Âm Phủ (Tunnels) Chương 16


Chương 16
Sau mấy tuần lễ, viên thanh tra cảnh sát rốt cuộc đã đến nói chuyện với bà Burrows về việc biến mất của chồng bà.

ông ta khoác áo nxra xanh đậm bên ngoài bộ đồ xám nhạt và nói năng tử tế, dù hơi cộc cằn, khi ông tự giới thiệu với Will và Rebecca rồi yêu cầu gặp má hai đứa nó. Tụi nó mời ông ta vào phòng khách noi bà mẹ đang ngồi chò'.

Khi đi theo ông thanh tra vô phòng hai đứa đó hốc kinh ngạc, tưởng đâu tụi nó đã đi sao đó mà vô nhầm phòng. Cái máy truyền hình, nguồn phát sáng bất tận ở góc phòng im re, tối đen, và căn phòng - cũng là hiện tượng nổi bật - ngăn nắp tình tươm một cách không tin nổi. Trong suốt thời gian bà Burrows sống cách biệt trong phòng như kẻ ẩn tu, Will và Rebecca không hề đặt chân vào trong phòng khách, cả hai đã tưởng đâu bên trong phòng hẳn đã xuống cấp thành một chỗ nhếch nhác kinh khủng và hình dung bên trong bừa bộn đồ ăn bỏ nứa, bao bì rỗng, tách đìa dơ. Nhưng tụi nó đã sai làm hết nức. Phòng khách giờ đây sạch bong không một tì vết - nhưng điều khiến kinh ngạc hơn hết My là chính bà mẹ của tụi nó. Thay cho bộ đồ ngủ nhếch nhác và đôi dép lê của kẻ nằm ườn trên trường kỷ, bà đã khoác lên bộ đồ mùa hè đẹp nhất, chải bới tóc tai, thậm chí còn điểm phấn tô son nữa.

Will trố mắt nhìn mẹ hoàn toàn không tin nổi tự hỏi cái gì trên thể gian này đã khiến bà thay đổi hoàn toàn như vậy. Nó chỉ có thể sty đoán là bà đang tưởng tượng vào vai trong một bộ phim án mạng bí hiểm mà bà mê hết chỗ nói nhưng cả điều này cũng không khiến cho diễn tiến trước mặt nó khả dĩ giải thích được. Nó lúng búng nói:

- Thưa má, đây là... đây là... Em gái nó pảai trợ giúp:

- Thám tử Chánh Thanh tra Beatty.

Bà Burrows đứng lên khỏi cái ghế bành và mỉm cười nhã nhặn:

- Xin mời vào.

- Cám ơn, bà Burrows... Tôi biết đây là lúc khó khăn Bà Burrows tươi cười;

- Không, không hề chi. Rebecca, con đặt ấm nước lên bếp để pha cho mọi người một tách trà thật ngon nhé.

Thanh tra Beatty vụng về xàng xê ở giữa phòng

- Thưa bà, thật quý hóa quá, cám ơn bà.

Bà Burrows tiến về phía chiếc trường kỷ.

- Xin mời, mời ông cứ thoải mái tự nhiên

Rebecca kéo cánh tay của anh nó, dắt đi về phá cửa, nói

- Win, anh giúp em một tay.

Will không nhúc nhích, vẫn đứng như mọc rễ tại chỗ truớc cảnh tượng mẹ nó có vẻ như lại là ngựời đàn bà của một thời vang bóng nhiều năm trước. Nó loay hoay:

- ơ... ừ... ờ phál

Rebecca vẫn níu cánh tay Win, hỏi ông thanh tra.

- Ông có dùng trà với đường không?

Ông ta đáp:

- Không trà sữa không đường cám on cô.

- Dạ, sữa, không đường - và thưa má, chỉ cần hai miếng đường hóa học?

Bà mẹ mỉm cười gật đầu với cô con gái, rồi với cậu con trai, như thể bà thích thú trước vẻ ngạc nhiên của Will

- Và Win, con cho thêm vào chút kem nhé?

Will tỉnh hồn khỏi con thôi niên, quay lưng lại đi cùng Rebecca vào nhà bếp. Trong bếp nó đứng đó hốc miệng, lúc lắc đầu, không tin nổi.

Trong thời gian Will và Rebecca không có mặt trong phòng khách, viên thanh tra nói với bà Burrows bằng giọng thì thầm nghiêm trọng ông nói là họ đã làm mọi thứ để tim Tiến sĩ Burrows, nhưng vi không có tăm tích nào hết nên họ quyết định thực hiện bước điều tra tiếp theo. Bước này sẽ cần đến việc công bố rộng rãi ảnh của Tiến sĩ Burrows và thực hiện một “cuộc phòng vấn cặn kẽ”, theo chừ dùng của ông thanh tra, với bà Burrows ở đồn cảnh sát. Họ cũng nuốn nói chuyện với bất cứ ai đã có tiếp xúc với Tiến sĩ Burrows trước khi biến mất.

- Bây giờ tôi muốn hòi bà vài câu, nếu được. Chúng ta đóy bắt đầu từ công việc của chồng bà.

Ông thanh tra vừa nói vừa nhìn ra cửa, vẻ thắc mắc chừng nào thì trà của ông được bưng ra.

- Ông nhà có đặc biệt nhắc đến ai ở viện bảo tàng không?

Bà Burrows đáp:

- Không

- Ý tôi là ông nhà có ai đó để thổ lộ tâm tình không?

Bà Burrows nói nốt câu giùm ông thanh tra:

- về chuyện ông ấy đi đâu à?

Bàcườikhaa

- Tôi e rằng ông không tim được trò vui theo hướng điều tra đó đâu. Ngõ cụt đấy.

Ông thanh tra ngồi thẳng lưng trên ghế, hơi bị phật ý về câu trả lời của bà Burrows.

Bà vẫn nói tiếp:

- Ông ấy quản lý chỗ đó một mình; chẳng có một nhân viên nào khác, ông có thể thẩm vấn mấy ông lão lẩm cẩm phí thì giờ vớ vẩn với ông ấy, nhưng đừng ngạc nhiên nếu trí nhớ của họ không còn được như xưa.

Một nụ cười nhẹ khiến hai mép của ông thanh tra nhếch lên khi ông ghi chú vào sổ tay. ông nói:

- Không à?

- Không hầu hết những người đó đều trên tám mươi tuổi. Và, cho phép tôi hỏi, tại sao ông muốn thẩm vấn tôi và các con của tôi? Tôi đã nói với các vị cảnh sát mặc sắc phục mọi điều mà tôi biết. Ông có nên cho đăng TBK không?

- Thông báo khẩn à?

Ông thanh tra toét miệng cười

- Chúng tôi không dừng khái niệm đó trong trường hợp này.

Chúng tôi thông báo trên đài phát thanh những trường hợp khấn cấp...

- Vậy trường hợp của chồng tôi không phải là khẩn cấp à?

Vào lúc đó, Will và Rebecca bưng trà xuất hiệa Căn phòng bỗng im phắc khi Rebecca đặt khay trà lên bàn uống trà và bưng tách trà mời khách. Win cũng bước vào phòng bưng đìa bánh quy, và vì ông thanh tra không có vẻ phản đối việc nó hay Rebecca nấn ná ở lại thêm chút nữa, tụi nó bèn ngồi xuống. Sự im lặng càng lúc càng khó chịu. Bà Burrows thì trừng mắt ngó ông cảnh sát, còn ông cảnh sát thì chăm chú ngắm tách trà. ông nói:

- Thưa bà Burrows, tôi nghĩ chúng ta có lẽ đang đi quá xa. Chúng ta trở lại tập trung vào ông nhà thôi nhé?

Bà Burrows đáp cộc lốc:

- Tôi nghĩ chúng ta sẽ nhận thấy là chúng ta đều quá tập trung vào ông ấy. Chính ông là ngựời tôi b lắng đấy.

Ông thanh tra mở miệng:

- Thưa bà Burrows, bà phải nhận thức là có ngựời không... không muốn được tim thấy. Họ muốn biến mất bởi vi có thể cuộc sống và những áp lực trở nên quá sức chịu đựng.

Bà giận dữ lặp lạL

- Quá sức chịu đựng hả?

- Vâng, chúng ta phải cân nhắc đến cả khả năng đó.

- Chồng tôi mà không chịu đựng nổi áp lực đó? Chính xác là áp lực gì chứ? Vấn đề là ông ấy đã không hề có áp lực khỉ khô gì hết, hay nỗ lực, nếu nói cho đúng

- Thưa bà...

Ông thanh tra cố gắng chen vô một lời, vừa liếc sang Win và Rebecca với vẻ bó tay. Hai đứa nhỏ hết nhìn ông ta rồi nhìn sang mẹ chúng nó, như thể tụi nó là khán giả đang xem một trận đấu cầu lông đang hồi giao tranh ác thệt.

Mẹ tụi nó bỗng tuyên bố:

- Đừng tưởng là tôi không biết là hầu hết những vụ sát nhân do chính ngựời trong gia đinh gây ra.

- Bà Burrows...

- đó chính là lý do ông muốn thẩm vấn chúng tôi ở đồn cảnh sát, đúng không? Đe coi có phải chúng tôi đã mần chuyện đó.

Ông thanh tra lại bắt đầu nói, nhỏ giọng:

- Không ai đặt giả thuyết có việc sát nhân ở đây. Bà có cho là chúng ta có thể bắt đầu lại, và lần này đi vào đúng vấn đề không?

ông ta đề nghị với sự cố gắng dũng cảm giành lại thế chủ động trong tình huống này.

- Xin lỗi tôi biết ông đang thi hành phận sự.

Bà Burrows nói bằng giọng bình tĩnh hơn, rồi hớp một ngum

trà.

Ông thanh tra gật đầu, tỏ ra biết 011 là bà đã kết thúc cuộc đả kích tràng giang, ônghỀ một hơi thở sâu, lại ngó xuống cuốn sổ tay. Ông nói:

- Tôi biết đây là điều khó nghĩ tới, nhưng chồng bà có kẻ thù nào không? Có thể trong giới giao dịch nghề nghiệp?

Trước câu hòi này, bà Burrows ngẩng phắt đầu lên và bật cười to, khiến Will ngạc nhiên, ông thanh tra lẩm bẩm gì đó rằng ông coi đó như câu trả lời “không”, và nguệch ngoạc viết gì đó vô sổ tay. Có vẻ như ông đã lấy lại được sự tự chủ.

- Tôi phải hỏi những câu này.

Ông nhìn thẳng vào bà Burrows mà hỏi

- Theo bà biết thì ông ấy có say xin hay xài thuốc lắc không? Một lần nữa bà Burrows để sổng ra một tràng cười rú. Bà nói

- Ông ấy đó? Ông nói giỡn chơi sao?

- Vậy cũng được. Vậy lúc rảnh rỗi ông ấy làm gì?

Ông thanh tra hòi bằng một giọng thẳng thừng, cố gắng hết sức để cuộc thẩm vấn được tiến hành và càng nhanh càng tốt.

- Ông ấy có thú tiêu khiển gì không?

Rebecca ngay lúc đó liếc sang WE Bà Burrows đáp:

- Trước đây ổng thích đào xới... khai quật khảo cổ.

- À, phải.

Ông thanh tra quay qua hỏi Will:

- Theo tôi biết thì ctóu giúp ông ấy một tay, đúng không

cháu?

Win gật đầu.

- Vậy hai cha con đào ở chỗ nào?

Will đằng hắng và nhìn mẹ nó; rồi nhìn ông thanh tra, ông ta đang chờ đợi, cây viết làm le trong tay, sẵn sàng cho câu trả 1ỜL

Win nói:

- Dạ, thật ra thì khắp noi ở ngoại ô, trên những bãi rác và những noi như vậy.

Ông thanh tra nói:

- õ, tôi đã tưởng là công việc hợp thức chứ.

Win khẳng định:

- Việc đào xới là hợp thức mà. Có lần chúng cháu đã phát hiện di chỉ của một biệt thự La Mã, nhưng phần lớn thì chùng cháu tim những thứ thuộc thế kỷ mười tám và mườichm.

- về tlàm cỡ... tức là, những cái lỗ cha con cháu đào bao

sãúì

Will không muốn ông ta theo đuổi đường dây thẩm vấn này, nói lang đL

- Ôi thực ra chỉ là những cái hố con.

- Và trong khoảng thời gian cha của cháu biến mất, cha con cháu có tham gia hoạt động tương tự không?

Will nói mà cảm thấy ánh mắt của Rebecca đang nhìn nó như thiêu đốt.

- Dạ, không

- Cháu chắc chắn là cha của cháu lúc đó không đào xới gì, có thể có mà ctóu không biết?

- Không ctóu tin là không.

Ông thanh tra gập cuốn sổ, nói

- Được. Hôm nay như thế là đủ

Ngày hôm sau Chester và Will la cà quanh trường không ầu. Hai đứa nhận thấy Speed và đứa đàn em trung thành Bbggsy lang vảng gần cổng. Speed dõi mắt theo Will và Chester trong lúc đi thẩn thơ dựa theo hàng rào song sắt, hai tay đứ túi quần, trong khi Bbggsy, thằng nhóc cà chớn có mái đóc hoe quăn queo khiến cho cái đầu nó có vẻ như một cái gối bị bục tòi lông thì đang Mo hứng chọi đá, những hòn đá mà nó móc ra từ túi cái áo khoác. Nó thấy đứa con gái nào đi ngang qua tlàm ngắm là nó chọi. Hậu quả phát sình từ việc này là những tiếng kêu la oai oái và những tiếng chửi bới vung trời khiến cho Bbggsy cười khang kbặc với vẻ khoái trá độc địa.

Will liếc nhìn về phá Speed, Speed quắc mắt nhìn lại cho đến khi Chester cắt ngang trận chiếu tướng Will nói

- Tao nghĩ nó đang tim một trận trả đũa.

ở thời điểm đó Speed khinh khỉnh quay lưng về phá Win và

Chester, thầm thì gì đó với Bbggsy, thằng này cũng khinh khỉnh liếc về phía tụi nó và phát ra một tiếng cười nhạo báng, lỗ mãng

- Một cặp cà chớn.

Chester lầu bầu giận dữ khi cùng Win bỏ đi chọn con đường tắt về nhà.

Tụi nó rời ngôi trường một công trình hiện đại thấp bèn bẹt bằng kiếng và gạch màu vàng, thơng thả băng qua đường để đi vào một khu dân cư. Được xây vào khoảng thập niên 1970, khu dân cư này được người địa phương gọi là Phố Gián, vì những lý do hiển nhiên, và những căn nhà chen chúc làm nên khu dân cư này thường xuyên ở trong tình trạng ọp ẹp với nhiều căn để trống hoặc xuống cấp. Tình trạng ấy chẳng khiến cho Win và Chester ngại ngần gì, nhưng rắc rối ở chỗ con đường tụi nó đang đi băng xuyên qua ầnh địa của băng Cạch, so với băng này thì Speed và nhóm của nó chẳng khác gì một Phường Hội Con Gái.

Trong lúc hai đứa đang đi sóng đôi qua khu dân cư, những tia nắng yếu ót chiếu lấp lánh qua những mẩu kính vỡ trên mặt đường nhựa và những rành nước bên đường. Will đi chậm lại, gần như không tự nhận thấy, nhưng đủ để Chester chú ý.

- Chuyện gì vậy?

Win nói:

- Tao không biết.

Nó liếc lên ngó xuống con đường và cẩn thận dòm ngang liếc dọc khi đi qua phố. Chester nhìn quanh thật nhanh, hỏi

- Nói đi, cho tao biết. Tao thật tình không tưởng tượng ra kẻ nào nhảy xổ vào tụi mình ở đây.

Win ngoan cố:

- Không có gì, chỉ là một cảm giác thôi.

Chester mỉm cười, nói

- Thằng Speed khiến mày phát hoảng hả?

Dù vậy Chester cũng tăng tốc độ, buộc Will cũng phải bước nhanh lên.

Khi qua khỏi khu dân cư, tụi nó lấy lại tốc độ bình thường. Chẳng bao lâu, tụi nó đã đến đầu đường High, noi tọa lạc viện bảo tàng Như nồi chiều Will đi ngang qua nó lại nhìn tòa nhà hy vọng đèn sáng lên, cửa lại mở và cha nó trở lại làm việc. Nó chỉ mong sao mọi việc trở lại bình thường như cũ - dù hay dù dở - nhưng viện bảo tàng vẫn đóng cửa, những khung cửa sổ tối thui lạnh lùng. Hội đồng thành phố hẳn đã quyết định rằng từ nay cứ đóng cửa viện bảo tàng để đó sẽ đỡ tốn hơn là kiếm một ngựời thay thể tạm thời Tiến sĩ Burrows.

Will ngước nhìn trời, mây dày kịt bắt đầu kéo lên và che khuất

mặt trời. Tình thần nó phấn khởi lên chút đỉnh:

- Tối nay sẽ thuận lợi đây. Trời tối sớm hơn thì tụi mình sẽ không phải đợi đến khuya mới đo đất.

Chester bắt đầu càm ràm là nếu không cần phải che đậy bưng bít công việc cần giữ bí mật này thì tụi nó đã có thể đạt được tiến độ nhanh hơn nhiều, chọt Win thì thào gì đó.

- Mày nói gì đó, Win?

- Tao nói đừng ngó quanh, nhưng tao nghĩ có người đang theo dõi tụi mình.

- Mày nói gì?

Chester hỏi lại, và không thể tự kiềm chế mình, nó lập tức quay đầu lại nhìn phía sau lưng Will cự nự:

- Chester, đồ ngu!

Rõ ràng cách tụi nó chừng hai chục thước, một người đàn ông lùn, chắc nịch, đeo kính râm đen, đội nái nỉ, khoác áo đen tùm hup dài gần tới mắt cá châa Đầu ông ta hướng về phía Win và Chester, nhưng khó nói là ông ta thực ra có đang nhìn tụi nó hay không

Chester nói nhỏ:

- Cứt thiệt! Tao thấy mày đúng. Hắn giống y chang mấy ngựời

mà ba mày đã miêu tả trong nhật ký.

Bất chấp lời chính nó cảnh cáo Chester trước đó là đừng nhìn gã đàn ông, Win lúc này cũng không thể đừng ngoái đầu nhìn lén một cái. Nó nói với giọng nửa ngạc nhiên nửa nhận biết:

- Một ‘‘người-đội-mũ” đúng không?

Chester hỏi:

- Nhưng mà hắn đâu có theo dõi tụi mình hả? Mắc gì hắn phải theo dõi chứ?

WiHđềnghỊ

- Đi chậm lại một chút để coi hắn làm gì

Khi hai đứa giảm tốc độ, người đàn ông bí mật cũng chậm lại. Win nói:

- Đích thị! Thử băng qua đường coi sao?

Ngựời đàn ông cũng lại làm y như tụi nó, và khi tụi nó đi nhanh trở lại ông ta cũng đi nhanh, duy trì khoảng cách cố định với tụi nó.

- Chắc chắn là hắn đang theo dõi tụi mình.

Chester nói lần đầu tiên trong giọng của nó phát ra sự hoảng

- Nhưng mà tại sao chứ? Hắn muốn cái gì? Tao không khoái vụ này - Tụi mình quẹo trái ở ngã tư tới rồi chạy biến luôn nghe.

Win đăm chiêu suy nghĩ:

- Tao không biết nữa. Tao nghĩ là tụi mình nên đương đầu

hắa

- Mày nói giòn chơi à? Ba mày đã biến mất khỏi mặt đất chỉ i lâu sau khi gặp mấy người đó, và theo như những gì tụi ninh biết, thì cái ông đó có thể là kẻ chịu trách nhiệm Hắn có thể là một thành viên băng đảng hay cái gì đó. Tao thấy tụi mình cần phải biến ngay khỏi chỗ này và gọi cảnh sát. Hay kêu cứu với ai đó.

Hai đứa im lặng nhìn quanh một lúc. Will nói: Không, tao có ý kiến này. Tụi mình tương kế tựu kế, bẫy hắn thử xem sao? Nếu tụi mình chia hai, hắn chỉ có thể đuổi theo một đứa, và khi hắn đuổi theo đứa này thì đứa kia vòng ra sau hắa..

- Rồi sao nữa...?

- Như hai gọng kim siết lại - tấn công từ đằng sau và đóm cổ

hắa

Will đang bước gấp lên vì cái kế hoạch hành động đang hình thành rõ rệt trong đầu nó.

- Hắn có thể là kẻ nguy hiêm, mà tụi mình thì chẳng biết ất giáp gì về hắa Mà mày định đóm cổ hắn bằng cái gì? Bằng cặp sách của tụi mình hả?

- 'Ihì nghĩ coi, tụi mình hai đứa mà hắn chỉ một mình.

Win nói khi các cửa hàng trên đường High hiện ra trước mắt.

- Tao sẽ đánh lạc hướng hắn, còn mày thì ra đòn bất ngờ từ phía sau - mày dư sức làm, đúng không?

Chester lắc đầu nói:

- Không cám on mày bốc tao. Hắn bự con chết bà - có mà hắn gầ tao thành cám!

Will nhìn vào nốt Chester nhếch mép cười tình quái Chester thở dài:

- Thôi được, được thôi. Tao làm chuyện đó.

Nó vừa nói vừa ngoái nhìn lại ữật nhanh rồi chuẩn bị băng qua đường

Win nói:

- Chà! Xoa tay đi. Tao nghĩ bọn chúng đã ra tay trước tụi mình rồi.

- Bọn chúng đó?

Chester há hốc mồm khi ngó theo ánh mắt của Win về một điểm ở phá trên con đường.

ở đó, trước mắt tụi nó, cách chừng hai chục bước chân, là một người đàn ông khác. Hắn giống y chang người thứ nhất, ngoại trừ chi tiết hắn diện một cái nái dẹp kéo sụp xuống trán khiến cho cặp kính râm của hắn chỉ thoáng hiện dưới vành mũ. Hắn cũng mặc một cái áo khoác rộng thùng thình, vạt áo phất phơ trong gió khi hắn đứng giữa lề đường

Giờ thì Win chắc chắn là hai gã đàn ông này đang bám theo tụi

nó.

Khi hai đứa đi tới cửa hiệu đầu tiên trên đường High, Will và Chester dừng lại nhìn quanh, ở lề đường đối diện có hai bà già đang nói chuyện với nhau trong lúc bám theo chiếc xe đẩy tay có những bánh xe kêu ken két. Một bà dắt theo một con chó Tô Cách Lan bướng bỉnh bị mặc một cái áo kẻ ô. Ngoài ra chỉ còn vài ba người khác ởxaxa.

Đầu óc bọn trẻ bấn loạn lên ý tưởng kêu cứu, hay vẫy gọi một chiếc xe nào chạy ngang qua, khi gã đàn ông ở phá trước bắt đầu hướng về phía tụi nó. Khi cả hai người đàn ông đều đã đến gần, hai đứa nhỏ nhận ra là chúng đã nhanh chóng hết kế để mà lựa chọa

- Vụ này quái thiệt, tụi mình đúng là bị vô rọ gọn ơ. Mấy ầo

Chest 644f er nói giọng bắt đầu Ép khi nó ngoảnh ra sau trừng mắt nhìn ngựời đàn ông đội mũ ni Khi hắn tiến gần tụi nó, tiếng chân rặng nề của đôi gầy đinh hắn mang nện xuống lề đường vang lên như tiếng máy đóng cọc. Chester tuyệt vọng hỏi

- Có sáng kiến anh minh gì không?

- Có, nghe đây, tụi mình phóng qua đường thẳng về phá lão đội mũ dẹp, giả vờ quẹo phải rồi thình lình quẹo trái và lủi vô tiệm Clarke. Hiểu không?

Giọng Win thì thào bởi vi người đàn ông đội nái dẹp phía trước tụi nó đang lù lù tiến tới càng lúc càng gần hơn. Chester chẳng hiểu tí tẹo gì về cái sáng kiến mà Win đề xuất, nhưng trong hoàn cảnh hiện giờ thì nó sẵn sàng tán đồng bất cứ cái gì

Tiệm Anh em Clarke là tiệm bách hóa chính trên đường High do hai anh em mà ngựời địa phương gọi là anh “Nhò” và anh “Giữa” trông coi Tiệm có một mái hiên kẻ sọc rực rỡ và hai bên lối vào bày biện khỀ khao những quầy trái cây và rau củ Lúc này bóng chiều đã bắt đầu nhập nhoạng ánh sáng bên trong tiệm rọi qua cửa sổ ra bên ngoài, mời gọi hai đứa nhỏ, như thể ánh đèn hiệu dẫn đường Người đàn ông đội nái dẹp vừa đi vào vùng chiếu sáng của ánh đèn, dáng vóc to bè của ông ta gần như án toàn bộ bề ngang của lề đường.

- Chạy!

Will hét, rồi hai đứa ù chạy ra giữa đường, hai người đàn ông cũng xồ ra chặn đường hai đứa nhỏ. Tụi nó phóng như thỏ, chạy hết tốc lực, cặp sách quăng quật như điên trên lưng Hai người đàn ông chạy nhanh hơn khả năng dự đoán của cả Will Ẽn Chester, và kế hoạch của Win tiêu tùng trong nháy mắt, biến thành một trò cứ bắt bạn cào cào khi hai đứa nhỏ chuồi lách thoát thân giữa hai người đàn ông vạm vỡ tim cách chụp bắt tụi nó bằng những bàn tay to tướng vươn dài ra.

Một trong hai người đàn ông đóm được gáy của Win, nó la lên oai oái. Tiếp theo, do ngẫu nhiên hơn là sắp đặt, Chester cũng đâm sầm vào ông ta. Ảnh hưởng của cú va chạm này làm vãng ra cặp kính râm của ông ta để lộ hai tròng mắt sáng, lóng lánh y chang như hai viên ngọc trai đen phá dưới viền nái của hắn. Trong lúc hắn kinh ngạc xoay lại, Win thừa cơ hội dùng cả hai tay đẩy mạnh vào ngực hắn để cố vuột thoát ra. cổ áo sơ-mi của nó rách toạc và nó đau ứa nước mắt khi giằng ra được.

Ngựời đàn ông tạm thời bị cú va chạm với Chester phân tán tâm trí, gầm gỉr và quay lại với Will. Quẳng cái cổ áo đã bị đứt lìa đi hắn nhào tới trong nỗ lực đóm bat Will một phen nữa.

Trong con hoảng bạn cùng đường, đầu thup xuống vai gồng lên, Chester và Win bằng cách nào đó vừa lao đi vừa té nhào vô cửa tiệm Clarke khi người đàn ông đội nái nỉ chồm tới trước cố chụp tụi nó lần cuối cùng rồi biến mất.

Will và Chester theo đà lao tông vô cửa, dồn cục ngay giữa khung cửa trong khi cái chuông treo trên cửa reo như một vũ nữ lên con khùng. Hai đứa nó rốt cuộc té lăn trên sàn, và Chester khi tỉnh hồn lại, ngay lập tức xoay mình, đóng sầm cánh cửa tiệm, dùng cả hai chân giữ cho cửa được đóng chặt.

- Trời ơi, trời!

Ông Clarke Nhỏ đang đứng chênh vênh một cách hiểm nghèo trên một cái thang trong lúc ổng sắp xếp trưng bày mấy con búp bê bắp trên kệ.

- Nhốn nháo gì thế? Chúng mày đột xuất thèm thứ trái cây hương xa vị lạ của tao à?

- ơ, dạ không phál

Will cố lấy lại hơi thở, đứng lên và làm ra vẻ tự nhiên, mặc dù lúc này Chester đang đứng với điệu bộ hơi kỳ cục, dùng vai tấn cánh cửa. Vừa lúc đó, ông Clarke Giữa từ dưới quầy tính tiền trồi đầu lên như cái ống dòm tàu ngầm bằng đầu người ông nắm chặt mớ hóa đơn và giấy tờ sổ sách trong cả hai bàn tay hỏi

- Chuyện gì mà nhốn nháo đó?

Ông Clarke Nhỏ mỉm cười với ông anh:

- Không có gì đáng cho anh lo lắng cả. Anh đừng để bị phân tán tâm trí khỏi công việc số sách. Chắng qua hai thằng nhóc lên con hứng tim món trái cây đặc biệt, tôi sẽ xử lý.

- Ù’ hy vọng chúng không đòi ăn kim quất, chúng ta đang tạm thời hết quất.

Ông Clarke Giữa nói bằng một giọng nghiêm nghị trong lúc từ từ thụt xuống bên dưới cái quầy hàng

- Thi còn cam

Ông Clarke Nhò cười bằng giọng véo von như đót, khiến ông Clarke Giữa ở dưới gầm quầy phát ra tiếng ầu bàu đáp lại. ông Clarke Nhò bèn lấy giọng diễn thuyết và tư thế như trên diễn đàn trước một đám któn giả tưởng tượng:

- Xin đừng lấy làm phiền ông Giữa; ông ấy luôn căng thẳng khi đụng tới sổ sách. Giấy tờ, giấy tờ, chỗ nào cũng giấy tờ, đừng hòng chen cái gì khác vô.

Anh em Clarke là một doanh nghiệp có tên tuổi ở địa phương. Họ thừa kế doanh nghiệp của cha và cha họ thừa kế từ ông nội ông cố. Theo như tất cả những ngựời hiểu biết thì tiệm Clarke có lẽ đã có từ thời quân La Mã xâm lược, bán củ cải hay rau củ gì đó thịnh hành vào thời buổi ấy. ông Clarke Nhỏ trạc bốn nxrơi, một nhân vật Mo nhoáng khoái mặc áo chim cò rằn ri rực rỡ xấu phát ói, do thợ may địa phương đo ni thiết kế hẳn hơi Những sọc màu vàng chanh chói lọi màu hồng tươi và màu xanh da trời nhảy múa giữa một bảng màu sắc trải từ cà chua đỏ ối đến bắp cải xanh non. Tính khí hồ hởi xởi lởi và dường như chứa đầy bụng chuyện tiếu lâm châm chọc và chơi chừ, ông Clarke Nhỏ rất được lòng quý bà trong khu vực, ca già lẫn trò, ấy vậy mà lạ thay, ông vẫn còn nguyên xỉ là một chàng độc thân!

Ngựợc lại, ông Clarke Giữa, ngựời anh, thì tánh nết khác người em một trời một vực. Là mẫu ngựời truyền thống nghiêm chinh, ông cau mày trước sự ti toe của người em, trong dáng vẻ lẫn phơng cách, ông khẳng định chuẩn mực trăng phục cổ truyền: một áo khoác bán hàng cũ mà tổ tiên ông đã mặc. ông gọn gàng sạch sẽ đến phát nhột; quần áo ông thẳng thớm như thể được ủi trong lúc ông đang mặc trên người, gồm chiếc áo khoác bảnh bao màu nâu nấm rom, áo sơ-mi trắng và cà vạt đen. Giầy của ông được đánh bóng kỹ lưỡng, và đóc thì được hót cao kiểu lính mới nhập ngũ, lại được vuốt dầu chải ép xuống láng o sáng bóng đến nỗi nhìn từ đằng sau người ta khó mà phân biệt đâu là giầy đâu là đầu của ông

Hai anh em đặt trong khung cảnh xanh và râm mát bên trong tiệm bách hóa, thật chẳng khác gì một con nhộng và một con bướm mắc kẹt trong cái kéa Những cuộc cãi vã vặt rành khiến cho cậu em bỡn cọt chót nhả và ông anh đứng đắn đàng hoàng cứ như đang dợt đi dợt lại một vở tấu Mi thuộc ầu mà không bao giờ được lên sân khấu biểu diễn chính thức.

Ntói giọng người xứ Wales, ông Clarke Nhỏ mỉm cười trịch thượng với Chester vẫn còn đang dùng vai tấn cánh của:

- Sợ thiên hạ xộc vô nua hết dâu ngỗng của tôi hả?

Chester không tim cách trả lời, như thể tình thể lúc đó đã khiến nó câm luôa

- Ái chà, phơng cách im lìm mạnh nỄ.

Ông Clarke Nhỏ vừa nói ngọng nghịu vừa leo xuống cái thang theo phơng cánh bay bướm, rồi xoay một điệu lả lướt để đối diện với WE

- Thiếu gia Burrows đây mà, đó chẳng phải sao?

Ông nói, giọng lập tức trở nên nghiêm trăng:

- Tôi vô cùng áy náy khi nghe tin về ngựời cha yêu kính của cậu. Chúng tôi luôn nghĩ đến và cầu nguyện cho cậu.

Ông nói, đặt bàn tay phải lên trái tim một cách dịu dàng.

- Mẹ của cậu clàm cự như thể nào? Và cô em gái tươi tắn của cậu...?

Win b đãng đáp:

- Khỏe, khỏe, cả hai đều khỏe.

- Cô ấy là khách hàng thường xuyên ở đây, cậu biết đấy, một khách hàng được quý trọng.

-Dạ.

Will lúng búng đáp, hơi nhanh, vì nó vừa phải đối đáp ông Clarke Nhỏ đồng thời để mắt đến cánh cửa mà Chester vẫn còn dùng thân hình trấn giữ, như thể mạng sống nó phụ thuộc vào đó.

Từ dưới gầm quầy, giọng của ông Clarke Giữa vô hình vang lên cùng với tiếng giấy tờ sột soạt.

- Một khách hàng được quý trọng

- Ông Clarke Nhỏ gật đầu và mỉm cười.

- Đúng thế, đúng thể. Bây giờ cậu cứ việc hạ cái bàn tọa dễ thương của cậu xuống ghế trong khi tôi kiếm món gì đó để cậu đem về cho mẹ và cô em gái nhé.

Win chưa kịp thốt ra lời nào, ông Clarke Nhỏ đã xoay một cái duyên dáng trên gót chân và nhún nhảy đi vào nhà kho ở phá sau cửa hàng Win nhân cơ hội này đi lại cửa sổ để kiểm tra xem hai kẻ săn đuổi tụi nó ở đâu, và nó giặt lùi kinh ngạc. Nó kêu lên:

- Họ vẫn còn ở đó!

Hai người đàn ông vẫn đứng trên lề đường, mỗi người đứng ngay bên ngoài một cửa sổ của cửa hàng, ngó đăm đăm qua những quầy bày trái cây rau cải. Bây giờ bên ngoài đã tối hoàn toàn, và gựong mặt họ lại sáng lên như những cái bong bóng trắng toát ma kính râm dây cui, và Win có thể phân biệt những cái nái quái dị cùng vẻ bóng như sáp của những chiếc áo khoác cứng đơ có độn vai kỳ cục. Gương mặt lưỡi cày gồ ghề với cái miệng ngậm chặt của họ lộ rõ nét tàn bạo không nhân nhượng.

Chester thấp giọng miễn cưỡng nói

- Kêu họ gọi cảnh sát dùm

Nó hất đầu ra dấu về phía cái quầy tính tiền, chỗ ông Clarke Giữa phát ra tiếng lẩm bẩm trong lúc bấm mạnh xuống cái đồ bấm kẹp giấy khiến nó kêu như thể búa nện.

Vừa lúc đó, ông Clarke Nhỏ vắt vẻo quay trở lại clàm theo một giỏ chất đầy vun trái cây, lại còn cột cả một cái nơ hồng trên tay xách, ông đưa cái giỏ cho Win bằng cả hai cánh tay duỗi thẳng ra như thể ông sắp sửa lấy hơi hát nhạc kịch.

- Tặng cho mẹ cậu, em gái cậu, và dĩ nhiên cả cậu nữa, đóo đón tử. Một chút quà của tôi và ầo gàn núp đằng kia, như một biểu hiện niềm cảm thông của chúng tôi trước khó khăn của cậu.

Giọng ông Clarke Giữa bị nén nhịn phần nào.

- Gàn còn hơn là đồng bóng

Will chỉ ra cửa sổ, há miệng toan giải thích về những ngựời đàn ông bí mật. Chester nói to:

- Báo yên!

- Cái gì thế cháu?

Ông Clarke Nhỏ hòi, rời mắt khỏi Will nhìn Chester lúc đó đang đứng trước một trong hai khung cửa sổ mà nhìn ngựợc nhìn xuôi con đường.

Ông Clarke Giữa vụt nhô đầu lên khỏi quầy như con lật đật bị hư lò xo:

- Báo yên cái gì?

- Giấy tờ!

Ông Clarke Nhò cất giọng nhắc nhở với điệu không Mi lòng của một nữ hiệu trưởng nhưng ông Clarke Giữa vẫn nhô đầu bên trên quầy. Win nói dối

- Dạ... chỉ là mấy đứa nhỏ. Tụi ctóu bị chúng đón đường

Ông Clarke Nhỏ cườikhục kbặc.

- Con nít sẽ cứ là con nít. Này đóy nhắc cô em gái yêu quý của cậu, cô Rebecca, nhớ đến tôi nhé. Cậu biết không, cô ấy quả là có con mắt tình tường đối với sản phẩm có chất lượng cao. Một bậc nữ tru tài hoa đấy.

Win gật đầu kèm nụ cười cố nặn ra:

- Dạ, cháu sẽ nhắc. Cám on ông về món quà, ông Clarke ạ.

Ông nói:

- Ôi có chi đâu.

- Ông Clarke Giữa nói giọng buồn bã:

- Chúng tôi thật lòng ty vọng là cha của cậu sẽ sớm về nhà. Cậu không nên lo lắng quá; chuyện như vậy thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

Ông Clarke Nhỏ nói với ánh mắt hiểu biết kèm tiếng thở dài:

- ừ... Cũng giống như cậu bé Grcgson... chuyện khủng khiếp, chuyện đó, và rồi gia đinh Watkins hồi năm ngoái

Will và Chester quan sát ông ta trong lúc ông dường như tập trung vào một điểm ở đâu đó giữa mớ bí xanh và mớ dưa chuôt.

- Họ cũng là ngựời tử tế. Chẳng ai còn thấy tăm hơi dấu tích gì của họ từ khi họ...

Ông Clarke Giữa ngát lời ngựời em đột ngột, ho khan một cách khó chịu:

- đó là chuyện khác hẳn, chẳng giống nhau chút nào. Tôi không cho làng đây là lúc hay là noi khơi lên chuyện đó, Nhỏ à.

Chú không thấy là trong tình huống này thì hơi thiếu cảm thông không?

Nhưng ông Nhò chẳng thèm nghe lời ông Giữa. Mạch tâm tình của ông đã được khơi thì không thể nào ngưng chảy được, ông khoanh tay trước ngực, đầu ngoẹo lang một bên, toát ra phơng cách hao hao như các quý nhân đáng kính mà ổng thường tán gẫu.

- Khi cảnh sát đến noi thì cứ như chuyện trình thám Marie Celeste ấy. Giường trống trail đồng phục đi học của mấy đứa con trai để sẵn cho ngày hôm sau, nhưng chẳng thấy tăm tích ai cả, chẳng ngựời nào cả. Hôm đó, tôi còn nhớ, bà Watkins mua nửa kí lô đậu que của chúng tôi và một cặp dưa hấu. Nhưng dù sao thì cũng không còn tăm tích gì nữa cả.

Ông Clarke Giữa hỏi giọng như đinh đóng cột:

- Cái gì... dưa hấu à?

Ông Clarke Nhỏ đảo tròn con mắt nói;

- Không cái gia đình đó, đồ dồi ngố à.

Trong cái im lặng theo sau đó, Will hết nhìn ông Clarke Nhỏ đến ông Clarke Giữa, ông này đang trừng mắt nhìn ông kia đầy khí thể ăn tươi nuốt sống nhau. Will bắt đầu có cảm giác như Athce khi cô bé bước qua tấm gương soi

Ông Clarke Nhỏ tuyên bố:

- Hừ, chịu đựng thôi.

Ông bày tỏ chử cảm thông cuối cùng trong ánh mắt nil'll! Will rồi thót gọn lên cái thang, nghêu ngao đót: Cho tôi củ cài đường,

... .... V |4|

mon petit chơn

Ông Clarke Giữa lại một lần nữa thụp đầu xuống khuất mắt, chỉ còn nghe tiếng giấy tờ sột soạt, cùng tiếng rè rè cùa một máy tính kiêu cổ điên. Will và Chester thận trọng mở nửa chừng cánh cửa tiệm, lo lắng thò đầu ra quan sát con đường. Chester hỏi

- Có gìkhôiig?

Win bước hẳn ra lề đường phía trước cửa tiệm Nó đáp:

- Khàng Khôiig có dấu vết gì của hạ

- Lẽ ra tụi irỂnth nên báo canh sát.

Win nói:

- Báo cho họ cái gì? Báo là tụi mình bị thai quái nhân đeo kính râm đội mũ hề săn đuổi, rồi sau đó họ biến mất tiêu à?

Chester nổi khùng nói

- Ù’ đúng y như vậy. Ai biết họ âm mưu gì?

Bỗng nhiên nó ngước nhìn lên như vừa bật ra một sáng kiếa

- Biết đâu họ chỉnh là bọn đã bắt ba của mày?

- Thôi dẹp đi - Tụi mình làm sao biết được.

Chester nói

- Nhưng cảnh sát...

Win ngắt lời Chester:

- Bộ mày thực tình muốn trải qua cái trò nhảm nhí đó khi mà tụi mình còn cả đống việc phải làm đó?

Nó liếc ngược liếc xuôi con đường High, cảm thấy dễ chịu là bây giờ đã có người qua lại. ít nhất thì tụi nó cũng có thể kêu cứu nếu hai người đàn ông nọ lại xuất hiệa

- Cảnh sát có thể sẽ nghĩ tụi mình là hai đứa con nít ranh bịa chuyện. Tụi mình có nhân chứng nào đâu?

Chester bất đắc dĩ đồng ý:

- Có thể.

Hai đứa đang đi về hướng nhà của gia đinh Burrows. Chester ngoái nhìn lại tiệm Clarke.

- Chắc chắn là không ít bánh trái cây ở chỗ này.

Win nói giọng tin tưởng

- Dù sao thì bây giờ cũng an toàn. Họ biến rồi Mà nếu họ có hiện ra lại thì tụi mình cũng SC sẵn sàng ứng phó.

Ke cũng kỳ lạ, sự cố vừa rồi không hề làm nhụt chí nó một chút xíu nào. Ngựợc lại, khi nó nghĩ về chuyện đó, nó càng thêm tin chắc là cha nó đã theo đuổi chuyện gì đó, và bây giờ nó đang theo đúng dấu vết. Mặc dù nó không đả động gì tới việc này với Chester, quyết tâm tiếp tục đào con đường hầm và tiếp tục điều tra càng được củng cố hơn.

Will bắt đầu ngắt trái nho trong giỏ trái cây quà tặng để ăn, cái nơ hồng đã bung ra, phất phơ trong gió phá sau nó. Chester có vẻ đã vượt qua được mối nghi ngại của mình và nhìn cái giỏ trái cây thèm thuồng, tay nó làm le tự phục vạ

Will đung đưa cái giỏ trái cây ra khỏi tlàm tay Chester một cách trêu ngươi, nói giọng châm chọc:

- Vậy mày tính xù luôn? Hay mày vẫn tiếp tục giúp tao?

Thằng bạn nó đáp lại bằng một nụ cười;

- Thôi được. Đưa tao một trái chuối nào.

Mời các bạn theo dõi tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/26202


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận