Chương 236: Nhà đầu tư cũng cần nhà
Dịch: Nộ Vấn Thiên
Biên dịch:Tiểu Yêu Tinh
Biên tập: Tiểu Màn Thầu
Nguồn: tangthuvien.com
Cuộc hành trình tới thôn cương thi đã hoàn toàn kết thúc, trải qua vài giờ đi xe, vừa vặn trở lại vào giữa trưa, Lăng Vân chiêu đãi người của cả thôn ở khách sạn sang trọng nhất toàn thành phố. Đây là lần đầu tiên họ rời khỏi thôn xóm không tìm thấy trên bản đồ kia, cảm nhận hơi thở của thành thị khiến họ cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ đến thế, không hề có bao nhiêu cảm giác buồn khổ khi xa xứ.
Thực ra, sau khi trong thôn thành lập đội khoán, cánh đàn ông ra ngoài làm thuê, thấy đủ cảnh đời thì rất nhiều năm trước người trong thôn bắt đầu muốn hướng về đó, chỉ là một vài người cao tuổi trong thôn không nỡ rời khỏi nơi đã sinh sống đời đời kiếp kiếp này, đặc biệt là họ còn muốn giữ bí mật về cương thi, cùng giữ cách trường thọ.
Nay mấy người già kia đã bỏ mạng dưới tay cương thi, cả thôn rốt cuộc thoát khỏi xiềng xích, có thể chào đón cuộc sống mới.
Ăn cơm xong Lăng Vân dẫn họ tới khu quy hoạch Nam nội thành, cho họ lựa chọn nơi cư ngụ. Cả quá trình Lưu Anh Nam một mực đi theo, dấu chân đạp khắp cả khu quy hoạch rộng hơn chục km. Nhất là nơi quản đốc xảy ra chuyện, hắn quả thật cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo, song rất yếu ớt, thiết nghĩ là do thời gian quá dài nên quỷ khí đã tiêu tan. Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy vẫn còn lưu lại, cứ nghĩ là biết sự đáng sợ của con lệ quỷ này.
Song, hắn không hề nhìn thấy một bóng quỷ nào trong cả khu quy hoạch, hơn nữa cũng không xảy ra sự kiện thần quái tương tự vậy, thiết nghĩ con ác quỷ ấy cũng nhìn ra quản đốc có tiềm chất biến thành cương thi nên mới xuống tay với anh ta, hoặc còn có nguyên nhân nào đó không muốn người ta biết. Đương nhiên, ngoại trừ quản đốc đã chết thì xui xẻo nhất trong việc này chỉ còn lại Lăng Vân, xem ra vẫn có người hoặc quỷ đang nhằm vào Lăng Vân.
Tuy Lưu Anh Nam rất muốn ở bên cạnh cô nhưng việc của cô rất nhiều, ngoại trừ phải dàn xếp những người đến từ thôn cương thi này, còn phải giúp đỡ đội khoán giải quyết thủ tục nhậm chức, mặt khác mấy ngày nay còn có rất nhiều giấy tờ tồn đọng cần cô xử lý, còn phải họp với lãnh đạo chủ chốt, ăn cơm với lãnh đạo không phải chủ chốt, gặp mặt với lãnh đạo trong các ngành chức năng. Lưu Anh Nam liếc qua lịch trình của cô, dọa hắn suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi, chỉ có thể nói bây giờ làm kinh doanh quá vất vả.
Nào là quản lý công thương, vệ sinh phòng dịch, thuế đất thuế nhà, công an phòng cháy, xây dựng thành phố, xanh hóa công viên. Hễ là bộ ngành vì nhân dân phục vụ đều có quyền quản lý bạn, bạn phải thu xếp ổn thỏa, sai một li một tí đều không được.
Bảo Lưu Anh Nam đối mặt với oan hồn ác quỷ gì đó hắn còn không sợ, nhưng đối mặt với những kẻ còn đáng sợ hơn quỷ này, Lưu Anh Nam nếu có thể không giao tiếp thì vẫn tốt hơn.
Hơn nữa Lưu Anh Nam cũng có việc của mình, ban nãy sau khi kiểm tra khu quy hoạch một lượt, hắn nhận được một cú điện thoại. Bởi vì Lăng Vân kiên trì nói nhà tắm của hắn là nhà thổ, nhất định bắt hắn nhượng quyền đồng thời bảo hắn tới tập đoàn Vân Hải làm việc, cho nên Lưu Anh Nam bị ép bất đắc dĩ dán thông báo nhượng quyền sử dụng, ai dè nhanh như vậy đã có người tìm tới cửa. Hơn nữa nghe giọng còn là một phụ nữ, còn rất cấp bách muốn gặp mặt vào hôm nay, muốn thương lượng giá cả nhà tắm, như thể nếu hợp lý thì hôm nay sẽ giao tiền mua luôn.
Lưu Anh Nam không ngờ rằng nhà tắm của mình lại được hoan nghênh như thế sao? Thực ra hắn vốn dĩ không muốn chuyển nhượng cũng không thể chuyển nhượng, bởi vì phía dưới bể tắm nối liền với đường đi thông xuống Âm Tào Địa Phủ. Nhưng trong nháy mắt khi hắn tiếp điện thoại, Lăng Vân đã dựng lỗ tai, sau khi nghe thấy đầu bên kia điện thoại là một phụ nữ, cô lập tức xông tới, không hề e dè, bất chấp thân phận của mình dán lỗ tai tới, giống như một bà vợ đang theo dõi chồng.
Vừa nghe không ngờ lại là tới nhượng nhà tắm, Lăng Vân lập tức cướp điện thoại đáp ứng thay Lưu Anh Nam, đồng thời hẹn thời gian gặp mặt. Sau đó cô nói với Lưu Anh Nam:
- Mau đi thôi, nhân lúc trước khi đội chống tệ nạn không tìm tới anh, mau nhượng nhà tắm đi. Đừng tính toán tiền nong, thực sự không được em có thể trợ cấp cho anh chút.
- Em trợ cấp cho anh cái gì? –Lưu Anh Nam sững sờ, hắn và Lăng Vân chỉ là gặp mặt kết giao, nhưng quân tử kết bạn nhạt như nước, tình lữ kết giao tình miên man, từ trước tới giờ chưa hề so đo tiền bạc. Thời đại ngày nay, bất cứ việc gì, bao gồm cả tình cảm, chỉ cần dính líu tới tiền bạc thì đều sẽ biến chất.
Đừng thấy Lăng Vân có tiền, gia cảnh càng sâu không thể lường nhưng Lưu Anh Nam chưa từng nhắc một câu liên quan tới tiền bạc bao giờ. Thậm chí lần trước ở dưới quá nhiều nước, ở dưới quá cứng mà cần phải gọi đồ bên ngoài, đều là Lưu Anh Nam trả tiền. Nay Lăng Vân đột ngột nhắc tới, khiến Lưu Anh Nam không thoải mái cho lắm. Một người đàn ông như hắn, tuy không giàu có nhưng cũng không tính là nghèo đến mức không có cơm ăn, còn chưa đến nỗi tiêu tiền của phụ nữ.
Dưới ánh mắt sáng quắc ép người của hắn, Lăng Vân chẳng những không chú ý, ngược lại đỏ mặt, nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Cùng lắm thì chờ sau này kết hôn muốn mua nhà, giữ lại một căn ở đây cho chúng ta, em giảm giá 50% cho anh!
- Trợ cấp em nói chính là cái này? –Lưu Anh Nam giật mình, suýt nữa cắn đứt đầu lưỡi, thảo nào cô nàng đỏ mặt, thì ra đều nghĩ đến kết hôn rồi. Lưu Anh Nam rầu rĩ nói:
- Chị Hai à, đường đường một nhà đầu tư bất động sản như em, kết hôn không ngờ còn bắt anh mua nhà, em không cảm thấy có lỗi với cục quản lý đất đai khi đã phê duyệt cho em mảnh đất này sao!
- Kết hôn mua nhà vốn chính là chuyện bên nhà trai. Sao cơ, anh còn muốn em bố thí à? –Lăng Vân không bằng lòng nói.
Lưu Anh Nam im lặng, ban nãy hắn còn ngông nghênh tự cao, không muốn bàn về tiền với Lăng Vân, càng không muốn tiêu tiền của phụ nữ, không ngờ rằng thoáng chốc liền dính líu tới vấn đề mua nhà không lớn không nhỏ này. Điều này khiến tất cả sự tự tôn của Lưu Anh Nam đều biến mất sạch, nên biết, tất cả tài sản của hắn toàn bộ đều quyên cho Mái Ấm Đôi Cánh rồi, lẽ nào thật sự bắt hắn nhượng nhà tắm?
- Anh cũng đừng rầu rĩ. Cùng lắm thì, lúc anh mua nhẫn kim cương cho em, có thể mua nhỏ đi tí xíu, tầm 8-15 cara là được rồi! –Lăng Vân lại tính toán một phen, tiếp tục e thẹn trợ cấp cho hắn.
Lưu Anh Nam phát điên, nhẫn kim cương ít nhất 8 cara, chỉ đơn thuần tính trọng lượng, ít nhất cũng phải vài chục vạn, rồi để xứng với thân phận của Lăng Vân, chắc chắn phải là những hàng cao cấp độ tinh khiết cao phẩm chất tốt, được làm ra từ những bậc thầy trong nghề, hàng trăm vạn đều có khả năng. Lưu Anh Nam chán nản nói:
- Chị Hai à, em đây là thương anh, hay là thúc đẩy nền kinh tế nước ta đây? truyện copy từ tunghoanh.com
- Điều này chẳng phải rất bình thường sao? –Lăng Vân vẻ mặt vô tội xòe tay nói:
- Người nhà bạn bè em kết hôn đều là như vậy.
- Bạn anh kết hôn đều là nợ chồng nợ chất trả đến chết, chờ mua được nhà thì hoa cũng tàn rồi! –Lưu Anh Nam cười khổ nói.
- Thế ý anh giờ sao? Anh là muốn không mua nhà không mua nhẫn rồi cứ bảo em theo anh à? –Lăng Vân nổi sùng.
Lưu Anh Nam chỉ vào nhà cao tầng đang xây ở khắp xung quanh nói:
- Chị Hai à, dõi mắt nhìn nơi đây, toàn bộ đều là nhà của em, em muốn ở đâu chả được.
- Thế thì không được, của em là của em, anh mua là anh mua, đây là vấn đề nguyên tắc, là vấn đề truyền thống…
- Là vấn đề lịch sử tồn đọng lại!