Những giọt mưa nhỏ rơi tí tách, làm cho mặt hồ đang yên tĩnh hơi có chút lao xao.
"Cái đó... Cái đó, chúng ta hay là trở về đi thôi, em lo lắng một lát mưa to, lại thêm gió lớn, con thuyền nhỏ của chúng ta cũng sẽ không yên ổn." Màu đỏ trên mặt Tô Tiểu Mễ còn chưa tan hết, đôi mắt trong suốt như hạt mưa đang tuôn rơi ngoài trời.
"Nếm thử ly rượu này, rất ngon, thưởng thức phong cảnh Tây Hồ đêm mưa, cơ hội như vậy cho dù lần sau em trở lại cũng khó có thể gặp được, cần gì nóng lòng muốn rời đi." Khóe miệng của hắn cười yếu ớt, mắt nhìn cô không chớp.
Cô chống lại không nhìn vào đôi mắt ấy, có cảm giác nếu cứ nhìn vào đó mình sẽ dễ dàng lâm vào mê trận.
Hắn đã đem trà Long Tĩnh pha rượu đổ vào ly, cầm lên nhẹ nhàng xoay hai cái, "Tinh khiết và thơm, cả người cũng rất thoải mái, uống chút rượu, sẽ thấy rất thích ý."
Thân Vĩ Văn thấy cô vẫn còn do dự liền đứng lên mở một cửa sổ nhỏ ra, quang cảnh mưa bên ngoài ngay tức khắc đập vào mắt. Thật là đẹp! Một đêm mưa thu trên Tây Hồ.
Cánh cửa lòng Tô Tiểu Mễ đột nhiên giống như có cái gì mở ra, bỏ rơi ý niệm đang chần chừ.
Bưng ly rượu nhỏ trên bàn, một hơi uống hết.
"Rượu ngon, cảnh đẹp lại có mỹ nhân ngay bên cạnh, cuộc sống như vậy, thiên hạ khó cưỡng cầu." Thân Vĩ Văn nhìn cảnh đêm, cũng không ức chế được cảm tính. Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Bao nhiêu đêm, Tô Tiểu Mễ đã từng hi vọng có thể tìm được người mình yêu mến bầu bạn ở bên người. Vô luận đi đến nơi nào, bọn họ cũng có thể cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp, cùng trải qua đêm mưa, có thể ôm ấp nhau đến sáng.
Cô nghiêng người ra ngoài cửa sổ, lắng nghe mưa phùn, ly rượu cũng nắm trong tay, không bỏ xuống.
Thân Vĩ Văn đi đến bên cạnh, đem thân thể cô nhẹ nhàng tựa vào vai hắn.
Lúc này, cô cũng không cự tuyệt, lại còn rúc vào trong ngực của hắn, phối hợp vơi nhau thật ăn ý. Hai người cũng không nói gì nữa, lẳng lặng ôm lấy nhau.
Hắn bưng ly rượu lên đặt vào môi cô, cô nhẹ nhàng uống vài hớp, hơi nhắm mắt lại. Bất kể hai người còn nhiều xa lạ, nhưng giờ phút này, cô thật không muốn xa rời người đàn ông này.
Hắn lại đem ly rượu uống cạn, để ly rượu xuống, nâng mặt của cô lên, hướng về phía môi cô, đem rượu hắn đã uống truyền vào bên trong miệng cô.
Tô Tiểu Mễ cảm thấy hơi bối rối, rượu từng chút từng chút tiến vào miệng của cô, thấm vào tận dạ dày.
Cô muốn đẩy ra, muốn cự tuyệt, hắn lại ôm cô thật chặt vào trong ngực, dùng sức mút làm cho cô không cách nào hô hấp.
"Ừ... Ô..." Cô không nhịn được mê sảng, muốn cự tuyệt rồi lại không có khí lực.
Thân thể của hắn căng thẳng, cô mềm mại dán vào hắn, làm cho hắn không nhịn được muốn động tay nhiều hơn.
"Ừ... Em sắp... sắp không thể... hít thở..." Mặt Tô Tiểu Mễ đã bị hô hấp kìm nén đến đỏ bừng.
"Anh muốn em không cách nào hô hấp được!" Hắn bá đạo nói nhỏ, ngay sau đó, lại dùng sức cắn lấy môi cô lần nữa, quấn quít lấy nó.
Tô Tiểu Mễ cảm giác mình giống như lọt vào một vực sâu, muốn thoát đi nhưng làm thế nào cũng không trốn thoát được. Mưa bên ngoài tí tách rơi xuống mặt hồ, tạo thành những dao động nhỏ, bên trong thuyền, một mảnh xuân sắc sắp hiện ra.