- Nói linh tinh gì thế, có giả thuyết gì cũng là vô nghĩa. Chú không có hứng thú nghe cháu nói linh tinh. Hạ Bồi là người của hiệp hội chú, nếu phía bên cháu không thể xử lý tốt vụ án này thì chú sẽ đưa nó về hiệp hội, hợp tác với cảnh sát
- Chú Phùng, giả vờ như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Cảnh sát và công ty Nhã Mã có quan hệ gì, chú đi theo cha cháu lâu như vậy mà còn không biết sao? Vốn nếu chỉ là án mạng của hiệp hội thì cháu cũng sẽ không thể không nể mặt chú được. Nhưng chuyện liên quan đến bác sĩ X thì lại khác.
- Bác sĩ X?
Phùng Quang Hoa cao giọng hỏi, giọng nói rất kinh ngạc
Nghiêm Cẩn lạnh lùng cười, sắc mặt trở nên lạnh lẽo:
- Chú Phùng, hiệp hội bên đó luôn có người bị mất tích, nhiều năm qua, những vụ mất tích li kỳ, tự viết thư rồi trốn, chết, di dân... tính ra cũng có mấy chục người đúng không? Năm ấy chú đưa ra lý thuyết rất hay, muốn thành lập trường học Nhã Mã, thu dụng những đứa trẻ siêu năng lực. Những năm gần đây quả thực chú cũng rất tích cực tìm kiếm người siêu năng lực ở khắp nơi về. Chú cho những người không giống người thường cuộc sống tốt đẹp, trong lòng bọn họ, chú là vĩ nhân, là người tốt nên chưa từng có người nghi ngờ chú.
Phùng Quang Hoa hừ một tiếng:
- Vậy giờ cháu chụp mũ cho chú như vậy là sao?
- Có một nhóm tội phạm nguy hiểm, thần bí, bọn họ lợi dụng những người siêu năng lực để phạm tội. Tư liệu phía công ty lấy được từ phía cảnh sát ước chừng một chiếc tủ lớn, cái này chú hẳn là biết. Thủ lĩnh tập đoàn đó, chúng ta gọi hắn bằng một cái tên: bác sĩ X. Căn cứ vào manh mối mà có thể tìm ra được một số điểm mấu chốt, hắn là là người có chỉ số thông minh cao, tinh thông y học, di truyền học, nhân loại học, điều này chú cũng rất rõ.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa không thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm vào Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn cũng mặc kệ, cậu chậm rãi bước đi, tiếp tục nói:
- Bác sĩ X muốn dùng người siêu năng lực để phạm tội nên sẽ rất hiểu biết về bọn họ, học được cách khống chế bọn họ, thậm chí còn nghiên cứu được việc làm thế nào để cải tạo bọn họ. Cho nên bác sĩ X cần phải làm thí nghiệm, thí nghiệm đó đương nhiên phải thực hiện trên những người siêu năng lực. Mà có ai là nguồn cung cấp tốt hơn so với hội trưởng hiệp hội siêu năng lực được đây?
- Chỉ toàn nói bậy, chú không biết bác sĩ X gì hết
- Vậy còn Tần Nam. Nếu ông ấy không phải là đồng lõa của chú thì chính là vì ông ấy phát hiện chuyện người của hiệp hội mất tích có sự khác lạ. Tóm lại, trong tay ông ấy có chứng cứ bất lợi cho chú, có lẽ ngay từ đầu ông ấy đã giống với mọi người, không hề nghi ngờ chú. Ông ấy nói mọi chuyện cho chú và chú thì bắt đầu tính toán việc loại bỏ ông ấy. Vừa vặn ông ấy đưa Tiểu Phương tới đây, chú tìm lý do dẫn dắt bọn họ đến công xưởng hoang kia. Các người động thủ, Tần Nam chết, Tiểu Phương trọng thương, bảo vệ nghe được tiếng động nên báo cảnh sát, chú nghe tiếng xe cảnh sát đến nên vội giấu Tiểu Phương vào ống dẫn, nghĩ sau này sẽ quay lại ép hỏi chứng cứ, tư liệu, sau đó lợi dụng năng lực của mình mà xóa sạch dấu vết hiện trường... giả bộ vừa nhận được thông báo mà chạy đến hiện trường.
Nghiêm Cẩn hơi dừng lại rồi nói tiếp:
- Chính là chú vạn lần cũng không thể ngờ được là chúng ta lại tìm ra Tiểu Phương, đưa cô ấy đến bệnh viện. Giờ cô ấy ở trong tay chúng ta, chú lại sợ cô ta tỉnh lại sẽ nói ra chân tướng nên lúc ở bệnh viện, chú lại sử dụng năng lực cách không di vật của mình mà làm trò với ống thở của cô ấy. Sau khi cô ấy qua đời thì lại làm mọi thứ bình thường. Đây là vì sao trong camera của bệnh viện lại chẳng thấy có ai khả nghi xuất hiện, cũng chẳng tra ra được điều gì, bởi vì căn bản chính là do một tay chú làm.
Nghiêm Cẩn nhìn thoáng qua Hạ Bồi rồi nói:
- Cũng chính từ lúc đó, chú bắt đầu chủ ý giá họa cho Hạ Bồi, bởi vì chú biết Hạ Bồi thích nghe lén suy nghĩ của người khác, chắc chắn chú cũng phát hiện Hạ Bồi có chú ý đến Tần Nam. Vì thế chú không thể không nghi ngờ rằng Hạ Bồi đã biết được một số chuyện. Cho nên chú cố ý đưa Hạ Bồi đến bệnh viện, bề ngoài thì nói là để Hạ Bồi thăm dò tin tức từ phía Tiểu Phương nhưng trên thực tế lúc đó Tiểu Phương đã chết, chú biết Hạ Bồi chẳng tìm được gì, chẳng qua là muốn để cậu ấy xuất hiện ở hiện trường án mạng để chuẩn bị cho việc giá họa sau này. Nhưng một mình Hạ Bồi lại không thể làm được gì, chú tìm cơ hội thích hợp để mọi người tin rằng cậu ấy cấu kết với người ngoài. Trong quá trình này, chú xử lý những chứng cứ Tần Nam nắm giữ, chú cần suy nghĩ lý do cho cái chết của Tần Nam để cho mọi người tin rằng nó không liên quan gì đến mình. Lúc này, chú vừa vặn tra được chuyện Tiểu Phương và bạn tù Trần Bình có xích mích với nhau, từng uy hiếp cô ấy. Vì thế chú tương kế tựu kế, đem mũi dùi hướng về phía Trần Bình, muốn dẫn chúng ta đến thành phố Z điều tra lại đồng thời nói Hạ Bồi rất lạ để chúng ta phái người đi giám thị cậu ấy. Lúc chúng ta ở thành phố Z, chú từng sai người đi giết Hạ Bồi, như vậy bản thân vừa có bằng chứng ngoại phạm mà vẫn có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu Hạ Bồi. Là Hạ Bồi cấu kết với bác sĩ X nên bị người giết người diệt khẩu, mà Hạ Bồi chết rồi, tử vô đối chứng, chuyện này cuối cùng sẽ chẳng đi đến đâu, chúng ta cũng chẳng thể làm gì, đúng không?
Hạ Bồi nghe xong thì mặt tái mét còn Phùng Quang Hoa chỉ khẽ nhếch mép không nói lời nào. Nghiêm Cẩn lại tiếp tục nói:
- Nhưng mà chú lại không ngờ, người chú phái đi giết Hạ Bồi thất thủ, bị người của cháu bắt được. Đúng rồi, chú có biết vì sao người của chú thất thủ không? Bởi vì đi theo Hạ Bồi còn có một người khác nữa. Trước mặt chú cháu cố tình sắp xếp như vậy là cố ý cho chú xem thôi. Đương nhiên khiến chú vui mừng là sát thủ kia rất nghe lời, bị bắt thì lập tức tự sát, chúng ta không lấy được chứng cứ. Hơn nữa, cháu nhận được điện thoại nói người giám thị Hạ Bồi bị tập kích nên chú được thở phào nhẹ nhõm một hơi. Như vậy chú có thể tương kế tựu kế, làm cho chúng ta càng tin rằng Hạ Bồi có vấn đề. Nhưng lúc cháu nói tủ bảo hiểm có thể có hai lớp, lại đưa Hạ Bồi về công ty thì chú bắt đầu lo lắng. cho nên mới có vở kịch hôm nay. Lúc buổi chiều chú cùng Tiểu Mễ về công ty nên biết được tủ bảo hiểm cất ở đâu, sau đó lại tìm Hạ Bồi, có thể tạo thành hiện trường giả là cậu ấy áy náy mà tự sát. Dù sao chỉ cần đừng để ngày mai chúng ta vẫn thấy người còn sống là được. Chỉ là chú không ngờ, trong quá trình này lại gặp phải Trình Giảo Kim. Hai tên ngốc lại thêm một con chuột béo, hoàn toàn phá hoại kế hoạch này của chú
Câu chuyện xưa kể xong, không khí trong phòng rất im ắng. Cuối cùng Phùng Quang Hoa cũng mở miệng:
- Cháu quả nhiên là có trí tưởng tượng phong phú, đáng tiếc chẳng có gì là thật cả. Tần Nam bán đứng người của hiệp hội cho tổ chức ngầm mới là sự thật, ông ta vì tình cờ dây vào Tiểu Phương nên mới bị Trần Bình giết chết mới là sự thật. Theo lời cháu nói, cháu mang tủ bảo hiểm về công ty khiến cho Hạ Bồi rất lo lắng, sợ trong tủ có tài liệu bất lợi cho nó nên mới đến ăn cắp. Mà chú thì nể tình nghĩa khi xưa, đêm nay cố ý đến thăm nó, không ngờ lại gặp chuyện đau lòng này
Phùng Quang Hoa phẩy tay nói:
- Thấy sao, chú nói hợp tình hợp lý, so với suy đoán của cháu dễ tin hơn nhiều. Hơn nữa chuyện này chú có chứng cứ, mà tất cả cháu lại chỉ là đoán. Hơn nữa vừa rồi chú nói những lời ngoan tuyệt với Hạ Bồi là muốn dọa cho nó nói ra sự thật. Dùng năng lực để bọn chúng động thủ là muốn dạy dỗ bọn chúng
Hạ Sinh trợn mắt, há hốc miệng nhìn Phùng Quang Hoa:
- Con mẹ nó, ông đây thấy nhiều kẻ trợn mắt nói dối nhưng chưa thấy ai như mày. Con mẹ nó không biết xấu hổ à?
Phùng Quang Hoa cũng chẳng để ý đến Hạ Sinh:
- Tóm lại, vẫn là câu nói đó, cháu không có chứng cứ thì không thể định tội chú được.
Nghiêm Cẩn lạnh lùng cười:
- Cố gắng cứng rắn đúng không? Chú Phùng, chú có biết vì sao chú bị lộ tẩy không? Là chính lúc chú nói với cháu, chú có thể che chắn suy nghĩ của mình
Phùng Quang Hoa kinh ngạc nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản. Nghiêm Cẩn nói:
- Thật ra ngay từ đầu sự thật đã bày ra trước mắt, hiện trường chẳng hề có một chút dấu vết gì, từ đầu chúng ta đã nghĩ rằng có thể là do thần tộc làm chứ không hề nghĩ đến năng lực cách không di vật này. Lúc đó ở hiện trường cháu nhìn thấy một đôi giày có rất nhiều bụi đất ở bên trong. Chú cũng biết giầy vốn đi trên đất, bụi bẩn bên ngoài là chuyện đương nhiên nhưng đôi giày đó còn có cả bụi ở bên trong nữa. Lúc đó cháu cũng chưa hề nghi ngờ gì là người trong nhà làm. Hai tháng qua chẳng chút tiến triển. Mãi đến khi chú nói với cháu, chú biết cách che chắn ý thức
Nghiêm Cẩn nhìn Hạ Bồi rồi lại nhìn Phùng Quang Hoa:
- Lúc ấy chú để cho cháu nghi ngờ Hạ Bồi nên nói lỡ miệng nhưng chú có bao giờ nghĩ đến bản lĩnh che chắn ý thức để luyện thành khó khăn cỡ nào, tốn thời gian cỡ nào? Đây không phải là tính toán, vật lý, cũng chẳng phải là đánh đấu nhau mà là khống chế phản ứng suy nghĩ của chính mình. Chú nói Hùng Đông Bình đã dạy chú nhưng Hùng Đông Bình mất tích bao năm qua, Hạ Bồi lại là đứa nhỏ, bên cạnh chẳng có tâm ngữ giả nào thì sao chú phải luyện cái này? Một người chẳng bao giờ tốn nhiều thời gian để làm một việc hoàn toàn vô dụng với mình như vậy. Cho nên cháu chỉ đành nghi ngờ, chú làm chuyện không trong sáng nên nhiều năm qua luôn phải đề phòng bị người khác phát hiện.
Sắc mặt Phùng Quang Hoa rất khó coi, Nghiêm Cẩn mỉm cười:
- Khi cháu đem mục tiêu tập trung lên người chú thì cháu phát hiện, thì ra mọi chuyện đều có thể được giải thích rõ ràng. Sau đó cháu đào một cái bẫy, rất đơn giản thôi nhưng vì chú chột dạ nên đã mắc bẫy.
Phùng Quang Hoa cố gắng cười lạnh:
- Cháu vì vẫn không phá được án, phát hiện nếu chuyển mục tiêu qua chú thì mọi thứ đều có thể được giải thích cho nên mới bỏ qua sự thật mà đổ hết tội lỗi lên đầu chú. Cháu bảo luyện che chắn ý thức là vì làm chuyện đuối lý sao, chú cũng có một lời giải thích hợp lý khác, đó là hứng thú. Chỉ cần có hứng thú thì cái gì cũng thành có lý cả.
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ:
- Cũng đúng, chẳng qua cháu muốn giữ chú lại, đến bao giờ cháu tìm được chứng cứ thì mới thôi. Bởi vì chú chọn ngày nào không chọn lại cố tình chọn những ngày cháu đang yêu đương ngọt ngào mà hành động, cháu phải bỏ lại rùa con nhà cháu mà đến xử lý chuyện của chú, trong lòng cháu rất khó chịu.
Tâm tư Phùng Quang Hoa rối loạn. Động thủ thì hẳn là không có cơ hội thắng, nếu bó tay chịu trói thì bọn họ cũng không thể tìm được chứng cứ gì, cuối cùng cũng sẽ thả mình ra. Lúc này, Nghiêm Cẩn lại nói:
- Đúng rồi, vừa rồi chú lo lắng, nghe theo những lời vạch trần của cháu, nhất định không còn sức để làm cái gì đó gọi là che chắn ý thức đúng không?
Cậu chỉ về phía Hạ Bồi:
- Nếu cậu đủ thông minh thì vừa rồi hẳn là có thể thám thính ra một chút manh mối!
Hạ Sinh há hốc miệng, giương mắt chờ mong nhìn chằm chằm Hạ Bồi. Vừa rồi anh ta nghe đến nhập hồn, không biết Hạ Bồi có thông minh chút nào không. May mà Hạ Bồi không phụ sự mong đợi của mọi người, ra sức gật đầu:
- Tôi có nghe, quả thật là có thông tin.
Phùng Quang Hoa nghe vậy thì mặt xanh mét nhưng vẫn cố mạnh miệng:
- Các người cứ việc thăm dò, chuyện tôi chưa từng làm thì tôi không tin các người có thể tìm ra được chứng cứ gì
Nghiêm Cẩn búng tay tanh tách, Tiểu Mễ dẫn theo hai người chẳng biết từ đâu xông ra mà áp giải Phùng Quang Hoa đi ra ngoài
Hạ Sinh nhào về phía Hạ Bồi, ôm chặt lấy:
- Em trai, em quá tuyệt vời, vừa rồi anh đã rất lo chẳng nghĩ được gì, em tìm được manh mối gì trong đầu hắn ta, nói lại nghe đi.
Hạ Bồi ngây ra nửa ngày:
- Tôi cũng rất lo lắng, đã quên việc này.
Hạ Sinh kinh ngạc há hốc miệng:
- Em trai, em...
- Nhưng tôi cũng rất tập trung, lúc Tiểu ma vương nói, tôi vội làm bộ có nghe được thì Phùng hội trưởng rất sợ hãi. Sau này tìm cơ hội thẩm vấn, nhất định là có thể điều tra được. Hạ Bồi vội biện bạch cho bản thân
Vẻ mặt Hạ Sinh rất thất vọng, Nghiêm Cẩn dường như đã sớm định liệu được điều này. Cậu dùng sức day đầu Bát Bát:
- Ngu ngốc, ngu chết người, mày nói xem mày có tác dụng gì không?
Hạ Bồi rất xấu hổ, Hạ Sinh thì nhăn nhó mặt mày chỉ có Bát Bát trơ mặt lăn lăn vào lòng bàn tay Nghiêm Cẩn mà ra sức làm nũng. Nó là con chuột cưng trường mệnh, không phụ trách đánh nhau phá án nên đâu trách gì nó được.
Nghiêm Cẩn hiển nhiên là rất vui, cậu đùa đùa Bát Bát rồi nói với hai người:
- Được rồi, muộn thế này rồi hai người về nghỉ đi. Hạ Bồi, thời gian này cậu cũng không thể rời khỏi đây, có một số việc cậu phải nói rõ ràng. Tỷ như là về thầy Hùng Đông Bình của cậu.
Hạ Bồi biến sắc, Nghiêm Cẩn nghiêm mặt nói:
- Chuyện đã đến nước này, cậu hẳn là hiểu được, chú Phùng rất có thể đã bán người trong hiệp hội cho bác sĩ X, mà thầy Hùng Đông Bình của cậu lại vẫn ở trong tổ chức đó, đến tột cùng là người thế nào cậu có hiểu được không? Nếu ông ấy là người bị hại thì chúng ta sẽ cứu ông ấy ra nhưng nếu ông ấy là đồng lõa thì tuyệt đối không thể nương tay. Bất luận là thế nào, cậu cũng có một vai trò quan trọng. Cậu suy nghĩ cẩn thận đi, ngày mai chúng ta nói chuyện.
Nghiêm Cẩn nói xong thì đi ra ngoài, nghe Hạ Bồi hỏi:
- Chuyện của thầy sao cậu lại biết?
Nghiêm Cẩn hơi dừng bước, quay đầu nói:
- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Cậu nên nghĩ cho kỹ đi, ngày mai tôi muốn biết rõ ràng mọi chuyện.
Hạ Bồi hết hồn, mặt trắng bệch nhìn Nghiêm Cẩn đi ra ngoài. Ngoài phòng có hai người đi vào, nói muốn đưa Hạ Bồi về phòng nghỉ. Hạ Bồi hiểu mọi chuyện đã xong, vở diễn cũng kết thúc, từ giờ trở đi cậu thực sự là bị giam dữ. Hạ Sinh vội đi sau hô theo:
- Em trai à, đồ ăn em nhớ ăn nhé, uống bia xong thì nghỉ ngơi đi, chuyện ngày mai thì để ngày mai tính, trời cũng chẳng sập xuống đâu mà lo. Cho nên nên cười cứ cười, nên ngủ cứ ngủ, đừng lo lắng, có dịp anh sẽ đến thăm em.
Bên kia, Nghiêm Cẩn dặn dò xử lý các việc công ty xong thì lại quay về trước. Lúc này đã qua nửa đêm, cậu lại không nỡ về kí túc xá của mình về lại ngây ngốc chạy tới dưới lầu kí túc xá của Mai Côi.
"Rùa con, rùa con, anh là Tiểu ma vương, nghe được xin trả lời".
"Nghe được"
"Rùa con, em đang ngủ à?"
"Vâng ạ, đang ngủ"
"Đồ lừa đảo"
"Hì hì.. anh, anh về muộn thế?"
"Vậy em nhớ anh không?"
"Anh đi chưa đến bốn tiếng mà"
"Thế vẫn phải nhớ, hay là em xuống đây cho anh hôn đi".
Đêm nay cậu còn hôn chưa thỏa thì đã nhận được tin cá đã cắn câu, đành bỏ lại rùa con mà về công ty, nghĩ đến đó lại bực mình
"Không đâu, cả kí túc xá ngủ rồi, em cũng ngủ"
Nghiêm Cẩn thở dài, dựa vào tường, hỏi:
"Em có thăm dò được không?"
Cậu không trông mong gì vào Hạ Bồi nhưng rất tin tưởng rùa con. Cô bé không cần ra khỏi trường cũng có thể nghe được tin tức từ công ty
"Có ạ, Phùng hội trưởng quả thực đem bán người cho kẻ xấu. Tần Nam không phải là đồng lõa của ông ấy, Tần Nam phát hiện ra ông ấy. Những điều anh đoán được đều đúng, nhật ký ghi lại chứng cứ đã bị thiêu hủy nhưng em biết tư liệu của Phùng hội trưởng giấu ở đâu. Nhưng mà anh ơi, trong đầu ông ấy không có thông tin về bác sĩ X. Em cảm thấy, thời điểm đó ông ta không hề che chắn suy nghĩ nhưng em không thể tìm được thông tin gì về bác sĩ X cả".
Nghiêm Cẩn yên lặng. Phùng Quang Hoa này rất giảo hoạt, nhất định là còn có chuyện bọn họ không nghĩ ra.