Mục Huyền dẫn tôi đi lên bậc thang. Tôi ngẩng đầu, đại sảnh rực rỡ dưới ánh nắng, đã đầy ắp người.
Mọi người mũ áo chỉnh tề, ai nấy mặt mày rạng rỡ. Không ít người mặc quân phục, đeo đầy huân huy chương, chắc là quan chức cao cấp thuộc giới quân sự của Đế quốc. Bọn họ đều chăm chú nhìn tôi, khiến mặt tôi hơi ửng đỏ.
Hoàng đế ngồi trên chiếc ghế đá phong cách cổ xưa ở trong cùng. Hôm nay, ông cũng mặc quân phục màu trắng, dung mạo vẫn tiều tụy, ánh mắt vẫn sắc bén như ngày nào.
Lúc chúng tôi rời khỏi hoàng cung, ngồi lên xe đi đến quảng trường Hòa Bình, trên bầu trời vẫn còn ánh sáng nhàn nhạt. Tôi khoác tay Mục Huyền, trong lòng vô cùng xúc động. Dù không phải là người mê tín nhưng cả cuộc đời tôi sẽ ghi nhớ khoảnh khắc này. Ánh sáng từ tình yêu của chúng tôi từng chiếu rọi khắp Đế đô.
Chúng tôi liệu có khả năng sống không hạnh phúc?
Tuyệt đối không thể.
Ô tô vẫn còn chuyển bánh trên con đường lơ lửng trong không trung, tôi đã nhìn thấy quảng trường với biển người ở phía xa xa, tiếng hò reo của dân chúng tựa như vang dội đất trời.
Xe chúng tôi từ từ dừng lại trên bục cao ở trung tâm quảng trường. Dân chúng hò hét: “Thần quang! Thần quang!” Chứng kiến cảnh tượng ở bên dưới, lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, ướt đẫm cả găng tay.
Theo trình tự, Mục Huyền sẽ đọc diễn văn kết hôn, sau đó chúng tôi cùng nhau tuyên thệ trước công chúng, coi như hoàn thành mọi nghi thức.
Mục Huyền quay sang tôi: “Đợi tôi.” Tôi gật đầu, vệ binh liền mở cửa xe.
“Khoan đã.” Mạc Lâm từ túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Mục Huyền. Mục Huyền đảo mắt qua rồi bỏ vào túi áo của anh, rời khỏi ô tô.
Khi anh xuống xe, dân chúng càng hò reo vang dội. Nhưng theo bước chân của anh lên bục bày đầy hoa tươi, bên dưới dần dần yên lặng.
Tôi dõi theo bóng lưng Mục Huyền, hiếu kỳ hỏi Mạc Lâm: “Anh đưa cho anh ấy cái gì vậy?”
Mạc Lâm cười đắc ý: “Diễn văn kết hôn. Đây là một bài phát biểu vô cùng quan trọng, đại diện cho bộ mặt của một người đàn ông, một người chồng và hoàng tộc. Trong lịch sử có mấy vị thân vương viết bài diễn văn rất cảm động, thậm chí còn lưu truyền đến ngày nay. Nếu phát biểu không hay, cả dải Ngân Hà sẽ cười nhạo hoàng thất Stan vô văn hóa. Tiểu thư cũng biết đấy, ngài chỉ huy không thạo mấy chuyện này... Vì vậy, tôi phải tra cứu rất nhiều tài liệu, viết sẵn cho ngài ấy. Tiểu thư có muốn đọc không? Tôi còn bản photo đây này.”
Tôi đã hiểu ra vấn đề. Mạc Lâm viết bài diễn văn hộ Mục Huyền. Điều này cũng bình thường, tôi biết Mục Huyền chỉ thạo viết quân lệnh mà thôi.
Tôi cầm tờ giấy đọc qua:
“Kính thưa hoàng đế bệ hạ, kính thưa đồng bào thân yêu của tôi.
Hành tinh thứ ba của hệ Mặt Trời, lưu truyền một câu nói: ‘Sơn vô lăng, Giang thủy vị kiệt, Đông lôi chấn chấn, Hạ vũ tuyết, Thiên địa hợp, Nãi cảm dữ quân tuyệt (1). Chỉ khi nào hằng tinh biến thành ‘hồng cự tinh’, thôn tính cả tinh cầu, tình yêu của tôi mới kết thúc. (2)’
(1) “Sơn vô lăng, Giang thủy vị kiệt, Đông lôi chấn chấn, Hạ vũ tuyết, Thiên địa hợp, Nãi cảm dữ quân tuyệt” là câu thơ trong bài “Thương da”, dịch nghĩa “Núi chưa mòn, Sông chưa cạn kiệt, Đông vang sấm dậy, Mùa hè có mưa tuyết, Trời đất hợp nhất, Mới cùng người ly biệt.”
(2) Hồng cự tinh là ngôi sao khổng lồ, là một trạng thái của Hằng tinh khi bị biến đổi do phóng xạ. Tuy theo thể tích của hằng tinh, Hồng cự tinh có thể lớn gấp 0,5 đến 7 lần mặt trời. (GR giải thích kỹ vì đây là điềm báo trong tương lai)
Tôi có một tình yêu cao quý và vĩ đại với Hoa Dao, người vợ của tôi.
Tuy nàng là nhân loại thuần chủng có sức chiến đấu gần bằng không, nhưng trong mắt tôi, nàng vô cùng xinh đẹp, lương thiện, đáng yêu. Người Trái Đất có câu thơ ‘Sắc không mê người người tự mê, tình nhân trong mắt đều trở thành Tây Thi’, câu này miêu tả chính xác cảm quan của tôi về nàng...”
Đọc đến đây, tôi không nhịn được bật cười. Càng đọc, tôi càng nổi da gà.
Nói một cách chính xác, đây là độc thoại tâm lý theo kiểu Quỳnh Dao. Gì mà ‘tình yêu biến tôi thành con rối bất lực, phải đè nén và chịu giày vò khổ sở’, ‘tình yêu khiến tôi hóa thân thành dũng sĩ vô địch, vì nàng dẹp mọi gian nan nguy hiểm, vì nàng tạo cả trời đất’.
......
Tôi lo lắng nhìn Mạc Lâm: “Bài diễn văn này liệu có ổn không?”
Mạc Lâm gật đầu: “Tất nhiên! Hôm qua tôi đưa cho ngài chỉ huy đọc, ngài ấy còn khen rất tốt.”
“Tôi cũng cảm thấy không tồi, lời văn khá ấn tượng.” Mạc Phổ im lặng từ đầu đến giờ đột nhiên mở miệng.
Tôi: “...”
Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên, quảng trường im phăng phắc. Chúng tôi đều ngoảnh đầu nhìn.
Trên quảng trường có sức chứa hai trăm ngàn người, chỉ một màu đen không thấy tận cùng, Mục Huyền đứng trên bục cao, trước mặt anh bày đầy hoa tươi, đằng sau treo lơ lửng một tấm ảnh cực lớn của hai chúng tôi. Tôi ở trên tấm ảnh tất nhiên cũng đeo mạng che mặt.
Thân hình màu trắng cao lớn giống bóng cây cổ thụ thẳng tắp. Mục Huyền đứng yên lặng ở đó vài giây rồi rút bài diễn văn từ túi áo quân phục.
Tôi mỉm cười, nghĩ đến cảnh Mục Huyền thốt ra câu ‘Tình yêu khiến tôi trở thành con rối bất lực’, tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Mục Huyền cúi đầu nhìn, rồi lại gấp bài diễn văn bỏ vào túi áo.
Tôi ngây người, Mạc Lâm ở bên cạnh cảm thán: “Òa, không cần đọc giấy, ngài ấy đã học thuộc lòng rồi.”
Mục Huyền ngẩng đầu nhìn xuống dưới. Gương mặt trắng ngần của anh đặc biệt bình tĩnh và ôn hòa. Sau giây phút im lặng ngắn ngủi, loa phát thanh trên quảng trường vang lên giọng nói trầm ấm của anh.
“Tôi rất vui mừng, hôm nay cưới được Hoa Dao.”
Cả tôi, Mạc Lâm và Mạc Phổ đều ngẩn người. Quảng trường không một tiếng động.
Ngừng lại một giây, Mục Huyền tiếp tục mở miệng: “Hoa Dao là người phụ nữ duy nhất tôi muốn cưới làm vợ. Kết hôn có nghĩa là nàng chính thức thuộc về tôi, nàng đồng ý sống với tôi trọn đời, nàng sẽ sinh những đứa con của chúng tôi. Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với tôi.
Trong một thời gian dài, tôi không cho rằng bản thân cần một người yêu thương. Đối với tôi mà nói, vợ chỉ là nhu cầu sinh lý và duy trì nòi giống.
Khi tôi bày tỏ quan điểm này với mẹ tôi, bà không phản bác.
Bà chỉ nói với tôi: ‘Trong vũ trụ kiểu gì cũng có một người con gái, khiến con từ bỏ sự kiêu ngạo của mình.’
Lúc đó, tôi hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của mẹ tôi.
Cho đến khi Hoa Dao rơi lệ trước mặt tôi.
Nàng nói, nếu không có bình đẳng và tôn trọng, nàng sẽ không cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ của tôi. Nàng nói, nếu tôi không phải là hoàng tử, tôi không thể có nàng.
Tất nhiên, dù không phải là hoàng tử, tôi cũng nhất định loại bỏ mọi chướng ngại để giành bằng được nàng. Nhưng giọt nước mắt của nàng, khiến tôi nhớ đến câu nói của mẹ tôi.
Trong vũ trụ, kiểu gì cũng có một người con gái, khiến con từ bỏ sự kiêu ngạo của mình.
Người con gái đó, chính là Hoa Dao.
Hoa Dao rất tốt, dịu dàng, xinh đẹp, lương thiện, đồng thời cũng rất quật cường. Nàng đã thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi về một người phụ nữ, một người vợ.
Không những thế, nàng còn cho tôi nhiều hơn.
Tôi không thể không thừa nhận, tôi không biết cách đối xử với phụ nữ. Nhưng nàng luôn thông cảm với lỗi lầm của tôi, bao dung sự kiêu ngạo của tôi. Bằng cách riêng của mình, nàng đã khiến tôi nhận thức được trách nhiệm và nghĩa vụ của người chồng.
Nàng còn nhiều lần giúp tôi trong hoạt động quân sự.
Đặc biệt, khi chúng tôi gặp nguy hiểm ở không gian, khi ý thức của tôi hỗn loạn, trầm mê trong thế giới không có thực, nàng vẫn quyết định ở bên cạnh tôi. Dù là hư ảo hay hiện thực, dù sống hay chết, người phụ nữ của tôi đều không rời xa tôi.
Vì vậy, trong vũ trụ bao la này, nàng là người phụ nữ thích hợp với tôi nhất, cũng là người phụ nữ tôi muốn bảo vệ nhất.
Cuối cùng, tôi xin dùng một câu thơ cổ xưa của Trái Đất để kết thúc bài diễn văn:
Núi chưa mòn,
Sông chưa cạn,
Đông vang sấm dậy,
Hè mưa tuyết,
Trời đất hợp,
Mới cùng nàng ly biệt.
Câu này có nghĩa là: Hoa Dao, vợ yêu quý của tôi, cho dù hằng tinh không còn tỏa ánh sáng, cho dù hành tinh bị hố đen vũ trụ thôn tính một cách vô tình, chúng ta cũng sẽ không chia xa.”