Đời Ảo Chương 24

Chương 24
“Được rồi,” tôi nói, chỉ có chút xíu phản kháng len vào giọng. “Và rồi sếp sẽ có cái mình cần, đúng không? Và thế là chúng ta xong chuyện.”

Nhà của Nick Wyatt nằm ở khu ngoại ô khá giả nhất, nơi mà ai cũng từng nghe đến, giàu có tới mức người ta biến nó thành chuyện cười. Nó thực là khu cao cấp thái quá nhất, hào nhoáng nhất và to nhất trong cái thành phố vốn đã nổi tiếng vì những dinh thự cao cấp thái quá, hào nhoáng và to tướng. Rõ là Wyatt coi trọng việc sống trong ngôi nhà mà ai cũng nhắc, ngôi nhà lên bìa tờ Tập san Kiến trúc, ngôi nhà mà cánh phóng viên địa phương lúc nào cũng cố tìm cớ để vào được đặng viết bài. Họ ưa há hốc miệng kinh ngạc trước mô hình San Simen bằng Silicon. Họ thích mấy thứ Nhật Bản, cảnh Thiền thanh bình giản dị một cách giả tạo, đối lập đến kệch cỡm với cả đoàn ô tô Bentley mui trần và giọng the thé hoàn toàn chẳng Thiền tí nào của lão.

Trong phòng Quan hệ Công chúng của hãng Viễn thông Wyatt có một người chuyên lo quảng bá hình ảnh cá nhân cho Nick Wyatt, đặt tin trên tờ Nhân dânNước Mỹ Ngày nay hay bất cứ tờ nào khác. Thỉnh thoảng hắn lại tung ra các câu chuyện về dinh thự của Wyatt, nhờ thế mà tôi biết rằng nó đáng giá năm mươi triệu đô, rằng nó to và phong lưu còn hơn cả căn nhà bên hồ ở gần Seattle của Bill Gates, rằng nó là bản sao của một cung điện Nhật từ thế kỷ mười bốn mà Wyatt đã cho xây ở Osaka rồi chuyển từng phần về Mỹ. Bao quanh nó là bốn mươi mẫu vườn Nhật đầy các loại hoa cỏ quý hiếm, vườn đá, thác nước nhân tạo, hồ nhân tạo, cầu gỗ cổ đưa về từ Nhật. Thậm chí cả những viên đá to nhỏ khác nhau lát trên đường lái xe vào cũng được chuyển về từ Nhật. Dĩ nhiên tôi không thấy được điều đó khi đang lái xe lên lối vào dài bất tận. Tôi thấy chòi gác bằng đá và cửa sắt cao ngất tự động mở ra, rồi dường như hàng dặm tre, một bãi đỗ xe với sáu xe Bentley mui trần đủ màu sắc xếp như một thỏi kẹo Lifesavers sáu mầu (lão không dùng xe cơ bắp Mỹ đâu), và một ngôi nhà gỗ nền thấp có tường đá cao bao quanh.

Tôi đã nhận được lệnh tới đây do Meacham gửi tới qua thư điện tử bảo mật - thông báo của “Arthur” tới tài khoản Hushmail, gửi bằng chương trình “vô danh” của Phần Lan, hệ tái gửi thư không thể lần ra. Có cả đống ngôn từ mã hóa khiến bức thư giống như lời xác nhận đơn đặt hàng của tôi với người bán hàng nào đó trên mạng, nhưng thực ra nó cho tôi biết thời gian và địa điểm.

Meacham đã cho tôi hướng dẫn chính xác phải đến đâu và bằng cách nào. Tôi phải đến bãi đỗ xe của một nhà hàng Denny’s rồi đợi chiếc Lincoln xanh thẫm và theo nó tới nhà của Wyatt. Tôi nghĩ chuyện này nhằm xác định chắc chắn tôi không bị theo đến đây. Họ có hơi hoang tưởng một chút, tôi nghĩ, nhưng tôi là ai mà dám tranh cãi chứ? Rốt cuộc thì tôi mới là gã trên ghế nóng.

Ngay khi tôi ra khỏi xe, chiếc Lincoln phóng đi. Một người Philippin ra mở cửa, bảo tôi cởi giày. Hắn dẫn tôi vào một phòng đợi bày biện những tấm bình phong Nhật, chiếu tatami và bàn sơn mài thấp, rồi một cái đi văng thấp vuông vắn màu trắng, trông như dùng nệm futon. Không thoải mái cho lắm. Tôi giở qua các tạp chí sắp hàng đầy nghệ thuật trên bàn cà phê màu đen - The Robb Report, Tạp chí Kiến trúc (hiển nhiên cả số có hình dinh thự của Wyatt ở trên bìa), và danh mục của nhà đấu giá Sotheby.

Cuối cùng thì người trông nhà, gọi hắn thế nào cũng được, lại xuất hiện và gật đầu với tôi. Tôi theo hắn đi xuống một hành lang dài về phía căn phòng khác cũng gần như trống huơ trống hoác, tôi có thể thấy bên trong Wyatt ngồi ở đầu một cái bàn ăn màu đen dài và thấp.

Khi chúng tôi tiến đến cửa vào phòng ăn, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chuông báo động chói tai, to kinh khủng. Tôi hoang mang nhìn quanh, nhưng trước khi kịp hiểu chuyện gì thì tôi đã bị gã người Philippin và một tên khác bỗng dưng xuất hiện tóm lấy và cả hai vật tôi xuống sàn. Tôi kêu lên, “Cái mẹ gì vậy?” và chống cự chút ít, nhưng hai tên này khỏe như lực sĩ sumo vậy. Rồi tên thứ hai giữ tôi trong khi gã người Philippin rà tôi từ trên xuống dưới. Chúng tìm gì chứ, vũ khí à? Gã người Philippin tìm thấy máy nghe nhạc iPod MP3 liền giật ra khỏi cặp đi làm của tôi. Hắn nhìn nó, nói gì đó bằng bất cứ cái ngôn ngữ nào mà người ta nói ở Philippin, rồi đưa nó cho tên còn lại, gã này soi mói, lật qua lật lại rồi lảm nhảm cộc cằn không thể hiểu nổi.

Tôi ngồi dậy. “Các anh lúc nào cũng đón chào khách của ông Wyatt như thế này à?” tôi nói. Người quản gia cầm lấy chiếc iPod, vào phòng ăn trao cho Wyatt, lão vẫn theo dõi sự vụ từ nãy giờ. Wyatt trả nó lại cho gã người Philipin mà thậm chí không để mắt nhìn qua.

Tôi đứng lên. “Trước giờ các a nh chưa bao giờ thấy thứ gì như thế à? Hay là nhạc từ bên ngoài không được mang vào chỗ này sao?”

“Họ chỉ đề phòng thôi,” Wyatt nói. Lão mặc áo sơ mi bó dài tay màu đen, chắc bằng vải lanh và có lẽ là giá còn cao hơn số tiền tôi kiếm được trong một tháng, thậm chí ngay cả bây giờ khi làm ở Trion. Dường như lão rám nắng hơn mọi khi. Tôi nghĩ chắc lão phải ngủ trên giường tắm nắng.

“Sợ tôi giấu đồ gì đó sao?” tôi lên tiếng.

“Tao chẳng ‘sợ’ cái gì cả, Cassidy. Tao thích ai cũng phải chơi đúng luật. Nếu mày khôn và không định tỏ ra ranh mãnh thì mọi thứ vẫn tốt đẹp. Đừng có nghĩ đến việc thử làm một cái ‘hợp đồng bảo hiểm’, bởi bọn tao đi trước mày nhiều rồi.” Khôi hài thay, ý nghĩ đó chưa bao giờ xuất hiện trong đầu tôi cho tới khi lão nhắc đến.

“Tôi không hiểu.”

“Tao muốn nói là nếu mày định làm gì đó ngu xuẩn kiểu như thu băng cuộc gặp của chúng ta hay bất cứ cuộc gọi nào từ tao hay bất cứ ai liên quan đến tao, chuyện sẽ không hay cho mày đâu. Mày không cần bảo hiểm, Adam. Tao chính là bảo hiểm của mày.”

Một phụ nữ Nhật xinh đẹp mặc kimono xuất hiện bê một cái khay và trao cho lão cuộn khăn nóng với kẹp bằng bạc. Lão lau tay rồi đưa nó lại cho cô ta. Nhìn gần thì chắc chắn lão từng đi căng da mặt. Da quá căng, khiến mắt lão trông gần như mắt người Eskimo.

“Điện thoại ở nhà mày không an toàn,” lão tiếp tục. “Thư thoại ở nhà, trên máy tính hay điện thoại di động cũng vậy. Mày chỉ được chủ động liên lạc với bọn tao trong trường hợp khẩn cấp, ngoại trừ để phản hồi yêu cầu của bọn tao. Trong các trường hợp khác, bọn tao sẽ liên hệ với mày bằng thư bảo đảm được mã hóa. Giờ thì mày cho tao thấy cái gì đây?”

Tôi đưa lão đĩa CD về tất cả nhân sự được tuyển vào Trion gần đây mà tôi đã tải về từ website cùng với vài tờ giấy đầy chữ đánh máy. Trong khi lão đọc những ghi chép của tôi, người phụ nữ Nhật mang một cái khay khác quay lại và bắt đầu xếp trước mặt Wyatt một loạt những miếng sushi và sashimi nhỏ, hoàn hảo trông như được chạm trổ, bày trong hộp sơn mài màu gụ, với những ụ cơm trắng nhỏ, wasabi xanh nhạt và các lát gừng ngâm ửng hồng. Wyatt không nhìn lên; hắn quá nhập tâm vào những ghi chép tôi mang tới. Sau vài phút, hắn nhấc cái điện thoại đen nhỏ trên bàn lên, nãy giờ tôi không để ý thấy nó, và hạ giọng nói gì đó. Tôi nghĩ là mình đã nghe thấy từ “fax”.

Cuối cùng lão nhìn tôi. “Khá lắm,” lão nói. “Rất thú vị.”

Một người phụ nữ khác xuất hiện, trung tuổi, nghiêm nghị, mặt nhăn nheo, tóc bạc, kính đeo trên dây quanh cổ. Bà ta cười, nhận từ lão thếp giấy rồi đi mà không nói gì. Lão có thư ký thường trực cả đêm ư?

Wyatt cầm đũa và gắp một miếng cá sống bỏ vào miệng, vừa trầm ngâm nhai vừa nhìn tôi. “Mày hiểu sự ưu việt của chế độ ăn Nhật Bản chứ?” lão hỏi.

Tôi nhún vai. “Tôi cũng thích mấy thứ như món Tempura.”

Hắn cười khẩy và lắc đầu. “Tao không nói về món Tempura. Mày nghĩ tại sao Nhật lại dẫn đầu thế giới về tuổi thọ bình quân chứ? Một chế độ ăn ít chất béo, giàu protein, nhiều đồ ăn từ thực vật, nhiều chất chống ô xy hóa. Họ ăn đậu tương nhiều gấp bốn mươi lần chúng ta. Hàng thế kỷ nay họ không ăn cái gì có bốn chân.”

“Vâng,” tôi nói, rồi nghĩ: Và ý lão là...?

Lão lại làm một mồm đầy cá. “Mày thực sự nên nghiêm chỉnh nâng cao chất lượng cuộc sống đi. Mày bao nhiêu nhỉ, hai nhăm?”

“Hai sáu.”

“Mày còn vài chục năm phía trước. Hãy chăm sóc cơ thể mình. Hút thuốc, uống rượu, hăm bơ gơ Bic Macs và những thứ tạp nham đó - mày phải bỏ đi. Tao ngủ ba giờ mỗi đêm. Không cần nhiều hơn. Mày vui vẻ chứ, Adam?”

“Không.”

“Tốt. Mày không đến đó để vui vẻ. Mày thoải mái ở Trion trong vai trò mới không?”

“Tôi vẫn đang nghiên cứu đường đi nước bước. Sếp tôi là hạng chó cái nghiêm chỉnh...”

“Tao không nói về vỏ bọc của mày. Tao đang nói về công việc thật sự của mày - vụ xâm nhập.”

“Thoải mái? Không, chưa đâu.”

“Nó khá rủi ro. Tao hiểu sự khổ cực của mày. Mày vẫn gặp bạn bè cũ chứ?”

“Vẫn gặp.”

“Tao không mong mày vứt bỏ chúng. Như thế có thể sẽ gây nghi ngờ. Nhưng tốt hơn hết mày nên chắc chắn là câm cái miệng mắc dịch lại, nếu không thì sẽ ngập trong phân đó.”

“Tôi hiểu.”

“Tao cho là tao không phải nhắc nhở mày về hậu quả nếu như thất bại nữa.”

“Tôi không cần nhắc nhở.”

“Tốt. Việc của mày khó đấy, nhưng thất bại sẽ còn tệ hơn nhiều.”

“Thực ra là tôi cũng thinh thích làm ở Trion.” Tôi chỉ nói thật lòng, nhưng tôi biết với lão đó sẽ là một cú quất.

Lão ngước lên, vừa cười tự mãn vừa nhai. “Nghe thế tao rất mừng.”

“Đội của tôi đang chuẩn bị thuyết trình cho Augustine Goddard, cũng sắp rồi.”

“Anh bạn già Jock Goddard hả. Ờ, mày sẽ sớm nhận ra lão là thằng khùng lảm nhảm lên mặt đạo đức và giả tạo. Tao nghĩ lão thực sự tin vào mấy mẩu tin nịnh bợ đó, món rác rưởi ‘lương tâm công nghệ cao’ thường thấy trong tờ Fortune. Tin sái cổ là phân mình không thối.”

Tôi gật đầu; tôi biết nói gì chứ? Tôi không biết Goddard, nên chẳng thể đồng ý hay không, nhưng sự ghen tị của Wyatt thì rõ lù lù ra.

“Khi nào mày thuyết trình cho lão thối tha đó?”

“Trong vài tuần tới.”

“Có lẽ tao sẽ giúp được cái gì đó.”

“Sự trợ giúp nào tôi cũng cần hết.”

Điện thoại đổ chuông và lão nhấc nó lên ng ay. “Đây?” Lão nghe vài phút. “Được rồi,” lão nói và dập máy. “Mày đã đánh trúng cái gì đó. Trong một hai tuần tới, mày sẽ nhận được lai lịch đầy đủ về cô nàng Alana Jennings này.”

“Chắc chắn rồi, như những gì tôi có về Lundgren và Sommers.”

“Không, đây là mức độ chi tiết khác hẳn.”

“Tại sao?”

“Vì mày sẽ muốn nối bước ả. Ả là đường vào cho mày. Và giờ mày đã có một cái mã, tao muốn có tên của tất cả những ai có liên hệ với AURORA về bất cứ mặt nào. Tất cả, từ giám đốc dự án xuống đến cả lao công.”

“Làm thế nào?” Tôi hối hận ngay khi vừa cất lời.

“Tự đoán đi. Đó là việc của mày, trời ạ. Và tao muốn ngay ngày mai.”

“Ngày mai?”

“Đúng.”

“Được rồi,” tôi nói, chỉ có chút xíu phản kháng len vào giọng. “Và rồi sếp sẽ có cái mình cần, đúng không? Và thế là chúng ta xong chuyện.”

“Ồ không,” hắn nói. Hắn nhăn nhở những cái răng to trắng bóc. “Đây chỉ là bắt đầu, anh bạn. Chúng ta chỉ mới hơi chạm tới bề mặt mà thôi.”

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/t29896-doi-ao-chuong-24.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận