Đấu La Đại Lục II Chương 380: Học tỷ Quất Tử (Thượng)

Sau khi đập tay ba cái, ánh mắt Hiên Tử Văn nhìn Hoắc Vũ Hạo cũng theo đó mà thay đổi, trong mắt hắn, Hoắc Vũ Hạo đã có cái gì đó không còn giống với trẻ em nữa, vì hắn cảm nhận được Hoắc Vũ Hạo không chỉ nói một cách đơn giản như vậy, ánh mắt đầy tự tin và kiên quyết ấy làm lòng người kinh hãi.

- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu lịch học hôm nay, hi vọng ngươi sẽ càng mang đến nhiều niềm vui lẫn kinh ngạc cho ta. Có điều, ta cũng phải nhắc ngươi một chuyện, cho dù ngươi có thể nghiên cứu ra mười loại ấy nhưng cũng không được quá lâu, chẳng may khi ấy ta đã lớn tuổi, chưa chắc sẽ còn lòng nhiệt huyết vì lý tưởng thế này nữa đâu.

Hiên Tử Văn đúng là có niềm đam mê với Hồn Đạo Khí, nhưng không có nghĩa hắn là một người mù quáng. Nghiên cứu của Hoắc Vũ Hạo đã làm hắn cảm động, nhưng tuyệt đối không phải là niềm xúc động vô điều kiện.

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, mỉm cười nói:

- Hiên lão sư, chúng ta bắt đầu học thôi, ta đã thông qua kiểm tra của ngài, từ giờ, ta là đệ tử của ngài.

Hiên Tử Văn gật đầu nói:

- Được, vậy thì bắt đầu. Ta thấy nền tảng của ngươi khá vững chắc, bản thân còn là Hồn Sư hệ Tinh Thần khá đặc biệt, những kỹ xảo chế tạo Hồn Đạo Khí ta không nói thêm nữa, đầu tiên ta giảng giải một chút về mặt lý thuyết. Chỉ có hiểu đúng, lý lẽ chính xác thì khi bắt đầu nghiên cứu mới tránh lạc vào đường vòng.

- Ngươi nói cho ta nghe, Hồn Đạo Khí là gì?

Hiên Tử Văn nghiêm túc hỏi.

Hoắc Vũ Hạo đáp:

- Là những dụng cụ lấy Hồn Lực của Hồn Sư làm vật dẫn, nó có thể là vũ khí nhưng cũng có thể là vật dụng được dùng trong cuộc sống bình thường.

Đây là một đáp án theo tiêu chuẩn, ngay khi vừa bắt đầu học tập chế tạo Hồn Đạo Khí hắn đã biết.

Nhưng nghe xong câu trả lời của hắn, Hiên Tử Văn lại thất vọng lắc đầu.

- Ta phải công nhận, về phương diện Hồn Đạo Khí, học viện Sử Lai Khắc các ngươi đúng là đã bị bỏ lại rất xa. Ta sẽ nói cho ngươi một định nghĩa mới, ngươi phải nhớ cho kỹ. Hồn Đạo Khí là gì? Hồn Đạo Khí không hề có liên quan gì đến Hồn Sư, ý nghĩa quan trọng nhất của sự phát triển Hồn Đạo Khí là thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội loài người.

- Nói cách khác, nghiên cứu Hồn Đạo Khí là vì muốn nhanh chóng thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội loài người, để loài người càng trở nên mạnh mẽ hơn. Ta luôn tin, trong tương lai không xa, một ngày nào đó, con người có thể nhờ vào Hồn Đạo Khí mà chinh phục một chủng tộc nào đó, thậm chí là vươn xa ra thế giới khác nữa. Tầm nhìn của chúng ta còn quá nhỏ bé, nhưng theo quá trình phát triển của Hồn Đạo Khí, con người chúng ta cũng không dậm chân tại chỗ. Ngươi có bao giờ nghĩ đến chuyện, một ngày nào đó, dù con người không có một chút Hồn Lực nào cũng có thể nhờ vào Hồn Đạo Khí mà liệp sát được Hồn Thú mười vạn năm?

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc ghi nhớ mỗi câu nói của Hiên Tử Văn, lúc này hắn đã cảm nhận được cảm giác của Hiên Tử Văn khi nhìn thấy kiện Gia Cát Thần Nỏ mà hắn đã chế tạo.

Chỉ cần vài câu nói đơn giản, Hiên Tử Văn liền hoàn toàn thay đổi sự hiểu biết về Hồn Đạo Khí của hắn, đây hoàn toàn là những cấp bậc hoàn toàn chênh lệch.

- Trong mấy ngàn năm gần đây, sự tiến bộ của con người vô cùng chậm chạp. Ta tin chắc, nếu không có sự va chạm với đại lục Nhật Nguyệt. Tốc độ tiến bộ của đại lục Đấu La còn giảm dần đi nữa. Thậm chí là hiện nay, ba đế quốc còn lại của đại lục Đấu La cũng chưa hoàn toàn coi trọng Hồn Đạo Khí. Nếu không tính đến trường hợp tồn tại Hồn Sư cấp bậc cao nhất, ta dám chắc hiện tại, đế quốc Nhật Nguyệt hoàn toàn có thể nhờ vào Hồn Đạo Khí mà thống nhất đại lục. Đây là sự chênh lệch của nền văn mình.

- Có điều, hiện nay, vấn đề nghiên cứu Hồn Đạo Khí đã vấp phải chướng ngại, nguyên nhân vô cùng đơn giản, nó đến từ chính Hồn Sư.

- Vì ngày xưa, khi mới bắt đầu nghiên cứu Hồn Đạo Khí đều dựa trên mục đích người sử dụng là Hồn Sư, hơn nữa cần phải dùng Hồn Lực thúc dục mới có thể sử dụng. Cho nên mấy ngàn năm qua, tất cả các nghiên cứu đều đi theo con đường này. Từ đấy dần dần trở thành một sai lầm lớn dẫn đến việc Hồn Đạo Khí không thể phổ biến rộng rãi. Dù sao Hồn Sư chỉ là một lớp người tinh anh, là một số lượng cực ít, chứ không phải là đại đa số dân chúng bình thường. Nếu Hồn Đạo Khí tiếp tục phát triển mà vẫn không thể phổ biến vào tầng lớp bình dân, thì vĩnh viễn không thể thật sự thúc đẩy sự phát triển của loài người. Hồn Đạo Khí càng mạnh thì càng cần Hồn Sư có thực lực mạnh mẽ sử dụng, loại logic thiếu muối này chính là lý do khiến những nghiên cứu về Hồn Đạo Khí gặp trở ngại. Giải pháp duy nhất của chúng ta là tìm ra cách để chế tạo ra Hồn Đạo Khí mà con người cũng có thể sử dụng. Đó là nguyên nhân tại sao khi ta nhìn thấy kiện Hồn Đạo Khí của ngươi lại không thể giữ được bình tĩnh.

- Tuy ngươi chưa thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề nhưng ít ra có thể để Hồn Sư làm người trung gian bổ sung năng lượng vào vật dẫn, sau đó, kiện Hồn Đạo Khí kia ngay cả người bình thường cũng có thể dùng. Đây mới là cái thu hút sự chú ý của ta nhất chứ không phải uy lực của nó. Nói cách khác, vấn đề quan trọng nhất là phương pháp mà ngươi đã dùng để thông qua đó thực hiện quá trình bổ sung năng lượng. Cho nên, nếu ngươi muốn lay chuyển ta, vậy thì phải nghiên cứu làm cách nào có thể phổ biến được Hồn Đạo Khí. Tạm thời, trong các phương diện nghiên cứu chỉ có Định Trang Hồn Đạo Khí là đạt được chút thành công. Có điều, phí tổn cho việc chế tạo vẫn còn quá cao, nhất là Định Trang Hồn Đạo Khí cấp cao, ngay cả Minh Đức Đường hiện nay cũng rất ít chế tạo. Đế quốc Nhật Nguyệt cũng chỉ có một sư đoàn được trang bị Định Trang Hồn Đạo Khí mà thôi.

Hiên Tử Văn nói đến đây dường như nhận ra mình đã lỡ lời, gượng cười nói:

- Câu cuối ngươi cứ xem như chưa nghe thấy.

Hoắc Vũ Hạo hiểu ý mỉm cười, không lên tiếng, tập trung tinh thần nghe Hiên Tử Văn giảng dạy.

Lúc này Hiên Tử Văn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hưng phấn, hắn thao thao bất tuyệt giảng giải hết những gì hắn biết về Hồn Đạo Khí, và một số nguyên lý của một vài kiện Hồn Đạo Khí nữa. Hoắc Vũ Hạo giống như một bờ biển khô không ngừng hấp thu những kiến thức ấy, nhờ vào trí nhớ kinh người của mình, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng ghi nhớ những nội dung kia vào đầu của mình.

Về phương diện nghiên cứu Hồn Đạo Khí, Hiên Tử Văn quả thật khiến Hoắc Vũ Hạo phải khâm phục.

Đồng dạng là Hồn Đạo Sư cấp A, nhưng cảm giác của hắn và Phàm Vũ hoàn toàn khác biệt. Phàm Vũ vừa đáng tin cậy lại chậm rãi giảng dạy, củng cố kiến thức của hắn, thế nên căn cơ của hắn mới vững chắc như vậy.

Mà Hiên Tử Văn lại hoàn toàn ngược lại, hắn như một con thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây), cả người tràn đầy sức sáng tạo. Nghiên cứu của hắn rất ít khi tập nghiêng về phía chiến tranh, một số lý thuyết trong đó đã giúp Hoắc Vũ Hạo nhìn nhận được rõ ràng hơn các vấn đề mà ngày xưa Hoắc Vũ Hạo không hiểu được hoặc có chút mờ mịt, tuy chưa hoàn toàn thông hiểu nhưng ít nhất con đường đã bằng phẳng, rộng rãi hơn nhiều.

Cùng giảng dạy về Hồn Đạo Khí, nhưng sự chênh lệch rõ ràng không nhỏ, ngày trước khi học tập tại học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo chỉ toàn phải ghi nhớ càng nhiều các trận pháp trung tâm càng tốt, nhưng phương pháp giảng dạy của Hiên Tử Văn hoàn toàn khác biệt. Hắn không lấy bản vẽ cho Hoắc Vũ Hạo xem, mà chỉ giảng dạy một số khái niệm, lý lẽ mới về Hồn Đạo Khí. Theo như Hiên Tử Văn nói, giáo viên tuyệt đối không thể dẫn dắt học sinh của mình đi theo lối mòn sáo rỗng, mà chỉ dạy về mặt lý thuyết và những thứ căn bản, rồi từ đó để bọn chúng tự đổi mới, tự tạo ra Hồn Đạo Khí thuộc về riêng mình.

Đây là lý do tại sao cách thức Hoắc Vũ Hạo làm bài kiểm tra đã khiến Hiên Tử Văn kinh ngạc đến thế.

Càng nghe Hiên Tử Văn giảng, Hoắc Vũ Hạo càng cảm thấy mình giống như lại một lần nữa bước vào thế giới tri thức của Hồn Đạo Sư, nội dung và tình huống không hề thay đổi, nhưng đầu óc của hắn được hoạt động một cách tối đa, ngẫu nhiên có một số vấn đề không hiểu, Hiên Tử Văn đều giải thích một cách cụ thể. Nháy mắt sau, một canh giờ đã lặng lẽ trôi qua. Hiên Tử Văn bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn cực kỳ phấn chấn, đây là một trong những ưu đãi khác của Hồn Sư hệ Tinh Thần.

“Két”, cửa phòng thí nghiệm bật mở, đánh thức Hoắc Vũ Hạo đang đắm chìm trong biển trí thức mênh mong, hắn theo phản xạ nhìn về hướng cửa lớn.

Ban đầu chỉ định nhìn rồi thôi, nhưng nháy mắt sau, ánh mắt liền động lại, rốt cuộc cũng không quay đầu về.

Kia là một cô gái, dáng vẻ lim dim như vừa mới thức dậy, nhưng dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp khiến một người đã gặp không ít mỹ nữ như Hoắc Vũ Hạo cũng có chút thất thần.

Cô gái ấy khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc đen dài, đôi mắt to linh động, làn da trắng nõn. Bộ đồng phục mà cô đang mặc dường như còn tôn thêm dáng người mỹ lệ của cô, có thể cô không đẹp như Giang Nam Nam, nhưng lại có khí chất thu hút hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

- Lão sư, người đến sơm vậy, thật hiếm thấy nha.

Cô gái ấy dường như không hề trông thấy Hoắc Vũ Hạo, uể oải chào Hiên Tử Văn, Sau đó thông thả bước về phía bàn thí nghiệm, hai tay đặt xuống bàn rồi gục xuống, phảng phất còn có cảm giác như gục ngã.

- Khụ khụ.

Hiên Tử Văn ho khan hai tiếng.

- Quất Tử, đừng ngủ, không thấy ở đây còn có người mới sao?

Cô gái bị hắn gọi là Quất Tử vẫn nằm im ngủ gục trên bàn, tay phải quơ quơ như kiểu đuổi ruồi đuổi muỗi.

- Đừng ồn, để ta ngủ một chút, ngài cũng biết đêm qua ta thức khuya đến chừng nào mà.

Giọng nói mềm mại uể oải của cô mang đến cho người nghe một cảm giác ngứa ngái kỳ lạ.

Hiên Tử Văn có chút bất đắc dĩ nói:

- Quên đi, mặc kệ con bé, nó lúc nào cũng vậy. Cô bé đó tên là Quất Tử, cũng là đệ tử của ta, sau này ngươi có thể gọi cô bé đó là học tỷ, hoặc gọi thẳng tên cũng được. Tối qua cô bé nghiên cứu Hồn Đạo Khí đến nửa đêm, cho nên lúc này mới như vậy. Tổng cộng ta hướng dẫn bốn học viện, ba người còn lại đều đang ra ngoài rèn luyện, chừng mấy ngày nữa mới trở về.

- Ra ngoài rèn luyện? Hồn Đạo Sư cũng cần ra ngoài rèn luyện sao?

Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.

Hiên Tử Văn nói:

- Đương nhiên là cần rèn luyện, thí nghiệm dù sao cũng chỉ là thí nghiệm, một số nghiên cứu cần phải ra ngoài làm thử mới biết có hoàn thành hay không. Trước đó ta đã hướng dẫn bọn họ làm một loại Hồn Đạo Khí, ba đứa nhóc ấy ra đã đem ra ngoài thử nghiệm. Sau này có lẽ ngươi cũng gặp tình huống này.

——

Lời TG: nhân vật quan trọng lên sàn, một mình cô ấy có thể đặt tên cho cả chương truyện dĩ nhiên không phải là người tầm thường.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/dau-la-dai-luc-2/chuong-380/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận