- Ta có nỗi khổ!
Lưu Sâm chậm rãi nói:
- Nàng biết không, có lẽ đây là sai lầm lớn nhất trong đời ta! Có muốn nghe toàn bộ câu chuyện không? Để ta kể cho nàng nghe....
Theo câu chuyện của hắn (đương nhiên là có lược bớt chi tiết, ít nhất thì có bỏ qua chi tiết gặp gỡ với Cống Lạp), đôi mắt của Cách Tố càng lúc càng mở thật to, nàng vừa khích động lại vừa lo lắng, đến cuối cùng thì kêu lên:
- Thật sự có chuyện đó sao? Ngươi không gạt ta chứ?
Vừa hỏi xong, nàng lại hoảng hốt hỏi thêm:
- Ngươi đã phát động tường cách âm chưa?
Tất nhiên là Lưu Sâm đã khởi động tường cách âm từ rớm rồi!
- Ta có thể gạt hết cả thiên hạ, nhưng sẽ không bao giờ gạt nàng. Có biết tại sao không? Đơn giản lắm thôi, tại vì trong thời gian biết ta là một người xấu, vậy mà nàng vẫn chủ động ngã vào lòng ta!
Lưu Sâm vừa cảm động vừa xoa nhẹ lên đôi vai nàng.
Cách Tố khẽ dụi dụi trong lòng hắn, rồi cười nói:
Ta có tâm địa tốt ư? Lưu Sâm khẽ nhếch miệng cười khổ.
- Ngày mai ta sẽ nói cho Cách Phù biết, để cho y được yên tâm!
Cách Tố hưng phấn nói:
- Sau khi nghe được chuyện này, y nhất định sẽ rất là cao hứng!
Điều khiến cho nàng cao hứng có lẽ là vì nam nhân của nàng không hề gây hại cho thiên hạ, và hắn đã không trở thành một ác ma! Sau khi niềm hưng phấn lắng xuống, nàng chợt nói:
- Hay là....hay là ngươi đích thân đi nói cho Cách Phù biết đi!
- Không, không còn thời gian nữa!
Lưu Sâm nói:
- Ái cơ, ta không có thời gian đi tìm Cách Phù, bởi vì bây giờ ta phải đi rồi! Nàng có thể giúp ta một chuyện được không?
Cách Tố âu yếm thốt:
- Ta biết ngươi muốn nói gì rồi, ta sẽ chiếu cố cho y! Từ ngày mai trở đi, ta sẽ kêu y đến ở chung với ta!
- Đa tạ nàng!
Lưu Sâm ôm chặt lấy nàng. Cách Tố là nữ nhân của hắn, nhưng hắn lại nhờ nàng đi chiếu cố cho một nữ nhân khác của hắn, điều đó đồng nghĩa với việc chiếu cố cho tình địch của nàng, nhưng nàng không oán không hối chút nào. Đó chính là lòng khoan dung và tình yêu vô bờ bến của nàng đối với hắn!
- Hãy nói cho ta biết, ngươi sẽ đi đâu vậy?
Cách Tố ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt của nàng tràn đầy nét lo lắng. Nàng mơ hồ có thể đoán ra được. Nàng hy vọng mình đoán trúng, nhưng chính sự suy đoán đó lại làm cho nàng lo lắng vô cùng!
Lưu Sâm nhìn bầu trời đêm ở bên ngoài, rồi chậm rãi thốt:
- Cửa Ma Cảnh đã được mở ra. Tuy sự tình không như họ nói, nhưng tất cả mọi thứ đều do ta gây nên, vì vậy mà ta cũng bị lôi cuốn vào việc này, và cũng khó trốn tránh trách nhiệm được. Bây giờ chính là lúc mà ta phải thực hiện chức trách của mình.
Cách Tố kêu lớn:
- Hay quá! Nếu bọn họ biết ngươi ra tiền tuyến, nhất định họ sẽ thay đổi cái nhìn về ngươi!
- Không, họ sẽ không biết việc đó đâu!
Lưu Sâm hờ hững nói:
- Ta hành sự thì cần gì phải đợi người khác thừa nhận chứ? Ái cơ, nàng là người duy nhất biết được bí mật này! Nhớ đừng nói cho ai biết đấy!
Nói xong, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mọng thắm của Cách Tố thật say đắm, sau đó thì trong phòng chợt có gió thổi qua, thế là thân ảnh của hắn liền biến mất, không thấy dấu vết đâu nữa.
Cách Tố chậm rãi mở mắt ra. Đường sáng bạc nơi chân trời đã sáng rõ hơn khá nhiều. Không biết luồng gió vừa thổi qua đã mang theo bao nhiêu tâm sự của nàng? Nam nhân của nàng không phải là tội nhân. Hắn là anh hùng, là một đại anh hùng đang sắp sửa ra đến tiền tuyến. Với thủ đoạn và sự thần kỳ của hắn, chuyến đi này hắn nhất định sẽ sáng tạo ra rất nhiều kỳ tích, mà đồng thời nó cũng nguy hiểm trùng trùng. Chuyến đi này sẽ là đường xa vời vợi, núi cao rừng thẳm, trời nước bao la!
Nàng có thể làm gì đây? Đính chính cho nam nhân của mình chăng? Không thể! Bởi vì hắn đã nói rõ, đây là bí mật giữa hai người, hoặc giả là hắn đã có tính toán khác rồi! Làm nữ nhân của hắn, nàng không thể phá hư đại kế hành động của hắn. Nàng chỉ có thể tự nói thầm với mình rằng: Ái lang của ta, ngươi phải mang uy khuất to tát như thế, trong thiên hạ lại có mấy người hiểu được ngươi chứ? Ngươi nhất định phải bình an trở về. Ta muốn nắm lấy tay ngươi mà nói cho thế nhân biết rằng ngươi giỏi biết bao nhiêu!
Hắn đi thi hành chức trách của mình, tức là thi hành chức trách của một anh hùng; còn mình thì cũng nên đi làm chức trách của mình thôi, đó tức là chức trách của một nữ nhân của hắn!
Cách Tố đè nén tâm tình khích động của mình lại rồi mở cửa phòng đi thẳng xuống thang lầu. Trước mặt nàng là một tòa cao ốc lớn, nàng dừng ánh mắt lại ở tầng ba, nơi đó là phòng của Cách Phù.
"Muội muội của ta, từ giờ trở đi, hãy để bí mật này là bí mật của ba người chúng ta, để hai chúng ta cùng cầu khẩn cho hắn được bình an trở về!"
Vừa nghĩ đến đây, Cách Tố vừa đưa tay gõ cửa, không ngờ cánh cửa tự động bật mở, khiến nàng hơi sửng sốt. Trong phòng không có ai, chăn mền ở trên giường vẫn còn rất chỉnh tề, và trong không gian vẫn còn thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt. Cách Tố chợt biến sắc!
Nàng sợ hãi đâm đầu chạy xuống lầu, rồi chạy một mạch ra sân trường. Nàng cẩn thận cảm ứng không gian xung quanh, sau đó đi thẳng ra cửa học viện, rồi dừng lại ở đó khá lâu, tiếp theo thì nàng quyết định đi vào rừng. Cách Phù, nữ hài ngốc nghếch này, ngươi vào rừng làm gì chứ? Với trình độ ma pháp của ngươi, chỉ cần vừa tiến vào rừng thì sẽ chết ngay thôi!
May mà Cách Phù còn mặc chiếc áo khoác do Cách Tố tặng. Nó là chiếc áo đã được chú ma pháp sẵn, nhờ vậy mà Cách Tố vẫn có thể tìm được nàng ta, nhưng không biết khi nàng tìm được tới nơi thì sẽ kiếm ra được người còn sống hay là một cổ thi thể đây? Cách Tố không dám nghĩ tiếp, chỉ cắm đầu chạy thật nhanh. Nàng đã sử dụng tới thân pháp cực hạn của mình....
oooOooo
Tuy rằng Cách Phù chưa chết, nhưng cũng đang bị thương vài chỗ, đó là những vết sướt do cành cây lưu lại. Trên mặt nàng cũng có vết máu, nhưng sắc mặt lại rất kiên định!
Không ai ngờ được rằng nàng có thể đến được trung tâm của cánh rừng. Nơi này đã vượt xa mức hạn định của học viện - thậm chí còn là mức hạn định dành cho ma pháp sư cấp bốn nữa!
Lúc này Cách Phù đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, trong lòng không ngừng thầm khấn vái: "Rừng xanh, xin hãy phù hộ cho ta đừng gặp phải ma thú. Ta không phải là đi tìm chết, mà là có chuyện muốn làm. Nếu có phải chết, xin hãy cho ta hoàn thành việc này trước rồi hãy chết...."
Hoặc giả cánh rừng này đúng là linh thiêng và nó đã nghe được lời cầu nguyện của nàng chăng? Bởi lẽ cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa đụng độ với ma thú lần nào!
Nhưng không một ai biết được, ngay cả bản thân nàng lại càng không biết, đó là ở sau lưng nàng đã có hơn mười cổ thi thể của ma thú đã ngã xuống, trong đó có một con còn là Phong xà nữa! Ngay cả các ma pháp sư cấp một cũng không có biện pháp đối phó với Phong xà, ấy vậy mà nó đã lặng lẽ ngã xuống bãi cỏ, còn chiếc đầu thì đã biến đi đâu mất!
Phía trước bỗng có động tĩnh!
Cách Phù lập tức dừng lại rồi vội vàng núp vào sau một thân cây, nhưng nàng vừa núp xong thì từ trong rừng đã có tiếng cười vang lên:
- Tiểu cô nương, trốn đi đâu đó? Ta đã thấy ngươi rồi, mau ra đi!
Cách Phù nghe vậy thì lòng chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Thì ra là người! Nếu là người thì không có gì phải sợ cả. Nghĩ vậy xong, nàng liền bước ra, rồi nói:
- Đại ca....a, đại thúc, các người làm gì thế?
Trước mặt nàng là một đám người thuộc Mạo hiểm công hội, khoảng bảy tám người, y phục toàn thân đều bị rách nát, nhưng ánh mắt của họ lại sáng ngời, bởi vì họ vừa trông thấy một mỹ nữ vừa mỹ lệ lại vừa đơn thuần, vừa mở miệng đã gọi họ là đại thúc chứ không phải là "tiên sinh"!
Một "đại thúc" bật cười nham nhở, hỏi:
- Tiểu cô nương, ngươi ở đây làm gì thế? Có phải là hẹn hò với tình lang không?
Cách Phù trầm mặt xuống, ấp úng:
- Các người....các người....ta không nói chuyện với các người nữa!
- Không nói cũng không sao!
Bốn bề chợt vang lên tiếng cười dâm ác, "đại thúc" kia vừa chìa tay tới vừa nói:
- Chỉ cần rên là được rồi! Mẹ kiếp, ở trong rừng suốt ba tháng nay, lão tử đã quên mất tư vị của nữ nhân là thế nào rồi!
Cách Phù biến sắc mặt, có lẽ đến giờ nàng mới hiểu ra rằng mình đã gặp phải hạng người gì, đồng thời cũng hiểu được câu nói mà lão đầu của Bạch Ngọc học viện đã nói: "Con người có lúc so với ma thú còn đáng sợ hơn nhiều!"
Bàn tay của "đại thúc" nọ chỉ còn cách ngực của nàng chừng năm thốn, khuôn mặt đang nhe răng cười nham nhở cũng chỉ còn cách khuôn mặt của nàng có hai xích. Cách Phù sợ hãi hét lên thất thanh, bao nhiêu ma pháp của mình cũng đều quên sạch hết!
Trong không gian chỉ còn lưu lại tiếng cười dâm đãng càng lúc càng áp sát vào nàng. Những tiếng cười đó còn khó nghe hơn cả tiếng tru của ma thú nữa!
Bỗng nhiên, trong tiếng cười vang dội kia lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên! Tiếng gào thảm đó được phát ra từ vị "đại thúc" đang sắp sửa chạm tay vào ngực Cách Phù. Gã ngỡ ngàng nhìn cánh tay chỉ còn nửa đoạn của mình, nửa đoạn còn lại thì đã rơi xuống đất từ bao giờ, ngoài ra còn có một quầng hắc vụ tựa như thư trùng ăn xương đang bám ở trên tay gã. Chỉ trong nháy mắt, luồng hắn vụ đó đã hoàn toàn nuốt chửng hết cánh tay còn lại của gã!
Cách Phù thấy vậy thì sững sốt vô cùng!
- Ai?
Có người vội quát lớn, nhưng thanh âm vừa vang lên thì trên bãi cỏ chợt thấy hắc vụ tràn ngập khắp nơi. Nó dường như vừa chui ra từ bụi cỏ vậy, sau đó thì phủ trùm lấy bảy, tám người nọ. Một lúc sau thì hắc vụ chậm rãi tan mất, trên mặt đất chỉ để lại bãi nước vàng, mà những bãi nước vàng đó cũng đang nhanh chóng thấm vào mặt đất. Một luồng gió thổi qua, tất cả đều biến mất, không còn lưu lại chút giấu vết nào.
Cách Phù liên tiếp lùi về phía sau!
Hắc Ám ma pháp! Đây là một môn ma pháp mà nàng có biết về nó. Người có thể sử dụng Hắc Ám ma pháp đến mức xuất thần nhập hóa như thế thì chỉ có thể từ ma đạo sư trở lên mà thôi! Người này đang giúp nàng, nhưng nàng cũng biết tính tình của các Hắc Ám ma pháp sư đều rất quái dị. Không biết ân nhân của nàng là loại người nào đây?
- Nếu đã bại lộ hành tung rồi, vậy thì trò chuyện với ngươi vài câu nhé!
Gần đó chợt có thanh âm vang lên, mà nó lại là giọng nói mềm mại của nữa nhân nữa. Thanh âm kia lại nói tiếp:
- Cách Phù, đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi tổn thương đâu!
Vừa nghe được giọng nói của nữ nhân, Cách Phù liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn phân nửa. Nàng đưa mắt nhìn khắp nơi để tìm kiếm đối phương, rồi hỏi:
- Tại sao ngươi biết ta là Cách Phù?
Thanh âm của nữ nhân kia dường như vọng đến từ hư vô:
- Ta biết rất nhiều chuyện! Ta không chỉ biết ngươi tên Cách Phù, mà còn biết ngươi là nữ hữu mà A Khắc Lưu Tư yêu thích nhất nữa!
Cách Phù hứng phấn kêu lên:
- Vậy có phải ngươi là bằng hữu của hắn không?
Người kia thoáng trầm mặc một lúc lâu, sau đó mới đáp:
- Ta biết rất nhiều, nhưng cũng có chỗ không hiểu. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì thế? Đây không phải là nơi mà ngươi nên tới!
Rõ ràng đối phương muốn lãng tránh câu hỏi của Cách Phù.
Cách Phù cũng trầm mặc.
- Ngươi có thể nói cho ta biết mục đích của ngươi không?
Thanh âm kia lại vang lên:
- Nói không chừng ta có thể giúp được ngươi cũng nên!
Cách Phù kiên quyết hỏi:
- Ngươi hãy nói cho ta biết trước đã....có phải ngươi là bằng hữu của hắn không?
- Hắn sẽ không xem ta là bằng hữu của hắn đâu!
Trong thanh âm đó lộ rõ sự buồn bã, và kèm theo cả tiếng thở dài sâu kín.
- Ngươi đã không phải là bằng hữu của hắn, vậy ta sẽ không nói cho ngươi biết!
- Nếu ngươi....không nói cho ta biết, vậy dựa vào sức của ngươi thì sẽ không làm nên việc gì đâu!
Thanh âm kia lại nói:
- Ta đã đáp ứng với ông trời rồi....ngày hôm nay ta sẽ làm một chuyện tốt. Nếu ngươi nói cho ta biết là ngươi muốn làm gì, nói không chừng ta sẽ giúp ngươi. Cứ coi như là ta giữ lời hứa với ông trời vậy! Ngươi hãy cân nhắc lại xem!
Cách Phù nghe vậy thì cũng động lòng. Nàng nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:
- Ngươi có thể giúp ta để tìm...."Yếm Ma thảo" chăng?
- Yếm Ma thảo?
Nữ nhân nọ bật kêu đầy sợ hãi:
- Ngươi tìm nó để làm gì? Thứ đó không thể đụng vào đâu. Phàm những ai là ma pháp sư thì đều không thể đụng vào nó, bằng không...nhất định sẽ bị mất ma pháp hết, từ đó về sau sẽ trở thành phế nhân mà thôi!
Cách Phù buồn bã nói:
- Ta không nói ngươi đụng vào nó. Chỉ cần giúp ta tìm nó là được rồi. Những chuyện còn lại cứ để ta lo. Nếu được như vậy thì ta sẽ cảm tạ ngươi suốt đời!
Nữ nhân kia trầm mặc một lúc lau, sau đó mới nói:
- Ta hiểu rồi, là ngươi muốn cứu hắn!