Hai nữ vệ đỡ Tiêu Xước tới trước phòng của La Đông Nhi, gọi khẽ: "La thượng quan...."
"Không cần... gọi nàng ta đâu." Tiêu Xước sắc mặt đỏ như ráng chiều, mắt lờ đờ xua tay bảo, nói xong liền giãy khỏi tay họ, lắc lư đẩy cửa tiến vào phòng.
Trằng treo trên cao, sáng rỡ lọt qua khung cửa sổ mà vào, màn giường hơi lay động, lờ mờ nghe thấy tiếng hít thở gấp rút.
"Nha đầu này, lại tu luyện công pháp mà ta truyền thụ cho ư?"
Tiêu Xước mơ màng nghĩ, cảm giác buồn ngủ xộc lên đầu, nàng ta ngáp một cái, bước tới trước bàn, sờ thấy một ấm trà lạnh, thuận tay cầm lên uống một ngụm thật thống khoái, sau đó nhắm mắt lại cởi quần áo, mặc đồ lót lảo đảo bước tới cạnh giường, vừa vén màn vừa rón rén thò đầu vào.
"Ô… đừng... luyện nữa..., hơi sớm, hơi sớm..." Còn còn chưa nói xong một câu, Tiêu Xước liền mơ mơ màng màng thiếp đi, đầu óc của nàng ta đã quay cuồng, cảm giác như trời đất quay mòng mòng, thò tay ra sờ thấy người bên cạnh liền dang tay ra ôm, muốn mình ngủ được yên ổn hơn.
Thần chí của Dương Hạo đã hoàn toàn rơi vào trong hỗn loạn, chỉ bằng vào bản năng trường kỳ tu hành, cố gắng chống đỡ trong khổ sở, cái thân hình mềm mại ở bên cạnh dựa sát vào mình, mùi thơm dụ người của da thịt ùa vào mũi, cảm giác thân thể nữ nhân mềm mãi đẫy đà, một chút tâm trí đang khổ sở chống đỡ của Dương Hạo giống như là sông lớn làm vỡ đê, thất thủ toàn diện, hắn rống lên một tiếng, đè lên Tiêu Xước.
Hắn hiện tại giống như một khuôn sắt bị nung đỏ, cần được nhúng vào nước suối mát lạnh thì mới có thể giảm bớt được nhiệt độ cao tới thấu xương của hắn. Trong bụng hắn giống như có từng cơn sóng lớn đang kêu gào phẫn nộ, cần một chỗ để phát tiết, hòng phóng thích khí thế cuồn cuộn. Hắn cần một nữ nhân, hắn mẫn duệ cảm giác được rằng, bên cạnh chỉ có một nữ nhân, hơn nữa là một nữ nhân trẻ tuổi thơm phức, hắn lao tới, xé rách cái áo lót mỏng manh đó...
Tiêu Xước nằm mơ, mơ thấy một giấc một xuân. Trong mộng hư hư ảo ảo, bà ta tựa hồ như trở về đêm đầu của mình. Phu quân ở trong mộng so với bộ dạng yếu ớt vô lực hiện giờ thì dũng mãnh hơn cả trăm lần. Giấc mộng này quá chân thực, hai mắt bà ta tuy vì men rượu mà không thể mở ra được, nhưng cơn đau giống như là bị xé rách đó lại vẫn vô cùng chân thực, truyền vào óc bà ta một cách rất rõ ràng...
Dương Hạo tận tình phát tiết, cặp đùi đang quấn vào hông thon dài đẫy đà, so với mỹ ngọc còn ôn nhuận hơn, so với gốm mịn còn trơn nhẵn hơn, thân thể dưới sự trùng kích của mình đang không ngừng uốn éo thì mềm oặt như không xương. Dưới người hắn tuyệt đối là một cực phẩm vưu vật, nhưng Dương Hạo lúc này lại không thể thưởng thức kỹ càng, hắn giống như là trâu xéo mẫu đơn, hai tay dày xéo hai quả đào ngọc phong mãn mềm mại, rồi đâm sự phấn khích của mình vào trong cái chỗ sâu thẳm nhất, đổi lại là tiếng kêu như thiên nga trúng tên.
Thổng khổ không kéo dài quá lâu, dần dần, trong tiếng giường kêu kẽo kẹt bắt đầu xen lẫn tiếng rên rỉ tiêu hồn của Tiêu Xước, sự sát phạt hung mãnh chưa bao giờ nàng ta được thể nghiệm đã khơi dậy dục vọng chôn sâu trong lòng nàng ta.
Tiếng động lạ thường ở trong phòng không khỏi truyền tới tai cái nữ vệ đứng ở bên ngoài, mấy nữ vệ nghe thấy tiếng rên rỉ như tiêu hồn ở trong phòng thì đều sợ hãi không thôi, những bí mật trong cung bọn họ cho dù là chưa hề nhìn thấy thì cũng đã được nghe thấy rất nhiều. Bọn họ không biết ở trong phòng là La thượng quan được nương nương sủng ái đang chơi trò giả phượng hư hoàng với nương nương, hay là hoàng hậu nương nương đêm xuân tịch mịch đang ở trong nhớ tới tình lang. Bọn họ chỉ biết rằng loại chuyện này tuyệt không phải là một chuyện tốt, thế là không hẹn mà cùng lui ra xa, lui tới chỗ mà bọn họ không nghe thấy được thanh âm này nữa.
Tiêu Xước trước giờ chưa từng có loại xuân mộng như thế này, không những vô cùng chân thực, hơn nữa còn tràn trề hưng phấn. Bà ta mở mắt ra, muốn làm tỉnh táo lại ý thức, nhưng hiệu lực của men rượu lại khiến thần chí của bà ta phiêu hốt bất an, trong lúc đang điên điên đảo đảo, Tiêu Xước chỉ cảm thấy thân hình cũng mình tê rần khó có thể động đậy, xương cốt trên người như muốn dũng động, tình dục như sóng gợn, từng đợt từng đợt trùng kích thân tâm của bà ta...
Đột nhiên, bà ta ta hét lên một tiếng, ôm chặt lấy nam nhân ở trên người, cắn một miếng vào đầu vai của hắn, máu tanh ngọt tràn vào miệng, thân hình của bà ta run lên, bà ta đây là lần đầu tiên thể nghiệm được dạng khoái nhạc này, không ngờ lại tiêu hồn thực cốt như vậy. Bà ta thở hổn hển, chỉ mong sao giây phút này là vĩnh hằng, vĩnh viễn dừng tỉnh lại.
Mộng đẹp vẫn chưa tỉnh, bà ta vẫn đang tiếp tục mơ. Một lần rồi lại một lần, Dương Hạo giống như một con sư tử không biết mệt mỏi, hết lần này tới lần khác phát tiết dục vọng giống như là lửa cháy của mình, cho tới lần phát tiết lâm li sướng khoái cuối cùng, mới nằm bẹp trên thân hình sớm đã mềm oặt như bùn mà ngủ say.
Trời sáng rồi, Dương Hạo mấp máy mắt, thần chí chưa tỉnh đã lập tức nhớ tới điều cổ quái đêm qua. Ký ức giống như là mộng cảnh xộc lên đầu, Dương Hạo lập tức kinh hãi: "Hỏng rồi, ta đêm qua tâm ma phản phệ, thần trí mất hết, không biết đã dày vò Đông Nhi thành thế nào rồi."
Hắn trong lòng quýnh lên, ngồi bật dậy. Hắn vừa động đậy, hình người ngọc thể nhẵn mịn, tóc tai tán loạn, mặt đầy dấu lệ đang nằm co quắp trên giường lập tức phát giác ra.
Dương Hạo vừa mở mắt liền thấy một đôi chân ngọc lăng không bay tới, "bốp" một tiếng đá vào yết hầu của hắn. Hai mắt Dương Hạo nhìn chằm chằm vào chân ngọc vắt ngang trước ngực, săn chắc nhẵn mịn, thẳng băng thon dài, da thịt óng ánh trong suốt, ngay cả đầu gối cũng không lồi ra một chút nào, cái duy nhất làm hỏng mỹ cảm của nàng ta chính là một chuỗi vết hôn lấm tấm trên đôi chân giống như là mỡ dê, đậu hủ của nàng ta...
Hắn chỉ nhìn được tới đây, sau đó thì hai mắt trợn lên, ngẩng mặt lên trời rồi ngã xuống.
…
Vương Bằng ngồi trong đại lao u ám, một mình vui vẻ uống rượu, trước mặt là một cái đầu dê, còn có một đĩa tai lợn.
Hắn từng có một biệt danh, gọi là Đại Đầu. Hiện tại, hắn được người ta kính xưng là vương gia, trên một mẫu ba phân đất của hắn, hắn quả thực đáng được xưng vương.
Tiểu Lục và Thiết Ngưu bỏ hắn một mình truy cản quân đội Khiết Đan đi sau, Đại Đầu giống như là một con ruồi ở phụ cận tìm bọn họ rất lâu, sau cùng không tìm thấy tiểu Lục và Thiết Ngưu, nhưng đụng phải một nhánh tán binh Khiết Đan, bị chúng lôi về thượng kinh.
Nhánh tán binh đó hộ tống một vị tướng quân, vị tướng quân này tên là Da Luật Hàn, hắn trong trận chiến ở Tử Ngọ Cốc bị chặt đứt cánh tay trái, sau khi làm công tác cứu hộ bảo vệ tính mạng, liền do hơn một trăm thân vệ hộ tống hắn về nước, Đại Đầu bị bắt tới thị hầu việc ăn ngủ của hắn.
Sau khi về tới thượng kinh, Da Luật Hàn bởi vì mất đi một cánh tay mà không thể tái nhiệm quân chức, liền bị điều tới Di Ly Tất viện, đảm nhiệm chức Hữu Di Ly Tất, chấp chưởng hình ngục tư pháp. Đại Đầu thì ở trong nhà Da Luật Hàn làm gia nô, việc gia nô này căn bản cũng vẫn an phận, cho tới khi có nữ nhân dần dần nổi lòng xuân thì mới không được yên phận nữa.
Nữ nhân này chính là trưởng nữ của Da Luật Hàn, một phụ nhân về nhà mẹ thủ tiết, chính vì vậy Đại Đầu liền nổi vận đào hoa. Tuy nói rằng đóa hoa đào này thân thể quá béo mập, so với hắn còn to hơn, hơn nữa so với hắn còn lớn hơn ba tuổi, nhưng tự dưng có vận đào hoa như vậy, ngày tháng cũng hắn liền thăng hoa. Từ một gia nô, lắc mình biến thành cô gia tử của Da Luật lão gia gia, lão trượng nhân còn cho hắn làm chức lao đại quản sự ngày hôm nay.
Mặc dù lão bà hơi già một chút, hơi xấu một chút, nhưng đối với chồng lại rất ôn nhu, một lòng một dạ theo hắn sống qua ngày. Hiện tại hai người lại có con nhỏ, Đại Đầu cũng chấm dứt những ý nghĩ khác, một lòng định cư ở nơi này.
Hắn vốn chỉ là một tên lưu manh ở Phách châu, nếu không phải là nhờ vào hai vị huynh đệ rất giỏi đánh nhau, vậy hắn sẽ luôn bị người ta khi phụ. Nhưng hiện giờ, hơn trăm ngục tốt ở đây đều cung kính gọi hắn một tiếng vương gia, bất kể vốn là quan nhi bao lớn, nhưng phàm là phạm nhân tiến vào thiên lao này, đều phải gọi hắn một tiếng vương gia.
Trong đây, hắn nắm đại quyền sinh sát trong tay, cho dù là một đại tướng quân thống binh mấy vạn, một hoàng tộc quyền quý, tiến vào nơi này rồi đều phải quỳ gối trước hắn. Ngày trước Khánh vương mưu phản, những người quyền quý bị tống vào trong lao thực sự là không ít, trực tiếp chết trong tay hắn cũng có mấy người. Người tiến vào thiên lao rồi, có thể trở lại nhân gian cũng chẳng có được mấy ai. Chẳng may đánh chết nạn nhân rồi, chỉ việc báo một tiếng là phạm nhân mắc bệnh nên qua đời, giống như là bóp chết một con kiến vậy, không có ai thực lòng đi thẩm vấn làm gì cả.
Ở trong đại lao này, hắn đương nhiên chính là vương, ngục vương.
Mấy ngày trước, hắn nhìn thấy Dương đại ca rồi, hắn sớm đã biết tiểu Lục, Thiết Ngưu bọn họ đều đã làm đại tướng quân. Hắn đoán rằng Dương đại ca lần này tới đây, bất kể có phải đúng là xuất sứ vì Tống quốc hay không, thì hắn nhất định cũng sẽ nghĩ biện pháp cướp đại tẩu đi. Sau này muốn lén lút gặp bọn họ một lần cũng khó khăn, nhưng hắn thỏa mãn rồi. Biết rằng chị dâu không sao, sẽ không bởi vì mình lam nguy mà sợ chết khiếp nữa, hắn thỏa mãn rồi. Biết rằng huynh đệ đều khỏe mạnh, thế là hắn thỏa mãn lắm rồi.
Điều tiếc nuối duy nhất là hắn không còn cơ hội cùng đại ca, tiểu Lục, Thiết Ngưu cùng nhau uống rượu nữa, giống như là lúc còn ở Phách châu vậy, bốn huynh đệ ngồi cùng nhau, uống một cách sướng khoái lâm ly, những ngày tháng như vậy sẽ không còn nữa. Nhưng hắn không thể đi gặp bọn họ được, huynh đệ sẽ không tha thứ cho sự hèn nhát của hắn, hắn cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp đại tẩu của mình. Khi bọn họ làm đại tướng quân, Đại Đầu hắn không thể bò lên, lúc này, càng không thể đi gặp bọn họ.
Nhưng đại ca, đại tẩu bọn họ có thể bình an quay về cố thổ, còn hắn, chỉ có thể vĩnh vĩnh ở lại nơi này, Đại Đầu ngày trước kết nghĩa ở Phách châu, sớm đã nên chết ở Tử Ngọ cốc rồi. Đại Đầu... đã chết rồi.
"Haizzz."
Lại một chén rượu nữa vào bụng, Đại Đầu thở dài một tiếng, lúc này "két" một tiếng, cửa nhà lao được mở ra, ánh sáng chói chang chiếu vào, Đại Đầu hơi nheo mắt lại, hắn còn chưa kịp ồ lên thì đã thấy mấy bóng người từ ngoài cửa lách vào, áo đỏ, thắt lưng bó chặt màu xanh, giày bó tới đầu gối, ngực nhô cao.
Đại Đầu giật nảy mình, vội vàng đứng dậy, hắn nhận ra thân phận của những người vừa tới, những người này đều là cấm vệ trong cung, bởi vì hiện tại người nắm quốc chính là hoàng hậu nương nương, cho nên nhánh cấm vệ quân này là đều là nữ binh.
"Mấy thị vệ tỷ tỷ đích thân đến, phải chăng là dẫn theo phạm nhân trọng yếu nào đó theo?"
Đại Đầu đã nhìn thấy mấy nữ vệ đó dẫn theo một phạm nhân bị trói chéo tay, trên mặt phạm nhân có đeo mặt nạ, miệng thì bị buộc dây thừng, kiểu phạm nhân bị trói như thế này hắn trước giờ chưa từng thấy.
Một nữ vệ lạnh lùng nhìn hắn một cái, quát: "Vấn đề không nên hỏi thì đừng có hỏi."
"Vâng vâng vâng!" Đại Đầu xoa xoa tay, trợn mắt lên ra hiệu cho mấy tên ngục tốt đang chạy đến, phất tay bảo chúng đứng sang một bên, gật đầu cười xiểm nịnh, nói."Vậy mấy vị thị vệ tỷ tỷ có phân phó gì không?"
Nữ vệ binh đó trầm giọng, nói."Tìm một lao phòng yên tĩnh."
"Dạ."
"Bỏ trống toàn bộ lao phòng xung quanh."
"Dạ."
"Một ngày ba bữa chúng ta sẽ đưa đến, người của các ngươi không được phép tiếp cận."
"Dạ."
Đại Đầu không cười nữa, hắn đột nhiên ý thức được phạm nhân này nhất định là không đơn giản.
"Người này ngươi cần phải trông chừng cho tốt, ai nhìn thấy mắt hắn thì móc mắt, ai nghe thấy giọng nói của hắn thì chọc thủng tai. Ai dám nói chuyện với hắn thì cắt lưỡi."
Đại Đầu biến sắc, có chút hèn mọn nói: "Dạ."
Nữ vệ dẫn đầu lại nói thêm một câu:"Ai làm trái những quy củ trên, sau khi móc mắt chọc thủng tai cắt lưỡi thì sẽ bị bắn quỷ tiễn, ngươi hiểu chưa!"
Bắn quỷ tiễn, là một loại hình pháp đặc biệt của Khiết Đan, chính là treo người ta lên rồi loạn tiễn xuyên tim, bắn cho chết tươi, nghe thấy những lời phân phó nghiêm khắc này, Đại Đầu không khỏi biến sắc, những ngục tốt cũng đều rùng mình sợ hãi, khi nhìn tên tù phạm đeo mặt nạ đó, quả thực là như thấy ôn thần. Tên này rốt cuộc là ai? Lần trước Khánh vương mưu phản, có một vị vương gia phản nghịch bị tống vào lao ngục đợi trị tội cũng không có loại đãi ngộ đặc biệt như thế này. Tuy rằng mọi người đều rất hiếu kỳ, nhưng không ai dám hỏi.
Nữ vệ đầu lĩnh nói xong liền trừng mắt hạnh lên, quát: " Còn không mau đi chuẩn bị!"
"Vâng vâng vâng..." Đại Đầu hoảng hốt dẫn vài ngục tốt chạy vào trong đại ngục.
"Tên ôn thần này là ai vậy, trực tiếp xử tử không phải là xong ư, tống tới chỗ chúng ta làm cái gì. Sờ vào là tử, chạm vào là chết, hắn quả thực còn đáng sợ hơn là diêm vương."
Đại Đầu vừa kêu khổ vừa thu xếp lo liệu, àn bài một lao phòng yên tĩnh, xung quanh lao phòng toàn bộ đều trống không , hắn rút tất cả lao phòng ở một phía ra, hơn một trăm lao phòng, từng gian từng gian toàn bộ bỏ trống, để một gian ở trong cùng làm phòng giam. Còn những phạm nhân khác, toàn bộ ép vào trong các lao phòng ở phía bên kia, mọi người chen chúc nhau cũng được, chết một tên thì bớt một tên.
Đợi hắn thu thập thỏa đáng xong, nữ vệ binh đó dẫn người tự mình vào tuần sát một vòng, hài lòng gật đầu rồi gọi người tống phạm nhân vào trong. Lúc này, Đại Đầu và đám thủ hạ sớm đã chạy mất.
La Khắc Địch vốn được Tháp Bất Yên và La Đông Nhi gọi đi giúp đỡ một tay lại mang lại không ít phiền phức, suýt nữa thì làm bại lộ hành tung của họ, may mà vào lúc nguy cấp cuối cùng cũng bị chế trụ, bảo đảm các nàng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
La Khắc Địch sau khí "trúng tà" khí lực lớn vô cùng, mấy nữ binh cùng nhau động thủ cũng không chế trụ được hắn, trong lúc đánh nhau La Khắc Địch lăn xuống chân núi, rơi vào khe suối, bị nước suối lạnh toán khiến cho tỉnh lại, cho nên mới bị các nữ binh ùa lên vật xuống đất, trói lại như giết lợn.
Đợi khi trói xong được La Khắc Địch, các nữ binh đều mệt đến đầm đìa mồ hôi, vừa hay lúc này xa đội của Niêm Bát Cát tới nơi, nếu sớm hơn một khắc, e rằng sẽ nghe thấy tiếng đánh nhau ở sau sườn núi rồi.
Tháp Bất Yên và La Đông Nhi lập tức hành động, mấy loạt mưa tên đột ngột bắn ra đã giết chết một nửa người trong xa đội, lại giục ngựa tiến lên trước giết chết những kẻ còn may mắn sống sót. Sau cùng kiểm tra từng tên một, không lưu lại một người sống nào. Đợi khi kiểm ta xong lại ném một tín vấn của sứ giả Hán quốc vào trong đống tử thi, sau đó thì vội vàng rời khỏi hiện trường.
La Khắc Địch đáng thương thì bị trói ở đó, bị tình dục dày vò, đám hổ cái ở bên cạnh thì đều xông lên giết người rồi. Đợi khi bọn họ kết thúc chiến đấu mà quay lại thì La Khắc Địch đã không còn như si như cuồng nữa, lại biến thành đầu óc không tỉnh táo. Đám người La Đông Nhi không dám cởi trói cho hắn, chỉ đàng khênh hắn lên một con ngựa, do thị vệ của hắn chăm sóc.
Tất cả nữ binh nhất trí cho rằng La tướng quân trúng tà rồi, cho nên mới là ra chuyện hoang đường như vậy. Tháp Bất Yên còn vỗ ngực bảo chứng với La Đông Nhi, sau khi về thành nhất định sẽ giúp nàng ta tìm một đại vu sư đạo hạnh cao thâm gọi đại thần đuổi tà cho đường huynh của nàng ta. La Đông Nhi thực sự là không nghĩ ra lý do khác, chỉ đành đáp ứng.
Trong đám nữ binh có không ít người hoặc nhiều hoặc ít cũng mang theo thương tích, bọn họ không dám lập tức vào thành, sợ bị mật thám của người khác nhìn thấy, chỉ dành băng bó qua loa một phen rồi giục ngựa tới phía sau một tòa núi cách thượng kinh không xa, đợi sau khi trời sáng người qua lại đông đúc mới lén lút trà trộn vào thành.
Tới trưa ngày thứ hai, bọn họ mới ra khỏi khe núi, từ cửa đông về thành. Thị vệ trong cung thường xuất thành săn bắn diễn võ, trên người cho dù có vết máu cũng có thể là máu mà vật săn, chỉ là người bị thương nặng thì phải che giấu, để tránh bị người khác nhìn ra sơ hở. Bọn La Đông Nhi trên đường về thành, trước tiên đưa La Khắc Địch về phủ, sai người trông chừng thật kỹ rồi mói hớt hải vào cung.
Tiêu Xước sắc mặt trắng bệch lúc này đang ngồi trong phòng làm việc trong thiên điện của thượng quan Lục cung, cổ áo dựng cao, buộc chặt lưng áo, cố gắng không để lộ ra thể thái lả lướt động lòng người của bà ta, cũng để che giấu vết răng tím xanh trên cổ.
Bà ta đang mở mật trát (thư mật) ra chăm chú đọc. Đây là chỗ làm việc của thượng quan thự nha Lục cung, thân là hoàng hậu mà bà ta vẫn là lần đầu tiên vào đây.
Mật trát là mật thám Khiết Đan được phái tới nàm vùng ở Trung Nguyên gửi về, từ ngữ khí hành văn đối đáp cho thấy, đây chắc là điều tra của mật thám mà La Đông Nhi dùng thân phận Lục cung thượng quan phái tới đóng ở Trung Nguyên, đối tượng điều tra của mấy bức mật trát này chỉ có một người: Dương Hạo. Mặc dù trong mật trát thuận tiện báo cáo một số chiều hướng có liên quan tới triều đình Trung Nguyên, nhưng chủ đề báo cáo đều liên quan tới Dương Hạo, có thân thế, lai lịch, sở tác sở vi liên quan tới hắn ở Trung Nguyên, mỗi một hạng mục đều được ghi chép rất tỉ mỉ.
Tiêu Xước giở mật trát, tựa hồ lại cảm thấy tình hình khi nam nhân đó tùy ý vũ nhục mình, trong mắt dần dần dâng lên lửa giận. Tối qua là thời khắc mà bà ta bị khuất nhục nhất. Bà ta, hoàng hậu một nước, mẫu nghi thiên hạ, đại nữ chủ chấp chưởng quyền trượng của Khiết Đan, không ngờ lại bị Dương Hạo ô nhục như vậy, khi bà ta tỉnh dậy thực sự là nổi trận lôi đình, kinh hãi không biết nên làm thế nào mới tốt.
Khi bà ta phát hiện tên nam nhân thối tha đáng chết này sắp tỉnh dậy, bà ta không thèm nghĩ ngợi mà tung ra một cước, đá hắn ngã xuống giường. Khi bà ta ngượng ngùng mặc quần áo nhảy xuống giường thì lảo đảo như sắp ngã, hai chân vừa tê lại vừa mềm, xương cốt cả người giống như là lỏng lẻo hết, cảm giác lạ lùng khiến bà ta vừa xấu hổ lại vừa tức giận, thân thể trong trắng của bà ta cứ vậy mà mất đi ư? Bà ta không cam tâm, thật sự là không cam tâm, cái đáng hận là, nam nhân mang tới sự khuất nhục cho bà ta lại là Dương Hạo, tên Tống quốc sứ tiết bức bách bà ta phải cúi đầu, ký hạ một bức quốc thư không bình đẳng.
Một đêm phong lưu như mộng như ảo đó, mang tới cho bà ta một ký ức không thể xóa nhòa, bà ta không quên được khoái cảm cực nhạc mà ngay cả linh hồn tựa hồ như cũng phải gào thét đó. Đó là cảm giác mà bà ta trước đây chưa từng được thể nghiệm. Nhưng bà ta không dám nghĩ, không dám hồi vị nữa, cực nhạc trong sinh lý, không thể nào áp chế được sự tự tôn cao ngạo của bà ta.
Đặc biệt khiến bà ta khó tha thứ nhất là, bà ta không thể đối diện với sự mềm yếu của mình, bà ta nhớ tới khi mình bị khi nhục giày vò, đã phát ra tiếng rên rỉ và vòng eo không tự chủ được mà nghênh hợp với đối phương, nữ nhân xa lạ đắm chìm vào nhục dục đó thật sự là mình ư? Bà ta không dám tưởng tượng, một nữ nhân yếu đuối, bà ta một mực lấy sức tự chủ để kiêu ngạo mà không ngờ lại không kham được một kích.
Lúc đó, bà ta trói Dương Hạo lại, bịt miệng hắn, che mặt hắn, lại tự tay mặc lại quần áo cho tên nam nhân mà bà ta hận không thể phân thây thành vạn mảnh này. Khi thu dọn xong, bà tới mới bình tĩnh lại, bảo người vào trong ném người thân bí bị trói như cái bánh tét này vào trong thiên lao.
Đột nhiên gặp đại biến, bà ta rất nhanh liền tỉnh táo lại, sứ tiết Tống quốc Dương Hạo vì sao lại xuất hiện ở trong phòng của Đông Nhi? Chuyện này lập tức khiến bà ta ngửi ra vị đạo không tầm thường. Quả nhiên, ở dây, bà ta tìm thấy mấy phong thư mà La Đông Nhi chưa kịp tiêu hủy, từ nếp gấp nhiều lần của thư cho thấy, nàng ta chắc không chỉ đọc những mật trát này một lần.
"Nương nương, La thượng quan và Tháp Bất Yên hồi cung rồi."
Tiêu Xước chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt nổi lên hàn quang như mũi đao, bà ta bất động thanh sắc gật gật đầu, đút mấy phong thư đó vào trong tay áo, chậm rãi đứng dậy.
Vào trong Nguyệt Hoa điện, vừa thấy Tiêu Xước, Tháp Bất Yên liền hưng phấn nói: "Nương nương, chuyện đã được làm xong rồi, không có một chút sơ xuất nào."
Tiêu Xước cắn môi, trợn mắt nhìn La Đông Nhi, lạnh lùng nói: "La chỉ huy sao lại không về cùng phục chỉ với ta?"
La Đông Nhi vẻ mặt có chút khó coi, nói: "Nương nương, La chỉ huy hắn... không biết bị sao, ở Hải Lặc lĩnh đột nhiên mất lý trí như bị trúng tà, chúng ta phải phí sức lắm mới khống chế được hắn, vì sợ hắn ở trước mặt nương nương lại thất lễ, cho nên đưa hắn về phủ nghỉ ngơi rồi."
Tháp Bất Yên cũng chứng thực: "Đúng vậy thưa nương nương, La đại nhân lúc đó mất hết thần trí, như điên như cuồng, nhìn rất là dọa người..."
Tiêu Xước hơi nhíu mày, từ từ nói: "Biết rồi, Đông Nhi, ngươi đi an bài cho các binh sĩ đã bị thương, sau đó thì về chiếu cố lệnh huynh đi. Tháp Bất Yên thì ở lại, trẫm có lời muốn hỏi ngươi."
La Đông Nhi dạ một tiếng, quay người bước ra. Tiêu Xước một mực nhìn hằm chằm vào bóng lưng của nàng ra, cho tới khi nàng ta biến mất ở ngoài cửa mới quay lại lạnh lùng nói với Tháp Bất Yên: "Tháp Bất Yên, vào đi, trẫm có chuyện muốn phân phó!"
Tháp Bất Yên bước tới trước mặt Tiêu Xước, chỉ nghe được hai câu liền biến sắc, kinh ngạc nhìn Tiêu Xước, lẩm bẩm: "Nương nương... vì sao lại vậy?"
Tiêu Xước lạnh lùng bảo: "Đừng có hỏi gì cả, chỉ cần hành sự theo lệnh là được rồi!"
La Đông Nhi an trí cho nữ binh bị thương, lại mời ngự y trong cung chẩn trị cho bọn họ, an bài thỏa đáng tất cả xong, lập tức xuất cung về nhà của mình. Nàng ta đoán rằng Dương Hạo thấy nàng ta đêm rồi chưa về, chắc sớm đã bỏ đi, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút. Nếu quan nhân vẫn còn ở đây, vừa hay có thể nói cho hắn nghe chuyện xảy ra với Đường huynh, nhờ hắn ra chủ ý giúp. Nếu hắn không có ở đây, vậy thì chỉ đành tới phủ của La Khắc Địch, đợi Tháp Bất Yên mời Tát Mãn vu sư tới rồi tính.
Nàng ta hối hả về phủ của mình, gõ gõ cửa, không thấy có người ra mở, kinh ngạc đẩy nhẹ một cái, cửa không ngờ lại mở ra. La Đông Nhi bước vào trong viện, gọi: "Vương bá."
Trong nhà không thấy có ai bước ra, La Đông Nhi lại thấy cửa phòng đóng hở, bước tới đẩy ra nhìn, chỉ thấy phu phụ Vương bá mặc đồ lót nằm trong vũng máu, không ngờ đã chết rồi. La Đông Nhi không khỏi kinh hãi, vội vàng rút đao cẩn thận bước vào, chỉ thấy máu trên mặt đất đã ở vào trạng thái đông, rõ ràng là chết đã khá lâu rồi.
La Đông Nhi tim đập thình thịch, trong lòng thầm nghĩ: "Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ trong hoàng thành có phỉ đạo dám tới giết người ư? Hoặc là.... hoặc là hành tung của quan nhân không bí mật, bị phu phụ Vương bá phát hiện, liền giết người diệt khẩu? Nhưng... không giống, phu phụ Vương bá mặc đồ ngủ, rõ ràng là chưa ra khỏi cửa, sao lại phát hiện ra quan nhân được? Ối trời, quan nhân không phải là..."
La Đông Nhi kinh hãi, quay người lại định chạy, vừa xông ra tới cửa thì thấy bốn năm nữ cấm vệ áo xanh đeo yêu đao mặt trầm như nước đang đứng đó, La Đông Nhi kinh ngạc dừng bước, hỏi: "Da Luật Phổ Hoàn, các ngươi tới đây làm gì vậy?"
Da Luật Phổ Hoàn phất tay, hai nữ vệ sớm đã có chuẩn bị bước tới gần, giơ đao lên bức trụ nàng ta. Da Luật Phổ Hoàn chậm rãi bước tới, đoạt lấy yêu đao trong tay nàng ta, lạnh lùng nói: "Phụng ý chỉ, bắt thượng quan đại nhân, La thượng quan, đắc tội rồi."
"Cái gì? Nương nương muốn bắt ta ư?" La Đông Nhi trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ kế hoạch của mình đã bị nương nương biết rồi, nhưng miệng thì vẫn nói cứng: "Rốt cuộc là có chuyện gì? Nương nương nhất định là hiểu nhầm gì đó rồi, Phổ Hoàn, ngươi mau nói cho ta biết...."
Da Luật Phổ Hoàn cụp mắt xuống, ôm quyền với nàng tới, trầm giọng nói: "Ti chức không biết gì cả, chỉ là phụng mệnh hành sự, La thượng quan xin đừng phản kháng, nếu không... giết chết không luận tội!"
Một cái khăm trùm đập được chụp xuống, che đi con mắt đang kinh ngạc của La Đông Nhi, sau đó hai tay của nàng ta cũng bị trói chặt, La Đông Nhi bị đẩy đi, cảm giác mình ra khỏi cửa, lên một chiếc xe ngựa, sau đó thì đi tới nơi mà khó có thể đoán được...
"Đại nhân tỉnh rồi ư?"
Vừa thấy La Khắc Địch tỉnh lại, Nữ Lục Cát liền vui mừng nói.
"Ừ, ta... tỉnh rồi, đây là.... có chuyện gì vậy?"
Dược lực đã bớt, La Khắc Địch bị tình dục hành hạ mà không được âm dương điều hòa nên nguyên khí đại thương, lúc này uể oải vô cùng, sắc mặt cực xấu, giống như là vừa mắc bệnh nặng. Hắn vừa hỏi vừa dần dần nhớ lịa được chuyện ngày hôm qua. Thế là sao? Chẳng lẽ mình trúng tà thật rồi?
Nữ Lục Cát nhe răng cười nói: "Tiểu nhân cũng không hiểu, khi La thượng quan đưa đại nhân về thì có nói là đại nhân trúng tà rồi, muốn tiểu nhân cẩn thận hầu hạ, lát nữa sẽ mời ngự y và đại vu sư tới khám, không ngờ đại nhân lại tự tỉnh."
Đúng vào lúc này chỉ nghe thấy trong viện có người nói: "Tất cả mọi người đều tới tiền viện, có việc gấp phân phó cho các ngươi, mau lên, mau lên."
La Khắc Địch ngồi thẳng dậy, lúc này mới phát hiện mình bị cột vào ván cửa, có chút giống như thủ pháp đối phó với người bị động kinh. Hắn vừa tức giận lại vừa buồn cười, cố gắng ngẩng đầu lên, nói: "Còn không mau cởi trói cho ta? Trong viện có chuyện gì vậy?"
Nữ Lục Cát vội vàng cởi trói cho hắn, đồng thời nói: "Tiểu nhân cũng không hiểu, đợi cởi trói cho đại nhân rồi..."
Hắn ta vừa nói tới đây thì nghe thấy trong viện có người hô lên kinh hãi: "Các ngươi muốn làm gì...a!"
Tiếng hô thảm liên tiếp vang lên, Nữ Lục Cát giật nảy mình, cũng không kịp cởi trói cho La Khắc Địch, hắn ta xông tới cửa nhìn ra ngoài, sau đó thì thất thanh hớt hải quay về: "Đại nhân, không ổn rồi, người của chúng ta toàn bộ..."
"A!" Hắn ta còn chưa nói hết thì đã ngã xuống đất, sau lưng cắm một thanh yêu đao đang rung rung, tiếp theo từ bên ngoài có mấy người tiến vào. La Khắc Địch kinh ngạc nhìn lại, những binh sĩ đó phần lớn là xa lạ, chỉ có một người có chút quen mắt, tựa hồ như là thị vệ trưởng của Bắc phủ tể tướng Thất Phưòng.
La Khắc Địch vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, quát hỏi: "Các ngươi làm gì vậy, muốn phản à?"
Người đó lạnh lùng cười một tiếng, cũng không trả lời, chỉ phất tay một cái, lập tức có một binh sĩ xông ra, cắt một mảnh áo của Nữ Lục Cát, vo lại rồi nhét vào miệng La Khắc Địch. Sau đó liền xé một đoạn khăn trải giường đắp lên người hắn, rồi khênh cả ván cửa lên, rảo bước ra ngoài.
"Nương nương, La Đông Nhi, La Khắc Địch, Đồng Vũ, Vương Thiết Đầu, toàn bộ bị bắt rồi."
"Có bị ai nhìn thấy không?"
"Không có, ngoại trừ La Đông Nhi, La Khắc Địch được dẫn ra khỏi phủ, tất cả những người còn lại đều bị giết. Hai người họ được nô tỳ bí mật dắt ra, không có ai nhìn thấy cả."
"Tốt, trẫm đã hạ chiếu lệnh cho Thất Phưởng đại nhân tự mình tiếp quản cung vệ, nắm binh lực của Thượng kinh rồi. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi phụ trách cấm vệ, phụ trách an nguy của hoàng cung, phải cẩn thận đề phòng sinh biến."
"Vâng!" Tháp Bất Yên do dự một thoáng rồi lại hỏi: "Thuật Luật thống lĩnh... và mấy nữ vệ sao không thấy đâu cả?"
Thuật Luật là thiếp thân thị vệ của Tiêu Xước, tối qua hộ tống Tiêu Xước tới chỗ ở của Đông Nhi chính là ả và thủ hạ của ả.
Tiêu Xước mắt lóe sáng, lạnh lùng nói: "Bọn họ... phụng ý chỉ của trẫm, có phân công khác rồi, hành tung của bọn họ, ngươi không cần phải hỏi."
Tháp Bất Yên vội vàng dạ một tiếng, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiêu Xước lại gọi một người tới, phân phó: "Lập tức thông tri cho Da Luật Hưu Ca, bỏ lại đại đội, dẫn ba ngàn khinh kỵ, ngày đêm kiêm trình, nhất thiết trong vòng ba ngày phải tới Thượng kinh!"
"Tuân lệnh!" Người đó khom mình dạ một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Tiêu Xước ngồi xuống ghế, vừa nhấc bút lên vừa gọi: "Truyền Quách đại nhân vào cung tấn kiến."
Người ở bên ngoài cũng ngửi ra một loại không khí khẩn trương không tầm thường, nội thị đó ngoan ngoãn dạ một tiếng, không dám thở mạnh rồi hớt hải chạy ra...
"Da Luật Tam Minh đại nhân cầu kiến..."
Ngòi bút của Tiêu Xước khựng lại, cất mấy tờ giấy đã viết xuống dưới bàn, tiếng truyền báo vừa dứt, Da Luật Tam Minh đã vội vàng chạy vào, cố nén nụ cười vui mừng trước tai họa của người khác, giả vờ ngạc nhiên nói: "Ái chà chà, hoàng hậu nương nương, lão thần nghe nói, Niêm Bát Cát sứ giả ở kinh giao bị ám sát? Thế này.... ở dưới chân thiên tử, ngoại sứ bị giết, trị an của kinh sư cũng quá không an tĩnh rồi."
Tiêu Xước lạnh lùng nói: "Trẫm đã biết rồi, đang sai người điều tra, một khi tra ra nguyên hung, tất sẽ có câu trả lời cho người Niêm Bát Cát, đem kẻ hành hung ra trừng trị nghiêm minh."
Da Luật Tam Minh cười hắc hắc, nói: "Vâng vâng." Hắn liếc Tiêu Xước một cái, lại thần bí tiếp cận, nói: "Nương nương, thần còn nghe nói... người nhà trong phủ của La thượng quan bị giết, La thượng quan vừa về tới phủ thì thất tung, còn có La tướng quân cũng thất tung, cả nhà bị giết, ngoài ra... Đồng Vũ, Vương Thiết Ngưu trong cung vệ quân cũng không rõ nơi hạ lạc?"
Thần tình trấn tĩnh của Tiêu Xước cuối cùng cũng biến mất, biến sắc nói: "Đức vương đã nghe nói gì rồi? Tin tức... tin tức không ngờ đã được truyền ra rồi ư?"
Da Luật Tam Minh nhìn thấy vẻ hoảng hốt của bà ta, trong lòng mừng rơn, lại giả vờ đau đớn giậm chân thốt lên: "Đúng vậy, hiện giờ lời đồn khắp nơi, chuyện này không phải là tầm thường, mấy người này bất kỳ ai cũng đều là nhân vật giậm chân một cái là khiến cả kinh thần rung động, trong một đêm lại đồng thời thất tung, há chẳng phải là chuyện lạ ư? Từ máu tanh trong phủ La thượng quan và La tướng quân mà xét, e rằng... có người muốn gây bất lượng cho hoàng hậu nương nương."
Tiêu Xước nghe xong lại càng hoảng hốt, cố gắng trấn tĩnh lại, run giọng nói: "Trẫm đang cảm thấy kỳ quái..., chẳng lẽ... chẳng lẽ trong kinh thành vẫn có dư nghiệt của Khánh vương tiềm phục?"
Da Luật Minh cũng không biết là vương gia nào có dã tâm giành hạ thủ trước, dẫu sao thì người tham luyến hoàng vị cũng không chỉ có hắn. Hiện giờ có người hành động trước, càng có lợi cho hắn dùng thân phận trung thần thanh trừ phản loạn, nắm triều chính, liền nói: "Không thể nào, hiện giờ thế chưa rõ ràng, quả thực là không có chỗ nào an toàn, nương nương nên ứng biến sớm mới đúng." nguồn t r u y ệ n y_y
Tiêu Xước trước giờ luôn trấn tĩnh đối mặt với biến cố này cũng có chút luống cuống chân tay, do dự hỏi lại: "Vậy.... trẫm nên làm thế nào?"
Da Luật Tam Minh nói: "trước tiên sai thân tín bảo vệ hoàng thành, lại sai tâm phúc khống chế Thượng kinh, sao đó thì tra xét toàn thành, tìm nơi hạ lạc của mấy vị đại nhân đã thất tung, tập nã hung thủ."
Tiêu Xước hỏi: "Tam Minh đại nhân có nhân tuyển nào không?"
Da Luật Tam Minh nói: "Con trai Sở Cuồng của thần trung tâm cảnh cảnh với hoàng thượng và nương nương, có thể lệnh cho nó đảm nhiệm hoàng thành bát đại chỉ huy, còn cung vệ, lão thần có lẽ..."
Tiêu Xước ngắt lời: "Tam Minh đại nhân trước giờ chỉ xử lý chuyện văn án, điều độ binh mã e rằng là không thuận tiện."
Da Luật Tam Minh vội vàng nói: "Vâng vâng vâng, lão thần quả thật không phải là nhân tuyển thích hợp. À... nương nương cảm thấy Tiểu Triển Phi thế nào? Ông ta là thúc phụ của nương nương, một mực trung thành với nương nương và triều đình, lại là võ tướng có chiến công lớn lao, đàn áp Thượng kinh chi biến chẳng phải là dễ như trở bàn tay ư?"
Tiêu Xước vui vẻ nói: "Không sai, thúc phụ có thể giúp trẫm một tay."
Da Luật Tam Minh thấy bà ta đồng ý, không khỏi cười thầm: "Rốt cuộc vẫn chỉ là một đưa trẻ mà thôi, bình thường nhìn thì anh minh duệ trí, hiện giờ họa từ trong nhà, cuối cùng cũng loạn cả thôi."
Hắn lập tức đánh rắn theo gậy, nói: "Thái Bình vương Yểm Tát Cát cũng không tồi, Yểm Tát Cát đối với hoàng thượng là trung tâm nhất, lại là tỷ phu của nương nương, nếu bảo hắn lãnh binh, nhất định sẽ hiệu trung với nương nương, ông ta là em của tiên hoàng, ở trong triều là lão thần rất có danh vọng, nếu như ủy thác trọng trách cho ông ta, tất cả thể trấn an dân tâm."
Tiêu Xước lại do dự một lúc rồi nói: "Tất cả cứ theo ý của Tam Minh đại nhân đi, trẫm lo lắng... lo lắng trong cung có người muốn gây bất lợi cho trẫm, hiện giờ đúng là không biết nên làm thế nào, tất cả nhờ vào sự phụ tá của hoàng huynh vậy."
Da Luật Tam Minh vội vàng nói: "Thần tuân mệnh!" Sau đó lại khuyên: "Hoàng thượng lâu rồi không lâm triều, khó tránh khỏi gian nịnh tiểu nhân nổi dị tâm. Nương nương, hoàng trữ nếu được lập sớm, hôm nay dẹp yên loạn này, ngày mai khó mà không nổi loạn khác. Nương nương nên sớm phòng bị đi. Trước tiên cứ chọn một người trong hoàng thất tông thân làm hoàng trữ để trấn an lòng người trong thiên hạ, sau này nương nương có con ruột thì có thể lập lại mà."
Tiêu Xước do dự một lát rồi từ chối: "Chuyện này... trẫm sẽ suy xét."
Da Luật Tam Minh thầm nghĩ: "Lúc này không thể bức bách quá được, trước tiên nắm được quân quyền, giết mấy hoàng tộc có uy hiếp, có dã tâm với ta, một khi đứng vững rồi, sợ gì bà ta không khuất phục?" Thế là không nhắc tới truyện này nữa, giục Tiêu Xước lập thánh chỉ rồi vui vẻ bước ra ngoài.
"Tiêu Triển Phi, Yểm Tát Cát... thì ra minh hữu của ngươi chính là đường huynh và tỷ phu của ta. Nhìn bóng lưng dương dương đắc ý của hắn, khóe miệng Tiêu Xước lộ ra nụ cười lạnh, trong mắt từ từ nổi lên sát khí.
Lúc này một nữ vệ lặng lẽ lách vào, ôm quyền bẩm báo: "Nương nương, ta tăng cường giám sát phạm nhân đó, sáng trưa hai bữa chưa ăn cơm, hiện giờ có vẻ sắp ngất..."
"Phạm nhân nào?"
Tiêu Xước đột nhiên nhớ ra, lập tức mắt đảo quanh, mặt đỏ như gấc, nói: "Không ăn một hai bữa không chết được đâu, ngày mai chọn một tử tù mang thức ăn cho hắn, sau đó thì lập tức giết tên tử tù đó!"
Nữ vệ đó hoảng sợ nói: "Vâng!"
"Chậm đã!" Thấy ả ta nhấc chân, Tiêu Xước đột nhiên nhớ tới mình từ sáng tới giờ cũng chưa ăn gì, liền hậm hực nói: "Truyền chỉ Ngự thiện phòng, làm chút gì đó cho trẫm ăn!"