Ác Hán
Tác giả: Canh Tân
Chương 330: Tây Vực NhịTam Sự (4)
Ads
Có điều khỏe rồi, Hoàng Thiệu liền kéo Mã Kiệu và Đổng Phi thảo luận chi tiết vấn đề tam học, biên soạn tài liệu ra sao, phải sửa đổi tới mức độ nào ...v..v..v.. Làm Đổng Phi đầu to như cái đấu, đa số thời gian là y giữim lặng, không phải là y làm bộ gì, mà vì y không biết đáp án.
Kiếp trước, các cụ từng dạy, khi ngươi không biết nói gì thì hãy im lặng.
Im lặng chính là vàng.
Đổng Phi làm như thế.
Hay một cái là cho dù y im lặng, nhưng thường thường một động tác vớ vẩn, một ánh mắt lại khiến Hoàng Thiệu, Mã Kiệu sinh ra rất nhiều linh cảm. Làm Mã Kiệu ngày càng cảm thấy :" Chủ công nhà mình đúng là có phong phạm cao nhân, thâm sâu khó lường!"
Đổng Phi dở khóc dở cười.
Hoàng Thiệu khỏe rồi, liền theo Đổng Phi xuất phát.
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o mMã Kiệu tiếp tục ở lại quản lý chuyện truân điền, còn gánh một trọng trách, đó là đem thành quảbọn họ thảo lu
ận, cố gắng tổng hợp thành hệ thống, dùng hình thức công văn gửi tới các hộ phủ, tiến hành thương thảo.
Nói chung là không liên quan gì tới y nữa rồi.
Đổng Phi vội vàng đưa Hoàng Thiệu tới Hán An.
Lần này tới Hán An một mặt là đểHoàng Thiệu nghỉngơi cho khỏe, mặt khác còn phải thu
ật chức với Lưu Biện.
Đương nhiên, đó không phải là điều Lưu Biện yêu cầu. Ngược lại, đểĐổng Phi tới Hán An là kiến nghịcủa GiảHủ và Lý Nho. Nói trắng ra là vấn đề thểdiện, bất kểnói thế nào thì hiện Đổng Phi là Hán thần, thểdiện phải làm cho trọn vẹn.
Thành Hán An cao sáu trượng, diện tích chẳng hề thua kém Lạc Dương.
Là vương thành của Lưu Biện, tất n hiên không thểxem nhẹ, dù hiện nhân khẩu còn chưa tới mười vạn, nhưng Đổng Phi tin, thế nào cũng có một ngày nó sẽ thành vương thành phồn hoa nhất Tây Vực.
Điều này không chỉĐổng Phi tin mà tất cảmọi người, kểcảLưu Biện cũng tin.
Hán An xây dựng theo phong cách thành Lạc Dương, đường lớn lát đá, có tổng cổng mười hai cổng thành, cái lớn nhất gọi là Thú môn, nối liền với nó là đường Ngọc, sở dĩgọi như thế là vì Đổng Phi tưởng niệm đại tỷ của mình, Đổng Ngọc.
Nói ra con đường lớn Ngọc này gây ra một phen tranh lu
ận.
Khi đặt tên cho nó, Dương Tự muốn dựa theo đường chính Trường An, đặt là Chu Tước, Thái Ung lại muốn đặt tên theo đường ở Lạc Dương, nói chung là mỗi người một ý, các vịtiên sinh đều muốn đểlại dấu tích của mình trên con đường đó.
Khi tranh lu
ận không ngừng, Lưu Biện thỉnh giáo m
ẫu thân.
Hà thái h
ậu nắm tay Lưu Biện:
- Đại vương, tên đường là gì không quan trọng, quan trọng là chúng ta phải nhớ, tòa thành to lớn này là ai dựng lên cho chúng ta.
Lưu Biện l
ập tức tỉnh ra:
- Ý m
ẫu h
ậu nói phải lấy tên Đổng khanh?
Hà thái h
ậu lắc đầu:
- Không được, như thế chưa nói tới Đổng khanh nhất định sẽ chối từ, còn khiến người ta sinh ra suy đoán không hay. Đại vương, người sắp thành thân rồi, có một số việc phải tự mình suy nghĩ. Phải cảm ơn Đổng khanh mà không đẩy y lên đầu sóng ngọn gió. Dù sao có Đổng khanh ở đây, người mới có khảnăng về Trung Nguyên.
Lưu Biện không phát hiện, Hà thái h
ậu dùng từ "người", mà không phải "chúng ta".
- Cô nhớ Đổng khanh kính trọng nhất là tỷ tỷ của y, không bằng dùng tên tỷ tỷ của y.
- Điều này tùy đại vương quyết định.
Thế là con đường chính đó tên là Ngọc, còn về phần hàm nghĩa trong đó, Lưu Biện không phải là trẻ con nữa, tự nhiên có thểbịa ra đạo lý.
Đổng Phi đang giới thiệu cho Hoàng Thiệu căn hào trạch có thểchứa ngàn người.
Đây vốn là trạch viện Lưu Biện đểlại cho Đổng Phi, nhưng Đổng Phi thấy mình không thường ở Hán An, không bằng tặng cho Hoàng Thiệu.
Phong Hoàng Thiệu làm thái thường, hưởng bổng lộc hai nghìn thạch, sai nhân mã mua hơn hai trăm nô lệ làm nô bộc cho Hoàng Thiệu.
Hoàng Thiệu cảm kích vạn phần.
Chỗ ở của Đồng Phi an bài phía tây Hán vương phủ, đó là cử động mang tính t
ập quán, trong lòng Đồng Phi, Lưu Biện còn là đứa trẻ cần bảo hộ, ở gần một chút, nói không chừng làm Lưu Biện thấy vui vẻ.
Mọi chuyện xử lý xong, Đổng Phi mỗi ngày ở bên cạnh Lưu Biện,
Y dùng sáp ong đặc sản của Tây Vực làm cho Lưu Biện một cái thương lớn, đương nhiên thứnày dùng đểchơi thôi, chẳng có tác dụng gì. Nhưng với Lưu Biện mà nói, món quà này làm hắn rất vui, như trở lại thời ở Lạc Dương v
ậy.
Lưu Biện mỗi ngày mang HạHầu Lan tới nhà Đổng Phi múa kiếm luyện thương, đôi khi một lời khen của Đổng Phi làm hắn rất cao hứng. Còn Đổng Phi kểcho hắn phong tình Tây Vực.
Trong mắt người ngoài Đổng Phi và Lưu Biện quan hệ cực tốt.
Cho dù Dương Tự hồi đầu còn thấy ngứa mắt với Đổng Phi cũng bắt đầu có thái độ cởi mở hơn, hắn th
ậm chí ra mặt thuyết phục Lưu Hồng làm cho Đổng Huân chút việc, bất kểLưu Hồng nểmặt Dương Tự hay Lưu Biện, dù sao cũng chính thức thừa nh
ận địa vịchủ đạo của Đổng Phi, vì y san sẻ không ít phiền não.
Tất cảmọi việc tựa hồ đều không tệ.
Chỉlà .
Ngày hôm đó Lưu Biện vừa đi, Đổng Phi đang chuẩn bịhành trang về Thú huyện, đã rời Thú huyện gần bốn tháng rồi, trong thời gian này trừ Tây Vực, cũng xảy ra rất nhiều việc.
Viên Thiệu tấn công U Châu, sau khi chiếm cứhai châu U Ký, hắn bắt đầu nhòm ngó sang Thanh châu.
Mà trước khi đoạt Thanh Châu, hắn cần phải giải quyết quyết LữBố ở U Châu. Dùng lời Điền Phong mà nói :" LữBố là ác hổ trên đời, không thểđểnó nằm kè kè bên cạnh. Lấy Thanh Châu tức là chính thức trở mặt với Tào Tháo, cho nên muốn lấy Thanh Châu thì phải lấy U Châu trước. Không bình U Châu, h
ậu phương của chủ công luôn có ẩn họa."
Đúng thế, đem so với Tào Tháo, LữBố mới có được U Châu một năm hiển nhiên là yếu hơn nhiều.
Viên Thiệu nghe lời Điền Phong, chia binh năm ngả, tấn công U Châu. Có điều hắn lại từ chối một kiến nghịkhác của Điền Phong là nghênh đón thiên tử ở Trường An.
Cùng lúc đó Tào Tháo đột nhiên ngừng tấn công Từ Châu, binh mã ba châu Thanh Duyệt Dự điều động liên tục.
Đổng Phi thầm nghĩ, hẳn đây là chuẩn bịđón thiên tử, dùng thiên tử lệnh chư hầu. Viên Thiệu không phải không biết lợi ích trong đó, nhưng hắn quên, uy nghiêm Hán thất đã mất sạch, có điều ai có được Hán đế, người đó có được đại thống. Tào Tháo nhìn ra đó là cơ hội, còn Viên Thiệu chỉcoi Hán đế thành củ khoai nóng.
Đôi khi y nghĩvẩn vơ: Nếu Viên Thiệu đóng thiên tử thì có kế quảgì?
Đúng lúc y đang nghĩvẩn vơ thì Hà Nghi vào bẩm báo:
- Khởi bẩm chủ công, Lư công ở ngoài phủ cầu kiến.
Đổng Phi vội thu lại suy tư, nói:
- Mau mau mở nghi môn, theo ta nghênh tiếp.
- không cần nữa.
Lời chưa dứt thì Lư Thực đã đi vào đại sảnh.
Bên cạnh ông ta có một thiếu niên môi hồng răng trắng, cực kỳ tuấn mỹ là con trai Lư Thực, Lư Dục.
- Nghe nói ngày mai Tây Bình về Thú huyện, ta liền tới thăm. Dục Nhi, đi tìm Đổng Ký chơi đi, ta có chuyện phải trao đổi với đại đô đốc.
Đổng Phi nghe ra Lư Thực có chuyện quan trọng, sai người đưa Lư Dực đi tìm Đổng Ký và Đổng Tiết, lại sai Vương Nhung, Việt Hề gác ngoài cửa, không cho người không liên quan tới gần.
- Lão sư, có chuyện gì mà phải tự mình tới đây?
Lư Thực tỏ ra có chút khó xử, tầm ngâm một lúc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Đổng Phi:
- Tây Bình, ngươi nói thực cho ta biết, ngươi có tâm tư thay thế Hán Vương không?
Câu này như tiếng sấm nổ bên tai Đổng Phi:
- Lão sư sao lại nói lời ấy? Phi đã bao giờcó tâm tư đó?
Lư Thực cười:
- Ngươi không có suy nghĩđó, không đại biểu người khác tin ngươi không có suy nghĩđó. Tây Bình, ngươi đánh hạTây Vực, mở cương thổ ba ngàn dặm, Đại Hán ta chưa bao giờcó công tích hiển hách như thế. Nhưng ngươi không biết, vì thế mà ngươi thành cái đích cho người khác nhắm vào. Tây Hán vương vô cùng tín nhiệm ngươi, nhưng ngươi phải hiểu một chuyện.
- Chuyện gì?
- Tây Hán vương đã trưởng thành.
Câu nói này bao hàm rất nhiều ý tứ, Đổng Phi chợt phát hiện, đứa bé nhút nhát luôn nấp sau lưng mình đã tới tuổi nhược quan:
- Lão sư, người có gì cứnói thẳng đi.