Đế Quốc Cuồng Lan Chương 9

Đế Quốc Cuồng Lan
Tác giả: Chàng Phá Nam Tường
Chương 9: Danh Tướng Cùng Mãnh Tướng
  
Ads
Đêm khuya, phóng tầm mắt nhìn, cho dù một người có nhãn lực tốt cũng không cách nào nhìn thấy rõ địch nhân đang di chuyển, chỉcó thểtrông thấy bóng tối vô biên vô hạn, như có thểnuốt chửng người ta, thế nhưng, âm thanh móng ngựa phát ra càng ngày càng gần. Tất cảmọi người biết rõ, địch nhân đã tới gần mình.

Đỗ Binh dn theo hơn bốn trăm tên đội viên đội canh gác bố trí ở bên cạnh sông đào bảo vệ thành, trn thế có vẻ không quá theo quy tắc. Đương nhiên, nếu như yêu cầu những thành viên đội canh gác giống như quân chính quy, xác thực có vẻ hơi có chút ép buộc.

Trong tay các thành viên đội canh gác đều giơ một bó đuốc, bó đuốc phát ra ánh lửa run rẩy, hay nói chính xác là thân thểcủa bọn hắn đang run rẩy, run rẩy thông qua tay truyền đến bó đuốc, tạo ra từng ảnh lửa một trông vô cùng thảm hại.



Con người cũng có những thời điểm có thểquên đau đớn, nhưng không thểquên được sợ hãi, giống như những thành viên đội canh gác này. Bó đuốc run rẩy càng lúc càng mạnh, không ngừng có những giọt dầu rơi trên tay, tuy nhiên không một ai kêu lên đau đớn, ánh mắt các thành viên đội canh gác nhìn thẳng về phía trước, cùng đợi, cùng đợi cái chết tiến đến.

Nếu như đợi đến lúc nhìn thấy kỵ binh địch mà mới chạy trốn, rất có thểsẽ bịđối phương thừa cơ phá tan cửa thành. Nghĩtới đây Đỗ Binh xoay người, liếc nhìn phó tướng của mình, viên phó tướng không nói hai lời, quay người điên cuồng về hướng trong thành.

Các thành viên đội canh gác vốn giới hạn chịu đựng đã đạt tới điểm tới hạn, trong nháy mắt đã sụp đổ. Cảmột đám thét lên những tiếng kêu kì quái rồi xoay người, bỏ chạy về hướng cửa thành. Bọn hắn biết mình sớm muộn gì cũng sẽ chết, nhưng nếu như không chạy trở về thì sẽ chết ngay lp tức! Một tấc thời gian một tấc vàng, đạo lý này chỉthường những người sắp chết mới có thểlĩnh ngộ được.

Đỗ Binh vốn định giảvờgiảvịt hô quát vài tiếng, nhưng trên thực tế tình thế lại không phải do hắn tự mình làm chủ. Hắn chỉgiống như một cọng cỏ non trong cuồng phong, không cách nào tự chủ được, cảngười ln ngựa Đỗ Binh bịcác thành viên đội canh gác cuốn lấy lui về phía sau.

Những bó đuốc rơi trên mặt đất còn đang thiêu đốt, từ trong ánh lửa của bó đuốc, lần lượt những thân ảnh mơ hồ xuất hiện. "Bắn tên!" Tiền Bất Ly lạnh lùng quát to một tiếng.

Nhiệm Soái thoáng sửng sốt, nói: "Đại nhân, địch nhân cách chúng ta còn xa, hay là chờmột chút rồi mới bắn tên"

"Bắn tên! ! !" Tiền Bất Ly gin tím mặt, hai mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nhiệm soái cắn răng một cái: "Kỳ quan nghe lệnh, bắn tên!"

Theo từng tiếng dây cung vang lên, mấy trăm mũi tên mờmịt bay về phía bầu trời đêm.

Ánh mắt Nhiệm Soái lộ ra thần sắc oán hn. Trong suy nghĩcủa hắn, công chúa điện hạđã điên rồi, bá tước đại nhân cũng điên rồi! Rõ ràng lại bổ nhiệm tên ngu ngốc này làm thống lĩnh! Nếu như từ trên cao bắn xuống, đợi địch nhân xông tới gần rồi mới bắn tên, nhiều thì hắn không dám cam đoan, ba lần bắn liên tiếp ít nhất cũng phải tiêu diệt một trăm binh lính địch! Tên ngu ngốc này đang làm cái gì?

Tiếng kèn bỗng nhiên vang lên trong bầu trời đêm, tốc độ của khinh kỵ cn vệ nhanh chóng chm lại. Trát Mộc Hợp ghìm chặt dây cương, con mắt lạnh lùng lợi hại như chim ưng quan sát, đánh giá Tuyết Nguyên thành.

Trát Mộc Hợp năm nay còn không vượt quá bốn mươi tuổi. Nếu như y nguyện ý cạo sạch râu mép của mình, y là một người còn rất trẻ tuổi, dấu vết của những năm tháng gian nan vất vảcũng không lưu lại trên mặt y quá nhiều. Trang phục của y cùng đám khinh kỵ cn vệ không khác biệt lắm, không biểu hiện vẻ tôn quý của một tộc trưởng, thế nhưng cây cung trên lưng y lớn hơn rất nhiều so với cung của những người khác cung. Chiến mã của y cũng cao to hơn so với chiến mã của người khác.

"Đại ca! Tại sao dừng lại? Hãy đểcho ta đi đánh chiếm cửa thành!" Một tráng hán từ phía sau chạy tới, trên người của hắn toát ra sát khí rất đm, coi như ở trong băng thiên tuyết địa cũng cảm giác không thấy rét lạnh. Từ trên thân thểbốc ra sương mù nồng đm, khiến cho tráng hán này thoạt nhìn giống như một con dã thú hung hãn.

"Chm chút." Trát Mộc Hợp lắc đầu. Cửa thành Tuyết Nguyên thành đã chm rãi hạxuống, mấy chục thành viên đội canh gác đội viên bịnhốt bên ngoài cửa thành, bọn hắn điên cuồng dùng tay, dùng chân, thm chí dùng đầu va chạm vào cửa thành, cảm giác bịngười khác vứt bỏ cũng không có gì hay, bọn hắn dùng thanh âm tuyệt vọng mà mắng nhiếc. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Bàn tay Tiền Bất Ly run rẩy không phải vì cảm giác bất nhân. Nếu như hắn có lực chọn khác, hắn cũng không muốn làm như vy. Bỏ qua tánh mạng của người khác cũng không phải là một việc làm đáng ca ngợi! Nhưng Tiền Bất Ly lại không thểkhông làm như vy, bên hắn cho dù xét từ phương diện nào đi nữa thì đều rơi vào tình cảnh xấu. Không dùng kỳ chiêu thì sẽ không có bất kỳ hy vọng nào.

Kỳ tht chính bản thân Tiền Bất Ly cũng đang đánh cuộc, hắn đánh bạc Trát Mộc Hợp là một đại danh tướng hoặc là một đại mãnh tướng! Nếu như là người thứhai, không thểnghi ngờgì nữa chính hắn đã đưa ra một chiêu hồ đồ. Đám binh sĩvốn đã có sĩkhí không cao, dưới ảnh hưởng của tiếng kêu khóc, chửi by tuyệt vọng, lại càng giảm đi ba phần! Tiền Bất Ly hít một hơi dài: "Nổi trống trn! !"

Lại là một lượt loạn tiễn phóng tới, bắn tới nơi cách khinh kỵ cn vệ khoảng bốn mươi bước, trên mặt Trát Mộc Hợp lộ ra nụ cười khinh miệt: "Tht sự là miền nam không Đại tướng! !"

"Đại ca, hãy đểcho ta mang người đi công thành. Tuy chúng ta không có thang mây, nhưng chúng ta có dây móc! Dũng sĩbộ lạc Phi Ưng chỉcần trong tay có dây móc, sẽ không có núi cao nào mà không thểvượt qua!" đệ đệ Trát Mộc Hợp, Niêm Hãn lại đang thỉnh chiến. Phía sau hắn, các tướng sĩphát ra âm thanh trầm trồ khen ngợi.

"Không cần." Trát Mộc Hợp lắc đầu, nói: "Dọc theo con đường này đã có không ít hài tử không chết dưới tên của kẻ thù mà ngược lại ngã vào trong băng tuyết khiến cho ta rất đau lòng! Người tới, truyền lệnh xuống, lp tức hạtrại!"

"Đại ca! !" Niêm Hãn trách kêu lên: "Tại sao phải hạtrại? Hãy đểcho ta mang người đi công thành! Chỉcần hai lần công kích, ta nhất định đánh hạTuyết Nguyên thành!"

"Niêm Hãn, là một Đại tướng, nhất định phải thấy mầm biết cây!" Roi ngựa trong tay Trát Mộc Hợp chỉvề phía trước, hắn nói: "Ngươi thấy không? Thứnhất: bọn chúng lại nhốt người một nhà nhốt ở ngoài cửa thành; thứhai: bọn hắn đã bắn ra năm lượt tên, thế nhưng thm chí không thểlàm bịthương một binh sĩcủa ta; Thứba: trên thành, cờxí lộn xộn không chịu nổi, quay trái quay phải; biết rõ những thứnày đại biểu cho cái gì sao? Đại biểu cho tướng trấn thủ Tuyết Nguyên thành đã kinh hoàng thất thố!"

"Đây không phải là vừa đúng lúc sao? ! Đại ca, ta chỉmột lần công kích là có thểđánh chiếm Tuyết Nguyên thành!"

"Ta không muốn lại đểcho các hài tử chảy máu vô ích" Trát Mộc Hợp lắc đầu.

Đúng lúc này, mấy chục thành viên đội canh gác ở ngoài cổng thành đột nhiên vừa cởi bỏ quần áo, vừa chạy về phía quân khinh kỵ cn vệ. Xem ra những người này đã có quyết định. Nếu như bịngười một nhà từ bỏ, vy đi đầu hàng địch nhân!

"Kẻ lâm trn phản bội địch, giết!" Tiền Bất Ly lạnh lùng đưa ra xuống một mệnh lệnh.

Trên gương mặt Nhiệm Soái lộ ra thần sắc ảm đạm, phản bội địch? Phản bội địch còn không phải bịtên ngu ngốc nhà ngươi gây ra sao? ! Thm chí còn không thểgiết chết một kẻ thù nào, ngược lại trước tiên còn muốn giết người một nhà! Trong mắt Nhiệm Soái ánh lên ánh sáng khó hiểu, giống như hắn đang suy nghĩđểđưa ra một quyết định: "Bắn tên!"

Ở trong tầm bắn tên, dựa vào bia ngắm hai chân di động, nhóm xạthủ Tuyết Nguyên thành đã có biểu hiện ra tốt, chính là tố chất huấn luyện, chỉcần một lượt bắn, trong mấy chục thành viên đội canh gác, ít nhất cũng có mười mấy trúng tên, nặng nề ngã xuống đất.

Nguồn: tunghoanh.com/de-quoc-cuong-lan/chuong-9-4pobaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận