Đời Ảo Chương 30

Chương 30
Không biết làm sao tôi đã khởi động hệ thống phát hiện xâm nhập, chắc chắn là để bảo vệ những hồ sơ mật này.

Khi đã đi qua khu vực tiếp tân, bộ phận nhân sự trông giống như mọi văn phòng đáng nguyền rủa khác ở Trion, vẫn cùng một kiểu bài trí lô làm việc giống nhau. Đèn huỳnh quang trên đầu đã tắt, chỉ đèn khẩn cấp là còn bật. Theo những gì tôi thấy khi đi quanh, tất cả các khoang đều không người, các phòng cũng vậy. Không phải mất nhiều thời gian để tìm ra các bản ghi được lưu trữ ở đâu. Ở giữa tầng là những hồ sơ màu be xếp ngang, tạo thành những lối đi hình kẻ ô.

Tôi đã tính làm vụ gián điệp này hoàn toàn trực tuyến, nhưng không có mật mã của bộ phận Nhân sự thì chẳng làm gì được. Dù vậy khi đang ở đây, tôi nghĩ mình sẽ để lại một thiết bị ghi nhận phím gõ. Sau này tôi có thể quay lại lấy nó. Hãng Viễn thông Wyatt mới là kẻ chi trả cho mấy món đồ chơi đó chứ không phải tôi. Tôi tìm một khoang làm việc và cài đặt thiết bị.

Còn giờ, tôi phải cắm rễ xung quanh mấy ngăn hồ sơ, tìm hiểu về những người ở dự án AURORA. Và tôi phải hành động thật nhanh - càng ở đây lâu, tôi càng dễ bị bắt.

Câu hỏi là: chúng được sắp xếp như thế nào? Theo bảng chữ cái, theo tên? Theo số thứ tự của nhân viên? Càng nhìn vào nhãn của các ngăn hồ sơ, tôi càng nản chí. Gì chứ, chẳng lẽ tôi lại nghĩ là mình cứ thế lướt vào, kéo mở một cái cửa rồi lôi ra vài hồ sơ sáng giá sao? Có hàng dãy ngăn kéo tựa đề QUẢN LÝ PHÚC LỢI và LƯƠNG HƯU/TRỢ CẤP HÀNG NĂM/NGHỈ HƯU và HỒ SƠ NGHỈ VÌ ỐM ĐAU, NGHỈ HÀNG NĂM VÀ CÁC LOẠI KHÁC; rồi các ngăn tựa YÊU SÁCH VÀ BỒI THƯỜNG CHO CÔNG NHÂN VIÊN và YÊU SÁCH, TRANH CHẤP; một khu vực gọi là HỒ SƠ NHẬP CƯ VÀ NHẬP QUỐC TỊCH... và cứ thế cứ thế. Tê liệt cả đầu óc.

Chả biết tại sao một bài hát ngớ ngẩn từng một thời thịnh hành tự dưng vang lên trong đầu tôi - bài Đoàn người đang chạy, của Paul McCartney trong thời gian bất hạnh ở ban nhạc Wings. Một bài hát tôi thực sự căm ghét, nó tồi tệ hơn bất cứ bài gì của Celine Dion. Giai điệu khó chịu nhưng dễ nhớ, như bệnh viêm kết mạc vậy, và lời chẳng có nghĩa gì hết. “Một cái chuông đang reo lên tại quảng trường của ngôi làng, vì đám thỏ đang chạy!” Ừm, thôi được rồi.

Tôi thử một ngăn hồ sơ, và dĩ nhiên là nó bị khóa; ngăn nào cũng thế. Mỗi tủ hồ sơ có khóa ở trên đỉnh, và chúng phải có chung chìa khóa. Tôi tìm bàn của nhân viên hành chính, bài hát chết tiệt đó vẫn quanh quẩn trong đầu... “Vị quan tòa địa phương... nuôi lòng đố kỵ”... còn tôi thì vẫn tìm bàn của nhân viên hành chính, và hẳn rồi, chìa khóa cho đống hồ sơ đang ở đó, mắc vào vòng chìa khóa cắm trên một ngăn kéo không khóa ở phía trên dãy trung tâm. Chà, Meacham nói đúng; chìa khóa luôn luôn dễ tìm. Tôi chọn xem những hồ sơ nhân sự sắp xếp theo bảng chữ cái.

Chọn một cái tên từ danh sách AURORA - Yonah Oren - tôi nhìn dưới vần O. Không có ai. Tôi lại tìm tên khác - Sanjay Kumar - và cũng không thấy ai. Tôi thử Peter Daut: không có. Lạ thật. Để cho chắc chắn, tôi tìm các tên đó trong ngăn CHÍNH SÁCH BẢO HIỂM, TAI NẠN. Vẫn không có. Với các hồ sơ lương hưu cũng vậy. Thực ra cho đến giờ thì tôi không tìm thấy gì ở bất cứ hồ sơ nào.

Gã cai tù và Thủy thủ Sam...” Đúng là tra tấn bằng nước kiểu Trung Quốc mà(1) - lời bài hát nhạt phèo đó có nghĩa gì chứ? Liệu có ai hiểu nổi không?

Có một điều lạ lùng rằng ở nơi lẽ ra phải có các hồ sơ thì dường như lại có những khoảng trống nhỏ, những chỗ xếp lỏng, như thể là hồ sơ đã bị lấy đi. Hay chỉ do tôi tưởng tượng ra thôi? Lúc sắp bỏ cuộc đến nơi, tôi đi thêm một vòng quanh những dãy tủ hồ sơ, và rồi tôi để ý thấy một hốc tường - một phòng mở riêng biệt gần dãy ô tủ hồ sơ. Một tấm biển trước lối vào ghi rằng:

 

hồ sơ nhân sự mật -

chỉ được tiếp cận khi có sự chấp thuận trực tiếp

từ james sperling hoặc lucy celano.

Tôi bước vào hốc tường và nhẹ cả người khi thấy ở đây mọi thứ đơn giản hơn: các ngăn được xếp theo số phòng ban. James Sperling là giám đốc Nhân sự và Lucy Celano, như tôi biết, là trợ lý hành chính của ông ta. Tôi mất vài phút để tìm ra bàn của Lucy Celano, và có lẽ là thêm ba mươi giây để tìm chùm chìa khóa (ở ngăn tủ bên phải phía dưới).

Rồi tôi quay trở lại các tủ hồ sơ bị hạn chế và tìm ngăn tủ có số phòng ban, bao gồm cả dự án AURORA. Tôi mở khóa tủ hồ sơ và kéo nó ra. Một tiếng cạch như kim loại va chạm vang lên, nh thể một bánh xe nhỏ nào đó đằng sau ngăn tủ vừa rơi xuống. Tôi tự hỏi không biết bao lâu mới có ai đó thực sự tìm vào các ngăn tủ này. Có phải họ hầu như làm việc với các hồ sơ trực tuyến, và giữ bản cứng chỉ vì lý do pháp lý và kiểm toán không?

Rồi tôi chứng kiến một điều thật kỳ quái: tất cả các hồ sơ của bộ phận AURORA đã biến mất. Tôi muốn nói là có khoảng trống khoảng hai hay ba gang tay giữa số trước và số sau. Ngăn tủ bị trống một nửa.

Các hồ sơ của AURORA không còn nữa.

Trong giây lát, tim tôi như ngừng đập. Tôi thấy nhẹ bỗng cả đầu.

Ở một góc xa tầm mắt, tôi thấy ánh sáng chói lòa bắt đầu chớp nháy. Đó là một trong những chiếc đèn xenon nhấp nháy báo khẩn cấp treo cao trên tường, gần trần nhà, ngay bên ngoài hốc tường. Vì chuyện quái quỷ gì chứ? Và vài giây sau, tiếng chuông báo động vang lên, to tới không tin nổi, khàn khàn những tiếng hoét, hoét.

Không biết làm sao tôi đã khởi động hệ thống phát hiện xâm nhập, chắc chắn là để bảo vệ những hồ sơ mật này.

Tiếng chuông báo động to tới mức bạn có lẽ sẽ nghe thấy nó xuyên suốt cả khu nhà.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/t29902-doi-ao-chuong-30.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận