Nghe vậy Thần Dạ nhanh chóng đáp ứng, vốn dĩ hắn muốn đi tới Bắc vực trước, tìm hạp cốc kỳ quái mà Huyền Đế đã nói qua, để cho Thiên Đao khôi phục lại rồi mới tính tiếp.
Thế nhưng ở bên trong đông vực lại có rất nhiều mộ, cũng có thể giúp cho Thiên Đao khôi phục, Thần Dạ tất nhiên là không cự tuyệt.
Đương nhiên, cho dù không có nhưng Tử Huyên đã mở miệng thì hắn cũng không thể cự tuyệt.
- Được rồi, chúng ta đi tới Tiếu Lôi tông ở đông vực đi!
Thần Dạ ôm lấy Linh nhi cười nói:
- Trước khi đi tới đông vực chúng ta còn có một nơi phải đến. Tô thúc thúc, tạm biệt!
- Tiểu thiếu gia, bảo trọng!
Nhìn về phía ba người đã đi xa, lo lắng nồng đậm trong mắt Tô Lập đột nhiên phai nhạt đi rất nhiều.
Tiếu Lôi tông ở đông vực, người thường có thể không rõ thế lực đó như thế nào, nhưng với thân phận của Tô Lập thì hắn lại vô cùng hiểu rõ.
Hoàng triều Đại Hoa mặc dù cũng ở trong thế giới này, nhưng tương đối mà nói thì cũng là vùng đất do hoàng quyền khống chế, bởi vậy cũng được gọi là thế giới thế tục.
Mà Tiếu Lôi tông ở đông vực, không chút nghi ngờ chính là một thế giới tông phải.
Sự cường đại của thế giới tông phái có lẽ không cách nào biết được một cách kỹ càng, Tô Lập hiểu rõ, cho dù là một tông môn có thế lực yếu nhất ở trong thế giới tông phái, nếu đạt ở hoàng triều Đại Hoa cũng là sự tồn tại tuyệt đỉnh.
Khó trách Tử Huyên tuổi đời còn tẻ mà một thân tu vi lại hơn hẳn so với ba đại thế lực chúa tể Đại Thiên phủ.
Thần Dạ kết giao với bằng hữu như vậy, sẽ có trợ giúp rất lớn với việc làm ba năm sau của hắn.
- Tiểu thiếu gia, chúng ta đều ở đây chờ ngươi trở về!
Bên bờ vực, biển mây che khuất bầu trời, mặc dù cuồng phong như sóng cũng không cách nào thổi tan biển mây đi mấy phần, thế cho nên ánh mắt của người ta vĩnh viễn không cách nào xuyên thấu biển mây, không nhìn ra cảnh vật bên trong nó.
- Thần Dạ, chúng ta đến nơi đây làm cái gì?
Tử Huyên có chút khó hiểu hỏi, vách đá trước mặt không còn đường đi.
- Mang ngươi đi gặp một ít người.
Thần Dạ cười cười, nhưng trong lòng lăng lệ, trong tay của hắn có một đạo năng lượng huyền khí bắn ra ngoài, trực tiếp phóng tới trong mây.
Thời điểm Thần Dạ làm ra cử động kỳ dị như vậy, đột nhiên trong biển mây có âm thanh kim loại vang vọng.
- Tử Huyên, chúng ta đi!
Thần Dạ thân ảnh khẽ động, trực tiếp bay vào trong biển mây, hắn lao đi như thiểm điện, Tử Huyên theo sát phía sau, qua một lúc đã nhìn thấy thì ra trong biển mây này có một khóa sắt cực lớn.
- Thần Dạ, nơi này là?
Tử Huyên hỏi.
- Ta cũng mới tới nơi này.
Thần Dạ yên lặng lắc đầu.
Nơi này hắn mới lần đầu tiên, thời điểm lao ra khỏi thiên lao hoàng cung, lão gia tử mới nhắc tới nơi này với hắn.
Lão gia tử nói cho Thần Dạ, vào nhiều năm trước hắn đã tính toán tất cả, càng có dự mưu, vạn nhất Thần gia đối mặt với hoàng thất thất bại thì phải làm sao bây giờ?
Vì vậy trong một khu núi sâu không người của hoàng triều, đặc biệt tu kiến một thế ngoại đào viên, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Nhưng mà chỉ sợ không ai ngờ tới, Thần gia lại tạo ra công trình to lớn như vậy trên vách núi như thế này.
Dọc theo khóa sắt đi tới phía trước, ước chừng vài trăm mét thì đi tới cuối cùng, lúc này trước mặt xuất hiện một hình ảnh chính là ngọn thấp hơn hiện ra, cộng thêm nơi này có biển mây che phủ, trên cơ bản không người biết tới, không ai ngờ trong biển mây này còn có một ngọn núi như vậy.
Cho nên nơi này cực kỳ an toàn, dù bị người trong hoàng thất biết rõ, muốn đánh tới đây cũng không dễ dàng như vậy.
Lão gia tử đã từng nói qua với Thần Dạ, tất cả người của Thần gia và phụ thân của hắn, toàn bộ đang ở trong này, đây chính là nguyên nhân Thần Dạ không đến mức nổi điên.
Nếu không thì khi chạy về đế đô, kết cục của Thần gia giống kiếp trước như đúc, Thần Dạ thật không biết bản thân mình có gặp phải đả kích lớn hay không.
Thì ra lão gia tử đã sớm chuẩn bị tốt đường lui rồi, thế nhưng mà lão nhân gia lại không có tính toán hắn và Lâm lão vào trong đó.
Thần Dạ biết rõ nếu như ngay cả lão gia tử cùng Lâm lão đều mất tích, như vậy Đại Hoa hoàng triều tất nhiên sẽ sinh ra sóng to gió lớn, đến lúc đó thế ngoại đào viên ở đây chưa chắc đã được bảo trụ.
Thiên Nhất Môn cường đại cũng không phải nói miệng mà thôi.
Lão gia tử cùng Lâm lão dùng tính mạng bản thân làm đại giá, đổi lấy nơi an toàn cho toàn bộ Thần gia sinh hoạt ở nơi đây. Nghĩ đến đây, tâm của Thần Dạ giống như bị vạn cây kim đâm vào.
Mà hôm nay bởi vì hắn rời đi, lão gia tử không thể không động thân mà ra, đáp ứng chuyện của Thiên Nhất Môn.
Mặc dù lão gia tử đáp ứng thì không tạo thành nguy hiểm tính mạng cho hắn, tim của Thần Dạ đau như cắt. Những năm gần đây nàyhắn vẫn biết rõ toàn bộ nguyên nhân, lại xem nhẹ, đối mặt với chuyện này thì lão gia tử gặp nạn, hắn làm sao dám gặp những người khác.
Mình có thể phát tiết, có thể oán trách lão gia tử, nhưng mà lão gia tử tìm ai phát tiết, trách tội ai đây?
- Người nào?
Khi Thần Dạ cùng Tử Huyên bước ra khỏi khóa sắt, một giọng nói lạnh thấu xương vang lên, là từ phía trước.
- Đại bá, là ta, Thần Dạ!
Thần Dạ vội vàng hô lớn, cũng tăng thêm tốc độ.
Mặc dù biết người nhà của mình vẫn hoàn hảo, nhưng khi chưa tận mắt nhìn thấy thì hắn chẳng thể yên tâm, hôm nay nghe được giọng của đại bá thì hắn buông lỏng.
- Dạ nhi?
- Đại bá, là ta!
Lướt đi trong biển mây, đi vào bờ vực cuối khóa sắt, nhìn vào thấy hổ tướng số má ở hoàng triều, nhưng hiện tại trong giọng nói của hắn không cách nào che dấu nét già nua, Thần Dạ lúc này có thể khống chế cảm xúc thì càng không nói nổi.
- Đại bá, ta tới chậm!
Nơi này là thế ngoại đào nguyên, chỗ an tĩnh, đến sớm tới chậm thì không đến là tốt nhất, bởi vì tới đây có ý nghĩa Thần gia giờ phút này trong trần thế không còn quyền nói chuyện.
Nhưng một câu tới chậm có thể làm cho thống soái quanh năm chinh chiến sa trường như Thần Thuận hai mắt hồng lên.
Thần Dạ đang nói cho hắn biết, tới chậm, chính là ý nghĩa thân nhân gặp lại muộn, không hơn. Mặt khác thế giới bên ngoài có biến thiên, nhưng mà trời chưa có sập xuống.
- Đến là tốt rồi, đến là tốt rồi. Dạ nhi, nhanh chút ít, nhị bá của ngươi và phụ thân của ngươi đang chờ đấy.
Thần Thuận lặng lẽ lao nước mắt sắp chảy ra, nâng Thần Dạ nâng dậy sau đó trực tiếp kéo hắn rời đi, cũng không hỏi Tử Huyên và Linh Nhi một tiếng.
Xuyên qua vách núi là một đường xuống núi.
Mà đường xuống núi là dốc đứng, người bình thường khó mà hành tẩu, trong một khu vực ẩn nấp đều thiết trí cơ quan tinh xảo, đồng thời cũng có người gác.
Một đường đi vào sườn núi mới nhìn thấy nhà cửa san sát.
Nhìn qua những gian phòng cách đó không xa, cũng không rõ là hữu ý hay vô ý, cũng không phải tận lực tương liên, Thần Dạ không hiểu quân sự, càng không hiểu mang binh đánh giặc, chỉ dùng ánh mắt võ giả mà nhìn thì thấy nơi này vô cùng huyền diệu.