thời gian. Nó sợ quá 15 phút, nó sợ hắn sẽ không bỏ qua cho nó. Hắn chưa bao giờ nói suông nên nó cảm thấy vô cùng lo lắng. Đúng 15 phút, nó về tới thì thấy dáng hắn đứng đầy lo lắng. Lúc đó, nó nghĩ hắn sẽ chửi cho nó một trận no đủ nhưng hắn lại không nói với nó một câu nào mà bỏ vào nhà. Nó chưa bao giờ thấy hắn lạnh lùng với nó như thế. Nó cảm thấy khó chịu quá, nó muốn xin lỗi hắn nhưng tại sao nó lại phải xin lỗi? Hắn chỉ là bạn nó thôi mà. Nó tự nhủ thế rồi thôi. Mọi người đã ngủ, chỉ có mình hắn và Thu. Thu nhìn nó với ánh mắt khinh miệt và tức giận. Nó có thể hiểu được cảm giác của Thu nhưng nó không muốn quan tâm. Người mà nó quan tâm bây giờ chỉ có hắn thôi.

“Đi chơi vui không chị? Anh Quốc đứng ngồi không yên, vào phòng ngủ rồi mà cứ đi ra đi vô và liên tục nhắn tin và gọi điện thoại cho chị đó…”

Nó cảm nhận được cái vị cay nghiệt và sắt lạnh trong từng câu từng chữ của Thu, nó cười gượng gạo.

“Chỉ dạo vòng quanh thôi chứ có chơi gì đâu mà vui. Chị xin lỗi vì làm em mất ngủ…”

Thu không nói gì mà lặng lẽ bỏ vào phòng Quốc. Nó ngồi ngây người trên ghế và thở dài mệt mỏi.

“Uống cà phê đi. Lạnh lắm rồi phải không? Lần sau làm ơn đừng có ngốc như vậy nữa!”

Giọng nói mang vẻ hờn giận nhưng lại rất quan tâm của hắn làm nó gần như sắp khóc. Nó với tay lấy cốc cà phê từ tay hắn rồi chỉ lặng lẽ cúi đầu.

“Cảm ơn”

“Của tao đâu thằng quỷ? Tao cũng lạnh nữa nè”

“Mày muốn uống thì tự đi mà pha. Có phải con gái đâu mà được phục vụ”

Nó cảm nhận được sự trách hờn và bực bội khi hắn nói chuyện với Minh nên nó cũng không dám mở miệng nói thêm gì mà chỉ im lặng nếm cà phê. Sao mà ngọt quá. Cái vị ngọt đến khan cả cổ, nó quay qua hắn quát:

“Mày để mấy muỗng đường vậy hả? Ngọt đến gắt cổ…”

“Có đâu. Mày thích uống cà phê không đường nên tao có để tí đường nào đâu.”

Nói rồi hắn với lấy cốc cà phê rồi nếm thử.

“Trời ơi đắng quá! Vậy mà mày la ngọt, muốn hại tao hả?”

Nó bật cười, nụ cười thật sự từ lúc sang đây tới giờ. Nó không hiểu vì sao cà phê không đường mà nó vẫn thấy ngọt đến lạ lùng. Chắc tại giờ đây tâm trạng nó không còn nặng nề như trước nữa. Nó vừa uống vừa ngắm chiếc cốc xinh xắn. Nhìn thoáng qua thì nó thấy đây giống như một cái cốc tình nhân. Có lẽ là của Thu tặng hắn.

“Cái cốc đẹp quá!”

“Thích không? Quá sinh nhật của mày đó!”

Lời của hắn nói làm nó giật cả mình, tí nữa là phun cà phê và mặt hắn nhưng may mắn là nó kịp làm chủ hành động. Nó tròn mắt nhìn hắn.

“Lẽ ra tính sáng mai tặng mày nhưng giờ lấy ra pha cà phê luôn rồi. Lát nữa tao đưa mày cái hộp”

Cũng đúng, nó sinh sau hắn có hai ngày. Hôm nay nó cũng mang theo quà sinh nhật cho hắn mà quên mất. Nó vội chạy lại lấy ba lô và lôi ra một hộp quà to tướng. Nó đưa hắn và khẽ cười:

“Tặng mày. Quà sinh nhật muộn. Tính đưa mày sáng giờ mà quên. Hi vọng là mày sẽ thích”

Hắn mở chiếc hộp và nhìn thấy một chậu xương rồng xinh xắn, cái loại cây mà hắn thích nhất. Bên trên cái chậu sứ trắng có một con hạc giấy màu đen. Hắn thích thú vô cùng.

“Cảm ơn! Tao rất thích xương rồng. Tao sẽ đặt nó cạnh bàn máy tính”

Nói rồi hắn chạy lại bàn máy vi tính đặt chậu xương rồng vào gốc bàn. Nó rất hợp và bắt mắt. Có lẽ hắn không bao giờ nghĩ nó lại tặng hắn một chậu xương rồng.

“Anh Quốc! Không ngủ à?”

Thu bước ra với vẻ mặt giận dữ trong khi hắn chỉ mải miết nhìn vào chậu xương rồng.

“Phải rồi! Quà chị Dung tặng cái gì mà anh Quốc không thích. Giờ chị mà không đi ngủ là anh ấy cũng thức theo luôn cho mà coi!”

“Thu!”

Giọng hắn làm Thu xanh mặt. Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn lớn tiếng như thế. Nó biết nó đang làm hai người cải nhau. Có lẽ Thu đã hiểu lầm nhưng nó cũng không biết giải thích thế nào.

“Chị xin lỗi! Giờ chị đi ngủ đây. Em ngủ ngon nhé!”

“Mày ngủ phòng mẹ tao đi. Mẹ tao sang nhà dì tao rồi. Còn Minh mày qua ngủ chung với tụi thằng Thanh kìa”

Nói rồi hắn kéo nó đi một mạch làm nó không kịp phản ứng gì. Thu khẽ thở dài rồi bỏ vào phòng. Hắn giúp nó lấy chăn và trãi ga giường. Chưa bao giờ nó thấy hắn ân cần đến vậy nhưng hắn càng tốt với nó nó lại càng cảm thấy có lỗi.

“Xin lỗi vì những lời Thu nói hồi này!”

Hắn mở miệng phá tan bầu không khí im lặng. Nó cũng không biết phải nói thế nào.

“Lúc trước Thu không như vậy nhưng tao không hiểu sao hôm nay lại…”

“Có lẽ Thu hiểu lầm. Để mai tao giúp mày giải thích. Có lẽ Thu không biết tao với mày là bạn thân đến mức nào. Hì, mày đừng lo nữa. Tao đốt nhà tụi mày thì tao sẽ dập lửa mà…”

Lời nó nói khiến hắn thở dài. Hắn im lặng làm tiếp công việc rồi quay sang nó:

“Ngủ ngon. Đừng nghĩ nhiều. Hôm nay là lần cuối cùng mày thấy tao thảm hại như vậy”

Nói rồi hắn bước ra khỏi phòng. Nó có vẻ không hiểu lắm nhưng nó cũng không quan tâm nữa. Nếm thêm một ngụm cà phê mà hắn pha. Đây là lần đầu mà có lẽ cũng là lần cuối được uống cà phê hắn tự tay pha cho nó vì giờ đây hắn đã có bạn gái, không còn độc thân và cũng sẽ không có nhiều thời gian lo lắng cho nó. Nó ngậm ngùi cảm nhận vì đắng chát vốn có của cốc cà phê mà nó từng cho rằng rất ngọt. Hóa ra chỉ là ảo tưởng và cảm nhận của bản thân nó. Cũng đúng thôi, cà phê không đường vẫn mãi là không đường. Cũng như tình cảm của nó và hắn, bạn bè vẫn mãi mãi chỉ có thể là bạn bè thôi…

****

“Cà phê không đường thì không thể ngọt Quốc à. Tao không muốn gạt bản thân mình và tao mong mày cũng vậy. Nó vốn dĩ chỉ mang một vị đắng chát nơi đầu lưỡi mà thôi…”

Cuối cùng nó cũng có can đảm phá tan cái không khí áp lực và căn thẳng đang tồn tại. Nó không muốn chỉ mãi im lặng như vậy. Nó tin chắc rằng nó phải nói rõ mọi chuyện vì nó không muốn làm cả hai thêm đau khổ.

“Nhưng mày đã từng nói với tao là đằng sau vị đắng đó là cảm giác ngọt ngào thật sự của cà phê cơ mà? Tại sao không cho tao thử hả Dung?”

Câu hỏi làm lòng nó se thắt lại. Nó biết trả lời thế nào đây?

“Tao muốn mình mãi mãi là bạn thân vì tình bạn sẽ không bao giờ thay đổi. Xin lỗi vì sự ích kỷ của riêng tao. Đó là những gì mà tao đang nghĩ…”

Hắn lại lần nữa im lặng. Nó thấy tim mình đau nhói nhưng nó không muốn hi vọng quá nhiều để rồi thất vọng. Vì nó biết rằng nếu chuyện đó xảy ra thì nó sẽ không bao giờ chịu đựng nổi. Dù nó có tỏ ra mạnh mẽ thế nào thì nó cũng chỉ là một đứa con gái. Mong rằng một ngày nào đó hắn sẽ hiểu cho nó…

“Tao về đây! Mày về luôn chưa? Nhà trọ bạn tao sắp đóng cửa rồi…”

Giọng trầm ấm của nó làm hắn giật mình. Gần 10 giờ đêm, thời gian trôi qua mau thật.

“Tao đưa mày về…”

“Thôi không cần! Tao có xe rồi. Chạy xe cẩn thận nha!”

“Ừ, mày cũng vậy. Về tới nhắn tin tao. Tao muốn ngồi lại thêm lát nữa”

Nó bước đi để lại hắn một mình. Lần đầu tiên hắn thấy Thủy Mộc lại là một nơi thú vị đến vậy. Lúc trước hắn đến đây thường xuyên chỉ vì nó thích. Nhưng hôm nay, hắn cảm nhận được vẻ vắng lặng và cô độc như chính tâm trạng của hắn lúc này. Tiếng nước vẫn chảy, từng cặp nắm tay nhau bước ra bước vào. Sương đêm lạnh lẽo đang ngập tràn xuống góc bàn quen thuộc. Chỉ khác một điều là nó đã không còn ngồi đó như mọi khi và giờ đây hắn chỉ có một mình. Rồi không hiểu tại sao hắn vẫy tay gọi chị phục vụ.

“Cho em một ly cà phê không đường chị nhé!”

Nếm từng giọt cà phê đắng chát nhưng hắn vẫn cảm thấy một vị ngọt vô ngần. Ngọt tận con tim đang đơn lạnh giữa trời đông. Cuối cùng hắn cũng nhận ra rất nhiều điều. Sao mà lâu nay hắn ngốc thế không biết. Yêu nhau đâu nhất thiết phải đến được với nhau, chỉ cần con tim luôn hướng về nhau là đủ. Hắn khẽ cười, yêu quá vị đắng của cà phê….

Hồ Chí Minh, 18.06.2014

Rolsynguyen

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

 

Nguồn: truyen8.mobi/vi-ngot-cua-cafe-khong-duong-c8a7785.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận