Ngay sau ngày tang lễ tôi quay lại làm việc. Tôi làm được gì chứ, quanh quẩn ủ rũ ở nhà ư? Tôi không suy sụp đến thế, dù tôi thấy trầy trật, như đã bị tước đi một lớp da. Tôi cần ở xung quanh mọi người. Và có lẽ, giờ sau khi bố mất, ở cạnh Goddard sẽ khiến tôi được an ủi, ông bắt đầu trở thành điều gần với người bố nhất mà tôi từng có. Không phải tôi bị mụ mị đi như đang ngồi trước mặt bác sĩ tâm lý, nhưng có chuyện đã thay đổi, với tôi, sau khi ông tới lễ tang. Tôi không còn tự mâu thuẫn hay có thái độ hai chiều về cái gọi là nhiệm vụ thực của mình ở Trion, “lý do thật sự” mình ở đây - bởi nó không còn là lý do thật sự nữa.
Ít nhất theo tính toán của tôi, tôi đã làm phần mình, trả xong nợ, và tôi xứng đáng được có một quá khứ sạch sẽ. Tôi không còn làm việc cho Nick Wyatt nữa. Tôi ngừng trả lời điện thoại hay thư điện tử của Meacham. Một lần tôi thậm chí còn nhận được thư thoại trên điện thoại di động từ Judith Bolton. Ả không để lại tên, nhưng tôi nhận được giọng ngay lập tức. “Adam,” ả bảo. “Tôi biết anh đang trải qua một gian đoạn khó khăn. Tất cả chúng tôi đều rất buồn vì bố anh qua đời, và chúng tôi xin chia buồn sâu sắc với anh.”
Tôi có thể mường tượng cuộc họp chiến lược giữa Judith, Meacham và Wyatt, đầy tức giận và phẫn nộ vì con diều của chúng đã bứt khỏi dây. Judith sẽ nói gì đó rằng chúng nên nhẹ tay với hắn, hắn vừa mất bố, và Wyatt sẽ nói gì đó độc miệng, bảo lão chẳng thèm quan tâm, đồng hồ đã điểm rồi, và Meacham cố lấy điểm với sếp về chuyện chúng sẽ nướng tôi trên lửa và đập tôi tơi tả như thế nào; và Judith bảo không, chúng ta phải tiếp cận hắn khéo léo hơn, để tôi thử nắm bắt hắn...
Thư thoại tiếp tục, “Nhưng việc anh tiếp tục giữ liên hệ thường xuyên cực kỳ quan trọng, thậm chí ngay cả trong lúc rối ren này. Tôi muốn tất cả chúng ta giữ thái độ tích cực và thành thật, Adam, nhưng tôi cần anh liên lạc ngay hôm nay.”
Tôi xóa tin nhắn của cô ta cũng như của Meacham. Chúng sẽ hiểu vấn đề. Sẽ tới lúc tôi chính thức gửi thư điện tử cho Meacham để chấm dứt quan hệ, nhưng vào lúc này, tôi nghĩ mình cứ nhử chúng trong khi tình thế này thấm vào đầu chúng. Tôi không còn là con diều của Nick Wyatt nữa.
Tôi đã cho chúng những gì chúng cần. Chúng sẽ nhận ra cứng rắn cũng chẳng để làm gì.
Chúng có thể đe dọa, nhưng chúng không thể buộc tôi tiếp tục làm cho chúng. Miễn là tôi còn ghi nhớ chúng thực sự chẳng làm được gì, tôi có thể cứ thế bỏ đi.
Tôi chỉ cần ghi nhớ thật kỹ. Tôi có thể cứ thế bỏ đi.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !