– Sao cô lại ngập ngừng? Ngay từ lần gặp đầu tiên cô đã tỏ ra mình 1à người cao giá và bản lĩnh mà. Sao cô không nói thẳng ra là chỉ vì cô hẹn với luật sư Minh Hoàng nên bỏ ra ngoài tai lời mời của cấp trên? Thái độ của cô, phong cách của cô! tôi cứ ngỡ cô khác người lắm chứ nào ngờ cô cũng bình thường thôi.
– Trưởng phòng à, tôi ...
– Khoan, tôi chưa nói hết! - Bình Nguyên phát cử chỉ ngắn lại - thái độ và lối cư xử của cô hôm nay là một sự xúc phạm đối với tôi. Tuy nhiên là lần đầu nên tôi bỏ qua. Nhưng nếu còn xảy ra một lần nữa thì cô đừng trách tôi.
Diệp Trúc nói nhẹ nhàng:
– Lỗi của tôi là đã không dứt khoát cáo lỗi để vắng mặt ngay sau khi trưởng phòng vừa mời. Tôi xin hứa sẽ không xảy ra trường hợp tương tự đâu. Vì bữa ăn do trưởng phòng mời rất đáng quí.
Bình Nguyên thầm nghĩ. “cô đang mát mẻ tôi đó à. Con người cô cũng đáng nể thật. Để tôi điều tra xem gia thế của cô thế nào?”.
Anh cười lạnh:
– Dĩ nhiên những cái đó vẫn không quan trọng bằng hiệu quả làm việc của cô.
– Tôi lúc nào củng cố làm tốt mọi việc theo khả năng của mình, thưa trưởng phòng! ....Nếu không cò gì thì tôi xin phép.
– Ừ, cô về chỗ làm việc đi.
Diệp Trúc vừa đi khỏi, Bình Nguyên gọi điện thoại lên phòng giám đốc:
– Chú Ba à, ở chỗ chú có giữ hồ sơ cá nhân của cô Anna Green chứ ạ?
– Anna Green à? Cháu nói về cô bé nhân viên mới tuyển dụng đợt này đó hả?
– Dạ, đúng là cô ta.
Giám đốc Hồ Ba ngạc nhiên:
– Cô nhỏ đó đang làm ở chỗ cháu mà?! Bộ có gì trục trục à?
– Dạ không. Không có gì đâu chú à. Cô ta làm việc khá tốt. Cháu chỉ tò mò muốn biết qua hồ sơ cá nhân của cô ta một chút.
Ông Hồ Ba cười cười:
– À, tôi hiểu rồi. Cháu tôi bắt đầu chú ý đến cô bé Anna từ bao giờ vậy nhỉ?
– Ôi trời! Chú nói gì vậy? - Bình Nguyên phản ứng ngay- chẳng qua cháu chỉ muốn xem hồ sơ qua lý lịch của cô ta xem cô ta xuất thân từ gia đình thế nào mà có vẻ kiêu quá. Chú nói đi.
– Rất tiếc, phải trả lời với cháu là hồ sơ cá nhân của các nhân viên sau khi xem qua chú giao lại cho bộ phận lưu trữ của phòng nhân sự. Nếu muốn lấy, cháu liên hệ với họ đi.
Bình Nguyên quay số máy của phòng nhân sự ....
Anh thất vọng! Người phụ trách lưu trữ hồ sơ đã đi công tác.
Anna Green! Bình Nguyên thấy ghét cái tên tiếng Anh đó. Nhất định cô ta phải có một cái tên Việt Nam chứ!
Chiều ...khi Bình Nguyên nhìn đồng hồ tay thì đã năm giờ hai mươi phút!
Anh đứng lên mặc áo vest vào rồi đi ra ngoài.
Trời! Bình Nguyên khựng lại:
Anna đang đứng bên cửa thang máy! Anh lưỡng lự nữa muốn tiến tới nữa lại muốn thối lui. Cửa thang máy mở, Diệp Trúc bước vào. Cô nhìn thấy Bình Nguyên nên không ấn nút ngay.
– Trưởng phòng cùng xuống chứ ạ?
Bình Nguyên cảm thấy mình đang bị khiêu khích. Tưởng anh không dám vào thang máy với cô ta ư?
Anh gật đầu:
– Đương nhiên rồi.
Chỉ có hai người! Cả hai cùng im lặng.
Rồi người không chịu được sự im lặng đó 1à Bình Nguyên. Anh lên tiếng:
– Hôm nay cô về muộn vậy?
– Với tôi thì phải vừa hết giờ lại vừa hết việc!
Bình Nguyên cười giễu cợt:
– Cô vẫn vậy, không mấy thay đổi so với hai lần gặp đầu tiên. Kiêu kì và gai góc lắm. Ấy vậy mà cũng chỉ kết bạn với cỡ Minh Hoàng mà thôi. Tiếc thật!
Diệp Trúc khoanh tay dửng dưng:
– Thì đã sao nào? Không lẽ tôi phải kết bạn với trưởng phòng?
Bình Nguyên xua tay:
– Tôi không mong điều đó.
– Vậy thì tốt quá! - Diệp Trúc vui mừng.
Bình Nguyên lạnh lùng:
– Nhưng cô đừng vui mừng quá sớm. Tôi sẽ còn xuất hiện và thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống cô, làm cho cô tức điên lên được.
– Ông thật là vô lý!
– Tùy cô. Tôi là vậy đó. Cái gì tôi thích làm rồi thì đừng mong ngăn cản lại!
Thang máy dừng, cửa mở Bình Nguyên đi trước. Diệp Trúc chậm rãi đi sau.
Dắt honda ra đường cô nhìn thấy Thùy Linh đứng gần đó.
– Ê !
– Mày tới đây làm gì? - Diệp Trúc ngạc nhiên.
– Có việc ở gần nên tao định bụng chờ mày tan sở cùng về luôn.
Chiếc mô tô lướt qua, âm thanh tăng ga nghe rờn rợn, Diệp Trúc lầm bầm:
– Khó ưa!
Thùy Linh nhíu mày:
– Ai như ...?
– Thằng cha trưởng phòng của tao đó. Cà chớn lắm. Chắc có ngày tao nện một trận mới được.
– Nghiêm trọng vậy sao?
– Ừ!
Thùy Linh tặc lưỡi:
– Tao thấy hắn cũng không đến nỗi ...
– Vậy mai mốt tao sẽ làm mai hắn cho mày.
– Đồ điên!
Cả hai cùng cười.
Quan hệ của Diệp Trúc và Minh Hoàng vẫn tiếp lục tốt đẹp. Ngoài những buổi trưa cùng nhau vừa ăn cơm vừa nói chuyện, chiều tan sở về họ chạy xe song song bên nhau. Rồi cuối tuần Minh Hoàng hẹn Diệp Trúc ra ngoài dạo chơi.
Với Bình Nguyên thì đây là chuyện rất khó chịu!
Một buổi tối cuối tuần anh gặp Minh Hoàng và Diệp Trúc đến vũ trường.
Hoàng không thích khiêu vũ lắm nhưng Diệp Trúc lại khiêu vũ khá đẹp và cô rất nhiệt tình. Mình Hoàng không thể từ chối.
– Anh đã nói với tôi là anh biết khiêu vũ. Vậy nếu hôm nay bước nhảy của anh lỗi nhịp thì bị phạt à nghen.
– Cô làm tôi càng thêm e ngại Anna à. Hồi thời sinh viên tôi cùng đám bạn tập tành vui chơi. Sau này tôi rất ít khi khiêu vũ. Bây giờ tôi hầu như chẳng có chút tự tin nào.
– Không sao. Nhạc trẻ cũng dễ nhảy mà. Nào!
Trong chiếc quần kaki lửng và áo vải không tay cùng màu trắng, Diệp Trúc phấn khích lắc lư theo nhịp điệu trẻ trung sôi động. Phải nói là Diệp Trúc đã nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình trong Minh Hoàng. Dù vậy anh vẫn không thể nào thể hiện những bước nhảy cường nhiệt bằng cô.
– Anh thấy thế nào? - cô hỏi.
Minh Hoàng vừa đáp vừa thở.
– Tôi mệt guá ! Nhưng cho dù mệt thì tôi vẫn thấy rõ cô rất trẻ trung hồn nhiên. Y như thiếu nữ mười bảy vậy.
Diệp Trúc dừng bước, che mặt e ấp:
– Ôi, anh khen làm tôi ngượng quá. Trẻ lại được sáu tuổi mà.
– Nhận xét thật lòng chứ không có nịnh cô đâu.
– Cảm ơn anh nh 10000 iều!
– Chúng ta nghỉ nhé ! tôi mệt quá !
Diệp Trúc gật đầu đồng ý nhưng chê:
– Anh dở tệ vậy. chắc thường ngày ít vận động lắm đây.
Hai người về chỗ ngồi gọi hai lon nước trái cây Diệp Trúc mơ màng đong đưa người nhè nhẹ theo một bản nhạc có phần êm dịu.
Minh Hoàng hỏi cô:
– Cô thích khiêu vũ lắm à?
– Một câu hỏi hơi khó trả lời. Hồi còn ở bên ấy tôi không đến vũ tlường mỗi ngày. Nhưng trung bình một tháng tôi đến ít nhất là sáu lần!
– Một con số không nhỏ! - Minh Hoàng nói - còn từ ngày về nước thì sao?
– Đây là lần đầu tiên!
– Hơi khó tin!
– Thật. Vì không tìm được bạn đồng hành! ....
Nghe đến đây Minh Hoàng chắp tay xá dài:
– Nè, tôi không phải mẫu bạn đồng hành của cô đâu nhé.
Diệp Trúc phì cười:
– Anh lẹ miệng quá!
Minh Hoàng gật đầu:
– Vì quyền lợi của bản thân mà. Trước một mối đe dọa nào đó chỉ còn hai cách. Hoặc là im lặng thúc thủ hoặc phải nhạy bén ôm giải pháp trong thời gian ngắn nhất!
Diệp Trúc cười khúc khích. Lâu lâu cô lại được nghe từ anh một câu vui tếu mà cũng vô cùng ý nhị.
Cảm giác như có ai đó đang đứng rất gần, Diệp Trúc đưa mắt tìm kiếm. Tim cô bất giác thót lại đến tội nghiệp!?
– Chào cô Anna! Chào luật sư Minh Hoàng! Không ngờ được gặp hai người ở đây.
Diệp Trúc đáp thay Minh Hoàng:
– Phải, tôi cũng không ngờ, thật là thú vị.
– Ừ, đã gặp tại đây rồi thì ...cô cùng nhảy với tôi một bản nhé!
Im lặng. Diệp Trúc phân vân chưa biết nên gật hay lắc thì Bình Nguyên bắt đầu hỏi Minh Hoàng:
– Luật sư Hoàng không thấy phiền chứ?
Minh Hoàng vui vẻ:
– Ồ không. Thật ra tôi khiêu vũ rất dở. Có lẽ anh Nguyên khiêu vũ với cô Anna sẽ thích hợp hơn tôi nhiều.
Bình Nguyên chìa tay:
– Mời cô Anna!
Nhạc nổi lên. Điệu chachacha rộn ràng phấn khích. Hai người hòa vào nhưng đôi bạn nhảy trên sàn gỗ. .... Nhạc dứt, trở về chỗ ngồi Bình Nguyên nói:
– Cô nhảy đẹp lắm. Có lẽ nếu chúng ta thường gặp nhau để khiêu vũ thế này sẽ rất hợp.
Diệp Trúc điềm nhiên:
– Tôi không phủ nhận anh khiêu vũ điêu luyện. Nhưng không vì vậy mà tôi nhận lời anh đâu .
Họ đã về đến chỗ ngồi của Diệp Trúc. Minh Hoàng đang nghe điện thoại.
Bình Nguyên cố ý đứng chờ cuộc điện thoại kết thúc. Minh Hoàng nói thêm mấy câu rồi cúp máy.
Bình Nguyên cười với Minh Hoàng:
– Cảm ơn luật sư Hoàng đã nhường cô Anna cho tôi. Rất cảm ơn.
Minh Hoàng đứng lên, nói với Bình Nguyên mà mắt nhìn Điệp Trúc:
– Cô Anna khiêu vũ thật đẹp phải không ạ?
Bình Nguyên gật đầu:
– Đúng vậy. nếu như có một cuộc thi khiêu vũ ở đây tôi và cô ấy tham gia chắc chắn sẽ đạt hạng nhất. Mà có khi còn đạt rất nhiều giải thưởng khác.
Diệp Trúc hơi phật ý: