Đô Thị Tàng Kiều
Tác giả: Tam Dương Trư Trư
Chương 175 : Không ai có thể bắt tôi
Nhóm dịch: Tepga
Nguồn: Sưu Tầm
Bạch Tình Đình hết sức tức giận, Lý Thiên Bằng nói như vậy thực sự là rất quá đáng. Bạch Tình Đình vốn định nói cho Lý Thiên Bằng biết mồm hắn thối lắm nhưng căn bản nàng không muốn phản ứng. Thế nhưng càng nghĩ nàng càng thấy bực mình, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, lên tiếng chửi mắng Lý Thiên Bằng.
Đúng lúc Bạch Tình Đình định nói thì nghe thấy âm thanh cổ quái mang theo sự châm chọc của Diệp Lăng Phi phía sau truyền tới.
- Ai ui, Lý công tử, Tình Đình là vợ tôi, tôi có thể nuôi được nàng, không cần anh phải quan tâm.
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa đi tới chiếc bàn bên cạnh, kéo cái ghế sang rồi ngồi xuống. Hắn đặt tay phải lên đôi vai gầy gò của Bạch Tình Đình, vắt chéo chân lên, hắn cười nói:
- Lão bà, mồm của Lý công tử thối lắm sao. Anh vừa mới vào đây đã ngửi thấy mùi thối rồi.
Diệp Lăng Phi trở về, Bạch Tình Đình thấy có người tâm phúc bên cạnh nên nàng phối hợp với Diệp Lăng Phi, nói:
- Lý công tử nói chỉ cần em bồi tiếp anh ta một đêm, có thể sẽ thuyết phục ba anh ta đầu tư vào tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế giúp cho tập đoàn vượt qua khó khăn này.
- À, thì ra là như vậy.
Diệp Lăng Phi cười ha hả, nói:
- Lý công tử, anh có bản lĩnh đó sao?
- Hừ, bản lĩnh của tôi rất lớn, chỉ là anh không biết mà thôi.
Lý Thiên Bằng không hiểu vì sao khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi, toàn thân hắn đều cảm thấy khó chịu.
- Ừ, dù sao thì Lý công tử cũng là con trai ông chủ một tập đoàn lớn, quả thật bản lĩnh cũng rất lớn.
Diệp Lăng Phi có vẻ như chịu tha, hắn không nói tiếp nữa mà chuyển trọng tâm sang vấn đề khác, hắn lẩm bẩm nói:
- Chu Hân Mính chạy đi đâu vậy, tại sao vẫn còn chưa quay lại?
Bạch Tình Đình tức giận Diệp Lăng Phi tại sao lại không mắng chửi Lý Thiên Bằng trong khi Lý Thiên Bằng vừa vũ nhục mình, tại sao Diệp Lăng Phi lại quên điều đấy. Nhưng vừa nghe thấy Diệp Lăng Phi hỏi Chu Hân Mính đi đầu, nàng trả lời:
- Vừa mới vào phòng vệ sinh.
Lời này còn chưa dứt thì đã thấy Chu Hân Mính xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- Ai ui, Hân Mính đã trở về.
Diệp Lăng Phi nhường chỗ cho Chu Hân Mính ngồi. Chờ sau khi Chu Hân Mính ngồi xuống, Diệp Lăng Phi mới cười ha hả nói:
- Hân Mính, vừa rồi Lý công tử nói muốn Tình Đình bồi tiếp anh ta, cô nói nên làm gì bây giờ?
Lý Thiên Bằng vừa nghe vậy sắc mặt liền biến đổi, hắn vốn tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ không nhắc đến chuyện này nữa nhưng đâu ngờ rằng Diệp Lăng Phi lại là loại người không cố kỵ gì. Thấy Chu Hân Mính biến sắc, Lý Thiên Bằng vội vàng giải thích:
- Hân Mính, đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nói đùa thôi mà. Tôi sao có thể làm những chuyện đê tiện như vậy được.
- Lý Thiên Bằng, tôi hi vọng anh nên chú ý đến hành vi của mình. Tình Đình là bạn tốt của tôi, tôi không cho phép anh làm chuyện gì mạo phạm đến cô ấy, nếu không chớ có trách tôi không khách khí.
Chu Hân Mính lớn tiếng quát.
- Hân Mính, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi. Bây giờ trong mắt tôi chỉ có một mình cô mà thôi, làm sao có thể quan hệ với cô gái khác được?
Mồ hôi lạnh từ trên trán Lý Thiên Bằng chảy xuống. Hắn căn bản không thể ngờ rằng Bạch Tình Đình lại không coi lời uy hiếp của hắn ra gì, dường như nàng không quan tâm gì đến cục diện trước mắt của tập đoàn Thế Kỷ Quốc Tế.
Chu Hân Mính cảm thấy chán ghét khi nghe Lý Thiên Bằng gọi hai tiếng Hân Mính, nàng hừ lạnh nói:
- Lý Thiên Bằng, trước hết tôi muốn anh hiểu một điều. Tôi với anh không hề có bất cứ một quan hệ gì, mong anh sau này đừng gọi tôi là Hân Mính nữa. Nếu như lần sau mà tôi còn nghe thấy, tôi sẽ không khách khí với anh đâu.
Diệp Lăng Phi lúc này mới giảng hòa, hắn nói:
- Được rồi, mọi người đừng có làm ầm lên nữa, không hay gì đâu. Lý công tử cũng là người tốt, bữa cơm hôm nay chính là do người ta mời mà.
Diệp Lăng Phi quay người lại gọi nhân viên phục vụ:
- Phục vụ đâu, giờ mà vẫn chưa mang thức ăn lên à.
Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính đều không nói gì. Bạch Tình Đình lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nàng có chút bất mãn về Diệp Lăng Phi, trách hắn tại sao không ra mặt thay cho nàng. Diệp Lăng Phi lại làm bộ không biết, hắn cố ý quay sang Lý Thiên Bằng cười nói:
- Lý công tử, chúng ta ăn nào. Nữ nhân đều như vậy cả mà, ngoài miệng thì nói không thích nhưng trong lòng lại rất thích. Được rồi, uống một chén trà giải nhiệt đi nào.
- Mang ra.
Lý Thiên Bằng thấy Diệp Lăng Phi như vậy, hắn đẩy chén trà Diệp Lăng Phi đưa đến trước mặt hắn ra. Diệp Lăng Phi thu hồi lại chén trà rồi ngửa cổ lên uống.
Cuối cùng thì đồ ăn cũng được mang lên. Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính không ăn uống gì, chỉ có Diệp Lăng Phi là ăn uống tốt, hắn gắp hết đĩa này đến đĩa kia khiến Lý Thiên Bằng cảm thấy khó chịu. Lý Thiên Bằng dùng chiếc đũa của mình gắp một miếng cá đưa cho Chu Hân Mính. Hắn vừa định gọi Hân Mính thì chợt nhớ đến lời Chu Hân Mính nói lúc nãy, hắn vội vàng sửa lại, nói:
- Chu tiểu thư, ăn cá đi, coi như tôi có lỗi với cô.
Chu Hân Mính còn chưa nói gì thì Diệp Lăng Phi đã giành nói trước.
- Lý công tử, anh đừng khách khí với tôi như vậy, lại còn gắp cá cho tôi ăn nữa.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi đưa tay cầm lấy miếng cá trên đũa của Lý Thiên Bằng. Lý Thiên Bằng cảm thấy ghê tởm, hắn vội vàng gọi người phục vụ đổi một đôi đũa khác.
Diệp Lăng Phi vừa ăn cá vừa liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Hắn thấy Điền Phong mang theo bảy, tám người bạn đang đi tới, liền bỏ miếng cá xuống nói:
- Lý công tử, trước đây cũng là tôi hiểu lầm anh, anh là người đại lượng, hiếu khách, xin anh đừng để bụng. Tôi thấy anh với Hân Mính đúng là trời sinh một đôi, anh yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi sẽ thuyết phục Hân Mính đi lại với anh.
Chu Hân Mính vừa nghe xong những lời này, nàng định há mồm nói thì đột nhiên nghe thấy Diệp Lăng Phi hô:
- Ai ui, tại sao lại trùng hợp như vậy.
Diệp Lăng Phi đưa tay chào hỏi đám người của Điền Phong vừa mới đi vào cửa. Điền Phong cũng làm bộ như tình cờ, hắn mừng rỡ nói:
- Anh rể, tại sao anh lại ở chỗ này?
Nói xong hắn dẫn bảy người bạn học đi tới.
Diệp Lăng Phi đứng dậy, cười nói:
- Tôi còn đang muốn hỏi tại sao cậu lại đến chỗ này?
- Tôi cùng mấy người bạn học định tìm chỗ ăn trưa. Anh rể, anh biết đấy, chúng tôi không có nhiều tiền thế nên không thể vào những nhà hàng sang trọng, chỉ có thể tìm một nhà hàng bình thường để ăn bữa cơm trưa mà thôi.
Điền Phong giả bộ như lúc này mới nhìn thấy Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính, hắn vội vàng chào hỏi. Bạch Tình Đình thật không ngờ rằng lại gặp Điền Phong ở chỗ này, trong lòng nàng thầm nghĩ hai bác tại sao lại keo kiệt như vậy, sao không cho Điền Phong thêm chút tiền tiêu, nhà hai bác đâu phải là không có tiền.
Chu Hân Mính vừa mới nghe Diệp Lăng Phi gọi điện thoại thế nên khi thấy Điền Phong xuất hiện nàng cũng không thấy bất ngờ. Nàng khẽ véo Bạch Tình Đình một cái ý bảo Bạch Tình Đình chuẩn bị xem kịch vui. Bạch Tình Đình vẫn còn tức vì vừa rồi Diệp Lăng Phi không giúp nàng mắng chửi Lý Thiên Bằng, bây giờ đột nhiên lại thấy em họ mình xuất hiện ở chỗ này nàng liền nghi ngờ ngay. Nàng mơ hồ cảm giác đây là do Diệp Lăng Phi sắp đặt, chắc chắn sắp có chuyện xảy ra. Nàng mặc nhiên không lên tiếng, ngồi chờ xem kịch vui.
- Điền Phong, cậu tới thật đúng lúc, chúng tôi đang ăn cơm. Chắc cậu cũng quen biết với Lý đại công tử rồi. Tất cả mọi người đều là người quen, cũng không cần phải khách khí, ngồi xuống ăn cùng đi.
Diệp Lăng Phi nói xong liền quay sang Lý Thiên Bằng hỏi:
- Lý công tử, dù sao thì chúng ta cũng không ăn bao nhiêu. Để cho bọn họ ngồi ăn cùng đi, tôi nghĩ Lý công tử sẽ không để bụng chứ?
Những lời này khiến Lý Thiên Bằng có muốn làm khác cũng không được.
Lần này có thêm tám người thì làm sao có thể ngồi được ở cái bàn này. Diệp Lăng Phi hình như cũng vừa mới phát hiện ra vấn đề này, hắn vội vàng đứng lên nói với nhân viên phục vụ:
- Phục vụ, phiền anh kê hai chiếc bàn sát lại với nhau, không thấy chúng tôi có nhiều người sao?
Hai nhân viên phục vụ liền vội vàng kéo sát hai chiếc bàn lại với nhau rồi lấy thêm mấy cái ghế. Cả mười hai người ngồi xuống trông có vẻ hết sức chật chội, Diệp Lăng Phi chủ động nhích lại gần Lý Thiên Bằng cười ha hả nói:
- Lý công tử, đừng để bụng nha. Hai người chúng ta ngồi cùng một chỗ.
Diệp Lăng Phi cố ý chen lấn Lý Thiên Bằng khiến hắn tức quá muốn chửi cho Diệp Lăng Phi một trận. Lý Thiên Bằng chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này, làm sao có thể ăn được đây.
Diệp Lăng Phi mặc kệ, sau khi ngồi xong hắn cầm đũa lên. Vừa nhìn thấy những món ăn trên bàn hắn quay sang người phục vụ nói:
- Phục vụ, chúng tôi có mười hai người mà trên bàn chỉ có tám món ăn, làm sao mà ăn đủ đây. Như vậy đi, anh mang cho bàn chúng tôi thêm tám món nữa.
Diệp Lăng Phi nói xong mới quay sang Lý Thiên Bằng, hắn hỏi:
- Lý công tử, anh thấy có nên gọi thêm món hay không?
Tròng bụng Lý Thiên Bằng thầm mắng:
- Tên khốn kiếp nhà mày, gọi món rồi mới hỏi tao. Tao nói không để xem mày sẽ làm sao?
Chủ ý đã như vậy, Lý Thiên Bằng há mồm nói:
- Tôi thấy những người chúng ta đây lại gọi thêm tám món nữa sợ rằng….
Lý Thiên Bằng còn chưa nói xong thì Diệp Lăng Phi đã giành trước, hắn nói:
- Lý công tử, thì ra là anh thấy những người này ăn tám món mà vẫn không đủ. Khụ, quả nhiên Lý công tử là người có tiền, kẻ có tiền nói không giống ai. Được rồi, Lý công tử đúng là người sảng khoái.
Nói rồi, Diệp Lăng Phi quay sang nhân viên phục vụ còn đang đứng bên cạnh, hắn nói tiếp:
- Có nghe thấy không, Lý công tử thấy tám món ăn vẫn còn ít. Trừ tám món ăn vừa gọi ra, các anh mang ra đây thêm mười món đắt tiền nhất, chờ chúng tôi ăn xong những món này sẽ ăn những món kia. Anh còn đứng đó làm gì, không mau đi chuẩn bị đi, lẽ nào anh sợ con trai ông chủ tập đoàn đầu tư Vọng Hải Lý Thiên Bằng quịt tiền sao?
- Chờ….
Lý Thiên Bằng vừa mới hô lên một chữ thì Diệp Lăng Phi nói luôn:
- Chờ một chút, mang cho chúng tôi thêm ba thùng bia. Nhà hàng các anh thật là, thấy chúng tôi không gọi rượu thì phải mang bia ra chứ. Lý công tử, anh xem chúng ta còn thiếu cái gì thì cứ việc gọi, đừng khách khí.
Lý Thiên Bằng thật hết chỗ nói, hắn như một quả bóng cao su bị chọc thủng, bất lực nói:
- Tôi không phản đối.
- Nếu Lý công tử không phản đối thì tất cả mọi người ăn cơm đi.
Diệp Lăng Phi cầm đôi đũa gắp thức ăn cho mọi người, nói:
- Mọi người cứ ăn hết mình đi, ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, đừng khách khí, hôm nay Lý công tử mời. À, ở nhà các cậu còn có ai chưa ăn trưa không, gọi tất cả đến đây ăn cùng, nếu thiếu thức ăn thì gọi thêm. Mọi người nghìn lần vạn lần đứng khách khí, nếu các cậu khách khí là tát vào mặt Lý công tử đấy, coi thường người ta.
Diệp Lăng Phi nói rất lớn khiến toàn bộ nhà hàng đều nghe được. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Lý Thiên Bằng thật không còn cách gì khác, hắn đứng lên nói với Chu Hân Mính:
- Chu tiểu thư, tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay còn có chuyện, tôi đi trước, chúng ta liên lạc điện thoại sau.
- Ơ kìa, Lý công tử phải đi à?
Diệp Lăng Phi vội vàng đứng lên, hắn vỗ vai Lý Thiên Bằng, nói:
- Lý công tử còn chưa ăn mà, anh xem còn bao nhiều đồ ăn đây này. Nếu như anh đi thì ai thanh toán đây. Lẽ nào Lý công tử thấy mất nhiều tiền mà bỏ chạy sao?
Diệp Lăng Phi nói lớn khiến tất cả mọi người đều nghe được những lời này. Lý Thiên Bằng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, hắn thở phì phì nói:
- Họ Diệp kia, anh được đấy. Lý Thiên Bằng tôi chưa bao giờ gặp phải tình huống này. Tiền để tôi trả, anh không cần phải sợ.
Lý Thiên Bằng đẩy Diệp Lăng Phi ra, hắn đi thẳng tới bàn thanh toán, hỏi:
- Bao nhiêu tiền, cho tôi thanh toán.
- Tiên sinh, tổng cộng là ba nghìn lẻ hai mươi đồng.
- Ở đây có thanh toán bằng thẻ không?
Lý Thiên Bằng rút một chiếc thẻ màu vàng rất nhưng thấy cô nhân viên thu ngân xin lỗi, nói:
- Chúng tôi chỉ lấy tiền mặt.
Lý Thiên Bằng lấy ví ra, rút một xấp tiền ném lên bàn.
Nhân viên thu ngân sau khi đếm, nói:
- Tổng cộng là ba nghìn một trăm đồng.
Đúng lúc này Diệp Lăng Phi đi tới, hắn lớn tiếng nói:
- Được rồi, tám mươi đồng kia không cần trả lại. Coi như Lý công tử thưởng cho cô uống nước.
- Cảm ơn Lý công tử.
Nhân viên thu ngân vội vàng nói.
- Hừ!
Lý Thiên Bằng vung tay ra, nổi giận đùng đùng đi ra khỏi nhà hàng, Diệp Lăng Phi cũng đi theo ra ngoài. Lý Thiên Bằng đi tới chỗ đỗ xe, hắn xoay người lại thì thấy Diệp Lăng Phi đang đứng phía sau. Lý Thiên Bằng đóng cửa xe lại, xoay người đối diện với Diệp Lăng Phi, quát:
- Họ Diệp kia, mày đúng là loại không biết xấu hổ. Nói cho mày biết, hôm nay nể mặt Chu Hân Mính tao không thèm so đo với mày. Nhưng nếu như lần sau còn để cho tao gặp mày nữa, tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày.
Diệp Lăng Phi chậm rãi châm một điếu thuốc, hắn quay sang thở khói vào mặt Lý Thiên Bằng, tay phải nhẹ nhàng vỗ vỗ má Lý Thiên Bằng. Hắn bĩu môi nói:
- Lý Thiên Bằng, mày muốn chơi với tao à. Tốt lắm, hôm nay là tao hạ thủ lưu tình nếu không thì mày đã bị tao chơi chết rồi.
- Buông cái tay bẩn thỉu của mày ra.
Lý Thiên Bằng dùng sức hất tay của Diệp Lăng Phi ra, hắn xoa xoa khuôn mặt rồi hừ lạnh nói:
- Mày nghĩ mày là ai, tao là người có tiền, tao có thể dùng tiền đè chết mày. Mày có tin chỉ cần hai mươi vạn là tao giết chết mày không?
- Vậy mày làm thử xem.
Diệp Lăng Phi túm lấy cổ áo Lý Thiên Bằng, kéo Lý Thiên Bằng đến trước mặt. Hắn nở nụ cười tàn nhẫn. giọng nói mang theo sát khí, hắn nói:
- Tao thích nhất là đem cái loại người như mày ra cắt từng miếng thịt một rồi sau đó phơi khô cho chó ăn. Lý Thiên Bằng, đừng có động đến tao, cho dù có đem cả mày và cha mày cột lại với nhau tao cũng có thể chơi chết chúng mày. Nhớ kỹ lời nói của tao đấy, đừng để tao phải khó chịu, nếu không tao sẽ giết cả nhà mày, không chừa một ai.
Diệp Lăng Phi buông tay ra, quay người lại. Đúng lúc Lý Thiên Bằng vừa mới lấy hơi thì Diệp Lăng Phi đấm thẳng ra một quyền vào má trái Lý Thiên Bằng khiến hắn ngã ngửa xuống đất. Diệp Lăng Phi khom người xuống nhìn Lý Thiên Bằng nằm dưới đất, hắn nói:
- Cái này là tao đánh thay cho Bạch Tình Đình, con mẹ mày còn dám vũ nhục Bạch Tình Đình thì lần sau tao sẽ thiến mày, cho mày cả đời không làm được đàn ông được nữa. Còn nữa, nhớ kỹ lấy, ngày mai chuẩn bị cho tao mười vạn, tao sẽ đích thân đến tìm mày.
Diệp Lăng Phi đứng thẳng người lên, chân phải hung hắn đá vào mông Lý Thiên Bằng một cái. Hắn tiện tay ném tàn thuốc vào sát mồm Lý Thiên Bằng rồi ngênh ngang đi vào.
Diệp Lăng Phi vừa đi vào thì thấy Bạch Tình Đình, Chu Hân Mính và tất cả mọi người đều đang nhìn hắn. Tất cả những gì vừa xảy ra bọn họ đều nhìn thấy.
- Mọi người nhìn gì vậy, ăn nhanh lên, đồ ăn nguội hết cả rồi.
Diệp Lăng Phi nói với những người trên bàn ăn, những chuyện vừa rồi đối với hắn không đáng gì.
Điền Phong cùng mấy người bạn học của hắn liên tục gật đầu, bọn họ vội vàng ăn cơm. Chỉ có Chu Hân Mính lạnh lùng nhìn Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng biết Chu Hân Mính đang nhìn mình, hắn cười ha hả nói:
- Hân Mính, lẽ nào cô không đói sao, tại sao lại không ăn cơm?
- Diệp Lăng Phi, tôi là cảnh sát, ở trước mặt tôi mà anh dám hành hung người, anh nói tôi nên làm gì bây giờ?
Chu Hân Mính lạnh lùng hỏi.
Thái độ này của Chu Hân Mính khiến Bạch Tình Đình giật mình, nàng vội vàng giải thích giúp Diệp Lăng Phi:
- Hân Mính, cậu làm gì thế, Diệp Lăng Phi chỉ dạy cho tên khốn kiếp kia một chút thôi mà, có làm chuyện gì phạm pháp đâu.
- Tình Đình, không phải chuyện của em, đừng nói chen vào.
Diệp Lăng Phi thu hồi lại vẻ tươi cười, hắn khách khí nói:
- Sĩ quan Chu, phiền cô nói rõ xem tôi hành hung người bao giờ. Cô có chứng cứ gì chứng tỏ tôi vừa sử dụng bao lực, vừa rồi tôi chỉ không cẩn thận nên chạm nhẹ vào người khác thôi, chính hắn tự ngã xuống thì liên quan gì tới tôi.
- Diệp Lăng Phi, anh còn tiếp tục như vậy thì rất dễ xảy ra chuyện. Anh nên nhớ rằng, đây là Trung Quốc!
Chu Hân Mính cảnh cáo, nói.
- Tôi biết, cho nên cô không cần phải lo lắng.
Diệp Lăng Phi không thay đổi giọng điệu, hắn nói:
- Thế nhưng, phiền sĩ quan Chu nhớ kỹ một việc. Tôi mang rất nhiều quốc tịch, theo công pháp quốc tế, cô không có quyền bắt tôi, cùng lắm chỉ có thể trục xuất tôi, hơn nữa còn phải thông qua bộ ngoại giao Trung Quốc. Tôi nghĩ ở thành phố Vọng Hải này không ai có thể đụng đến tôi, thế nên sĩ qua Chu không cần lo lắng cho tôi.
Chu Hân Mính nghe xong những lời này của Diệp Lăng Phi, hai môi run run, nàng đứng thẳng lên, thở phì phò nói:
- Tình Đình, mình không ăn cơm nữa, mình muốn về nhà.
Nói xong nàng cất bước đi ra ngoài. Bạch Tình Đình không hiểu sao Chu Hân Mính với Diệp Lăng Phi lại làm ầm lên như vậy. Nàng vội vàng đứng lên đuổi theo Chu Hân Mính.
Diệp Lăng Phi thở dài một tiếng, trong lòng hắn biết vừa rồi chỉ là Chu Hân Mính có lòng tốt mà cảnh cáo mình, sợ mình sẽ làm chuyện phạm pháp. Thế nhưng Diệp Lăng Phi cũng biết được thói quen sinh hoạt trước đây của hắn đã ăn sâu vào tâm trí, trong thời gian ngắn khó có thể thích ứng với cuộc sống hiện tại, hắn thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Trở về Trung Quốc hắn đã cố gắng khắc chế bản thân mình, nếu như là trước đây thì chắc chắn Lý Thiên Bằng đã sớm biến thành tử thi rồi.
- Mọi người, mau ăn đi. Ăn không hết nhớ gói mang về đấy.
Diệp Lăng Phi lộ vẻ tươi cười, hắn cầm đôi đũa, hung hăng nhét miếng cơm vào mồm.