Đời Ảo Chương 91


Chương 91
Gã cúi đầu. “Người ta nói đúng lắm. Kinh nghiệm là thứ ta chỉ có được sau khi đã cần tới nó.”

Trên đường lên tầng mái, thang máy dừng lại ở nhà ăn, và một người mặc áo sơ mi Aloha cột tóc đuôi ngựa bước vào.

“Cassidy,” Mordden nói. Gã cầm khoanh bánh cuộn quế và một tách cà phê, và không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy tôi. “Sammy Glick(1) về vi mạch. Nghe nói đôi cánh của Icarus đã tan chảy rồi.”

Tôi gật.

Gã cúi đầu. “Người ta nói đúng lắm. Kinh nghiệm là thứ ta chỉ có được sau khi đã cần tới nó.”

“Đúng vậy.”

Gã bấm nút và im lặng chờ đợi trong khi cửa đóng lại và thang chạy lên. Chỉ có tôi và gã. “Anh thấy cậu đang lên tầng mái. Khu Tiếp khách Lãnh đạo. Anh nghĩ cậu không phải đón ai quyền cao chức trọng hay doanh nhân Nhật Bản nào.”

Tôi chỉ nhìn gã.

“Giờ có lẽ cuối cùng cậu cũng hiểu được sự thật về vị lãnh đạo không biết sợ của chúng ta,” gã nói.

“Không, tôi không nghĩ vậy. Thực ra tôi thậm chí không hiểu nổi anh. Vì lý do nào đó, anh là người duy nhất ở đây khinh thường Goddard cùng cực, ai cũng biết vậy. Anh giàu có. Anh không phải làm việc. Vậy mà anh vẫn ở đây.”

Gã nhún vai. “Vì lựa chọn của anh. Anh bảo cậu rồi, anh được chống đạn.”

“Thế nghĩa là sao chứ? Nhìn xem, anh sẽ không bao giờ thấy tôi ở đây nữa. Giờ anh có thể bảo tôi. Tôi xéo khỏi đây rồi. Đời tôi coi như bỏ.”

“Ờ, anh nghĩ phế vật là thuật ngữ chính xác nhất ở đây.” Gã chớp mắt. “Anh chắc sẽ nhớ cậu đấy. Hàng triệu người không đâu.” Gã đang đùa, nhưng tôi biết gã cố nói gì đó cảm động. Vì lý do gì không biết, gã thực sự thích tôi. Hoặc chỉ là thương hại. Với một người như Mordden thì khó mà nói được.

“Đánh đố thế là đủ rồi,” tôi bảo. “Anh có thể làm ơn giải thích anh đang nói về chuyện quái quỷ gì không?”

Mordden nhếch mép cười, bắt chước khá giống Ernst Stavro Blofeld(1). “Vì ngài sắp chết, ngài Bond...” Gã dứt lời. “Ồ, anh ước có thể kể hết cho cậu. Nhưng anh không bao giờ vi phạm thỏa thuận không tiết lộ anh ký mười tám năm trước.”

“Anh không phiền nếu nói theo kiểu nào đó để cái đầu trần tục bé xíu của tôi hiểu được chứ?”

Thang máy dừng lại, cửa mở, và Mordden bước ra. Gã đặt tay trên một cánh cửa để giữ nó mở. “Thỏa thuận không tiết lộ đó giờ đáng giá khoảng mười triệu đô cho anh bằng cổ phiếu Trion. Có lẽ còn gấp hai lần thế theo giá cổ phiếu hôm nay. Chắc chắn anh không nghĩ tới chuyện hủy hoại thỏa thuận đó vì phá vỡ sự im lặng mình có trách nhiệm giữ theo cam kết.”

“Thỏa thuận không tiết lộ kiểu gì?”

“Như anh nói, anh chắc chắn không muốn hủy hoại thỏa thuận béo bở với Augustine Goddard vì kể với cậu rằng modem Goddard nổi tiếng không phải do Jock Goddard phát minh, một kỹ sư hạng xoàng dù là doanh nhân tài ba, mà là do chính anh đây. Tại sao anh lại muốn hủy hoại mười triệu đô vì tiết lộ rằng bước đột phá công nghệ đã biến đổi công ty này thành đơn vị hàng đầu trong cách mạng truyền thông không phải là con đẻ của vị doanh nhân mà là của một nhân viên kỳ cựu, một kỹ sư nhỏ nhoi? Goddard có thể lấy nó không mất xu nào, theo hợp đồng giữa anh với công ty, nhưng ông ta muốn toàn bộ công lao. Cái đó thì tốn của ông ta nhiều tiền. Tại sao anh phải tiết lộ một điều như thế và vì lẽ đó mà bôi bẩn huyền thoại, danh tiếng chân thực của, tờ Tuần báo từng gọi ông ta thế nào nhỉ, ‘Nhà lãnh đạo lão thành của giới kinh doanh Mỹ’? Chắc chắn không khôn ngoan gì nếu anh chỉ ra cả trò Will Rogers rỗng tuếch ấy của Jock Goddard, hình ảnh bình dị, dễ gần, thôn dã che giấu dã tâm đến thế. Trời ạ, như thế có khác gì bảo cậu là không có ông già Noel đâu. Tại sao anh lại muốn làm cậu vỡ mộng - và mạo hiểm phần thưởng tài chính của mình chứ?”

“Anh nói thật đấy à?” tôi chỉ nói được như thế.

“Anh chẳng nói gì với cậu cả,” Mordden nói. “Chắc chắn anh không nghĩ tới chuyện đó. Tạm biệt, Cassidy.”

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/29986


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận