Bên Cạnh Thiên Đường Chương 20.3


Chương 20.3
Sáng sớm hôm sau tôi đã dừng xe đợi trước ngõ.

Tôi đợi từ sáng đến tối mịt, cũng không thấy bóng người đâu. Ngày hôm sau cũng vậy, tôi kiên định đợi đến tận chiều, cuối cùng cũng thấy Lông Mi đi ra. Em đeo chiếc ba lô to sụ, nghiêng nghiêng người cúi đầu bước ra. Tôi vội vàng lái xe đến bên cạnh, kéo cửa sổ xuống bóp còi inh ỏi. Lông Mi liếc mắt nhìn tôi, nghĩ gì đó rồi lại tiếp tục bước đi. Tôi đành lái xe đi theo. Một người một xe chầm chậm đi trên đường, làm không ít người để ý. Lông Mi dường như cũng cảm thấy hơi ngại, đành dừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi mở cửa, ngồi vào trong xe.   



- Đi đâu ? 

- Triển lãm. 

Tôi lái xe đến nhà triển lãm, nhưng đến cửa thì Lông Mi có vé nên được vào, còn tôi không có vé, bị bảo vệ chặn lại. 

Lông Mi quay sang nhìn tôi, cười cười như trêu trọc, rồi chạy vào trong. Tôi bị bỏ lại bên ngoài. Nhưng nụ cười trêu trọc vừa rồi của em, ngược lại khiến cho tôi cảm thấy ấm áp và hi vọng. 

Mua vé vào trong. Đang triển lãm tranh sơn dầu. Đại sảnh bị ngăn cách thành nhiều phòng nhỏ, đường đi ở giữa quanh co khúc khuỷu, không thấy Lông Mi đâu. Đi ra quầy giới thiệu ở cửa ra vào, thấy có một bức "Quán Café đêm" , lồng ngực chợt thấy nóng bừng, vội vàng chạy tới đó. Quả nhiên Lông Mi đang ngồi một mình trên mặt đất, tay chống cằm, hai hàng lông mi dài chớp chớp, điệu bộ như đang suy tư điều gì đó. Tôi bước lại gần, ngồi khoanh tròn bên cạnh em, rút thuốc ra định hút. Lông Mi liền vươn tay ngăn lại, ra hiệu không được hút thuốc. Tôi liền thuận thế chộp lấy tay em, nắm thật chặt. Em muốn rút ra, nhưng không được, đành thở dài bỏ cuộc. 

Người xem triển lãm không nhiều lắm, chỉ lưa thưa lác thác. Tranh trong triển lãm hầu hết đều là nguyên tác của họa sĩ trong nước, chỉ có một phần nhỏ là tranh sao chép. Các tác phẩm nguyên tác thực ra rất có sức nhấn, tư tưởng cũng sâu sắc hơn tranh chép, đồng thời cũng diễn tả được sự ảnh hưởng mãnh liệt của cái thời đại thay đổi gấp gáp này đối với thế giới tâm linh của con người.   

Lông Mi lại đòi đến sân vận động. 

Khi chúng tôi tới nơi thì người đã chật kín. Một trận đá bóng giải hạng A. Lông Mi kéo tôi chạy tới một cửa nhỏ, đưa giấy chứng nhận ra rồi đi thẳng vào trong. Sau đó em chạy thẳng vào phòng thay đồ, một lát sau thì thay một bộ đồ thể thao màu đỏ bước ra. Xung quanh có rất nhiều cô gái khác cũng ăn mặc như vậy.   

- Tình nguyện ! 

Lông Mi giải thích, rồi kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế băng nhỏ bên dưới khán đài. 

Trận đấu bắt đầu. Hai đội đá rất tệ, không khí nặng nề u ám bao phủ cả sân bóng. Rồi trận đấu cũng bắt đầu kịch liệt, đám dân nghiền bóng đá trên khán đài bắt đầu ồn ào náo nhiệt. Đội chủ nhà tấn công. Một tay cổ động viên đứng lên, hò hét xung phong, cả đám còn lại cũng cuồng nhiệt hò hét theo. Tiền đạo đội chủ nhà sút lệch cầu môn. Tiếng than tiếc liền nổi lên khắp sân vận động. Đội khách phản kích. Tiếng hò hét la ó ầm ĩ, một tay kèn thổi ngay điệu nhạc đám ma. Cú sút của đội khách bị thủ môn đội chủ nhà bắt được, tất cả cổ động viên liền hét vang "cố lên, cố lên", không khí sục sôi hừng hực.   

Lông Mi bó gối ngồi trên một quả bóng, đung đưa lắc lư, cắn móng tay, rồi thì chống cằm, ngửa mặt lên nhìn những đám mây biến hóa vô thường trên trời cao. Nhìn một lúc, em lại lấy cuốn nhật ký đó ra, vẽ vẽ gì lên đó. Tôi liếc nhìn, thấy em vẽ mấy con lợn nhỏ mọc cánh đang ra sức đuổi theo một quả bóng.   

- Sao tự dưng lại đi làm tình nguyện thế này ? 

Tôi không nhịn được cười hỏi. 

- Vì người khác làm một việc gì đó không vì lợi ích không phải cũng rất hay sao ?

Lông Mi vừa chăm chú vẽ vừa tùy tiện đáp. 

- Xem đá bóng thực ra cũng chỉ để phát tiết mà thôi. 

Tôi đáp với giọng xem thường. 

- Sao anh nghĩ thế ? 

- Bình thường áp lực công việc quá lớn, không có cách gì phát tiết. Nên lúc rảnh rỗi người ta mới tới đây xem đá bóng, chẳng cần hiểu gì hết, chỉ biết hò hét, chửi bới ầm ĩ, ngược lại còn được tiếng là cổ động viên cuồng nhiệt của đội chủ nhà, có khi còn được dính dáng một chút vào chủ nghĩa yêu nước nữa ấy chứ. Có thế thôi. 

Tôi nhìn đám cổ động viên đang lớn tiếng chửi bới đội khách mà trả lời. 

- Còn có nhiều người khác chỉ đến để hưởng thụ cuộc sống một cách bình tĩnh, hưởng thụ sự vui vẻ mà thể thao mang lại. Anh chỉ nhìn thấy một mặt phiến diện mà thôi. 

Lông Mi trầm tĩnh trả lời. 

Tôi nhất thời cũng cứng họng không biết trả lời thế nào. 

Liếc nhìn xung quanh. Lông Mi nói không sai, đúng là có nhiều người chỉ đang mỉm cười chăm chú xem đá bóng, cảm nhận lấy không khí hừng hực của trận đấu, hoặc cao giọng cổ vũ cho cả hai bên, suýt soa tán thưởng những tình huống đặc sắc. Những tiếng mắng chửi mà tôi nghe thấy, nhìn thấy đúng là chỉ là hiện tượng phiến diện. Tại sao lúc nào tôi cũng chỉ nhìn thấy mặt xấu của vấn đề như vậy ? Có lẽ tại ở quán bar chỉ nhìn thấy bộ mặt ủ rũ chán nản lúc đêm về của mọi người, mà không thấy được sự tích cực vươn lên của họ lúc ban ngày ? 

Lời nói của Lông Mi làm tôi bừng tỉnh. 

Quả bóng lăn ra khỏi sân. 

Một vận động viên chạy tới hét lớn, làm Lông Mi giật mình, đặt cuốn sổ xuống, lấy trái bóng đang ngồi ném vào trong sân, rồi chạy ra nhặt một trái khác, ngồi lên, lắc lắc lư lư vẽ tiếp.   

Bất chợt thấy bồi hồi xúc động. 

Đã quá lâu rồi tôi không tham gia vào các hoạt động ban ngày rồi. Nhìn cuộc sống và hạnh phúc bình thường dưới ánh mặt trời của mọi người, nhìn Lông Mi vui vẻ với việc mình làm, một cảm giác kỳ lạ dâng tràn lên trong lòng tôi. Tôi đã chìm đắm trong bóng đêm quá lâu, có lẽ đã đến lúc phải thay đổi cách sống rồi chăng ? Còn nhớ trước khi mở quán bar, tôi còn hay đến sân vận động chơi bóng rổ hay tenis, thỉnh thoảng còn đá bóng nữa. Hồi ấy còn thường rủ mấy người bạn đi leo núi, thậm chí còn dự định tổ chức đoàn thám hiểm đi Khả Khả Tây Lý nữa. Nhưng giờ thì cuộc sống của tôi như gắn liền với quán bar, càng lúc càng giống một con mèo đêm. 

Trận đấu kết thúc với phần thắng nghiêng về đội chủ nhà. Các cổ động viên hài lòng ra khỏi sân vận động. Biển người từ từ rút hết, cả sân vận động lớn chỉ còn lại mình tôi với Lông Mi, còn có mấy người công nhân vệ sinh nữa. Có lẽ tại đội chủ nhà thắng nên Lông Mi rất vui, em nhảy nhót tung tăng trên bậc cấp, được một lúc thì mệt, ngồi bịch xuống đất hút thuốc.   

Bầu trời mùa thu thăm thẳm cao vời. 

Mây trên đầu chúng tôi chia làm ba tầng, tầng thấp nhất là mây xốp như kẹo bông đường, tầng ở giữa mây xoắn lại với nhau, tầng mây cao nhất thì chỉ mỏng như tờ giấy. Mặt trời từ từ ngả bóng về tây, ráng chiều nhuộm bầu trời đỏ rực. Một đàn bồ câu lướt qua đầu chúng tôi, sải cánh tung bay. Lông Mi đưa đầu ngón tay ra, một con, hai con, ba con, lẩm bẩm đếm số bồ câu. Gương mặt và mái tóc em đắm mình trong ánh tịch dương, ấm áp dịu dàng, làm tôi nhớ đến bài "Tequila Sunrise" của The Eagle, nhớ đến cảnh sa mạc, đường chân trời, những cây xương rồng trong bài hát, vừa ấm áp lại vừa có chút thê lương, không khỏi khe khẽ lẩm bẩm hát mấy câu. 

Một trận gió lạnh thổi qua, Lông Mi khẽ run rẩy, buông ống tay áo xuống, rồi ôm chặt cánh tay. 

Tôi ôm lấy em, bọc em thật chặt trong chiếc áo khoác ngoài to sụ. Lông Mi khẽ thở dài, đưa mắt nhìn thôi, hai hàng lông mi dài khẽ chớp chớp, rồi miễn cưỡng nép mình vào vai tôi. 

- Em biết rồi đúng không ? Trước đây anh có một người bạn gái, lúc đó đột nhiên chia tay, trong lòng rất khó chịu, nên muốn ra đi mọt thời gian, hi vọng có thể quên được để bắt đầu lại từ đầu. Anh đi mà không nói gì, là lỗi của anh, xin lỗi em." 

Tôi muốn nói rõ mọi chuyện với em, nhưng hình như càng nói càng hồ đồ lẫn lộn. Liếc nhìn Lông Mi, em vẫn chăm chú đếm chim câu, tựa hồ căn bản không hề nghe tôi nói. 

Đành im lặng. 

- Em đói rồi. 

Một lúc lâu sau, Lông Mi ngước mắt nhìn tôi, nói rất tội nghiệp. 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/44343


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận