Lục Cương có chút ngớ người gật đầu: “Ờ, qua đây.” Ngẩn ngơ một lúc rồi anh ta mới có phản ứng tiếp, khó xử nhìn A Mạch, dò hỏi: “Tâm tình tướng quân lại không tốt à?”
Lục Cương thêm một chữ “lại”, bởi lần trước vì tâm tình Thương Dịch Chi không tốt nên đã đem A Mạch nhét vào trong doanh của anh ta, vì thế khiến tiểu binh A Mạch gây họa làm mất của anh ta một gã đội trưởng thiện chiến, dũng mãnh. Nay Thương Dịch Chi lại thăng A Mạch làm ngũ trưởng rồi đưa đến nơi này, không biết người này sẽ lại gây họa gì đây? Trong lòng Lục Cương thấy thật là hồ đồ, người này đánh giặc dũng mãnh, làm việc cẩn thận, rốt cuộc vì sao mà đắc tội với tướng quân? Ngũ trưởng chỉ là một chức quan tép riu, không nói đến tất cả quân đội Đại Hạ, mà chỉ riêng quân Thanh Châu của bọn họ thôi, cũng đã có tới hàng ngàn ngũ trưởng rồi, chẳng lẽ chủ tướng Thương Dịch Chi lại thật sự nhàn rỗi đến thế sao?
Tổng hợp tất cả các yếu tố lại, kiểu gì Lục Cương cũng không tin là A Mạch thật sự muốn dừng chân trong doanh của anh ta, cuối cùng chỉ có thể quy kết là tên tiểu tử này lại chọc cho tướng quân mất hứng, cho nên lại bị lưu đày. Cũng không biết lần này sẽ lưu đày trong thời gian bao lâu. Lục Cương thật sự không muốn để A Mạch vào trong doanh của mình, vạn nhất nếu lại gây chuyện, thì giết cũng không được mà phạt cũng không xong, đến lúc ấy chả lẽ lại phải mời đến cha của hắn sao? Lục Cương nghĩ hay là để A Mạch ở bên cạnh mình. Nhưng A Mạch lại là vệ binh bên cạnh tướng quân, hiện tại nếu cũng để cho A Mạch làm thân binh của mình, vậy thì trong lòng tướng quân sẽ nghĩ như thế nào? Có nghĩ khác đi về anh ta không?
Lục Cương nhìn A Mạch, tâm tư xoay chuyển đến cả trăm ngàn lần, mà mọi cách đều khiến anh ta khó xử. Vốn anh ta cũng là một viên mãnh tướng trên chốn sa trường, khi đối mặt với hàng ngàn, hàng vạn thát tử cũng chưa hề sợ hãi, nhưng nhìn thấy người thiếu niên có vóc dáng gầy yếu, khuôn mặt tuấn mỹ trước mặt lại thực sự làm khó anh ta.
A Mạch thấy tâm tư Lục Cương lay động, lại thấy hai hàng lông mi thô dày trên mặt anh ta nhíu chặt lại, thoáng cân nhắc một chút rồi nói: “Chuyện của tướng quân, A Mạch không dám vọng ngôn. Lần này tướng quân để A Mạch đến quân doanh của đại nhân, có lẽ là muốn để cho A Mạch có cơ hội được tôi luyện một chút. Thỉnh đại nhân không cần khó xử, cái gì nên làm ngay bây giờ thì cứ lập tức làm đi thôi.”
Lục Cương chép miệng, suy nghĩ vòng vo một chút, rốt cục hạ quyết tâm, quay lại nói với A Mạch: “Ta giữ ngươi ở lại bên người không tiện, hay là như vậy đi, A Mạch, ngươi vẫn nên xuống ở trong doanh trại vậy, vẫn là đội bốn trước đây nhé, dù sao đội trưởng ở đó ngươi cũng biết rồi, vào ngũ thứ tám, ngũ trưởng này vốn chết trận tại Dã Lang Câu, ngươi sẽ thay thế anh ta.”
A Mạch nghe thấy hán tử tráng kiện kia đã chết ở Dã Lang Câu thì mặt có chút ửng đỏ, trong lòng không khỏi rầu rĩ, mím môi gật đầu nói: “Hết thảy đều nghe theo sự phân phó của đại nhân.”
Lục Cương thấy A Mạch cũng không phản đối, liền gọi người dẫn A Mạch đi xuống doanh trại. Đưa A Mạch đi là một thiếu niên chừng mười lăm tuổi, nghe nói nàng chính là Ngọc diện la sát, dọc đường đi vừa sùng bái, lại vừa sợ hãi trộm ngắm A Mạch. A Mạch bị cậu ta dùng ánh mắt như vậy nhìn mình thì có chút không được tự nhiên, khó khăn mới đến được chỗ của đội trưởng đội bốn, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Đội trưởng này họ Lý, không biết nhiều chuyện như Lục Cương, nhưng con người lại có chút tâm kế, biết A Mạch đã từng cùng đội trưởng đội hai xảy ra tranh chấp, thậm chí còn giết người, kết quả cũng chỉ bị đánh hai mươi quân côn, có thể thấy được tiểu tử này nhất định có một chút lai lịch, cho nên bây giờ thấy A Mạch đột nhiên đến làm ngũ trưởng dưới quyền của mình, anh ta cũng không hỏi nhiều, chỉ dẫn A Mạch đi đến ngũ thứ tám.
Trong chiến dịch tại Dã Lang Câu, mặc dù tiêu diệt được hơn hai vạn tên lính Bắc Mạc, nhưng bọn họ cũng phải trả giá gần một vạn quân nhân, trong đó bộ binh tổn thất nghiêm trọng nhất, đại đa số bộ binh doanh đều đã trở nên xơ xác, doanh thứ bảy của Lục Cương được coi như là còn khá nguyên vẹn, mặc dù vậy, trong ngũ thứ tám của A Mạch cũng đã có ba người để lại tính mạng tại Dã Lang Câu, nên hiện tại chỉ còn lại có bảy người.
Đám người Vương Thất thấy đội trưởng đưa Ngũ trưởng mới là A Mạch đến, thì vừa mừng vừa sợ nhìn nàng. Đội trưởng chỉ đơn giản nói vài câu rồi rời đi, bọn Vương Thất lập tức vây quanh xung quanh nàng, Vương Thất kinh ngạc hét lên: “A Mạch, sao ngươi lại quay về bộ binh doanh? Làm cận vệ của tướng quân rất uy phong mà, nếu là ta, kể cả là đội trưởng cũng không thèm đổi a!”
Có người vụng trộm kéo tay áo Vương Thất, ý muốn bảo anh ta nói chuyện phải chú ý một chút, nói gì thì nói, A Mạch hiện tại cũng đã là Ngũ trưởng, chính là cấp trên của bọn họ rồi. Vương Thất hất tay người nọ ra, tức giận kêu lên: “Kéo cái gì mà kéo? A Mạch cũng không phải là người ngoài. Đây là huynh đệ của ta.”
A Mạch thấy thế chỉ cười cười, nói với người vừa kéo áo của Vương Thất: “Lưu đại ca, không sao, chúng ta đều là huynh đệ một nhà, về sau không cần phải khách khí như vậy.”
Người bị A Mạch gọi là Lưu đại ca có chút ngượng ngùng gật gật đầu. Vương Thất đắc ý cười, lại cùng A Mạch nói: “Chúng ta đều đã nghe về sự tích của ngươi, huynh đệ chúng ta đều cao hứng thay cho ngươi, đi ra ngoài đều nói ngươi trước kia ở trong ngũ đã cùng ngủ bên cạnh ta. A Mạch, ngươi đúng thực là một con trâu, không nhận ra ngươi, tiểu tử này lại có thể ngoan cường như vậy, chém hai mươi ba tên thát tử, ta nhớ lại, liền cảm thấy trước kia bị ngươi đánh cũng đáng.”
A Mạch nhớ rõ lời Trương Sinh dặn, chỉ cười mà không nói, lẳng lặng nghe Vương Thất và vài người nữa cùng cao hứng thảo luận vô cùng phấn chấn, vài người khi nói đến trận chiến tại Dã Lang Câu, hai vạn bộ binh bày trận ứng chiến với hai vạn kỵ binh Bắc Mạc nổi tiếng thiên hạ vô song, giờ nhớ lại mà chân vẫn còn run.
A Mạch nghe vậy thì chợt nhớ tới vị Ngũ trưởng tiền nhiệm, liền thấp giọng hỏi: “Ngũ trưởng, hắn…… như thế nào mà……”
Nhắc tới Ngũ trưởng, trên mặt mọi người đều hiện lên nét bi thương, trầm mặc. Trương Nhị Đản vừa rồi vốn không nói gì, giờ đôi mắt đã đỏ hồng, nghẹn giọng nói: “Ngũ trưởng…… là vì cứu ta nên mới……” Nói đến đây, cổ họng liền nghẹn lại không thể nói được nữa, chỉ cúi đầu lau lau hốc mắt.
“Nhị Đản! Con mẹ nó, khóc có ích gì!” Vương Thất tát cho Trương Nhị Đản một tát, thở phì phì mắng: “Ngươi biết Ngũ trưởng đã vì ai mà chết, vậy mà cũng không chịu phấn đấu một chút, con mẹ nó, về sau chém chết một vài tên thát tử, thay Ngũ trưởng báo thù, con mẹ nó, thế mà chỉ biết khóc. Ta thấy tốt nhất đừng gọi ngươi là Nhị Đản mà gọi là Nhuyễn Đản đi!” (Nhuyễn: ẻo lả)
Có người ở bên cạnh giải thích với A Mạch, nói Ngũ trưởng vốn không việc gì, về sau khi truy kích thát tử Bắc Mạc, bởi vì Nhị Đản là tân binh, nhìn thấy cảnh đầu rơi máu chảy trên chiến trường sợ tới mức choáng váng, trong lúc kích động vấp thì phải một thi thể, lúc ấy chân đã mềm nhũn đến mức không thể đứng dậy được. Ngũ trưởng không muốn bỏ lại quân lính của mình, liền chạy lại kéo hắn đi, vừa chém một thát tử trước mặt, lại trúng một đao của thát tử sau lưng…… Lúc ấy Trương Nhị Đản vẫn ngồi phịch ở trên mặt đất, nếu hắn ta có thể đứng lên, nếu hắn ta có thể bảo vệ phía sau lưng cho Ngũ trưởng, Ngũ trưởng đã không chết.
Người nọ liếc mắt Trương Nhị Đản, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, nhẹ giọng nói: “Ngũ trưởng trước khi nhắm mắt đã nói, không cần làm khó Trương Nhị Đản, hắn ta vẫn còn ít tuổi, chưa thấy cảnh giết người bao giờ, chờ sau này sẽ khác.”
Trương Nhị Đản cũng không cãi lại, gắt gao cắn môi, quật cường ngẩng đầu lên, mặc cho Vương Thất đánh chửi, chỉ dùng tay áo hung hăng lau nước mắt.
A Mạch không thể ngờ được rằng người ngũ trưởng đã từng dùng roi ra oai phủ đầu bọn họ lại là một hán tử như vậy, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ kính nể, nàng tiến lên vài bước, gạt Vương Thất ra, dùng hai tay nắm lấy bả vai Trương Nhị Đản, kiên định nói: “Mạng của ngươi là do Ngũ trưởng dùng mạng mình đổi lại, sống sót là tốt rồi, Ngũ trưởng trên trời có linh thiêng, sẽ giúp chúng ta báo thù cho ông ấy!” Nàng nhìn mọi người chung quanh một chút, lớn tiếng nói: “Chúng ta đều được sống sót, nên phải giết thật nhiều thát tử để báo thù cho những huynh đệ đã chết của chúng ta, báo thù cho dân chúng Đại Hạ của chúng ta!”
Mấy câu nói này khiên mọi người đều dâng trào cảm xúc, vẻ mặt kích động nhìn A Mạch.
A Mạch giơ cao cánh tay lên, gằn từng tiếng nói: “Ta, A Mạch, nguyện từ nay về sau cùng các vị huynh đệ đồng sinh cộng tử, vinh nhục có nhau, nếu các vị huynh đệ tin tưởng A Mạch ta, xin mời đưa tay ra đây. Từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là huynh đệ khác họ. Ta, A Mạch, nguyện dùng tánh mạng của mình đổi lấy tính mạng của huynh đệ, trên sa trường đao kiếm không có mắt, mặc kệ ai là người đi trước một bước, thì người nhà của người đó chính là người nhà của các huynh đệ chúng ta, cha mẹ người đó chính là cha mẹ của huynh đệ chúng ta!”
Nói xong, nàng đưa ánh mắt kiên nghị nhìn mọi người, có người hoài nghi, nhưng phần lớn là dâng trào nhiệt huyết hào hùng của nam nhi! Vương Thất là người đầu tiên vươn tay nắm lấy cánh tay của A Mạch, sau đó liền có cánh tay thứ hai, cánh tay thứ ba……
Cuối cùng chỉ còn lại Trương Nhị Đản, tất cả mọi người nhìn về phía cậu ta, Vương Thất trợn trừng mắt, A Mạch liền nhìn về phía cậu ta cổ vũ, cậu ta cắn cắn môi dưới, kìm nén giọt lệ trong mắt, vươn tay lên, há mồm nói: “Ta, ta –” rồi lại nói không nổi nữa, nước mắt vẫn chảy xuống dưới.
A Mạch đẩy vào gáy cậu ta, cười nói : “Thật đúng là một tiểu hài tử!”
Mọi người cười ầm lên, khiến Trương Nhị Đản không còn xấu hổ nữa cũng cười, cười đến nỗi mặt cũng hồng lên, nhưng nước mắt lại cố tình không biết nghe lời, từng giọt lăn xuống.
A Mạch lại hỏi về gia cảnh của Ngũ trưởng, biết được Ngũ trưởng là người Thanh Châu, hơn ba mươi tuổi, vẫn còn chưa đón dâu, trong nhà chỉ có mẹ già, chỉ trông vào chút quân lương của Ngũ trưởng mà sống qua ngày. A Mạch cũng không khỏi cảm thấy đau xót, cùng mọi người thương lượng, sau này, mẫu thân của Ngũ trưởng sẽ do mọi người cùng phụng dưỡng, về sau tất cả sẽ đều là như thế, vạn nhất nếu ai bất hạnh mà hy sinh, thì người nhà của anh ta cũng đều do tất cả mọi người phụng dưỡng.
Mọi người bàn bạc đến nửa ngày, đã sớm qua thời gian nghỉ ngơi, nhưng vẫn không thấy trong quân đánh trống tập hợp, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, A Mạch trong lòng lại mơ hồ đoán được chút gì đó, nhưng không biết là cái gì, liền cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ mệnh lệnh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của A Mạch, trong quân đúng là có đại sự xảy ra.
Đầu tháng mười một, trong khi Thương Dịch Chi đưa binh hành quân theo hướng bắc thì đồng thời, danh tướng Bắc Mạc Chu Chí Nhẫn đang vây thành Thái hưng cũng có hành động, ông ta bỏ Thái Hưng mà chuyển sang vây Dự Châu. Kỵ binh Bắc Mạc dùng tốc độ chớp nhoáng đã nhanh chóng khống chế được giao thông bốn phía của thành Dự Châu, người đưa tin ở Dự Châu đã phá vây nhiều lần rồi, không biết đã chết bao nhiêu người mới lọt qua được vòng vây của kỵ binh Bắc Mạc, rồi cấp tốc truyền tin cho Thương Dịch Chi.
Thành Dự Châu đã sớm nguy cấp, nếu Dự Châu mất, như vậy thì hơn ba vạn quân trong tay Thương Dịch Chi không còn nơi mà trở về. Hóa ra người Bắc Mạc đã sớm nghĩ đến thành Dự Châu, hiện tại Thương Dịch Chi lại dẫn quân ra bên ngoài, người Bắc Mạt thừa dịp mà vào. Giờ nghĩ lại, ý đồ chân chính của Trần Khởi rốt cuộc vẫn là một cái mồi nhử, Thương Dịch Chi có chút nói không nên lời.
Sắc mặt Thương Dịch Chi thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm tên lính truyền tin, quên cả việc cho người dẫn anh ta đi nghỉ ngơi.
———————————-
Cuối năm Thịnh Nguyên thứ hai, trong chiến dịch Dã Lang Câu, Mạch soái mới vung một đường kiếm lên, đã chém chết hai mươi ba tên giặc, được thăng làm Ngũ trưởng, nhập vào bộ binh thứ bảy, ngũ thứ tám của quân Thanh Châu. Trải qua trận chiến tại Dã Lang Câu, bảy tráng sĩ trong ngũ thứ tám đều vô cùng nể phục Mạch soái. Sau trận chiến, Mạch soái đã cùng bảy tráng sĩ anh dũng giết địch kết nghĩa huynh đệ, tình nghĩa thâm hậu vô cùng. Về sau, khi Thành tổ bình định được thiên hạ, bảy tráng sĩ chỉ còn lại hai người. Người đời kính trọng, tôn là “Thất lực sĩ”.
—-[ Truyện về thất lực sĩ thời Thịnh Nguyên ] ——–