Lôi Tuấn Vũ không hề phòng bị, đau đến nhe nanh trợn mắt, tức giận nhìn cô, lực đạo trên tay lại tăng thêm vài phần!
Lãnh Tử Tình trong mắt hoảng loạn nhưng kiên nhẫn, cô nỗ lực áp chế tình cảm của mình, run rẩy nói: "Anh quá đáng rồi!"
Liếm liếm đầu lưỡi bị đau, tuy không chảy máu, nhưng loại đau khác lạ này vẫn tê điếng trong miệng, Lôi Tuấn Vũ cả nửa ngày sau cũng vẫn chưa nói chuyện lại được.
Nhìn vẻ mặt quật cường cùng ánh mắt kiên định của Lãnh Tử Tình, đầu óc Lôi Tuấn Vũ dần dần thanh tỉnh! Ý thức được tay mình dường như vẫn đang ở vị trí nào đó, đã đem một bên ngực cô thay đổi hình dạng rồi.
Anh chậm rãi thu tay về, yên lặng nhìn sâu vào mắt cô, sự cự tuyệt của cô càng làm tăng thêm dục vọng chiếm hữu của anh, hơi thở mờ ám kề vào tai cô: "Em chọc giận tôi!"
Bắt được một tia hoảng loạng mà cao ngạo trong mắt cô, anh mạnh mẽ ôm siết lấy cô, ném xuống giường, thân hình cao lớn đè lên người cô…
"Á…" Lãnh Tử Tình rốt cuộc không thể ra vẻ kiên nhẫn thêm được nữa, hét lên: "Buông ra!
Anh điên rồi! Tôi muốn ly hôn! Anh vi phạm hiệp ước! Tôi muốn ly hôn!"
Lôi Tuấn Vũ nheo mắt lại, nói rít qua kẽ răng: "Em dám lặp lại một lần nữa thử xem!"
"Tôi…" Lãnh Tử Tình đẩy mạnh hai cánh tay đang gắt gao ôm lấy cơ thể mình để chế trụ ra, quát: "Anh nói lời mà không giữ lấy lời! Anh bắt nạt một cô gái đang ốm yếu, anh đúng là không phải đàn ông!"
"Tôi có phải là đàn ông hay không, đến lượt cô đánh giá hay sao?!" Lôi Tuấn Vũ nhìn cô thật lâu, rồi đột nhiên cười lạnh nói: "Cô nói đúng, tôi vừa rồi đúng là điên thật! Một phút nữa lập tức tới phòng khách, nếu không, tôi cam đoan với cô, dù cô có chết rồi thì tôi cũng vẫn tiếp tục chuyện vừa nãy đấy!"
Lôi Tuấn Vũ xuống giường rồi sải bước đẩy cửa đi ra.
Anh thật sự là phát điên rồi! Vừa rồi thiếu chút nữa thì anh muốn người con gái này! Anh vừa mới ký hiệp ước rằng hai người sẽ nước sông không phạm nước giếng! Hơn nữa người phụ nữ này còn đang có… nguyệt sự! Có phải anh vài ngày nay không có đàn bà, nên tinh thần hoảng loạn rồi không?!
Lôi Tuấn Vũ tức giận đến muốn nổ tung! Anh tức giận với chính hành vi của mình, giống như cưỡng ép phụ nữ vậy. Mà cô nhóc kia còn nói muốn ly hôn! Chết tiệt!
Lãnh Tử Tình vội vàng mặc áo ngủ vào, theo sát Lôi Tuấn Vũ tới phòng khách. Cô đi vội đi vàng xuống dưới nhà, còn đang thở hổn hển.
Lần này Lãnh Tử Tình trốn hắn đứng cách thật xa, sự tình vừa nãy cô vẫn còn tim đập chân run. Đột nhiên, bụng dưới quặn đau, Lãnh Tử Tình không khỏi khom lưng, lấy một tay ôm bụng lại.
"Làm sao vậy?" Lôi Tuấn Vũ ngữ khí tuy rằng không quá hữu hảo, nhưng vẫn là rất quan tâm.
"Có khả năng… là căng thẳng quá… bụng hơi đau… Anh đừng chạm vào người tôi!" Lãnh Tử Tình gạt bàn tay đang sốt sắng đỡ cô của Lôi Tuấn Vũ ra, khép hờ mắt, điều chỉnh lại hô hấp, tận lực làm mình thoải mái, bình tĩnh lại.
Cô là đang chỉ trích anh làm cô căng thẳng hay sao? Nhìn bộ dáng của cô, trong lòng anh lại nổi lên một cảm giác áy náy xấu hổ. Lôi Tuấn Vũ nhấm nhẳng: "Ăn khuya đi!"
Lãnh Tử Tình sững sờ, cảm giác bụng mình quả thật có hơi đói. Loại cảm giác đau này tựa hồ không chỉ đơn giản là đau bụng do sinh lý. Dạ dày lại co thắt một trận.
Cũng không e dè gì nữa, Lãnh Tử Tình liền ngồi xuống ghế bắt đầu ăn bữa khuya. Vẫn còn nóng hôi hổi. Như vậy là hắn vừa mới mang về sao?
Lãnh Tử Tình muốn nói một câu cảm ơn, nhưng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy, vẫn sợ hãi trong lòng, liền chỉ biết cắm đầu xuống ăn, đến mắt cũng không hề nhìn lên lấy một lần. Tên đàn ông nói lời không giữ lấy lời này! Nhanh nhanh chóng chóng ăn cho xong, vũ trang đầy đủ đứng lên chiến đấu với hắn! Không, là nói lý lẽ với hắn!
Nhìn cô ăn rất ngon, Lôi Tuấn Vũ cũng ngồi xuống.
Lãnh Tử Tình phát hiện chiếc ghế bên cạnh mình có động tĩnh, vội đứng phắt dậy, tránh ra thật xa, trợn mắt kinh hoàng nhìn Lôi Tuấn Vũ.
Lôi Tuấn Vũ nhất thời đen mặt lại, cô như thế nào lại đối xử với anh như với ôn dịch vậy?
Anh tức tối cầm một miếng bánh pizza lên.
Giật mình phát hiện hắn cũng ăn, Lãnh Tử Tình mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại lẳng lặng ngồi xuống ghế đối diện với Lôi Tuấn Vũ, tiếp tục cắm mặt xuống ăn.
Hiện giờ đích thực đối với cô mà nói, chiếc bánh pizza mà thường ngày cô cảm thấy rất ghê tởm buồn nôn này lại quả thật là mỹ vị nhân gian! Không có thứ gì ngon hơn!
Cô không biết mình là bởi vì mệt mỏi nên mới đói như vậy, đến ngón tay cũng run rẩy, rồi cả cánh tay cũng run lên. Phải hô hấp thật sâu mới có thể ức chế được loại run rẩy, co thắt này lại.
Ăn hết sạch cả một chiếc bánh pizza, Lãnh Tử Tình sửa lại áo xống, cúi đầu kiểm tra áo ngủ của mình, rất kín đáo phủ lấy người cô.
Nhưng cô lại không cách nào yên tâm được, giống như mình vẫn đang trần như nhộng mà ở
trước mặt hắn vậy!
"À ờ… Tuấn Vũ, tôi… tôi cảm thấy…" Lãnh Tử Tình rốt cuộc cũng lấy dũng khí đưa mắt lên nhìn vào người đàn ông đối diện.
Ánh mắt khiếp người của Lôi Tuấn Vũ dán lên người của Lãnh Tử Tình. Ma quỷ! Rõ ràng Lãnh Tử Tình mặc áo ngủ, nhưng sao anh lại cảm thấy dường như nhìn được da thịt non mềm trơn bóng của cô vậy?!
Ho nhẹ hai tiếng, Lôi Tuấn Vũ nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với hành động vừa rồi của mình!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Tử Tình, Lôi Tuấn Vũ rút một thẻ vàng từ túi áo sơ mi ra, đặt lên mặt bàn đẩy về phía Lãnh Tử Tình.
"Đây là 5 triệu, coi như tiền vi phạm quy ước của tôi."
Dứt lời, Lôi Tuấn Vũ đứng dậy đi ra cửa. Dường như nhớ ra chuyện gì đó, hắn nói: "Về sau nhớ kỹ, khi có đàn ông ở đây, thay quần áo phải khoá cửa lại! Cho dù có là một bộ xương khô, nếu cứ khoả thân mà xuất hiện như vậy, cũng sẽ gây ra phiền toái không cần thiết!"
Liếc nhìn Lãnh Tử Tình một cái đầy thâm ý, Lôi Tuấn Vũ đi ra ngoài.
Lãnh Tử Tình cầm lấy tấm thẻ vàng trên bàn, hung hăng nắm chặt lấy, tức đen mặt! Hắn cho rằng cô bán mình sao? Sờ một chút, ôm một chút, cho cô tiền là xong à? Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Đây là cách hắn xử lý mọi chuyện từ trước đến nay sao? Tên khốn chết dẫm này!
Lãnh Tử Tình hùng hổ đem chiếc thẻ vàng ném vào thùng rác không chút thương tiếc, ai mà thèm chứ! Trước đây không thèm, bây giờ không thèm, về sau lại càng không thèm!
Cửa một lần nữa bị mở uỳnh ra, Lãnh Tử Tình giật mình, nhưng lập tức lại bình tĩnh lại rất nhanh.
Ngoài tên khốn họ Lôi kia ra, còn ai có thể ngang nhiên đi vào như vậy?
Lãnh Tử Tình ngay lập tức nhớ đến tấm thẻ vàng kia trước tiên, cô vội nhảy đến cạnh thùng rác, lấy thân hình nhỏ nhắn của mình che khuất cái thùng rác.
Lôi Tuấn Vũ sắc mặt rất rất khó coi, hắn nhìn bộ dáng không hoan nghênh của Lãnh Tử Tình, nghiến răng nói: "Đêm nay tôi không đi! Ngủ ở phòng bên cạnh phòng cô, có chuyện gì gọi tôi một tiếng!"
Á? Lãnh Tử Tình sửng sốt ngây người! Chuyện quái gì vậy? Cô vừa mới tưởng rằng mình đã thoát được hắn, thì hắn lại muốn ở lại đây! Rốt cuộc muốn dày vò cô đến mức nào đây?
Mà Lôi Tuấn Vũ cũng không giải thích nhiều, vội vàng lên gác vào phòng vệ sinh.
Lãnh Tử Tình thật sự không nghĩ ra tại sao hắn lại ở lại, cô liền lên gác, khoá chặt cửa phòng lại! Bởi vì chuyện vừa mới phát sinh dường như vẫn phảng phất ngay trước mắt cô. Mà Lãnh Tử Tình lại phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa trong lòng mình!