Khi tia nắng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Chỉ Lan liền mở mắt, nàng một đêm không ngủ, quầng mắt thâm đen.
Tiểu Thúy canh giữ bên ngoài bình phong, thấy Chỉ Lan có động tĩnh liền hầu hạ nàng rửa mặt, đi cùng Tiểu Thúy còn một nha hoàn cao gầy khác, hai người một người lấy nước một người vắt khăn, nhanh chóng lau mặt cho nàng.
“Cao này là thiếu gia chuẩn bị cho cô nương, cô nương dùng thử xem thế nào.” Tiểu Thúy cầm một hộp gỗ, tỏa hương thơm ngát, cẩn thận dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa đều lên mặt Chỉ Lan.
Nha hoàn kia cầm một cái lược ngà voi, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng, một lúc lâu sau mới xong một kiểu tóc búi lệch cầu kỳ (*), lại cầm một bộ xiêm y màu hồng phấn hầu hạ nàng mặc.
Chỉ Lan khôi phục được ít nhiều sức lực, tuy chưa thể tự đi, nhưng đã cử động được tay chân, lúc thay quần áo nàng tìm túi thuốc cất trong người, phát hiện không thấy, chắc đã bị vị thiếu gia kia cầm đi.
“Cô nương thật đẹp.” Thay xiêm y, chải tóc trang điểm, khiến Chỉ Lan thêm chút nhu nhược, thiếu chút đoan trang, như người đẹp bước từ trong tranh ra, mặt hoa da phấn, thướt tha yểu điệu, thật là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn.
“Thiếu gia nhà các ngươi ở đâu?” Chỉ Lan chẳng quan tâm bản thân thế nào, lúc này nàng chỉ muốn gặp kẻ chủ mưu.
“Thiếu gia nói chờ cô nương ăn sáng xong sẽ gặp cô nương, cô nương dùng bữa trước đi.” Chẳng mấy chốc đã thấy một mâm đồ ăn thịnh soạn, kỳ lạ ở chỗ đều là những món Chỉ Lan thích ăn.
Chỉ Lan sa sầm nét mặt, người này thật nguy hiểm, cả chuyện ngày thường nàng thích ăn gì cũng biết, chẳng lẽ là bên cạnh nàng có gian tế, Chỉ Lan miễn cưỡng cầm đũa gắp một cái bánh bao nhỏ, ngay cả cách nêm nếm gia vị cũng theo khẩu vị của nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
“Cô nương ăn nhiều một chút đi.” Thấy Chỉ Lan chỉ ăn một cái bánh bao nhỏ, Tiểu Thúy có chút sốt ruột.
“Không, đưa ta đi gặp thiếu gia nhà ngươi.” Chỉ Lan chẳng có chút tâm trạng nào để ăn, có ai biết bên người có gian tế mà thoải mái cho được.
“Chuyện đấy…” Tiểu Thúy có chút do dự, “Để nô tỳ đi xin chỉ thị của thiếu gia.”
Không bao lâu Tiểu Thúy đã về, “Thiếu gia nói nếu cô nương không ăn sẽ không gặp cô nương.”
“Hắn!” Chỉ Lan không thể nghĩ ra nàng ăn hay không và việc thiếu gia kia gặp nàng có liên quan gì, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, Chỉ Lan oán hận cầm đũa, lại gắp một cái nem gà, sau đó húp một bát cháo.
“Thiếu gia nói hôm nay trời đẹp, thỉnh cô nương vào vườn đi dạo ngắm hoa.” Nha hoàn cao gầy vừa nói vừa nâng Chỉ Lan dậy, Tiểu Thúy cũng thông minh đứng ở bên kia.
Chỉ Lan giận đến phát run, nhưng nàng chỉ có thể bị hai nha hoàn kèm hai bên đưa vào vườn hoa.
Trong hoa viên, một người đàn ông ngồi trong đình, hắn đưa lưng về phía Chỉ Lan, không nhìn rõ tướng mạo, Tiểu Thúy không dìu nàng đi tới, nàng chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn, Giang Nam nóng ẩm, gió thổi cũng khiến lòng người phiền muộn.
Người đàn ông không nói gì cũng không xoay người, hắn chỉ lẳng lặng ngồi đó, khoảng một khắc sau, người đứng bên cạnh hắn đưa mắt ra hiệu với Tiểu Thúy, Tiểu Thúy nhận lệnh dìu Chỉ Lan xoay người đi về phòng.
Sau khi Chỉ Lan xoay người rốt cuộc người đàn ông kia cũng quay lại, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ giãy dụa, cuối cùng vẫn để thiếu phụ kia trở về, hắn chán nản buông tay, đây là cơ hội cuối cùng, một lần cuối cùng.
Chỉ Lan bị dìu về phòng trong tình trạng mơ hồ không rõ, đến khi tỉnh lại lần nữa đã ở trong một căn phòng khác, nha hoàn trong phòng thấy Chỉ Lan tỉnh thì mừng rỡ đi tới.
“Hoàng hậu nương nương rốt cuộc nương nương cũng tỉnh, hôm qua phu nhân Tuần phủ mời nương nương đi ngắm hoa, không ngờ nương nương say nắng ngất xỉu, phu nhân trong lúc kích động quên cả việc báo với Hoàng thượng, làm Hoàng thượng giận dữ, đại nhân và phu nhân đã tới trước mặt Hoàng thượng thỉnh tội, mong hoàng hậu nương nương tha thứ.”
Nha hoàn quỳ dưới sàn nói chuyện rành mạch rõ ràng, Chỉ Lan liền hiểu, giờ nàng đang ở trong phủ Tuần phủ, phu nhân là người của vị thiếu gia kia, nếu thật sự muốn hãm hại nàng, cứ công khai với bàn dân thiên hạ là xong, một Hoàng hậu bị bắt cóc làm sao có kết cục tốt. Người kia lại có lòng che giấu hộ nàng, thật đáng băn khoăn.
“Hoàng thượng đâu?” Chỉ Lan nhận ra bản thân đã hồi phục khí lực, nàng giãy dụa ngồi dậy, hỏi nha hoàn.
“Hoàng thượng đang ở bên ngoài hỏi phu nhân tuần phủ mấy câu, có dặn Hoàng hậu nương nương tỉnh lại phải báo với Hoàng thượng ngay.” Nha hoàn vụng trộm nhìn sắc mặt Chỉ Lan, thấy nàng không có vẻ gì khác thường mới trả lời.
“Uh, vậy ngươi đi thông báo một tiếng đi, nói ta đã tỉnh, thỉnh Hoàng thượng nói chuyện xong thì qua đây một chuyến.” Chỉ Lan nói.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Nha hoàn thi lễ rồi lui xuống.
Trong đại sảnh phủ tuần phủ, phu nhân Tuần phủ đang thỉnh tội. Huyền Diệp mặt không đổi sắc nghe lý do của vị phu nhân kia, lòng rất giận nhưng không thể hiện chút gì.
“Mong Hoàng thượng thứ tội, nội tử ngu dốt, hoàng hậu nương nương ngất xỉu mà không biết báo với Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng phải lo lắng, thỉnh Hoàng thượng trách phạt.”
Tuần phủ cũng là người thông minh, ngày hôm qua ông ấy về nhà nghe phu nhân nói Hoàng hậu nương nương đang ở trong nhà mình, sợ muốn tắt thở, vào nhìn Hoàng hậu một chút rồi nhanh chóng gọi người đi tuần tra trở về, ông ấy không ngu, tuyên bố ra ngoài là một vị nữ quyến trong nhà mất tích, việc Hoàng hậu bị bắt cóc chỉ có ông ấy và hai viên quan nữa hay biết.
Tuy rằng lòng ông ấy còn nhiều điều hoài nghi, cũng biết chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng chỉ có cho rằng Hoàng hậu nương nương luôn ở trong phủ của ông ấy thì mới mong giữ được tính mạng này, vì vậy ông ấy cũng chỉ có thể kiên trì, kiên trì cả đời, bằng không sẽ có ngày bị xét nhà diệt tộc.
“Thôi, trẫm thứ cho nhất thời hồ đồ không truy cứu, các ngươi lui trước đi, trẫm vào gặp hoàng hậu.” Huyền Diệp xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái, bình thản lên tiếng.
“Nô tài tuân chỉ.” Tuần phủ vui sướng trong lòng, biết là coi như qua ải, chỉ cần giải quyết hậu quả gọn gàng thì không còn gì đáng ngại.
Tuần phủ đi rồi Huyền Diệp liền sa sầm nét mặt, kẻ bắt cóc quả là thủ đoạn, ngay cả phu nhân Tuần phủ cũng là thuộc hạ của hắn, ngoài ra còn không mấy phu nhân người hầu cùng đi ngắm hoa, ai cũng cam đoan tận mắt thấy Hoàng hậu ngất xỉu được đưa vào phòng, có hai phu nhân còn nói vẫn luôn ở trong phòng canh giữ Hoàng hậu không hề rời đi.
Tuần phủ chắc đã bị dọa sợ, đến giờ vẫn chưa nhận ra sự kỳ quái, hoặc là không màng đến những sự kỳ quái, các nữ nhân kia chắc cũng là tử sĩ, hơn nữa, những thị vệ hộ tống Chỉ Lan đã chết tối hôm qua.
“Hay lắm hay lắm!” Huyền Diệp không giận mà cười, đã từ lâu hắn không gặp được đối thủ thú vị như thế, theo thủ đoạn rõ ràng người này có thể dùng Chỉ Lan uy hiếp hắn, hoặc là dùng danh tiết của Chỉ Lan đả kích hắn, hoặc là đưa Chỉ Lan đi hẳn luôn, nhưng hắn lại đưa Chỉ Lan về, thu xếp mọi chuyện thỏa đáng, chỉ cần Huyền Diệp an bài ổn thỏa thì có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Huyền Diệp vẫn luôn tự phụ vào bản thân, ngay khi Chỉ Lan mất tích hắn đã nghĩ đối sách, kỳ diệu là hắn cách làm của kẻ chủ mưu kia không khác đối sách của hắn nhiều, Huyền Diệp chưa từng gặp kẻ nào có thực lực tương đương, ngoài tên đàn ông như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
“Ha ha ha! Thật sự rất thú vị.” Ánh mắt Huyền Diệp trở nên sắc bén, hắn đứng dậy, thong thả đi mấy bước, biết hình dung tâm trạng của hắn lúc này thế nào, như là bị người khác làm nhục một phen, nhưng lại khơi dây cảm xúc sâu trong đáy lòng. Hắn chưa từng thấy nhiệt huyết sôi trào như thế, đời người có thể gặp mấy tri âm, nếu tên đấy không tranh giành Chỉ Lan với hắn thì có thể tính là đối thủ đáng nể. Đáng tiếc là, hai cái bọn họ không chỉ trí mưu tương đương, ngay cả sở thích cũng giống nhau, nếu không đã chẳng yêu cùng một người, còn yêu sâu sắc đến vậy.
Huyền Diệp có thể tưởng tượng tình cảm tên đàn ông kia dành cho Chỉ Lan, nếu không yêu rất nhiều, hắn có thể bắt cóc Chỉ Lan đi mãi mãi, nhưng hắn không làm thế, hắn chỉ bắt cóc một chuyến rồi đưa người trở về, bởi vì nếu hắn thật sự mang Chỉ Lan đi, hắn mãi mãi không có được trái tim nàng, nhưng đưa nàng trở về thì khác.
“Ngươi đừng mơ tưởng! Trẫm sẽ không buông tay Lan nhi!” Thần sắc Huyền Diệp trở nên kiên định, hắn sải bước đi về phía phòng Chỉ Lan. Đứng trước cửa hít sâu một hơi rồi mới đi vào.
“Lan nhi!” Huyền Diệp vừa đẩy cửa ra, ánh mặt trời rực rỡ liền tràn vào phòng, dùng mắt thường cũng thấy những hạt bụi li ti trong không khí, Chỉ Lan giơ tay che mắt, còn chưa kịp hạ tay Huyền Diệp đã ôm chặt nàng trong lòng.
“Trở về là tốt rồi.” Nghe thế Chỉ Lan liền òa khóc, lúc bị bắt cóc nàng không sợ hãi, mà là không thể sợ hãi, nàng là hoàng hậu Đại Thanh, dù không có bản lĩnh gì lợi hại cũng không thể tỏ ra yếu thế, thậm chí nàng đã nghĩ nếu có kẻ nào dám xâm phạm nàng sẽ tự vẫn ngay lập tức, nàng nguyện chết cũng không thể để liên lụy đến thanh danh của Huyền Diệp và các con. Đại Thanh không cần một Hoàng hậu không trinh, cũng không cần một Hoàng hậu từng bị làm nhục.
“Biểu ca.” Chỉ Lan vòng tay qua cổ Huyền Diệp, vùi đầu vào ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập quen thuộc mới bắt đầu bình tĩnh lại.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi luôn ở dây.” Huyền Diệp hôn lên tóc Chỉ Lan, đau lòng tột đỉnh, may mà Chỉ Lan đã trở về, may mà nàng bình an vô sự trở về, hắn quả thực không dám tưởng tượng cảnh Chỉ Lan bị tra tấn, may mà kẻ bắt cóc nàng cũng không nguyện tổn thương nàng, nhưng ngoài tên kia còn ai có thể bắt cóc Chỉ Lan trước mặt thuộc hạ của hắn, Huyền Diệp không biết nên hận hay nên cảm tạ kẻ kia.
“Vâng, em đã về.” Chỉ Lan nghẹn ngào, nếu không phải người đàn ông kia chịu buông tha nàng, cho dù về cũng chỉ còn một con đường chết.
“Uh, Lan nhi chịu khó nghỉ ngơi, chắc đêm qua thức trắng?” Huyền Diệp buông Chỉ Lan, giúp nàng nằm xuống, thương tiếc sờ má nàng, dém chăn cho nàng.
“Đêm qua không dám ngủ.” Chỉ Lan tủi thân, “Em sợ.”
“Không sợ không sợ, biểu ca ở bên em.” Huyền Diệp thấy lòng đau nhói, hận không thể lập tức bắt tên kia về tra tấn một phen.
“Vậy anh không được đi.” Chỉ Lan cầm tay Huyền Diệp kéo vào trong chăn, được thế mới thỏa mãn nhắm mắt.
Huyền Diệp lẳng lặng nhìn Chỉ Lan ngủ, cõi lòng trống trải dần được lấp đầy.
(*) Là kiểu tóc thế này