Nói chung thì Jackson vẫn cư xử rất đúng với vai trò của một Thiên thần trong mắt Nó khi anh chấp nhận lời xin lỗi mà Nó đưa ra một cách vui vẻ.. Nhưng điều này lại khiến cho Nó hơi bị hụt hẫng một chút. Thật lòng mà nói thì Nó mong chờ sẽ nhận được ở Jackson thái độ không vui hoặc ít ra là một chút , một chút thôi cũng được sự tiếc nuối khi cuộc hẹn bị hủy bỏ.. Đơn giản chỉ vì điều đó khiến cho Nó có thể cảm nhận được rằng mình cũng có chỗ đứng trong lòng anh … Con gái vốn mong manh thật ra là do sự đấu tranh của quá nhiều cảm xúc :)
Liên tiếp mấy hôm sau, Nó quyết định không xuống căng tin nửa bước. Nó không muốn chạm mặt Jackson phần vì ngại do thất hẹn, phần vì công việc không ngừng chất đống ở trên đầu.. Thật sự là rất mệt.
“Cốc .. Cốc .. cốc” Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ, Nó hướng mắt về phía cửa và nhíu mày khi nhìn thấy bà chị thư ký đang đứng chờ.
- Vào đi. -Tiếng Ngài tổng giám đốc vang lên đều đều phía sau chồng tài liệu dày cộp.
Bà chị thư ký lướt vào kiêu hãnh trên đôi giày cao gót sành điệu. Đôi mắt đen được tô vẽ cẩn thận mang theo những đốm lửa quét qua Nó nhanh như một cơn Gió vô tình, chị tiến thẳng tới bàn làm việc của Ngài tổng giám đốc và cất tiếng nói ngân nga như chuông:
- Ông Huy vừa gọi điện thông báo vì có việc đột xuất nên cuộc hẹn trưa nay buộc phải hoãn lại. Ông ấy muốn tự mình gửi tới anh lời xin lỗi chân thành nên em đã cho ông ấy số điện thoại của anh, chắc lát nữa ông ấy sẽ gọi tới ạ!
- Được. Tôi biết rồi. - Tiếng Ngài Giám đốc vẫn đều đều.
- Anh xem xét rồi ký giùm em các giấy tờ này ạ. - Chị thư ký tay cầm sổ sách bước tới phía sau bàn làm việc của ngài tổng giám đốc rồi đứng cố thủ ở đó, thỉnh thoảng mấp máy môi để giải trình, đôi lúc lại khẽ cúi người chắc là lật giở giấy tờ cho “xếp”.
Nó phóng tia mắt dài phía sau bàn làm việc âm thầm quan sát. Phải công nhận là chị ấy rất đẹp. Mái tóc xoăn buông xõa nơi bờ vai, đôi mi dài và đôi mắt to tròn ướt át có thể làm tan nát mọi thành trì trái tim của bất kỳ người đàn ông nào đó là chưa kể đến một thân hình với số đo ba vòng hoàn hảo.. Nó khẽ mỉm cười khi bất chợt một câu nói trong phim “Dream Hight” phần I văng vẳng bên tai: “Em có biết vì sao ngoại hình cũng được coi là thực lực không? Bởi vì nó có thể rèn luyện được”
Không gian lại chìm trong yên lặng, Nó có cảm giác khá là kỳ cục rằng mình giống như một con hầu đang xen vào cuộc hẹn hò giữa công chúa và hoàng tử . Do đó Nó nhất quyết ép đôi mắt mình tập trung vào màn hình máy vi tính đang nhấp nháy phía trước còn tai thì căng lên “hóng hớt” … Không phải Nó nhiều chuyện đâu nhá.. Chỉ là.. Nó không muốn bỏ qua bất cứ thông tin nào của kẻ thù mà nhất là khi kẻ thù đó lại cực kỳ nguy hiểm.
Thật đáng buồn là Nó chẳng thu thập thêm được gì ngoài những con số thống kê về chứng khoán, tiến trình thực hiện dự án vv..v ..vv nên đành đau khổ mà lặng nghe tiếng bước chân của chị thư ký cứ ngày càng gần với cánh cửa.
- Bảo Trâm! - Tiếng ngài tổng giám đốc bất chợt vang lên khiến chị thư ký không khỏi giật mình khựng chân nhưng rồi chị cũng xoay người lại rất nhanh đồng thời đôi môi quyến rũ cũng nhanh chóng cong thành một nụ cười ma nơ canh chính hiệu, chị thản nhiên đáp:
- Tổng giám đốc cần gì ạ?
- Trưa nay, tôi sẽ ở lại đây. Phiền cô đặt giùm tôi một suất Pizza cỡ lớn nhé! – Ngài tổng giám đốc bình thản nói, dường như vẫn không thèm ngẩng mặt lên lấy một lần.
- Dạ! Anh thích ăn loại nào ạ? - Chị hỏi lại bằng chất giọng chuông ngân thánh thót kèm theo một nụ cười mê hoặc lòng người
- Tôi không hay ăn Pizza lắm.. Có lẽ cô cứ chọn loại nào cô thấy ngon là được.
- Vậy em sẽ đặt cho anh Pizza hải sản nhé. Khoảng mấy giờ anh muốn ăn ạ?
- Khoàng mười hai giờ đi. Uhm… Em có ăn được Pizza loại đó không Linh? – Ngài tổng giám đốc bất ngờ ngước đôi mắt màu nâu sáng hướng về phía Nó chờ đợi.
- Hơ… Dạ? - Nó hơi ngạc nhiên thành ra có phần lúng túng - Được anh ạ! Em chỉ không ăn được lá ngón với một số thứ không nên ăn thôi.. Em dễ nuôi lắm ạ! – Nó vừa nói vừa nhe ra nụ cười ngu khủng khiếp.
- Vậy thì phiền cô đặt cho tôi một Pizza hải sản cỡ lớn vào lúc mười hai giờ trưa nhé! – Ngài Mr P bây giờ mới chịu hướng đôi mắt về phía chị thư ký.
- Dạ! - Chị Bảo Trâm với cái mặt giống như vừa bị đấm cho một phát, ỉu xìu trả lời rồi vội vã quay ra và trước khi khuất sau cánh cửa xin thề là Nó đã nhìn thấy chị ném về phía Nó ánh mắt hình quả đại bác.
- Vụ Pizza là thế nào vậy xếp? – Nó hỏi ngay khi căn phòng chỉ còn lại hai người.
Ngài tổng giám đốc mỉm cười bình thản trả lời, ánh mắt lóe lên những tia nhìn gian ác:
- Em đã mấy ngày ăn bánh mì rồi… Cho dù còn trẻ cũng phải biết giữ gìn sức khỏe… Tôi không muốn bị tiếng xấu là cấp trên bạc đãi cấp dưới… Với lại.. Tôi không thích có người ngồi chảy nước miếng nhìn trong lúc tôi ăn :)
Saxx.. Cái lão này.. Thật tình là muốn ăn gót dép hả? Tại sao không nói được một câu lịch sự tử tế cho phải phép thế?
- Ôi vậy thì cảm ơn xếp quá! Anh quả thật là… Tốt bụng.. đấy ạ!.. Vô cùng TỐT… BỤNG ( Nó cố ý kéo dài hai chữ này và tỏ thái độ châm chọc một cách lộ liễu)
Ngài tổng giám đốc có vẻ như chẳng thèm bận tâm đến vẻ giận dỗi của Nó, thản nhiên đáp lại:
- Có gì đâu, đồ tể luôn luôn phải chăm lo cho con mồi thật chu đáo mà.. Chẳng có sư phụ nào muốn đệ tử của mình ngã quỵ ngay trước khi truyền cho bí kíp, Ms N ạ!
Ặc, ặc ặc… Trong đầu Nó không ngừng vang vang câu nói của Mr P “ Đồ tể luôn luôn phải chăm lo cho con mồi thật chu đáo”..
Nó vô tình nghĩ đến chuyến đi thực tế vào chủ nhật tới..
Chợt thấy sống lưng ớn lạnh và bất giác rùng mình tự hỏi… Số phận mình rồi sẽ trôi dạt về đâu? :(
Jackson vẫn đều đều nhắn tin chúc ngủ ngon cho Nó vào mỗi buổi tối, đôi lúc làm như vô tình anh chợt nói vu vơ đến sự nhớ nhung khiến Nó cười sung sướng như một con khùng và đêm đêm lại chìm sâu vào những giấc mơ ngọt ngào với biển xanh và nắng.. Mặc kệ ban ngày Nó tìm mọi cách tránh anh ra sao..Hàng đêm Anh vẫn dịu dàng mở lối đi vào khu vườn trái tim của Nó :)
Dự án bắt đầu tăng tốc, những con số cũng gấp rút chạy đua với thời gian.. Khiến Nó hoàn toàn không thể quan tâm đến bất kỳ thứ gì xung quanh Nó.
Một tuần làm việc trôi qua quá nhanh khiến đầu óc Nó trở nên mệt mỏi. Nó chợt thấy nhớ chị Thủy quá chừng, tự dưng thèm được nghe tiếng chị để biết cuộc sống này còn đa dạng và sống động lắm. Buông điện thoại xuống, Nó chìm vào giấc ngủ với những suy tư rối rắm chằng chịt lên nhau như mạng nhện tự hỏi ngày mai sẽ là Địa ngục hay Thiên Đàng?
Chủ nhật, 6h sáng, trong căn phòng của Nó:
Tiếng chuông điện thoại báo thức ngân lên kéo Nó ra khỏi giấc mơ êm đềm về căn nhà có Thiên thần và Nó, bực tức với tay tắt, Nó tự cho phép mình nằm thêm mười lăm phút nữa trước khi bật dậy vì tiếng hát quyến rũ của Big Bang.
- A lô! Nó vội vã trả lời, tỉnh cả ngủ khi nhìn thấy số điện thoại của người gọi tới.
- Em đã dậy chưa? Em đang ở đâu thế? - Tiếng Ngài tổng giám đốc vang lên trầm ấm qua ống nghe.
- Ơ! Em dậy lâu rồi (Nói dối trong phạm vi cho phép cũng là sở trường của Nó đấy ^_^) Em đang chuẩn bị đi ạ!
- Em không phải đi đâu hết. Tôi sẽ đến đó! Em có mười lăm phút để chuẩn bị và nên nhớ rằng tôi không thích chờ đợi đâu đấy. - Hắn nói một mạch rồi tắt máy mà không để cho Nó kịp nói câu nào. Nó cũng chẳng có thời gian để suy nghĩ tào lao, vội vã chạy ào vào nhà tắm.
Mười lăm phút sau, trong lúc Nó đang đứng ngẩn ngơ trước cổng thì một chiếc xe Mercedes màu đen sang trọng dừng lại ngay trước ngõ rồi điện thoại của Nó rung lên và Nó âu sầu nhằm hướng chiếc xe thẳng tiến.
- Làm sao anh biết được địa chỉ nhà em mà đến thế? – Nó hỏi khi đã yên vị trong chiếc xe lịch lãm.
- Sư phụ bao giờ cũng phải tìm hiểu kỹ trước khi thu nhận một đệ tử, Ms N ạ! Hắn mỉm cười trả lời bình thản.
Nó trợn tròn mắt, ngây ra ngắm nhìn người con trai đang ngồi sau vô lăng, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp như một bức tượng với sống mũi cao thẳng tắp, bờ mi cong dài làm cho đôi mắt màu mật ong thêm sâu lấp lánh cùng với làn tóc buông rủ che đi một phần vầng trán thông minh tạo cảm giác bí ẩn ma quái, trong lòng bỗng nhiên hỗn độn những cảm xúc buồn vui lẫn lộn.
- Cảm ơn anh đã đánh giá cao. Em sẽ cố gắng hết mình để không làm anh thất vọng ạ. – Nó mỉm cười,chợt cảm thấy lòng mình có gì thật ấm.
- Tốt! Đó là lý do tôi quyết định chọn em. Em sẵn sàng làm tất cả để theo đuổi mục tiêu tuy rằng hơi liều nhưng tôi tin là còn cải tạo được.
Sax.. Thế này là khen hay chê đây trời? Nó thầm nghĩ rồi lại quyết định bỏ qua.. Với kẻ thù có nội công thâm hậu như thế này cách tốt nhất là phải học cách lờ đi và âm thầm ghi sổ nợ :)
- Chúng ta sẽ đi đâu hả anh? – Nó lại tiếp tục chơi trò “chuyển hướng”.
- Em sẽ biết khi tới nơi. - Hắn hơi mỉm cười trước phản ứng trẻ con của Nó.
- Ít ra anh cũng phải có một vài gợi ý để em có thể an tâm khi biết mình không bị bắt cóc chứ. – Nó vẫn kiên quyết theo đuổi ý định.
- Em yên tâm - Hắn bật cười, quay sang nhìn Nó bằng đôi mắt nâu sóng sánh - Tôi là người làm kinh doanh nên có thể nhận biết nơi nào đáng để đầu tư và sẽ sinh lời.Tuyệt đối không bao giờ tham gia vào một thương vụ mà đến 90% là thua lỗ cả.
- Ý anh là … Em không đáng giá chứ gì? – Nó khẽ nuốt nước bọt khi nhận ra khoảng cách giữa Nó và hắn khá là gần, thậm chí Nó còn có thể thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trên hai đồng tử màu nâu ma mị ấy.
- Ý của tôi là - Hắn khẽ nhún vai – Em xứng đáng được rước đi như một nàng công chúa chứ không phải là một nạn nhân bị bắt cóc - Mr P nói rất nhanh rồi sau đó quay sang vặn khóa bắt đầu khởi động xe mà không thèm nhìn Nó thêm một lần nào nữa.
Còn Nó thì mắt chữ O, mồm chữ A và đầu vẫn chưa hết choáng vì câu trả lời của ngài tổng giám đốc đáng kính.
Bầu trời trong xanh, những tia nắng mang theo một hơi ấm bắt đầu chiếu rọi khắp không gian và nhảy nhót trên chiếc xe Mercedes màu đen sang trọng. Bên trong xe, người con trai vẫn tập trung vào việc vận hành máy móc còn người con gái thì ngồi lặng yên mắt đăm đăm nhìn về phía trước.. Hai tâm trạng lẫn lộn mải miết theo đuổi những suy nghĩ riêng…Tiếng động cơ vang rền khuấy đảo bầu không khí tĩnh mịch, chiếc xe bắt đầu lao đi trong ánh sáng chói lòa của nắng.
Sài Gòn ban ngày ồn ào và rạng ngời như một đứa trẻ con nhõng nhẽo, ánh nắng chan hòa nhuộm vàng lên những hàng cây, nhảy nhót trên các mái nhà và làm cho những ô cửa kính lóe lên những cái nhìn chớp nhoáng. Nó thích thú đưa mắt dõi theo hàng loạt cảnh vật lướt qua rất nhanh cảm giác như đang xem một cuốn phim tư liệu sinh động về cuộc sống rồi không khỏi thở dài ngao ngán vì bên ngoài sống động là thế mà bên trong xe thì hoàn toàn yên ắng.
Ngài tổng giám đốc đáng kính vẫn kiên quyết nhìn thẳng về phía trước và không thèm nói thêm bất cứ một từ nào sau khi phát ngôn cái câu khiến Nó gần như bất tỉnh: “Em xứng đáng được rước đi như một nàng công chúa chứ không phải là một nạn nhân bị bắt cóc.”
Nó có cảm giác như đầu mình là một vách núi trống rỗng và câu nói của ngài Mr P giống như là một thanh âm bị kẹt lại ở giữa cái hố sâu rộng toác ấy rồi vô tình tạo thành bản hợp ca cứ không ngừng ngân vang trong quá trình luẩn quẩn tìm đường thoát. Quả thật là bên tai của Nó bây giờ chỉ toàn là những tiếng vo ve của hàng trăm con ong lặp đi lặp lại cái điệp khúc: “Hắn nói thế.. Rút cục là có ý gì?”
Nó phải vật lộn đấu tranh với ý nghĩ nửa muốn hỏi cho rõ nửa lại ngại ngùng không dám, lưỡng lự hồi lâu Nó tặc lưỡi tự mắng mình thật là khùng khi manh nha cái ý tưởng rằng “Hắn có.. ý.. Gì đó” Con gái thường đa cảm nên hay lạm dụng các giác quan và thường hay vơ quàng vào người những sự hiểu lầm không cần thiết :)
- Sắp đến nơi chưa anh? – Nó lên tiếng hỏi để phá tan cái không khí ngột ngạt đang bao trùm trong xe và quyết tâm bỏ qua chuyện đau đầu vừa nãy.
- Uhm… Sắp đến rồi – “Ngài” bình thản trả lời, đôi mắt nâu quét qua Nó rất nhanh rồi từ đôi môi quyến rũ tiếp tục phát ra âm thanh trầm ấm – Có vẻ như em không được tin tưởng tôi cho lắm nhỉ? Bộ trông tôi giống người chuyên bắt cóc trẻ con lắm hả? Từ trước tới giờ tôi thường hay được khen là nhìn như diễn viên chứ so sánh tôi với ông Ngáo ộp thì chỉ có em thôi đấy.
- Xếp quá lời rồi – Nó nhanh nhảu đáp lại – Nhân viên mà không tin xếp thì còn tin ai..– Nói xong Nó lại nhe răng nhăn nhở - Em cũng phải công nhận là xếp đẹp trai .. Cho dù có hơi thua kém Jang Dong Gun một chút nhưng mà dứt khoát là ăn đứt Chí Phèo và mấy thằng lèo khèo nghiện hút :) với lại em có phải con nít đâu mà sợ bắt cóc.. Hì hì hì – Nó cười khoái chí. Thật tình là Nó sung sướng lắm ý, mấy khi Nó có cơ hội trả treo lại xếp :)
- Cảm ơn em đã đánh giá cao – “Ngài” vẫn thản nhiên trả lời với cái thái độ bề trên không thèm chấp – Tôi thật sự đã rất lo lắng khi nhận thấy sự chênh lệch quá lớn giữa tôi và em có thể sẽ làm em e sợ.. Nhưng có vẻ như em thừa tự tin để vượt qua trở ngại đó… Thật sự là.. Em rất đặc biệt đấy!
“Lại cái gì thế này?” Nó đang trong niềm vui phơi phới bỗng dưng như người bị tạt một gáo nước lạnh vào đầu, phút chốc đứng hình... Cái gã nguy hiểm này rút cục là muốn làm gì vậy?
- Anh có ý gì thế? – Mãi một lúc sau Nó mới khó nhọc thốt lên được năm từ trên.
- Ý tôi là … - Hắn mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ gian tà nguy hiểm – Em là con cóc đầu tiên đủ tự tin để nói câu: “Tôi muốn ăn thịt Thiên Nga” đấy. Đáng khen! Đáng khen.
Sax… Thế này thì thà chết đi còn hơn.. Kẻ thù mà uyên bác như Khổng Minh thế kia thì làm sao con trả oán được đây trời? Ngậm đắng nuốt cay suốt ngày thì hỏi làm sao sống nổi hu hu hu..
- Thiên Nga cùng lắm cũng chỉ là phó thường dân còn con cóc là cậu ông trời đấy! Anh không biết hả? Chẳng biết giữa cóc và Thiên Nga ai sẽ ăn thịt ai đâu á– Nó cố gắng cãi bướng rồi tỏ ý không thèm nói chuyện với hắn nữa, Nó lại hướng tầm mắt ra ngoài cửa kính xe.
Ngài tổng giám đốc nhận thấy thái độ bất hợp tác của Nó cũng thôi không nói thêm gì nữa. Không gian lại chìm trong im lặng, chiếc xe lao đi mang theo hai tâm trạng rối bời..
Thời gian trôi qua không biết đã bao nhiêu lâu, hắn và Nó vẫn quyết tâm không nói với nhau câu nào cho đến lúc chiếc xe dừng lại trong tầng hầm của một tòa nhà sang trọng Nó mới biết mình bị bắt cóc tới Vincom.
Vincom center B của Sài Gòn là một tòa cao ốc được thiết kế theo lối kiến trúc hiện đại và tráng lệ với hai mươi tầng đồ sộ. Nó dõi đôi mắt nhìn những chiếc xe tắc xi nối thành hàng dài để đưa đón những vị khách lịch lãm bước ra từ phía sau những ô kính sang trọng cảm thấy mình như là cô bé Lọ Lem lần đầu đứng trước tòa lâu đài của Hoàng tử.
- Anh nói là sẽ truyền cho em kinh nghiệm làm việc mà… Tại sao lại đến đây ạ? – Nó lập tức bật ra câu hỏi.
- Giáo trình thì có một nhưng thầy cô thì luôn có những cách truyền đạt khác nhau. Học sinh chỉ có quyền nghe rồi làm theo và tuyệt đối không được thắc mắc - Vừa nói hắn vừa nhe răng ra làm cho Nó phải khó khăn lắm mới kìm được ý muốn là tát mấy phát vào cái bản mặt đáng ghét ấy cho đến khi nào cái vẻ “hí hửng được làm kẻ bề trên” kia bị oánh văng đi mới thôi.
Nhưng tất nhiên là… Nó chỉ có thể cúi đầu mà bước theo con Diều Hâu đáng bị bắn chết đang ung dung nhằm hướng tòa nhà thẳng tiến kia. Đáng hận! Đáng hận!
Quang cảnh xa hoa bên trong khiến Nó cảm thấy thật sự chói mắt. Các đồ vật được trưng bày một cách sang trọng và lịch sự nằm la liệt trên các giá để hàng và không ngừng lấp lánh dưới ánh sáng của các bóng đèn điện mời gọi những ánh mắt nhìn và những cái gật đầu chấp nhận thanh toán.. Không hiểu tại sao hình ảnh em bé ngồi bên vỉa hè ngày nào lại hiện về trong đầu khiến Nó không khỏi thở dài.. Người ta có thể sẵn sàng bỏ ra hàng trăm triệu đồng để mua được một món đồ hợp với sở thích nhưng lại vô tình ngoảnh mặt làm ngơ trước những mảnh đời bất hạnh.. Xã hội bây giờ tiền càng nhiều thì lòng người dường như càng lạnh?
- Tôi biết em chân ngắn nên việc em đi chậm tôi có thể chấp nhận được nhưng mà không có nghĩa là e được phép đứng hóa đá ở đây như thế này. - Tiếng Ngài Tổng Giám đốc đáng kính đột ngột vang lên bên tai kéo Nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
- Ơ.. Dạ.. Em xin lỗi! Nó vội vã cúi đầu nói như một tội nhân đang hối lỗi.
- Bài học đầu tiên - Tiếng ngài Tổng giám đốc trầm ấm vang lên – Công ty chúng ta là công ty giải trí nên phải luôn cập nhật những thông tin mới nhất về xu hướng hay sở thích của người dân và tư liệu chính xác nhất chính là ở các trung tâm thương mại và những nơi tập trung nhiều người qua lại. Đây là yếu tố đầu tiên để xem xét mức độ thành công của một dự án.
- À! Em hiểu rồi. Xếp đúng là số một! – Nó gật gù ra chiều đã thấm nhuần tư tưởng lắm rồi cười nhăn nhở.
- Cảm ơn em - Hắn bật cười, đôi mắt nâu phảng phất ánh sáng lấp lánh – Có điều.. Từ trước tới nay tôi không bao giờ coi những lời khen là yếu tố để xem xét tăng lương đâu nhé!
Sặc..Phải chăng sếp là những người có tài nhìn một sự việc giản đơn thành những sự việc không hề đơn giản?
- Xếp đa nghi quá rồi. Em đâu phải có ý đó.. Em thật lòng mà – Nó lập tức trả lời với biểu cảm ngây thơ cơ man nào là tội rồi lập tức đi theo Mr P và giữ vững khoảng cách đúng năm bước chân :)
Hắn dẫn Nó đi khắp nơi, cẩn thận quan sát từng gian hàng, từng cảnh bán mua diễn ra trước mắt, những bước chân thoăn thoắt lướt nhẹ trên sàn trông hắn thật sự là phong thái hơn người. Nó biết rằng ngài tổng giám đốc của Nó đẹp trai và quyến rũ nhưng không hề nghĩ rằng hắn lại được hâm mộ đến thế. Chẳng khó khăn gì để Nó có thể đưa ra kết luận là “Ngài Mr P” giống như một thỏi nam châm hút lấy những cái nhìn của các quý bà, quý cô tại bất cứ nơi nào hắn đặt chân qua.. Như lúc này đây, Khi Nó đang đứng chờ hắn tại quầy thanh toán.
- Cảm ơn quý khách. – Cô nhân viên bán hàng tươi cười nhìn hắn bằng ánh mắt lả lơi không che giấu.
Đáp lại sự mời gọi của cô gái, hắn điềm nhiên nở ra một nụ cười chết người sau đó vừa đưa tay đón lấy hai cái túi xách từ cô gái vừa quay lại quẳng vào tay Nó một cách rất nhiệt tình rồi thản nhiên bước đi không thèm để ý.
Ông trời thật là bất công mà, Nó đau khổ tự nhủ.. Lẽ ra giờ này Nó đang được nằm sung sướng ở nhà và chuẩn bị cho buổi hẹn hò với thiên thần vào buổi chiều tối.. Vậy mà giờ đây lại phải lê xác đi làm kẻ tôi đòi cho cái kẻ mà Nó ôm mối thù sâu sắc. Còn gì đau khổ hơn nữa?
Nó và hắn vẫn tiếp tục giữ khoảng cách và lặng im. Nó cũng tranh thủ hòa vào dòng người để mở mang tầm mắt… Quả thực là không gian và cách bài trí ở đây rất đẹp.. Nhưng mà.. Nó chẳng còn hứng thú gì với trò chơi quan sát nữa vì.. Tay Nó bắt đầu trở nên tê mỏi. .
Đúng vào lúc Nó phóng về phía dáng người đang nhẩn nha đi phía trước ánh mắt hình viên đạn rồi thầm nghĩ trong đầu: “Con trai gì mà chẳng có tí tẹo ga lăng nào. Thảo nào đến bây giờ vẫn ế” thì bất ngờ “Ngài” quay lại và cất giọng hỏi:
- Công nhận là em bé con thế mà khỏe ghê nha. Xách nãy giờ không thấy mỏi tay hả?
- Dạ? – Nó hơi bị bất ngờ, trong lòng không khỏi chột dạ “Cái gã này có gắn mắt phía sau lưng hay sao vậy? Thế này thì làm sao ám sát nổi hu huhu” nhưng vẫn cố tỏ ra thản nhiên đáp - Dạ.. Em … Không.. sao ạ. Nó buồn bã đáp lý nhí, tiếng được tiếng mất.
- Uhm ..- Ngài Mr P hắng giọng - Nếu thế thì tốt quá! Em cứ tiếp tục xách nhá!
Sặc.. Nó nuốt nước bọt, mắt trợn trừng nhìn gã con trai đang đứng trước mặt như trêu ngươi.. Thật tình là.. cái gót dép của Nó muốn được bay lắm rồi đấy :)
Nó bực mình cắm cúi bước đi thật nhanh vượt qua cái tên đáng ghét ấy nhưng bỗng nhiên bị một lực kéo lại rất mạnh khiến Nó chao đảo suýt ngã. Đang định trút giận lên kẻ xấu số thì Nó chợt ngớ người khi nhận ra bàn tay của vị giám đốc đáng kính đã nắm chặt lấy cổ tay Nó từ bao giờ…
- Anh muốn làm gì vậy? Nó trợn mắt lên hỏi.
- Em thích tôi phải không Ms N?
Hơ.. Đầu Nó đột nhiên trống rỗng, tim thì gần như ngừng đập, sự tức giận vừa mới đây thôi dường như đã chạy đi đâu xa lắm.
- Anh… anh – Nó ấp úng – Anh đang nói gì thế? (Thật lòng mà nói thì Nó còn muốn hỏi là anh có bị hoang tưởng không nữa nhưng may mà kìm chế được)
Nó cứ đứng đó cảm nhận hai cánh tay mình là hai khúc gỗ mục bị hàng trăm con kiến ra vào quấy rối và hai mắt thì găm chặt về phía người đàn ông đang ung dung phía trước.
Rất thản nhiên, ngài Mr P nở nụ một nụ cười nham hiểm khiến đầu Nó tự động vang lên lời cảnh báo: “ Cẩn thận! Vampire bắt đầu hành động”
Và quả thật, ngay sau đó ngài bắt đầu đưa đôi bàn tay thon dài hướng về phía Nó..
Nó gần như nín thở.. Cảm thấy căng thẳng cực độ và đôi mắt chỉ biết trợn tròn nhìn hắn.. Không gian ồn ào xung quanh phút chốc như đứng yên…
Nó không thể lý giải nổi cảm giác của mình ra sao khi nhận thấy đôi bàn tay của ngài tổng giám đốc vừa hạ cánh và vẽ vài đường lên mái tóc ngắn choằn của Nó rồi rút lại rất nhanh.
“Cái quái gì thế này?” – Nó tự hỏi - rồi cảm thấy tràn trề thất vọng khi nhận ra giấc mơ trả thù của Nó xa vời quá. Ở gần hắn chưa được 24h mà não bộ của Nó đã bị hành hạ đến mức tê liệt thế này.. Nguy hiểm quá.
- Đừng nhìn tôi chằm chằm như thế. Em có biết là con gái không thích và thường phản ứng khi bị sờ đầu nhưng lại chấp nhận việc người mình yêu xoa đầu và gọi đó là nghịch tóc không? Thái độ không từ chối của em vừa nãy đã chứng tỏ rằng em thích tôi - Hắn lại nhe răng ra cười.
Ặc.. Tức quá đi mất thôi! Nó cảm thấy như dòng máu trong người đang trào cả lên mặt.. Cái gã này, sao hôm nay lại cười nhiều như thế chứ? Bực quá! Bực quá...
- Đấy là 1397 … Nó đang định lên tiếng phản bác thì bất ngờ Mr P trở nên nghiêm túc, đôi mắt màu mật ong chiếu thẳng về phía Nó và cả gương mặt ngài toát lên vẻ nghiêm nghị:
- Bài học thứ hai: Sếp không phải lúc nào cũng đúng cho nên phải biết vận dụng sự khéo léo để phát biểu ý kiến và bảo vệ lợi ích của mình. Tôi cần một người đồng hành chứ không cần một con rối.
Nó trợn tròn mắt rồi lại gật lấy gật để.. Chắc là tại lúc đẻ mẹ không chịu chọn giờ sinh nên cuộc sống của Nó mới phải chịu những cực hình như thế này đấy.
Ngài tổng giám đốc đưa đôi bàn tay đón lấy cái túi xách rồi tiếp tục bước đi. Nó lặng lẽ cúi mặt lầm lũi tiến theo như một con ngốc.
Cả ngày hôm đó thật sự là Nó đã trải qua mọi cung bậc của cảm xúc. Ngài tổng giám đốc tiếp tục khiến tim Nó ngừng đập thêm mấy lần và não bộ của Nó cũng nhiều phen bị tê liệt hệ thống khiến cho cả cơ thể Nó gần như là mất đi một nửa sự sống. Hic hic..
Nhưng mà cũng phải công nhận rằng những bài học ngài chỉ ra cho Nó thì vô cùng hữu ích và Nó sẽ không bao giờ quên ( Có nhiều yếu tố gây sốc như thế thì có muốn quên cũng không được) Đôi khi Nó thấy Mr P cũng dễ thương như khi hắn ngồi yên lặng chờ cho Nó ăn xong ly kem cuối cùng và lúc hắn chọn mua cho Nó những đồ vật nhỏ bé đáng yêu.. Hình như Nó cũng nhận ra được một chút sự quan tâm được che giấu vụng về dưới thái độ trêu ngươi của hắn.
Có điều…Cái câu nói ngày nào của Ngài tổng giám đốc: “Đồ tể luôn luôn phải chăm lo cho con mồi thật chu đáo” cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến Nó không khỏi có cảm giác e sợ.
Nó về nhà trong tâm trạng mệt mỏi rã rời và đôi chân thì cứ gọi là đau khỏi phải nói. Nó thật sự đồng cảm với hai câu:
“Thức đêm mới biết đêm dài
Đi giầy cao gót mới biết yêu giày ba ta”
- Hi vọng rằng những gì tôi nói hôm nay sẽ giúp ích được cho em. Nghỉ ngơi lấy tinh thần rồi mai làm việc cho tốt nhé! – Ngài Mr P nói với Nó qua cửa kính ô tô khi chiếc xe dừng lại đầu ngõ nhà Nó.
- Dạ! Cảm ơn anh. Em sẽ cố gắng hết sức ạ! Anh về cẩn thận nha! Em chào anh ạ!
Nó đứng dõi theo chiếc Mercedes lao đi trong không gian nhập nhoạng tối. Ánh đèn đường bắt đầu chiếu chênh chếch soi rõ cái dáng thất thểu của Nó. Lúc này… Nó thật sự chỉ muốn vùi mình trong đống chăn đệm êm ái..
Nó cởi bỏ đôi guốc để giải phóng đôi chân, nhảy nhót tinh nghịch như một đứa trẻ con để tránh những mảnh thủy tinh hay những viên đá nhỏ nguy hiểm.. Cảm thấy mình như được giải thoát…Đang trong lúc vui vẻ là thế thì bỗng nhiên Nó nhìn thấy phía trước mặt mình một dáng người quen thuộc…
Người đó đứng dựa lưng vào tường và bàn tay cầm điện thoại đang chăm chú bấm gì đó.. Ba giây sau, Nó nghe thấy tiếng hát ngọt ngào của Big Bang vang lên…
Tiếng nhạc khuấy đảo không gian yên tĩnh, khiến người đó bất ngờ ngước mặt lên và mỉm cười khi nhìn thấy Nó.
Tim Nó như ngừng đập…
Bóng tối đang thể hiện vị trí thượng phong của mình khi lần lượt phủ lên vạn vật một màu đen huyền bí.. Nhưng ở ngay đây, ngay lúc này, màn đêm dường như bất lực trước ánh sáng phát ra từ thiên thần..
Đôi mắt màu biển xanh lấp lánh những hạt lân tinh, đôi môi nở một nụ cười khiến Nó cảm thấy bình yên quá đỗi và một giọng nói ấm áp cất lên khiến cho trái tim Nó gần như lỗi nhịp:
- Cuối cùng thì anh cũng gặp được em! Mừng em đã về, cô bé!