Bên ngoài đông thành, đội xe Đinh gia kéo dài cả vài dặm, mấy tiểu quản sự đều chạy đến phía trước hỏi xem xảy ra chuyện gì, nhưng đại quản sự Lý Thủ Ngân cũng không biết rõ sự tình, rồi chợt có người chạy tới báo cáo, nói đích thân Tri Phủ đại lão gia ra lệnh đội vận lương Đinh gia đứng ngoài thành đợi, không được phép vào trong thành.
Đại quản sự Lý Thủ Ngân ngẩn ra, thời tiết nóng như thế này làm cho toàn thân hắn toát đầy mồ hôi, mồ hôi trên mặt men theo cổ áo mà chảy xuống.
Năng lực làm việc của hắn có hạn, lại vì cũng tự biết mình vụng về nên ít tranh chấp với người ta, cũng chẳng trông mong gì vào cái chức đại quản sự. Nhưng đại quản sự Đinh Hạo mắc hoạ, Liễu Thập Thất Liễu đại quản sự giảo hoạt cũng xong đời, cuối cùng không ngờ hắn lại dễ dàng ngồi được vào cái chức đó, trở thành ngoại viện đại quản sự. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Nhưng dù sao thì năng lực của hắn cũng không đủ, nên khi gặp những tình huống đặc biệt hắn cũng chỉ biết trơ mắt ra nhìn.
Bây giờ Đinh gia là do nhị thiếu gia cai quản, Dương Dạ là nội viện quản sự, Lý Thủ Ngân là ngoại viện quản sự.
Trong thành, Trần Phong Điều phụ trách cai quản năm cửa tiệm, Đinh gia bây giờ đã lập lên chức đại tổng quản, do Nhạn Cửu gia nắm toàn cục. Chuyến vận lương lần này rất trọng đại, Nhạn Cửu gia vốn muốn đi cùng hắn để xem xét tình hình ở Quảng Nguyên, nghĩ là sẽ không có vấn đề gì ngoài ý muốn xảy ra.
Rồi hắn đột ngột bỏ đi, nói là có việc riêng cần giải quyết, khi quay về sẽ lại đến Quảng Nguyên tìm Lý Thủ Ngân để cùng trở về Bá Châu. Nhưng không ngờ rằng, khi Nhạn Cửu gia không có ở đây lại xảy ra chuyện này.
Lý Thủ Ngân rất sợ, lần trước vì chậm trễ mà làm lỡ giao lương, họ bị Quảng Nguyên Ngự Sử Trình Thế Hùng tống đến quân doanh bỏ hoang ở tây thành đợi đến mười ngày, lần này ngay cả thành cũng không được vào, không biết Đinh gia đã lại làm gì để Từ lão gia không vui?
Mấy đại tiểu quản sự đang suy nghĩ đoán mò thì nhìn thấy bên trong thành có một đội nhân mã đi tới. Bây giờ vào thành đều được phòng bị rất nghiêm, rất nhiều dân chúng đang xếp thành một hàng dài để đợi kiểm tra, khi đoàn người kia ra tới cổng thì những dân chúng đó đều bị đẩy sang hai bên.
Nhìn thấy đoàn người đó hầu như đều cưỡi ngựa to, trong đó có mấy người đội mũ quan, mặc hồng bào của tuần phủ, tri phủ lão gia. Lý Thủ Ngân dắt theo đám người đại tiểu quản sự đi nghênh tiếp.
Nhìn thấy một con ngựa phi tới trước tiên, Lý Thủ Ngân vội vàng cúi lậy một cái: "Lão gia, quản sự Đinh gia Lý Thủ Ngân ở Bá Châu đã áp tải lương đến, không biết bao giờ mới có thể vào thành để giao lương." Hắn do dự một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Vị lão gia này, chúng ta lần này không có chậm trễ giao lương chứ?"
Người kia lập tức người lên: "Ha ha ha. Không có. Ta cũng không phải là lão gia, vị này mới là Tri Phủ lão gia của chúng ta."
Người đó chính là Dương Tấn Thành, hắn phi ngựa dạt sang một bên, Lý Thủ Ngân mới chỉ nghe tới Tri Phủ lão gia chứ nào có từng được gặp, hai chân chợt mềm nhũn ra, quỳ sụp xuống nói: "Thảo dân Lý Thủ Ngân bái kiến Tri Phủ đại lão gia."
Lý Thủ Ngân hơi choáng váng, thầm nghĩ: "Lần trước người mà có chức quan lớn nhất đã được gặp chính là Thương Đại Sử, là quan lão gia từ cửu phẩm, Thương Đại Sử chỉ là một người coi kho lương, còn vị Tri Phủ lão gia này lại là người cai quản cả thành Quảng Nguyên và huyện trấn gần đấy, cũng không biết là đại quan mấy phẩn, ngài ấy...làm sao lại đích thân đến đây?"
"Ừ..." Từ Tri Phủ vuốt vuốt râu, dùng giọng quan hỏi: "Lương...chuyển đến rồi à?"
"Đồi đại lão gia, chuyển đến rồi, chuyển đến rồi, lần này lương thực rất nhiều. Để trữ đủ ở trong kho quan, Đinh gia đã thu mua cả nửa năm, lần này đã mang hết đến đây rồi."
Lý Thủ Ngân không dám lớn giọng, bên trong người như đang đánh trống ngực nói lắp bắp một câu với vị đại nhân này, hắn có chút cảm giác nghẹt thở.
"Ừ, rất tốt, rất đúng lúc, ha ha ha..., Khâm Sai đại nhân, lần này việc của ngài và việc của ta đều đã được giải quyết rồi, ngài xem xem, ngài cần bao nhiêu lương thực thì hãy tuyên chỉ với hắn đi."
Lý Thủ Ngân vừa nghe thấy phía sau Tri Phủ đại nhân còn có một vị Khâm Sai đại đại đại lão gia nữa, liền sợ hãi vô cùng.
Hắn trước đây chỉ từng nghe thấy chức quan Khâm Sai này trong kịch văn, mà làm sao vị Khâm Sai của Hoàng Đế lại đến đây?
Dương Hạo luôn nhìn dò xét vào đoàn người của đội xe Đinh gia, trong đó có rất nhiều người hắn quen biết, nhìn họ Dương Hạo cũng lại có một cảm giác gì đó, khi Từ Từ Phong Thanh quay đầu hỏi hắn, hắn mới đạp vào hông ngựa tiến về phía trước. Lạnh lùng đáp lời.
Vừa nhìn thấy vó ngựa của Khâm Sai đi tới trước mặt, đám người Lý Thủ Ngân cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ cảm thấy giọng nói của vị quan này có chút quen thuộc, lúc này mới nghe vị Khâm Sai nói: "Lý Thủ Ngân, bản Khâm Sai phụng hoàng lệnh di dân Bắc Hán về đất Tống, đang cần phải huy động lương thảo cứu trợ di dân..
Các ngươi đến rất đúng lúc, bản Khâm Sai có Tiết Việt, có quyền trưng thu dân dịch, dân vật, bây giờ ngươi đưa một phần số lương thực của phủ Quảng Nguyên cho bản Khâm Sai mang đi, đồng thời điều động xe và phu xe của ngươi đi theo."
Lý Thủ Ngân nghe thấy Dương Hạo gọi tên mình thì vô cùng ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, lúc trước chỉ nghe thấy giọng của Dương Hạo khá quen, bây giờ lại nhìn rõ dung mạo của vị Khâm Sai ăn mày này, dù sao cũng là người đã sống với nhau bao nhiêu năm rồi, vừa nhìn đã có thể nhận ra thân phận của hắn, bất giác kinh ngạc kêu lên: "Dương Hạo!"
Dương Tấn Thành quát lớn: "To gan! Đây là Khâm Sai đại nhân, ngươi lại dám gọi thẳng tên huý của ngài, ngươi không muốn sống nữa à?"
"Tiểu nhân mạo phạm, tiểu nhân mạo phạm." Lý Thủ Ngân vội vàng cúi đầu xuống, lòng thầm nghĩ: "Kì lạ thật, kì lạ thật, còn chưa tới một tháng, sao hắn có thể làm được Khâm Sai. Khâm Sai tại sao lại trông thảm hơn cả ăn mày?"
Dương Hạo lúc này cũng không có thời gian để nói nhiều với hắn, hắn và Từ Tri Phủ bàn bạc với nhau vài câu, rồi định lượng số lương thực, sau đó phóng ngựa lên trước, từ trong đoàn chở lương chọn ra những con lừa ngựa khoẻ mạnh, xe chắc chắn, cho xe ngựa đứng xếp sang một bên.
Sau đó Dương Hạo lại chọn ra một số phu xe, bảo họ ở ngoài thành đợi, rồi quay về phía bắc, không để ý đến những người ở Đinh gia đang thì thầm to nhỏ, vừa sợ hãi vừa tỏ ra kính cẩn nữa, chỉ cùng Từ Tri Phủ vội vàng trở vào thành.
Khi tới được kho lương thì Phù Diêu Tử đã đem thuốc trở lại, và một lúc sau thì xe của Diệp gia cũng đuổi tới. Sau vài canh giờ, Diệp công tử mới khóc lóc thảm thương mang nốt mười mấy chiếc xe ngựa lớn cuối cùng đến, nói:
"Khâm Sai đại nhân, số xe mà Diệp gia có thể điều động được đều đã ở đây cả." Dương Hạo nói: "Cũng đủ rồi, chúng ta chuẩn bị lên đường. Từ đại nhân, Dương Hạo sốt ruột muốn trở về, không thể cùng ngài nói chuyện nhi được. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại, Dương Hạo sẽ bày tiệc rượu cảm tạ."
Từ Phong Thanh vội nói: "Đều là vì việc công, Dương đại nhân đừng nói những lời khách khí như thế."
Dương Hạo mỉm cười, rồi chắp tay vái chào chúng quan, nói mấy câu, thì lại nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào. Dương Hạo quay người lại nhìn, thì thấy một tốp người vây thành một vòng tròn. Phạm Lão Tứ, Lưu Thế Hiên đang đứng khuyên giải ở đấy
Dương Hạo đi tới xem xét, thì thấy Bích Túc đang kéo lấy một lão đạo, tức giận đến nỗi mặt đỏ cả lên: "Là ông, là ông, chính là ông, nếu như không phải ông đã ăn trộm túi tiền của gia gia, thì gia gia làm sao lại rơi vào cảnh thảm thương như thế này, ông...cái lão đạo chết tiệt này, bây giờ rơi vào tay ta, ta sẽ không để ông yên đâu."
Phù Diêu Tử cười khan nói: "Lời này của tiểu thí chủ nói sai rồi, nếu không có bần đạo mượn mất tiền của thí chủ, thì hôm nay thí chủ có cơ hội tham gia vào làm người của Khâm Sai đại nhân không? Một ẩm một trác, chẳng lẽ là tiền định. Tiểu thí chủ, bần đạo là một người xuất gia, thí chủ cứ kéo kéo như vậy còn ra thể thống gì nữa."
Bích Túc tức giận quát: "Ai là thí của ông? Ông là lão đạo, ta là hoà thượng, bản đầu trọc ta và ông không độ trời chung, tiền của ta đâu?"
Phù Diêu Tử hai tay xoè ra: "Tiêu hết rồi."
Bích Túc kêu thảm một tiếng: "Aaaaa! Ông là người xuất gia thì cần gì nhiều tiền thế, đó là 100 xâu đấy."
Phù Diêu Tử đảo đảo con ngươi, phản đối nói: "100 xâu mà nhiều sao, khi lão đạo ở Hoa Sơn, đám đồ đệ đồ tôn hiếu kính dâng tặng cực phẩm trà, mỗi lạng cũng đã 10 xâu tiền."
Bích Túc tức khí cười nói: "Xem như ông lợi hại, ta cũng không tính với ông nữa, nếu như ông đã có nhiều tiền như vậy thì trả lại tiền cho ta."
Phù Diêu Tử cười lắc đầu: "Tiểu thí chủ lại nói sai rồi, ngài xem bộ dạng bây giờ của bần đạo, lục cả người liệu có thể tìm ra một đồng không? Ha ha ha, tiểu thí chủ sau này đi theo Khâm Sai đại nhân lại còn phải lo nghĩ tiền bạc sao?
Đợi đến ngày thí chủ có được tiếng tăm, quay đầu nhìn lại, 100 xâu tiền đó có đáng là gì? Bần đạo thấy thí chủ rất có tuệ căn, mới có lòng điểm hoá, người khác có muốn lão đạo làm phép cho, lão đạo cũng chẳng muốn đưa tay ra ý chứ."
Bích Túc phẫn nộ, lập tức cởi áo cà sa ra: "Đến đây đến đây, để ông xem tuệ căn của gia gia, dám làm chuyện đó hả..."
Phạm Lão Tứ, Lưu Thế Hiên và đám tuần phủ nha bên cạnh che miệng cười trộm, Dương Hạo nhìn thấy vội vàng quát ngăn lại: "Bích Túc, không được vô lễ, trước mặt các vị đại nhân mà dám làm chuyện mất thể thống. Nếu như ngươi đã theo ta thì sau này phải bỏ ngay đi những cái thói ngỗ ngược của thổ phỉ nghe chưa."
Phạm Lão Tứ cười ha ha rồi bước lên trên nắm vào vai Bích Túc, nói: "Được rồi, được rồi, không phải chỉ là 100 xâu tiền thôi sao, đợi hoàn thành nốt chuyến đi tồi tệ này, vinh quang lên làm quan thì 100 xâu tiền ấy còn sợ không kiếm lại được sao?"
Lập tức có mấy người bước lên nói qua lại vài câu, lúc này mới khuyên được Bích Túc buông tay ra, Phù Diêu Tử đứng ở bên cạnh nghe thấy liền thầm cười khà khà.
Đoàn xe đã đến tụ họp với đoàn xe Đinh gia đang đứng đợi ngoài cổng thành, mang theo 50 xe lớn chở đầy lương thực, vội vàng khởi hành đi về phía bắc, Dương Hạo đã trưng dụng được 50 xe lớn của Đinh gia, hơn một trăm dân phu. Còn Lý Thủ Ngân, hắn không hề yên tâm chút nào, nhưng vẫn đành phải kiên trì đi cùng.
Dặn dò những người quản sự khác vào trong thành đợi Nhạn Cửu gia quay lại rồi cùng trở về.
Dương Hạo đã ngồi trên một chiếc xe lớn, chiếc xe vòng qua đường lớn bắc thành, lúc này Dương Hạo mới hỏi tình hình Đinh gia ở Bá Châu: "Lý quản sự, Đinh gia trang bây giờ như thế nào rồi?"
Lý Thủ Ngân sớm đã biết hắn sẽ vặn hỏi mình, trong lòng cũng đã có chuẩn bị. Tuy biết hắn là Khâm Sai, nhưng dù sao cũng là người quen, nên cũng không cảm thấy lo lắng như khi gặp Từ Tri Phủ, liền cười bồi nói: "Đinh quản...
Dương đại nhân, ngài muốn biết chuyện gì?"
Dương Hạo lạnh lùng cười một cái: "Ngươi biết được những gì thì cứ nói đi, đường còn rất dài, ta đều muốn nghe tất cả."
Lý Thủ Ngân nghĩ nghĩ rồi nói: "Từ sau khi Dương đại nhân ra đi, Đinh gia chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện."
"Sao cơ? Kể ta nghe."
"Liễu Thập Nhất Liễu quản sự...chết rồi?"
Lý Thủ Ngân nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Dương Hạo, nhưng Dương Hạo không có chút biểu hiện nào, hắn có chút thất vọng, liền nói tiếp: "Ông ấy và Đổng quả phụ chết trên giường, bị người ta đùng đao chém chết, rất thảm. Nhưng đáng tiếc...hung thủ đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra.
Thông Phán Bá Châu Triệu Kiệt Triệu đại nhân phái một Bổ Khoái lão gia đi tra án, nhưng cả ngày ông ấy chỉ đến hai nhà nguyên cáo ăn uống, ăn đến mức mà cả hai nhà đều không chịu nổi, cuối cùng đành phải cung kính đưa trả Bổ Khoái lão gia hồi thành, án mạng một đao hai thi thể bây giờ đã không còn được giải quyết nữa."
"Sao cơ?" Dương Hạo nghe đến đây thì nét mặt hơi thay đổi, trong lòng dậy lên một sự ấm áp và cảm kích, thầm nghĩ: "Triệu huyện uý, huynh đệ sẽ ghi nhớ chuyện này."
Lý Thủ Ngân lại nói: "Còn nữa, lão gia cũng đã qua đời rồi."
"Cái gì?" Dương Hạo chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào hắn: "Ngươi nói cái gì?"
Lý Thủ Ngân có chút sợ hãi, trong miệng tiểu dân đã tương truyền, Khâm Sai là người có quyền tuỳ ý giết người, trong lòng hắn nghĩ Dương Hạo là người đã giết Liễu Thập Nhất và Đổng Lý Thị, tuy nói rằng mình chưa từng đắc tội hắn, nhưng Đinh gia lại có lỗi với hắn, mình lại là quản sự Đinh gia, hắn có thể vì tức giận chuyện khác mà lấy mất mạng mình, lập tức thật cẩn thận nói: "Vâng, lão gia thực ra là bệnh nặng kéo dài rất lâu, mấy ngày đó có lẽ là quá mệt mỏi, đến đêm thứ ba từ sau khi Dương đại nhân đạp cửa đi ra thì lão gia qua đời."
Dương Hạo im lặng một hồi lâu không nói gì.
Kẻ đầu sỏ hại chết Đông Nhi hắn đã giết rồi. Bây giờ chỉ còn lại hung thủ đã ép mẹ hắn phải chết là Đinh Đình Huấn và Đinh Thừa Nghiệp. Không ngờ, Đinh Đình Huấn cũng đã chết, phụ thân mang cùng một huyết thống này khi sống là kẻ thù, sau khi nghe thấy tin về cái chết của hắn Dương Hạo không có chút thương cảm, thù hận cũng tiêu tan, chỉ còn lại một mảng trống không mơ hồ.
Thấy hắn ngẩn ra nhìn về phía trước không nói gì, Lý Thủ Ngân không biết phải chăng là nên tiếp tục nói, đành phải rụt rè mà đợi ở bên cạnh.
Qua một lúc sau, Dương Hạo mới trầm giọng nói: "Còn có chuyện gì nữa, tiếp tục nói đi."
"Vâng..." Lý Thủ Ngân biết những chuyện mà hắn hỏi về Đinh gia nhất định là có liên quan đến hắn, nếu như đem mấy chuyện linh tinh như nhà Lưu Minh sinh con trai, tiểu tử Cao Nhị xem trộm cô nương Hoắc gia tắm bị cha nàng đánh gẫy hai xương sườn ra nói thì sợ rằng vị Khâm Sai này sẽ nổi giận, liền nói kể tiếp những chuyện đại sự của Đinh gia: "Lão gia chết rồi, đại thiếu gia hôn mê không tỉnh, bây giờ Đinh gia... Là do Nhị thiếu gia trông nom. Nhị thiếu gia đặt ra một chức là đại tổng quản, do Cửu gia...Nhạn Cửu đ nhận, còn đề bạt Dương Dạ làm nội viện quản sự, ta...làm ngoại viện quản sự..."
Dương Hạo cười lạnh một tiếng, đột nhiên hỏi: "Đại tiểu thư bây giờ thế nào rồi?"
Lý Thủ Ngân biết ở trong Đinh gia ngoài đại thiếu gia, thì chỉ có Đinh đại tiểu thư là thân thiết với Dương Hạo, vì thế hắn luôn không dám nói về tình hình của đại tiểu thư, chỉ sợ chọc giận Dương Hạo, nhưng lúc này đã bị hắn hỏi đến nên đành phải trả lời: "Đại tiểu thư..., khi lão gia còn sống, đã từng nghĩ sẽ gả đại tiểu thư cho Tư gia công tử. Tư gia công tử tên là Tư Mặc Lâm, là con nhà quan, xem ra cũng rất môn đăng hộ đối.
Sau khi lão gia qua đời, nhị thiếu gia nói hôn sự đã do lão gia định khi còn sống, cho nên tạm thời không làm tang, mà chuẩn bị hôn sự cho đại tiểu thư trước, vì thế sẽ không bị coi là thành thân trong tang lão gia, không bị coi là vi phạm lễ chế...
Dương Hạo hơi nhăn mày lại, Lý Thủ Ngân lại nói: "Nhưng đại tiểu thư kiên quyết không chịu, hai tỷ đệ cuối cùng đã xảy ra động thủ trước linh đường, đến khi Nhạn Cửu ra khuyên ngăn thì nhị thiếu gia mới chịu lùi một bước, nói nói nữ tử chịu tang một năm là đủ rồi, một năm sau sẽ làm hôn sự. Nhưng đại tiểu thư nói cả đời sẽ không gả cho ai, cũng không cần ai phải chuẩn bị hôn sự, hai người họ....tranh cãi rất kịch liệt..."
"Còn gì nữa?"
"Lão gia được chôn tại núi Mào Gà, đại tiểu thư rời đi, nói muốn đến sống gần mộ lão gia để túc trực bên linh cữu. Còn nói ngọn núi đó non xanh nước biếc, sẽ đưa đại thiếu gia đến đó dưỡng bệnh, không ở trong phủ cùng nhị thiếu gia nữa. Nhưng đại thiếu phu nhân lại không muốn chuyển đi, khi ta đến Quảng Nguyên thì cô tẩu ác độc đang vì việc này mà xảy ra tranh chấp."
Dương Hạo không thể nói rõ được cái cảm giác trong lòng mình. Nói là mình trở về Bá Châu sớm muộn cũng sẽ tìm Đinh Thừa Nghiệp tính nợ, nhưng món nợ này phải tính như thế nào đây? Cái chết của lão nương chính là do Đinh Thừa Nghiệp hãm hại mình mà ra. Bây giờ cho dù đã làm quan rồi, nhưng chẳng nhẽ có thể bắt cả nhà hắn phải đền mạng sao? Hắn không có quyền lực đó, triều Tống cũng khó mà dung thứ được cho những quan lại tàn ác như thế.
Nhưng nếu không trừng trị tên súc sinh Đinh Thừa Nghiệp thì hắn không cam tâm. Đám người Phạm Lão Tứ ra tay rất tàn ác, hơn nữa đã từng làm mã tặc, dựa vào giao tình cùng sống chết bấy lâu nay giữa hắn và họ thì muốn họ giúp diệt trừ Đinh Thừa Nghiệp không phải là chuyện khó, họ nhất định sẽ đồng ý.
Những con người ấy tuy là đã làm binh, trong mắt có quân kỉ, nhưng lại không có vương pháp. Nhưng Đinh Ngọc Lạc thì phải làm sao? Cho dù Đinh Thừa Nghiệp có làm sai cả nghìn cả vạn chuyện nhưng hắn vẫn là người của Đinh gia, là người kế thừa hương hoả duy nhất của Đinh gia, với tính cách của Đinh Ngọc Lạc, nàng cho dù có rất hận Đinh Thừa Nghiệp, nhưng một ngày nào đó Đinh Thừa Nghiệp gặp nạn, nàng sẽ thà chết cũng phải bảo vệ chu toàn cho hắn.
Nhìn thấy trên trời có một con diều hâu đang bay qua bay lại, lòng Dương Hạo chợt có chút ngưỡng mộ. Nếu như mình đầu thai thành một con diều hâu thì tốt biết bao, có thể dang cánh bay lượn trên chín tầng mây, nhìn xuống tứ hải, bất kể là đến đâu thì đều có thể tự do độc lập như vậy.
Trong thế giới sinh linh đó chỉ có đơn giản là ta sống ngươi chết, không có nhiều ái hận tình thù như nhân gian. Ngươi còn hạnh phúc hơn nhiều Dương Hạo ta.
Trong đội xe, Diệp Chi Tuyền đại thiếu gia lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn con diều hâu: "Mi so với con chim mà ta đã bỏ ra mười quan tiền để mua về còn uy vũ hơn nhiều, xem đôi cánh kìa, cứng chắc như sắt, bản công tử đã chơi biết bao nhiêu chim, nhưng chưa từng có con nào lại có phong thái như mi, nếu như mang được mi trở về thành thì còn không làm cho lũ chim trong thành phải ngưỡng mộ đến chết sao? Đi về phía bắc thảo nguyên chắc chắn hùng ưng không ít, ta phải nghĩ cách bắt một con mang về mới được, nếu không chẳng phải là 'đi vào núi châu báu mà trở về tay không' à"?
Nghĩ như vậy, Diệp Chi Tuyền lập tức hăng hái bàn bạc tính kế với đám gia nhân đi cùng. Trong lòng hắn, lần này đi hộ tống lương cũng coi như là một chuyến du ngoạn.