Bá Khí Chương 421

Bá Khí
Tác giả: Xấu Tới Linh Hồn
Chương 421: Sa Phỉ
  
Ads
Phong Vân Vô Ngân ngây ngốc ở trong hoàng cung một ngày đêm. Buổi tối, lão hoàng đế kia tự mình qua đây thỉnh an vấn tội, bộ dáng vn còn kinh khủng vạn phn, còn đưa tới mấy vịcông của của mình, thm chí ngay cảhoàng hu cũng dn theo qua đây, hết thảy giao cho Phong Vân Vô Ngân, muốn bồi tẩm cho hắn.

Phong Vân Vô Ngân không nói gì. Vừa nhìn, hoàng hu kia chính là một thiếu phụ thành thục, phong vn không tầm thường, phong thái ưu nhã xinh đẹp, nhất cử nhất động đều thẩm thấu ra mịhoặc của người nữtử trung niên.



Lúc này, trên mặt hoàng hu đầy ry thần sắc cực kỳ hổ thẹn, có điều cũng len lén nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, biểu hiện ra một ít thần sắc si mê và ái mộ. Tựa hồ cũng tham luyến với vẻ nho nhã và sức trẻ của Phong Vân Vô Ngân, còn nhìn trúng cảsức hút từ năng lực Phong Vân Vô Ngân nắm giữ. Thế nên, trong nỗi thẹn thùng còn hỗn loạn một ít khát vọng, càng khát vọng lại càng cảm thấy thẹn thùng. Sắc mặt không khỏi hồng nhun như hoa đào. Trong mắt hạnh, tựa hồ ẩn chứa đầy vịphong tình, phong tình vạn chủng.

Nhìn tới mấy người công chúa kia, lớn nhất cỡ hai mươi tuổi, nhỏ nhất chỉchừng mười lăm mười sáu tuổi, bày ra thần thái ngây ngô non nớt, khuôn mặt có vài phần tương tự với hoàng hu kia.

Hoàng hu nhìn về phía các nhi nữcủa mình, đã nghĩđến chút nữa thôi, chính mình và các nữnhi phải phối hợp làm trò mua vui cho một nam nhân, uyển chuyển hầu hạdưới hạkhố hắn, đây là một việc thẹn thùng đến cỡ nào a!

Có điều, trong loại hổ thẹn này, lại hỗn loạn tht nhiều sự hưng phấn. Quảthực khiến người ta phát cuồng!

- Đại nhân… Ta thực sự… Ta thực sự không biết đại nhân… Thần uy như vy. Lúc trước mạo phạm đắc tội, thực sự… Thực sự cũng không phải bản ý của tiểu nhân…

- Với tu vi võ thut của đại nhân, ngày sau ở trong học phủ Tử Anh, tất nhiên sẽ có nhiều đất dụng võ, rất nhanh trở thành đệ tử ngoại môn. Hơn nữa, đại nhân còn trẻ tuổi như vy, cho dù trở thành đệ tử nội môn, cũng không ngạc nhiên chút nào…

Vịhoàng đế kia khúm núm ăn nói với Phong Vân Vô Ngân, trên mặt hiện rõ ý nịnh nọt, lời đẹp tuôn ra trôi chảy cứnhư thác nước đổ xuống. Kỳ thực hắn vừa là sợ Phong Vân Vô Ngân trảthù việc hôm nay, mặt khác cũng nhìn trúng vào tiềm lực của Phong Vân Vô Ngân, hi vọng lúc đó có thểđặt chút quan hệ tới cửa cao này.

Thế nên, hắn không tiếc vốn đặt cược, đưa hoàng hu và các công chúa của chính mình, kéo qua đây toàn bộ, lấy nữthểnhững người này làm đồ hối lộ cho Phong Vân Vô Ngân.

- Đại nhân… Này….

Ánh mắt hoàng đế quét qua hoàng hu và các công chúa của mình, lời ngầm chính là… Thỉnh ngài vui long nhn cho.

Phong Vân Vô Ngân không biết nên khóc hay nên cười:

- Được rồi, hoàng đế kia, lòng ta ghi nhn ý tốt của ngươi. Ngươi không cần lo lắng cái gì, ta là người phân rõ thịphi, nếu ngươi đã qua đây xin lỗi, chuyện tình hôm nay liền bỏ qua. Ngươi cũng chỉbịngười ta lợi dụng, ta cũng không ghi hn lên người ngươi. Được rồi, ta muốn nghỉngơi, mời trở về đi!

Thêm một hồi khiêm nhượng, lúc này hoàng đế mới lo lắng, thấp thỏm mười phần, dn theo hoàng hu và các công chúa của mình rời khỏi chỗ nghỉngơi của Phong Vân Vô Ngân.

Lúc rời đi, Phong Vân Vô Ngân thấy được ánh mắt ẩn hàm thất lạc và oán hn của hoàng hu kia.

Sáng sớm hôm sau.

Ba người Cưu Ma Thiên, Ngô Tình Thiên, Thiết Ấn chủ động đến tìm Phong Vân Vô Ngân, trên mặt ba người đều hiện nụ cười, đua nhau hướng Phong Vân Vô Ngân chịu tội, nói rất nhiều lời thán phục, chịu thua.

- Vô Ngân sư đệ, xem ra không riêng gì chúng ta, ngay cảLa tổng quản cũng khinh thường ngươi rồi. Ngươi không phải vt trong ao! Những chuyện trước đó không cần nói nữa, mọi người đều là một mạch học phủ Tử Anh, đồng khí liên chi, có mâu thun gì, cứcười xòa bỏ qua!

Thiết Ân hiên ngang lm liệt, nói:

- Sư đệ, việc phải làm trước mắt chính là đi tới đế quốc Ngõa Thứ, ám sát bạo quân Giác Vô Hn, hoàn thành nhiệm vụ học phủ giao cho! Đây mới là trọng trách nặng nề!

- A…

Phong Vân Vô Ngân cười không nói, chỉnhàn nhạt nhìn quét qua ba vịsư huynh này.

- Được rồi, ta thấy Vô Ngân sư đệ cũng không phải người quá nặng cừu hn, là kẻ bụng chuột ruột gà. Việc này dừng ở đây thôi!

Cưu Ma Thiên kia cười ha ha, nói:

- Hiện tại, chúng ta hảo hảo thảo lun nhiệm vụ lần này đi! Hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi đế quốc Khắc Lạp Mã, đi tới đế quốc Ngõa Thứ. Có điều, trên đường không thểthông qua truyền tống trn trực tiếp đến nơi, phải lặn lội một đoạn đường xa.

Ngô Tình Thiên tiếp lời, nói:

- Khoảng cách giữa đế quốc Khắc Lạp Mã và đế quốc Ngõa Thứxa xôi mười phần, chúng ta cần hơi mười ngày mới có thểđến nơi. Hơn nữa, còn phải đi ngang qua sa mạc Lục Châu.

- Sa mạc Lục Châu?

Phong Vân Vô Ngân trực tiếp nhíu mày. Hắn biểu hiện ra sắc mặt không đổi, kỳ thực trong lòng cũng rùng mình, nghĩthầm:

- Ta có tiếp nhn một nhiệm vụ dã ngoại, chính là phá hủy sơn trại Phong Hỏa, giải cứu mấy người quý tộc. Sơn trại Phong Hỏa kia vừa vặn nằm trong sa mạc Lục Châu.

Bởi vì Phong Vân Vô Ngân không có lệnh bài nhiệm vụ ám sát Giác Vô Hn, thế nên cũng không rõ ràng lắm vịtrí địa lý của đế quốc Ngõa Thứ, cũng không rõ ràng lắm đường đi tới đế quốc Ngõa Thứ, có thực sự phải đi qua sa mạc Lục Châu hay không. Thế nhưng, Phong Vân Vô Ngân có thểkhẳng định một điểm chính là… Sơn trại Phong Hỏa đích xác nằm trong sa mạc Lục Châu.

- Vô Ngân sư đệ, ngươi biết sa mạc Lục Châu?

Ba người này thấy biểu tình Phong Vân Vô Ngân thoáng biến hóa, trong lòng đồng thời ngưng lại, mười phần thấp thỏm, trăm miệng một lời hỏi ra.

- Này… Ta thực ra không biết!

Phong Vân Vô Ngân nhẹ nhàng sờmũi:

- Ta vừa tới đại lục Hỏa Nguyên này, mấy tháng qua vn luôn làm việc chăn ngựa tại mã trường, vốn hiểu biết rất nhỏ. Hơn nữa, trong thư tịch trước đó La tổng quản đưa cho mượn, cũng không có nhắc tới địa đồ tường tn của đại lục Phong Hỏa, cũng không biết sa mạc Lục Châu này là địa phương nào?

Ba người yên lòng. Ngô Tình Thiên nói:

- Vô Ngân sư đệ, sa mạc Lục Châu chỉlà một mảnh sa mạc bình thường mà thôi, diện tích rộng lớn vô cùng, không có bất cứthế lực lớn nào bố trí truyền tống trn ở đây. Hơn nữa, trong sa mạc không vết chân người qua lại. Sau khi chúng ta đến sa mạc Lục Châu, chỉcần phi hành một mạch, dễ dàng có thểvượt qua.

- Úc, nguyên lai là như vy.

Phong Vân Vô Ngân làm bộ bừng tĩnh đại ngộ. Kỳ thực, trong lòng hắn cũng bừng tỉnh đại ngộ…

Buồn cười! Mấy người này nguyên lai lại nghĩra được một ít âm mưu quỷ kế, muốn lừa dn lão tử tới sa mạc Lục Châu, mượn thế lực sơn trại Phong Hỏa diệt trừ ta. Còn luôn miệng nói tại sa mạc Lục Châu không vết chân người qua lại, cũng không có bất lun thế lực nào chiếm giữ…

Ha ha ha! Thực chết cười mất! Tốt, tốt, dù sao đi nữa ta cũng muốn đi tới sa mạc Lục Châu, đành tương kế tựu kế! Mấy con chó săn này, sa mạc Lục Châu sẽ là nơi táng thân của bọn ngươi.

Tốt! Việc này không nên chm trễ, chúng ta đi sa mạc Lục Châu thôi!

Phong Vân Vô Ngân lp tức gt đầu đồng ý, nói:

- Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở về học phủ lĩnh điểm công lao!

- Ha ha ha! Tốt! Vô Ngân sư đệ, chúng ta đi thôi!

Bốn người đều mang ý xấu trong lòng, cười nói ha hả!

Sau đó, bốn người thông qua truyền tống trn tại đế quốc Khắc Lạp Mã, truyền tống đến một ít đế quốc nhỏ khác, qua các thôn trấn, thành trì… Không ngừng truyền tống.

Đại lục Hỏa Nguyên này, có diện tích rộng lớn hơn hàng chục lần so với vịdiện cấp thấp trước đó Phong Vân Vô Ngân sống. Thế nên, truyền tống tròn một ngày đêm, qua ngày kế tiếp, bốn người mới đến sát biên giới một vùng sa mạc hoang vu tht lớn.

- Nơi đây chính là sa mạc Lục Châu rồi!

Thiết Ấn cao giọng nói. Có điều, trong ngữkhí còn ẩn chứa một chút khẩn trương, ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa hồ đang tìm hiểu thứgì đó.

Hai người Ngô Tình Thiên, Cưu Ma Thiên cũng hô hấp nhanh hơn.

Phong Vân Vô Ngân mỉm cười, nói:

- Nhìn bộ dáng ba vịsư huynh, tựa hồ các ngươi rất khẩn trương, làm sao vy?

- Ách… Không có gì, không có gì…

Thiết Ấn hoảng hốt, vội điều chỉnh tâm tình, cắn răng nói:

- Sư đệ, chúng ta tiến vào sa mạc thôi!

Nói xong hắn liền bay lên trời, từ từ phi hành, tốc độ phi hành cũng không nhanh.

- Sư đệ, chúng ta phi hành xuyên qua phiến sa mạc này thôi.

Ngô Tình Thiên, Cưu Ma Thiên cũng ngự không đứng lên. Phong Vân Vô Ngân cười thản nhiên, trực tiếp bay lên không.

Bốn người bắt đầu chm rãi bay về phía đầu bên kia sa mạc.

Bốn người cũng không có áp dụng phương thức thuấn di, tuy rằng nói tu vi đạt được Thánh giai là có thểtiến hành thuấn di trong phạm vi nhỏ, có điều sẽ tiêu hao rất nhiều chân nguyên. Thế nên bốn người đều lựa chọn ngự không phi hành.

Phong Vân Vô Ngân đưa mắt nhìn đánh giá phiến sa mạc này, cũng chỉthấy là một vùng sa mạc cát vàng có diện tích mênh mông như bình thường, dưới ánh dương quang chiếu rọi, phản xạra quang hoa lóa mắt. Tại trong sa mạc, còn có một ít hạt tử cự hình, tựa hồ có cảnh giới Thánh giai, tuy có chui ra nhưng cũng không hề công kích đám người Phong Vân Vô Ngân. Trong sa mạc, thỉnh thoảng xuất hiện một ít thảm thực vt màu lục, giống như màu lục bích, khiến mảnh thế giới hoang vu này có phần sáng lạn xinh đẹp hơn bình thường.

- A, sa mạc Lục Châu này xem ra rất không tồi, cảnh sắc mười phần mê người. Di? Còn có ảo ảnh?

Phong Vân Vô Ngân hoàn toàn giống như một người tham quan du lịch, một mặt phi hành, một mặt bình lun cảnh sắc.

Ba người Cưu Ma Thiên, Ngô Tình Thiên, Thiết Ấn ở bên cười làm lành, trong lòng lại oán thầm không thôi… Phong cảnh không tồi? Tiểu tử ngươi, đợi lát nữa chết đi rồi, còn không hiểu vì sao mình chết! Không lâu sau liền đến khu vực phụ cn sơn trại Phong Hỏa, có người nói sơn trại Phong Hỏa này đơn thuần là do một đám sa phỉhung hãn cấu thành, cực kỳ bưu hãn, rất kỳ thịvới những chủng tộc khác trên đại lục Hỏa Nguyên. Hơn nữa còn có tp tục ăn thịt người. Mấy gã trại chủ, mỗi người đều mạnh mẽ đáng sợ! Tiểu tử ngươi rơi vào trong tay bọn họ, muốn sống cũng không được! Có điều, chúng ta sẽ tùy thời chú ý, thi triển thuấn di chạy trối chết!

Một đường không nói chuyện.

Phi hành liên tục mấy canh giờtrong sa mạc.

Bất ngờtrong lúc đó, Phong Vân Vô Ngân dõi mắt nhìn về phía xa, liền thấy chỗ giao giới với nền trời, xuất hiện một tòa thành trì.

Tòa thành trì này được kiến tạo trên một vùng ốc đảo lớn, diện tích tương đương với một nửa hoàng thành của đế quốc Khắc Lạp Mã! Các kiến trúc bên trong đều được xây dựng từ đá vàng, san sát nối tiếp nhau! Trên mái các kiến trúc còn cắm đầy cờhiệu, bên trên cờhiệu vẽ một ít hình đầu xương khô, ma quỷ… Mười phần dọa người!

- A? Không biết đây có phải ảo ảnh không?

Phong Vân Vô Ngân nghiền ngm, cười hỏi sang ba người Thiết Ấn, Ngô Tình Thiên và Cưu Ma Thiên.

- Này… Này…

Thần tình ba người vô cùng khẩn trương, tâm tình như dây cung buộc chặt, trên trán ứa đầy mồ hôi.

- Ách… Nghĩkhông ra, ở đây còn có… Còn có một tòa thành trì… Thực sự là quái dị, quái dị…

Bất ngờtrong lúc đó! Ngô Tình Thiên hơi giương giọng, thôi động công lực, bạo rống một tiếng:

- Đám sa phỉsơn trại Phong Hỏa nghe đây! Phong Vân Vô Ngân, đệ tử học phủ Tử Anh, đến đây thảo phạt, nhanh nhanh đi ra nhn lấy cái chết!

Lời vừa dứt, trong lúc chớp nhoáng, thân thểba người Ngô Tình Thiên, Cưu Ma Thiên, Thiết Ân từ từ nhạt dần tới không rõ! Từng đạo lực lượng pháp tắc không gian khếch tán ra như gợn nước.

Thuấn di! nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Bọn họ trực tiếp thôi động thut thuấn di!

Cùng lúc đó…

Ô! Ô! Ô!

Bên trong tòa thành giữa sa mạc, tiếng kèn lệnh nổi lên trn trn. Giữa lúc đó, bụi cát vàng tung bay, như đội quân thiết huyết chinh chiến, tư thế hào hùng phóng thẳng lên cao, khí thế như hồng.

- A?

Tay phải Phong Vân Vô Ngân trực tiếp chụp tới, bắn mạnh ra, bàn tay bành trướng, ngưng tụ thần lực hai nghìn ba trăm long, đạo đạo chân khí hình rồng uốn lượn, trực tiếp đánh nát hư không, chỉthẳng hư vô. Trực tiếp mò tới ba người vừa thi triển thuấn di tại sâu trong hư không, bắt chặt ở trong lòng bàn tay!

- A? Chuyện này là sao?

Ba người kia kinh khủng vô định, kêu gào lên, đồng thời cảm giác được chính mình bịmột loại lực lượng cực mạnh khống chế, không thểgiãy dụa! Thân thểcàng bịghìm chặt, cốt cách toàn thân vang lên từng trn gãy vụn.

Sau đó, bọn họ liền thấy khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, lãnh ngạo khinh thường của Phong Vân Vô Ngân ở ngay trước mắt.

- Không… Không có khảnăng… Vì sao ngươi có thểngăn cản chúng ta thuấn di… Ngươi… A…

Ba! Ba! Ba!

Phong Vân Vô Ngân hơi dùng lực nắm chặt lại, xương cốt ba người liên tiếp vỡ vụn.

- Không! Vô Ngân sư đệ! Tha thứcho chúng ta! Không phải chúng ta muốn làm vy… Đều là do La tổng quản phân phó, ép chúng ta mưu hại ngươi… Chúng ta thực sự không có cách nào…

Ba người như dê trong miệng cọp, không ngừng kêu rống van xin.

Đúng lúc này…

Phong Vân Vô Ngân thấy ở trong thành cát phía xa xa, bóng người lay động, từng đợt tiếng chân chạy gấp vang lên. Vô số bóng người như thủy triều, bạo dũng qua đây, sát khí trn trn.

Phong Vân Vô Ngân ngưng mắt nhìn về phía đám người đang lao qua đây như thủy triều, mỗi người đều mặc lân giáp, cưỡi lạc đà màu đen, cầm trong tay loan đao đạo tặc tht lớn, lưng đeo cung tiễn, cảthảy hơn một nghìn, nhung nhúc liều chết lao qua đây.

Những con lạc đà kia đều là Thánh thú, toàn thân đen bóng, không có lông mao, chạy trên đường như bạy, tựa một đạo thiểm điện màu đen, có thểso với thần phong khoái mã, sức bt và tốc độ đều cực nhanh, người ngồi trên lạc đà giống như ngồi thuyền cưỡi gió.

- Này… Đây là sa phỉtrong sơn trại Phong Hỏa…

Thiết Ấn bịPhong Vân Vô Ngân nắm chặt, toàn thân đau nhức, mồm miệng méo xệch, bên trong con ngươi tràn ngp vẻ sợ hãi.

- Vô Ngân sự đệ, ngươi buông tha chúng ta, chúng ta cùng nhau chống đối sa phỉ. Ngươi không biết, sa phỉtrong sơn trại Phong Hỏa cực kỳ hung ác, tàn bạo độc địa, không biết nói quy tắc, quen ăn thịt uống máu người, chuyên môn cướp đoạt thương lữqua lại, thm chí còn quấy rầy biên quan các đại đế quốc, nhất là thích moi hài nhi trong bụng mẹ làm đồ ngâm rượu…

- Ngươi nhanh buông thảchúng ta, chúng ta cùng nhau chống đối…

- Ha ha ha! Tha các ngươi? Các ngươi dn lão tử đến đây, mượn đao giết người, hiện tại còn muốn mạng? Quá ngây thơ rồi!

Phong Vân Vô Ngân nhếch miệng cười:

- Các ngươi cùng ta hợp lực, chống lại sơn trại Phong Hỏa? Ha ha ha! Các ngươi cho rằng các ngươi là ai?

Vừa dứt lời! Phong Vân Vô Ngân dùng lực nắm chặt!

Ba! Ba! Ba!

Ba người trong tay lp tức bịnghiền thành bột phấn! Phong Vân Vô Ngân tế ra Thánh lô, cho toàn bộ đống thịt vụn vào bên trong lô, ngay lúc đó đã luyện hóa ba người này thành một lũ năng lượng bản nguyên.

Xử lý ba người này xong, Phong Vân Vô Ngân chuyển lực chú ý về phía đám sa phỉphía trước.

Lúc này, đội ngũ hơn một nghìn sa phỉđã giương cung tên, nhất loạt bắn về phía Phong Vân Vô Ngân!

Tuyệt đại đa số những tên sa phỉnày đều có thực lực Thánh giai, cung nỏ mạnh, cung tên bắn ra còn được gia trì Thánh lực, như phi hoàng, thánh quang loang lổ, xuyên thủng tất cả!

Một loạt bắn ra, như mưa rào cuồng phong, phô thiên cái địa, thánh quang nghiêng ngả, diệt thần sát pht!

- Chút tài mọn!

Phong Vân Vô Ngân khẽ nhếch miệng, bỗng nhiên từ trong đan điền…

Rống!

Giao long yêu thai dữtợn như ma, dài mười vạn trượng, trong nháy mắt trườn ra bên ngoài, hoàn toàn che kín một mảnh lớn bầu trời! Làm mưa làm gió, nuốt mây nhảvụ!

Hai đạo kiếp số Đế giai liên tục cọ rửa, tẩy lễ thân thểgiao long, khiến giao long bộc phát ra một loại vịđạo bất hủ!

Giao long Đế giai nhịkiếp!

Hư hư hư!

Giao long vừa ra, những con lạc đà màu đen bên phía đám sa phỉlp tức cuồng loạn, kêu thảm không thôi, quảthực chính là người trước ngã xuống, người sau tiền lên, người ngã ngựa đổ.

Phụt!

Miệng giao long há ra một cáo, nuốt trọn toàn bộ những mũi tên do đám sa phỉbắn tới! Trực tiếp luyện hóa.

Sau một khắc, giao long nhổ ra một đoàn hấp lực, như nuốt trôi nước biển, điên cuồng bạo phát…

Hô lỗ lỗ! Hô lỗ lỗ!

Đội ngũ hơn một nghìn sa phỉ, hơn một nghìn lạc đà Thánh thú màu đen, liền giống như những mẩu bánh chẻo, đều bịhút vào trong bồn miệng đỏ lòm của giao long!

Thôn phệ! Trực tiếp thôn phệ! Ngay cảmột chút lực kháng cự cũng không có! Toàn bộ đều trở thành thức ăn, ngay cảnhấm nuốt cũng bỏ qua, đã bịgiao long nuốt thẳng vào trong bụng, luyện hóa thành năng lượng bản nguyên.

Giao long ăn no nê một trn, hiện ra dáng vẻ buồn ngủ, dĩnhiên tự động chui trở về đan điền Phong Vân Vô Ngân, cất cao tiếng ngáy, bắt đầu chm rãi tiêu hóa những năng lượng vừa hấp thu được.

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động:

- Di? Khi giao long thức tỉnh, triệt đểhấp thu sạch sẽ những năng lượng này, tựa hồ liền đủ có thểtiến hóa, đạt thành Đế giai ba kiếp, không tồi, không tồi…

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân giương mắt nhìn, bên trong tòa thành cát vừa mới ầm ĩkèn lệch, hiện tại đã trở thành một toàn thành chết, một mảnh tĩnh mịch. Những chiến sĩsa phỉtrong thành, tựa hồ đều đã bịgiao long yêu thai ăn gọn!

Không thừa lại một người!

Đây quảthực là một lần đồ sát!

Danh tiếng độc ác, tác phong hung tàn cực độ, bộ tộc sa phỉtại sa mạc Lục Châu, dĩnhiên trong một lần đối mặt, đã bịPhong Vân Vô Ngân trực tiếp diệt gọn!

Đúng lúc này…

- Rống! Học phủ Tử Anh? Phong Vân Vô Ngân? Ghê tởm! Ghê tởm! Dám tổn hại cơ nghiệp của chúng ta! Chúng ta tự nghĩcũng không có đắc tội với học phủ Tử Anh! Chết tiệt! Lại là vì cái nhiệm vụ chết tiệt kia? Rống!

Tiếng nói oanh liệt như dã thú, vang vọng toàn bộ sa mạc Lục Châu!

Bất ngờtrong lúc đó, ba đạo Đế quang như sao băng, phóng thẳng lên cao!

Phanh!

Trên bầu trời, pháp tắc Đế giai bùng nổ, ngũ quang thp sắc, sán lạn lóa mắt.

Mấy nghìn đạo tường vân thụy khí xỏ xuyên ngang dọc, như hoa nở rộ bốn phương tám hướng, không gian vang vọng tiếng âm như ca dao, uy vũ hùng tráng.

Bên trong đạo đạo sáng mờ, hiển hiện ra bóng ảnh của ba thân thểkhổng lồ.

Ba người này đều có hình dạng trung niên nam tử, thân thểnhư núi, ngang tàng mười phần, hơn nữa, hình dáng cực kỳ tương tự, hiển nhiên là huynh đệ sinh ba.

Cảba người, mỗi người đều có tu vi Đế giai năm kiếp, pháp tắc Đế giai thô to như những sợi xích quay quanh đỉnh đầu bọn họ, cực kỳ linh động như mãnh xà, xuyên qua các loại vịdiện, thôn phệ các loại pháp tắc.

Vô số những chiêu thức võ thut, ý cảnh lượn lờngay trên đỉnh đầu bọn họ.

- Học sinh học phủ Tử Anh! Ngươi quá làm càn rồi!

Ba người cùng gầm rú về phía Phong Vân Vô Ngân, thanh âm như tiếng vó ngựa, cuồn cuộn như thủy triều.

Phong Vân Vô Ngân cảm giác được, từng đợt sát khí đăng lặng lẽ tp trung lại chính mình.

Có điều, trong lòng Phong Vân Vô Ngân không hề có nửa điểm e ngại, ngược lại còn bốc lên các loại phấn khởi. Hắn nhẹ nhàng sờmũi, lẩm bẩm nói:

- Mẹ nó, nhiệm vụ giá trịnăm vạn điểm công lao…

Phong Vân Vô Ngân phóng xuất yêu thai, dễ dàng giết chết toàn bộ đám sa phỉquanh năm sống trong sa mạc Lục Châu, một đám sa phỉvốn nổi tiếng cùng hưng cực ác, chuyên cướp đoạt thương lữqua lại, quấy rầy biên quan các đại đế quốc!

Những tên sa phỉlâu la này, ở trong mắt Phong Vân Vô Ngân có thểcảnh giới không cao, thế nhưng nếu đặt trong thế tục, quảthực chính là một quân đoàn hổ lang chi sư! Toàn bộ đều có thực lực Thánh giai, hơn nữa thân kinh bách chiến, có tố chất huấn luyện, bưu hãn không sợ chết. Còn có lạc đà Thánh thú làm tọa kỵ, đi lại như gió, giết người cướp của rất khoái hoạt.

Hiện tại, cảđám bịdiệt sạch.

Lấy thực lực bản thân Phong Vân Vô Ngân, phá hủy đoàn cướp bóc này, kỳ thực chính là thay những thương lữđi lại trên sa mạc Lục Châu, cùng với các đại đế quốc phụ cn, trừ đi một cái gai độc. Là chuyện công đức vô lượng!

Có điều lúc này, mặc dù đám lâu la đã chết sạch, nhưng đầu mục của chúng vn còn đây.

Ba gã Đế giai năm kiếp, ngang trời xuất thế, từ bên trong thành cát nổi gin bay ra, muốn trực tiếp đánh chết Phong Vân Vô Ngân.

Ba người này, chính là ba đại đương gia, ba đại trại chủ của sơn trại Phong Hỏa.

Phong Vân Vô Ngân nhấc mí mắt quan sát ba người này… Cảba giống nhau, đều là Đế giai năm kiếp tiêu chuẩn, huyết mạch coi như cao quý, trong cơ thểcòn tiềm ẩn một ít năng lượng thuộc tính tê liệt. Nói tóm lại, ba gã trại chủ này, bất lun một người nào đều có thểhành hạBạch Cốt Đao Đế tại vịdiện cũ của Phong Vân Vô Ngân đến chết. Cũng có thểđánh bại Cự Thụ Tôn Giả, người mạnh nhất tại vịdiện cũ của Phong Vân Vô Ngân.

- Tiểu oa nhi, mấy tên hãn phỉnày, theo đánh giá cũng ngang hàng với tầng giữa đệ tử ngoại môn học phủ Tử Anh.

Chúc lão cũng quan sát rồi đưa ra ước định, truyền âm ngay trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.

- Nếu như không luyện hóa đại ngư yêu kia, trực tiếp thu được một nghìn thần long lực, ta còn có chút kiêng kỵ, còn phải dung hợp Thần Lực Chùy nhp thể, mới có thểđánh một trn. Nhưng hôm nay… Ta không e ngại chút nào!

Phong Vân Vô Ngân tùy ý dùng linh hồn truyền âm nói chuyện với Chúc lão. Ánh mắt tp trung về phía ba gã trại chủ hung tàn đến cực điểm kia.

Nguồn: tunghoanh.com/ba-khi/chuong-421-nEpbaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận