Ở Rể Chương 223.2: Đêm lửa (3)

 Chuế Tế (Ở Rể)
Tác giả: Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Quyển 3: Long Xà
Chương 223.2: Đêm lửa (3) xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Nguồn dịch: Nhóm dịch Nghĩa Hiệp + Huyền Nguyệt - metruyen.com
Sưu tầm: tunghoanh.com

Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: quiquian.zongheng.com


<< Boom 20c cảm ơn bạn "macashipo" đã ủng hộ truyện >>



    Tần Tự Nguyên thì đang ăn cá:
    - Các trò ở tại Biện Kinh, ta ở Giang Ninh, đều là nơi giàu có và đông đúc cả, chỉ là nghe thấy thì nhiều mà chính mắt thấy lại ít. Đá hoa cương kia sưu cao thuế nặng, chỉ khổ cho bách tính mà vỗ béo cho đám quan viên, thuộc hạ đi theo Cao Cầu... Đường Khâm Tẩu cũng chẳng phải hạng tham tài tham của gì, chỉ là sau lưng theo một đám há miệng chờ ăn thôi, nhưng mà Lý Bang Ngạn, Ngô Mẫn kia nhà cao thế lớn, kẻ làm quan... Ôi, nay ta nghĩ chắc là như thế này, nhúng chàm rồi là không dừng lại được... Nhưng lũ đạo sĩ kia thì là cái gì chứ? Bệ hạ lại bị mê hoặc, sáu bảy năm nay lại chẳng ai dám lên tham tấu? Ngoài một Đường Khắc Giản.



    Mấy năm nay từ khi thờ phụng Đạo Huyền, Cảnh Hàn đế Chu Triết càng thêm vinh sủng đám đạo sĩ, thậm chí lan tới cả chuyện chính sự. Mấy năm nay không ai dám nói gì, ngoài Đường Khắc Giản mà Tần Tự Nguyên nhắc tới kia thì ngay cả Ngự sử Trung thừa Tần Cối cũng không dám mở miệng can gián. Đường Khắc Giản thì hai năm trước bị đày đi, chết ở trên đường. Tần Tự Nguyên nghĩ tới đó thì thở dài một tiếng, nhưng một lát sau cũng lắc lắc chiếc đũa.

    - Thôi thôi, hôm nay không nói chuyện này nữa... Thừa Chi, tốp quân lương từ Cổn Châu kia đã tới chưa?

    - Dù không tham dự nhưng đệ tử có nghe nói là chiều đã đến rồi.

    - Vậy là tốt rồi...

    Lúc này lại chỉ nói vài chuyện chính sự vụn vặt, bỗng nghĩ tới một vấn đề, Tần Tự Nguyên tùy ý hỏi:
    - Hôm kia Tư Thiên giám đưa tin nói rằng Đông Nam xảy ra động đất, chuyện này hiện tại vẫn chưa có tin tức xác thực báo tới, các trò biết không?

    Ba người kia cũng có nghe qua, Trần Ngạn Đường nay làm ở Công bộ nói:
    - Tạm thời lúc này vẫn chưa có tin tức chính xác, chiếc máy đo địa chấn bên kia nhiều nhất chỉ xác định phương vị động đất, còn động đất xa gần thế nào hay là mạnh bao nhiêu thì không cách nào đo ra được. Dù sao máy đo địa chấn không biết đi, mà cách quá xa thì dù là động đất thì bên này đo đạc cũng kém đi. Nhưng Tư Thiên giám trước là Vu Kỳ An từng có một ý tưởng, có thương lượng với Công bộ của trò rằng là chế tạo ba máy đo địa chấn giống nhau, chia ra đặt ở ba nơi cách xa nhau khoảng trăm dặm hoặc là lớn hơn. Một khi động đất thì phương vị, khoảng cách, cường độ đã sớm được tính toán ra rồi. Nhưng máy đo địa chấn vốn là vật tinh vi, muốn làm ba cái giống nhau thì sao có thể được cơ chứ. Lúc ấy Vu đại nhân còn nói là có thể trang bị ba cái khác nhau cũng không sao, chỉ cần làm ra trị số, lại thu thập trị số địa chấn mấy năm hoặc hơn mười năm về đối chiếu thì từ đó về sau có động đất là có thể lấy nó ra mà tính toán. Nhưng chuyện này sau rồi lại không thành, dù sao máy đo địa chấn mà đặt nhiều năm thì cũng hao mòn đi...

    Lúc này Trần Ngạn Đường đem chuyện máy đo địa chấn thành chuyện thú vị mà nói, nhưng thấy sắc mặt Tần Tự Nguyên ngưng trọng thì nhân tiện nói luôn:
    - Thầy không cần quá lo về thứ này, đệ tử từng hỏi thăm, phía Đông Nam đó thường không có động đất, hẳn là chuyện này sẽ không quá mức nghiêm trọng. Lúc này thầy quan trọng nhất là chuẩn bị chiến tranh đại sự, không cần lo lắng nhiều về chuyện này.

    Tần Tự Nguyên gật gật đầu:
    - Ta cũng tự mình hỏi qua rồi, chỉ là động đất xảy ra thì e là lắm người trong triều đình sẽ mượn cơ hội làm văn. Hắc, đây đúng là cơ hội ngàn năm có một, những người này lại chỉ biết ích lợi của mình, muốn thảo phạt Phương Tịch, Vương Khánh, Điền Hổ, Tống Giang trước. Bọn họ cho là Kim và Liêu khai chiến thì chúng ta có thể thoải mái nhàn hạ mà giải quyết nội hoạn, đến khi ngoại xâm lưỡng bại câu thương rồi là có thể trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Ôi, dùng quyền mưu trên triều đình quá nhiều, trên quốc sự, chiến sự lại chỉ cần quyền mưu xuất sắc là được...

    Đi vào Biện Kinh, Tần Tự Nguyên gặp phải chuyện rắc rối nhất chính là chuyện này. Phần lớn người không phải là không ủng hộ đánh giặc - đương nhiên cũng có loại người chủ nghĩa hòa bình thuần túy cho rằng chiến tranh sẽ khiến dân chúng lầm than, nhưng chung quy cũng là thiểu số. Đại bộ phận người ủng hộ đánh giặc, nhưng lại nghi ngờ thời cơ đánh giặc.

    Lúc thái bình, những người này vì đủ mọi lợi ích cho nhà mình mà mở lại đá hoa cương, sưu cao thuế nặng, cũng biến các loại lợi ích liên quan tới nhau trở nên to lớn không gì sánh được. Đến lúc này dân chúng nhiều nơi lầm than, các nơi khởi nghĩa thì bọn họ lại là kẻ đầu tiên yêu cầu triều đình tích tụ lực lượng bình ổn nội loạn, dù sao nội loạn mới là có thực, là đám lợi ích liên đới nhau ở phía dưới kia đang kêu gào than khóc. Mà chuyện thu phục Yến Vân gì đó, với những kẻ này thì nay Kim Liêu đánh nhau rồi, chuyện này đương nhiên là có thể làm bất cứ lúc nào, chờ bọn họ lưỡng bại câu thương là mình ở bên này lợi dụng hai phe... Những người này đùa giỡn quyền mưu trên triều đình đã tới mức xuất thần nhập hóa, thậm chí với quốc chiến cũng cảm thấy chỉ cần có quyền thuật là đủ rồi. Nhưng bọn họ lại không biết, nếu không thể triển lộ ra thực lực thì có dùng nhiều âm mưu đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến người ta chán ghét mà thôi.


    Nhưng hiện tại cũng chỉ có theo bọn chúng cân nhắc, gắng gượng tới lúc phát binh mới có thể chiến thắng, Tần Tự Nguyên mới có thể thả lỏng một hơi để đối phó với người mà ông ta muốn đối phó. Nghĩ tới những điều này, ông ta lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Ninh Nghị trước khi rời khỏi Giang Ninh kia.

    Lúc ấy Ninh Nghị đưa cho ông một quyển sách nhỏ lung tung lộn xộn, có ghi rất nhiều thứ, ông đọc mà chẳng hiểu lắm. Trong đó có mấy điều đại khái là phương hướng lấy quốc gia điều tiết khống chế các loại thương nghiệp, khiến cho phần lớn thương nghiệp, nông nghiệp và sản nghiệp chiến tranh móc nối với nhau, trọng điểm phát triển các loại lợi ích theo hướng chiến tranh, đến lúc đó đám người vì lợi ích gia tộc này sẽ bỏ qua lập trường ban đầu, gào khóc đòi quốc gia đánh giặc, bởi vì quốc gia một khi giao chiến thì bọn họ có thể bán lương thực, bán quân nhu. Nhưng Ninh Nghị lúc đó cũng chỉ thuận miệng nói qua.

    - Chuyện này nếu thật sự làm thì cũng cần một đến hai năm, hơn nữa còn phải cân bằng mắt xích thương nghiệp, nói chung là rất phức tạp. Năm nay chắc là sẽ đánh, có lẽ không dùng được nữa...

    Lúc ấy hắn dùng kiểu nói giỡn nhắc đến chuyện này, người trẻ tuổi kia luôn có rất nhiều quan niệm mà khiến người ta phải tỉnh ngộ. Nhưng theo như lời hắn, biện pháp đó đúng là không dùng được ở lúc này. Nhưng trong tập này vẫn có vài thủ pháp nho nhỏ, ông ta vận dụng vào trong các loại quân nhu đã sinh ra hiệu quả.

    Nghĩ tới Ninh Nghị, ông cụ vừa nói chuyện vừa so sánh người trẻ tuổi kia với vài tên đệ tử trước mặt này, nhất thời lại không đưa ra được kết luận. Đang trò chuyện thì một tên gia nhân chạy vào báo rằng Lý tướng gia đến. Tần Tự Nguyên còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Lý Cương Lý Văn Kỷ chưa thông truyền mà đã trực tiếp tiến vào tiền viện, thoạt nhìn còn đang sửa sang lại y quan.

    Lúc này Tả tướng Lý Cương tuổi đã bảy mươi mấy, dung mạo gầy gò, râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần quắc thước, thân thể cũng khỏe mạnh. Ánh mắt ông rất nghiêm túc, ông mím môi, vừa đi vừa chắp tay:
    - Chưa thông báo đã xông vào thế này, mong Tự Nguyên thứ lỗi, nhưng thật sự là chuyện quá khẩn cấp, hãy đọc tờ công văn này đi...

    Ông lấy ra một tờ công văn từ trong tay áo:
    - Xong thì lập tức vào cung.

    Mấy tên đệ tử cùng đứng dậy chào Lý Cương, Lý Cương chỉ phất phất tay. Tần Tự Nguyên đọc công văn kia mấy lần, sắc mặt đã thay đổi:
    - Sao lại như này... công văn này đã có bao nhiêu người xem qua?

    - Sợ là không ép được nữa, vó trước của con ngựa mà kỵ sĩ truyền tin cưỡi kia bị thương, e là phong công văn khẩn tám trăm dặm này đã có rất nhiều người biết rồi, lúc này có khi đã có người mang theo đám Tư Thiên giám Tào Lệnh Nhu vào cung rồi...
    Nay chủ quan Tư Thiên giám Tào Lệnh Nhu chính là đệ tử của Ngô Mẫn, là một trong những nội phái không kiên định.

    - Lấy y mạo cho ta.
    Tần Tự Nguyên hướng ra ngoài mái hiên nói một câu, sau đó đã bước ra ngoài:
    - Chúng ta mau đi thôi.

    Lúc sẩm tối ngày lập thu, khu vực Tô Hàng rung chuyển, nhà cửa sập đổ vô số, tử thương khó mà tính toán được, công văn này phát tới từ bên Tô Châu kia, sợ là Đại Vận Hà cũng bị hư hại, ở vùng Giang Nam thì bên đó là giàu có và đông đúc nhất. Trong lúc xe ngựa lao nhanh tới hoàng cung, Tần Tự Nguyên nghĩ tới những điều này, sau lại nghĩ tới điều gì đó, lẩm bẩm:
    - Hàng Châu, Hàng Châu...

    Công văn chủ yếu là về Tô Châu, Hàng Châu tất nhiên cũng bị lan đến, nhưng không rõ là tình hình thế nào. Lý Cương nhíu mày hỏi: - Hàng Châu làm sao?

    Tần Tự Nguyên thở dài:
    - Ôi, đang nhớ tới một vị tiểu hữu, cậu ta chính là đang ở đó, nếu...

    Ông nghĩ tới cuốn sách chẩn tai của Ninh Nghị kia, nếu Ninh Nghị có thể gánh trọng trách ở Giang Nam kia thì có khi sẽ giảm thiểu ảnh hưởng tới mức nhỏ nhất. Đương nhiên ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu, Ninh Nghị không công danh không gia thế, chung quy là không thể nào nhúng tay vào được. Hơn nữa tập kia đã được phát đi, quan viên Tô Hàng cũng không phải hạng vô năng ăn hại, lúc này chỉ có thể trông chờ vào bọn họ, mà bên mình thì phải ngăn chặn áp lực rất lớn ở trên triều đình kia.

    Sắp đến Hoàng thành, ông quăng đám giả thiết suy nghĩ kia sau đầu, bắt đầu dồn tâm trí vào tất cả những vấn đề cụ thể sắp gặp phải kia...


Nguồn: tunghoanh.com/o-re/quyen-3-chuong-223-2-6Dcbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận