Bài thuyết trình lớn của tôi cho Goddard cứ bị hoãn lên hoãn xuống. Nó đáng lẽ ra phải vào tám giờ ba mươi, nhưng mười phút trước đó, tôi nhận được tin nhắn của Flo trên InstaMail bảo rằng buổi họp giữa đội ngũ điều hành của Jock được ưu tiên trước nên phải lùi lại chín giờ. Rồi lại một thông báo tức thời nữa từ Flo: cuộc họp vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, lùi lại tới chín giờ ba mươi.
Tôi đoán tất cả các quản lý cấp cao đều đang đấu đá nhau xem ai sẽ phải chịu gánh nặng của cuộc cắt giảm. Có lẽ tất cả bọn họ đều ủng hộ cắt giảm nhân sự, theo một cảm nhận chung nào đó, nhưng không phải ở bộ phận của mình. Trion cũng không khác gì hơn so với các tập đoàn khác: càng nhiều người dưới bạn trên sơ đồ tổ chức, bạn càng có nhiều quyền lực. Không ai muốn mất nhân số.
Tôi đói lả, vì vậy tôi nhấm từng khúc một thanh protein. Tôi cũng thấy kiệt sức, nhưng tôi quá căng thẳng nên không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục hoàn thiện bài thuyết trình PowerPoint của mình, làm nó càng mượt mà hơn nữa. Tôi chèn vào giữa các slide hiệu ứng mờ dần. Tôi nhét vào hình người que đang gãi đầu với một dấu hỏi trên đầu, chỉ để đem lại tiếng cười thư giãn. Tôi cứ tỉa dần từ ngữ: tôi đã đọc ở đâu đó về Quy tắc “con số Bảy” - không có nhiều hơn bảy từ trên một dòng và bảy dòng hay gạch đầu dòng trên một trang. Hay đó là Quy tắc “con số Năm” nhỉ? Chắc bạn cũng đã nghe thấy rồi(1). Tôi đoán Jock có thể sẽ hơi ít tính kiên nhẫn và sự tập trung, xét trong hoàn cảnh ông ta đang phải trải qua, vì vậy tôi cứ tiếp tục làm nó ngắn hơn, súc tích hơn.
Càng đợi, tôi càng căng thẳng, và bài trình chiếu PowerPoint của tôi càng trở nên tối giản. Nhưng hiệu quả đặc biệt càng lúc càng đáng nể hơn. Tôi còn mò ra làm thế nào để biểu đồ thanh co vào và mở ra trước mắt. Goddard sẽ ấn tượng đây.
Cuối cùng, vào mười một giờ ba mươi, tôi nhận được thông báo từ Flo bảo rằng giờ tôi có thể đến Trung tâm Chỉ thị Điều hành, vì buổi họp đang đi đến hồi kết.
Mọi người đang đi ra khi tôi tới đó. Tôi nhận ra được vài người - Jim Colvin, Giám đốc Điều hành; Tom Lundgren; Jim Sperling, đứng đầu bộ phận Nhân sự; một vài phụ nữ dáng vẻ quyền thế. Không ai có vẻ vui mừng gì cho cam. Goddard bị một đám người huyên náo vây quanh, tất cả đều cao hơn ông ta. Trước tôi không thực sự nhận ra ông nhỏ con như thế nào. Ông trông cũng thật tệ - mắt đỏ ngầu, viền đỏ, quầng dưới mắt thậm chí còn to hơn mọi khi. Camilletti đứng cạnh ông, và họ dường như đang tranh cãi. Tôi chỉ nghe được vài đoạn.
“... Cần nâng sự chuyển hóa của nơi này lên,” Camilletti nói.
“... Đủ loại phản đối, đúng là mất khí thế,” Goddard lẩm bẩm.
“Cách tốt nhất để xử lý phản đối là một cái rìu đẫm máu,” Camilletti nói.
“Thường thì tôi thích thuyết phục đơn thuần kiểu cổ điển hơn,” Goddard mệt mỏi. Những người khác đứng thành vòng quanh hai người, xem họ tranh cãi.
“Giống như Al Capone đã nói, ông làm được nhiều việc bằng lời tử tế và một khẩu súng, hơn là chỉ bằng lời tử tế suông,” Camilletti nói. Hắn cười.
“Tôi chắc tiếp theo anh sẽ bảo tôi anh phải đập trứng để làm trứng ốp lết.”
“Lúc nào ông cũng đi trước tôi một bước,” Camilletti nói, vỗ vào lưng Goddard khi hắn bước đi.
Trong lúc đó, tôi bận rộn cắm máy tính xách tay vào máy chiếu gắn với bàn họp. Tôi bấm nút để hạ mành bằng điện.
Giờ chỉ còn Goddard và tôi trong phòng tối. “Chúng ta có gì đây - nhạc kịch à?”
“Xin lỗi, chỉ là một bài thuyết trình thôi,” tôi nói.
“Tôi không chắc tắt đèn là ý hay đâu. Tôi rất có thể sẽ ngủ gục ngay mất,” Goddard nói. “Tôi đã thức gần như cả đêm, khổ sở vì tất cả chuyện vớ vẩn này. Tôi coi vụ cắt giảm này là một thất bại cá nhân.”
“Không phải đâu,” tôi nói, rồi thầm rúm người lại. Tôi là ai mà cố an ủi Tổng Giám đốc Điều hành chứ? “Dù sao,” tôi nhanh chóng bổ sung, “tôi sẽ nói ngắn gọn thôi.”
Tôi bắt đầu với một hình ảnh động rất hay về Trion Maestro, tất cả các mẩu ảnh bay vào từ ngoài màn hình rồi khớp hoàn hảo với nhau. Sau đó là hình người gãi đầu với dấu hỏi chấm trên đầu.
Tôi nói, “Điều duy nhất nguy hiểm hơn việc ở trong thị trường điện tử tiêu dùng thời nay là ho àn toàn không ở trong thị trường này.” Giờ chúng tôi đang ở trong một chiếc xe đua Công thức Một lao với tốc độ nhanh hơn ánh sáng. “Bởi nếu anh không lái chiếc xe thì anh có thể sẽ bị chẹt qua.” Rồi một slide trôi lên, có ghi ĐIỆN TỬ TIÊU DÙNG TRION - THIỆN, ÁC, TÀ.
“Adam.”
Tôi quay lại. “Vâng?”
“Chuyện quái quỷ gì thế này?”
Mồ hôi túa ra sau gáy tôi. “Đó chỉ là phần mở đầu,” tôi nói. Rõ ràng là quá đà. “Giờ chúng ta sẽ vào phần chính.”
“Anh có nói cho Flo biết điều anh định làm không, thứ này gọi là cái quỷ gì thế, Power - PowerPoint?”
“Không...”
Ông đứng dậy, đi tới chỗ công tắc đèn và bật đèn lên. “Chị ta lẽ ra phải cho anh biết - tôi ghét thứ tào lao đó.”
Mặt tôi nóng bừng. “Tôi xin lỗi, không ai nói gì cả.”
“Chúa ạ, Adam, anh là một thanh niên thông minh, sáng tạo, suy nghĩ độc đáo. Anh nghĩ tôi muốn anh lãng phí thời gian cố quyết định xem nên dùng kiểu chữ Arial cỡ mười tám hay Times Roman cỡ hai mươi tư à, vì Chúa? Thế anh nói luôn cho tôi biết anh nghĩ gì thì sao nhỉ? Tôi không phải thằng nhóc. Tôi không cần được bón cho món bột lúa mì chết tiệt này.”
“Tôi xin lỗi...” tôi lại lặp lại.
“Không, tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên gắt với anh. Hạ đường huyết, có lẽ vậy. Đến giờ ăn trưa rồi, và tôi chết đói mất.”
“Tôi có thể xuống lấy cho chúng ta ít bánh sandwich.”
“Tôi có ý hay hơn,” Goddard nói.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !