Bọn an ninh có thể tới bất cứ lúc nào. Có lẽ lý do duy nhất họ còn chưa lên đây là vì vào cuối tuần, nhân lực ít hơn ngày thường.
Tôi lao ra cửa, đâm sầm vai vào thanh chốt, và cửa không mở được. Cú va chạm đau thấu trời.
Tôi lại thử lại; cửa đã bị chốt khóa. Ôi Chúa ơi. Tôi thử một cửa khác, và cả nó cũng bị khóa từ bên trong.
Giờ thì tôi nhận ra tiếng cạch kim loại vui tai một hai phút trước là gì - khi mở ngăn hồ sơ, tôi hẳn đã làm khởi động một loại cơ chế nào đó khiến tất cả cửa ra khỏi khu vực này đều tự động bị khóa lại. Tôi chạy tới bên kia tầng, phía đó có một hệ thống cửa ra khác, nhưng chúng cũng không mở được. Thậm chí ngay cả cửa thoát hiểm khẩn cấp phòng hỏa hoạn dẫn ra cầu thang nhỏ phía sau cũng bị khóa, và điều này hẳn vi phạm nguyên tắc.
Tôi bị mắc kẹt như con chuột trong mê cung. Giờ thì bảo vệ hẳn sẽ có mặt bất cứ lúc nào, và họ sẽ lục soát khu vực.
Đầu tôi quýnh quáng lên. Tôi có nên bịa ra gì đó với họ không? Stan, người bảo vệ đã cho tôi vào - có lẽ tôi có thể thuyết phục hắn rằng tôi vô tình bước vào nhầm khu vực, mở ra nhầm ngăn tủ. Hắn có lẽ có cảm tình với tôi, có thể tôi sẽ làm được. Nhưng nếu như hắn lại thực sự thẳng tay làm nhiệm vụ thì sao, đòi xem thẻ của tôi và thấy tôi chẳng thuộc về nơi nào gần chỗ này?
Không, tôi không thể mạo hiểm. Tôi không còn lựa chọn, phải trốn thôi.
Tôi bị mắc kẹt bên trong.
“Mắc kẹt giữa bốn bức tường này,” nhóm Wings gào lên kinh tởm trong tôi. Chúa ơi!
Ánh đèn xenon nhấp nháy chớp từng hồi, sáng chói mắt, và chuông báo động cứ kêu hoét, hoét, cứ như thể chỗ này là lò phản ứng hạt nhân trong vụ tan chảy lõi lò vậy.
Nhưng tôi biết trốn ở đâu bây giờ? Tôi cho rằng điều đầu tiên nên làm là tạo ra cái gì đó làm chệch hướng, một lời giải thích hợp lý và vô hại cho tiếng chuông báo động. Cứt thật, không đủ thời gian!
Nếu tôi bị bắt ở đây, chuyện thế là xong. Mọi thứ. Tôi không chỉ mất việc ở Trion. Tồi tệ hơn nhiều. Sẽ là một thảm họa, một cơn ác mộng thực sự.
Tôi vớ lấy sọt rác bằng kim loại gần nhất. Nó trống không, vì vậy tôi vớ lấy một mẩu giấy ở gần bàn, vo tròn lại, rút bật lửa ra đốt. Tôi chạy quay lại hốc tường chứa hồ sơ bí mật và đặt nó ở gần tường. Rồi tôi rút một điếu thuốc lá trong bao thuốc của mình ra và vứt chung vào trong sọt rác. Giấy bén lửa, cháy bùng lên, tạo ra một đám khói lớn. Có lẽ nếu một phần mẩu thuốc lá được tìm thấy, người ta sẽ đổ lỗi cho đầu thuốc còn cháy âm ỉ. Có lẽ.
Tôi nghe thấy tiếng những bước chân ồn ào, những giọng nói dường như phát ra từ cầu thang phía sau.
Không, xin Chúa. Hết cả rồi. Hết cả rồi.
Tôi nhìn thấy cái gì đó như cửa buồng để đồ. Nó không bị khóa. Đằng sau là kho vật phẩm, không rộng lắm, nhưng có lẽ sâu khoảng gần bốn mét, xếp chật những giá cao toàn ram giấy và những thứ như thế.
Tôi không dám bật đèn lên nên khó mà nhìn rõ, nhưng tôi thấy được một khoảng trống giữa hai giá ở đằng sau, có lẽ tôi sẽ ép được mình vào trong.
Tôi chỉ vừa đóng được cửa lại sau lưng thì nghe thấy tiếng một cánh cửa khác bật mở, và rồi những tiếng la hét nghèn nghẹt.
Tôi cứng cả người. Chuông báo động vẫn reo. Người ta chạy tới chạy lui, hét càng to hơn, gần hơn.
“Đằng này!” ai đó gào lên.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi nín thở. Tôi chỉ vừa cử động một tí, giá đằng sau đã kêu cót két rồi. Tôi cựa người, vai cọ vào cái hộp, tạo ra âm thanh sột soạt. Tôi không nghĩ có ai đi qua lại nghe được những âm thanh nhỏ xíu tôi gây nên, làm sao nghe nổi với tất cả những huyên náo ngoài kia, những tiếng la hét, chuông báo động như thế chứ. Nhưng tôi buộc mình phải bất động tuyệt đối.
“... mẩu thuốc chết tiệt!” Tôi nghe thấy, nhẹ cả người.
“... bình dập!” một người khác trả lời.
Lâu, lâu lắm - có thể là mười phút, cũng có thể là nửa giờ, tôi không biết nữa, tôi không cử động được tay để nhìn đồng hồ đeo tay - tôi cựa quậy đứng đó khó chịu, đầm đìa mồ hôi, như đang giả chết, bàn chân tê đi vì tư thế khôi hài tôi đang đứng.
T ôi đợi cửa buồng bị lôi mở, ánh sáng ập vào trong, đời tôi thế là hết.
Tôi không biết lúc đó mình có thể nói gì nữa. Không gì cả, thật vậy. Tôi sẽ bị bắt quả tang và tôi tuyệt nhiên không biết mình có thể biện giải kiểu gì để thoát được. Chỉ bị đuổi việc là còn may mắn. Tôi có thể sẽ phải đối mặt với các hành động pháp lý từ phía Trion - đơn giản là chẳng có lời giải thích nào nghe hợp lý cho việc tôi ở đây. Tôi không muốn nghĩ tới việc Wyatt sẽ làm gì với mình.
Và đổi lại cả đống rắc rối ấy, tôi ở đây làm gì chứ? Chẳng vì cái gì cả. Tất cả hồ sơ AURORA đằng nào cũng biến mất rồi.
Tôi nghe thấy tiếng gì như vòi phun, rõ ràng là tiếng bình dập cháy, và giờ thì những tiếng la hét đã giảm bớt. Tôi tự hỏi liệu bảo vệ có gọi nhân viên cứu hỏa của riêng công ty không, hay là gọi đội cứu hỏa địa phương. Và liệu đám lửa trong sọt rác có giải thích được cho tiếng chuông báo động không. Hay họ sẽ tiếp tục lục soát nơi này?
Vì vậy tôi đứng đó, đôi chân biến thành hai khối băng ngứa râm ran trong khi mồ hôi đổ xuống mặt, và lưng cùng vai cứng cả lại vì chuột rút.
Và tôi đợi.
Thỉnh thoảng tôi nghe thấy giọng nói, nhưng chúng bình tĩnh hơn, giống như đã chấp nhận tình huống. Có tiếng bước chân, nhưng không còn hỗn loạn nữa.
Sau một khoảng thời gian dường như vô tận, tất cả yên ắng trở lại. Tôi cố giơ tay trái lên xem giờ, nhưng tay tôi tê dại. Tôi siết nó, cử động tay phải qua để cấu véo tay tê cho tới khi có thể giơ lên kiểm tra mặt đồng hồ dạ quang. Vừa qua mười giờ ít phút, dù tôi đã ở trong này lâu đến mức cứ nghĩ hẳn đã phải quá nửa đêm rồi.
Tôi chậm chạp tự gỡ ra khỏi tư thế uốn mình, di chuyển im lặng về phía cửa kho đồ. Rồi tôi đứng đó vài phút, chăm chú lắng nghe. Tôi không nghe thấy âm thanh nào. Có vẻ là một vụ cá cược an toàn khi cho rằng họ đã đi - họ đã dập lửa, đã tự thấy hài lòng rằng rốt cuộc không có vụ đột nhập nào. Con người, đặc biệt là bảo vệ - những người ít nhiều căm ghét tất cả máy tính làm được mọi thứ nhưng lại khiến họ mất việc - họ không tin tưởng máy móc lắm. Họ sẽ nhanh chóng đổ lỗi cho sai sót nào đó trong hệ thống báo động. Có lẽ, nếu tôi thực sự may mắn, sẽ không ai tự hỏi tại sao chuông báo động chống xâm nhập lại reo trước khi chuông báo cháy reo.
Rồi tôi hít một hơi và chậm rãi mở cửa.
Tôi nhìn hai bên và nhìn thẳng phía trước, khu vực có vẻ vắng lặng. Không có ai ở đây. Tôi bước ra vài bước, dừng chân, lại nhìn quanh.
Không có ai.
Nơi này nồng nặc mùi khói, và mùi hóa chất gì đó nữa, có lẽ là từ bình dập lửa.
Tôi đi nhẹ nhàng dọc theo tường, tránh tất cả cửa sổ trông ra ngoài hay cửa bằng tấm kính cho tới khi đến một trong những cửa ra. Không phải cửa dẫn tới khu tiếp tân chính, và không phải cửa ra cầu thang đằng sau, n i từ đó bảo vệ đã vào.
Và chúng bị khóa.
Vẫn bị khóa.
Chúa ơi, không.
Họ không ngắt khóa tự động. Đi nhanh hơn một chút, khí huyết lại sôi sục, tôi tới cửa khu tiếp tân và đẩy thanh chặn, và chúng cũng bị khóa.
Tôi vẫn bị khóa bên trong.
Giờ thì sao đây?
Tôi không có lựa chọn nào. Không có cách mở khóa từ bên trong, ít nhất là theo những gì tôi được dạy. Và tôi cũng không thể cứ gọi bảo vệ nhờ giúp, đặc biệt là sau những gì vừa xảy ra.
Không. Tôi sẽ phải đợi ở bên trong này cho tới khi có ai đó cho tôi ra ngoài. Cũng có nghĩa là phải đợi tới trời sáng, khi đội lao công tới. Hay tồi tệ hơn, khi nhân viên nhân sự đầu tiên tới. Và tôi sẽ phải giải thích ra trò.
Tôi cũng mệt lả rồi. Tôi tìm một khoang cách xa cửa ra vào và cửa sổ, rồi ngồi xuống. Tôi hoàn toàn kiệt sức. Tôi cần ngủ ghê gớm. Và thế là tôi khoanh tay lại như một sinh viên mệt rã rời ở thư viện đại học, và lăn ra ngủ ngay lập tức.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !