Của hắn trướng to bồi hồi, lướt qua ở nơi bí mật của cô.
Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy tâm nhột khó nhịn, đặc biệt khát cầu muốn có đồ lấp đầy cảm giác trống không khó tả ngay lúc này của cô.
"Tôi muốn..." Cô thật thấp nói ra
Cô dịu dàng, thanh âm của cô, khiến cho hắn cũng không cách nào ngăn cản nữa, nâng lên hạ thân của mình, hung hăng xỏ xuyên qua thân thể của cô
"A!"
"A..."
Hai người đồng thời phát ra tiếng thỏa mãn.
Hắn tận lực khống chế mình không được quá mau, từ từ an ổn tiến vào thân thể cô, không gian chật cứng mà ướt át của cô bao quanh hắn đến nước chảy không lọt
Mỗi một lần tiến vào, cũng làm cho cả người hắn thư thản
Chân của cô quấn hắn thật chặt, một cái chân khác cũng đi theo. Lâm Khải hơi ngồi dậy, nắm lên hai chân cô, để hắn có thể dễ dàng đoạt lấy cô nhanh hơn mà có lực.
"A a..."
Hắn đột nhiên nhanh chóng tiến công, khiến cho cả người Tô Tiểu Mễ đều đung đưa, nhưng lại có một loại cảm giác thoải mái khác thường truyền khắp từng cái tế bào của cô.
Loại cảm giác thoải mái này khiến cho cô muốn nhiều hơn, không mục đích mà phát ra tiếng rên, thậm chí là muốn thét chói tai ra ngoài.
Lâm Khải càn rỡ dong ruỗi bên trong thân thể cô, Tô Tiểu Mễ phối hợp thật chặt chẽ, cảm giác này hoàn toàn ngược lại với đêm đầu tiên kia.
Cô mê luyến loại cảm giác này, muốn loại cảm giác này, muốn xem rõ ràng cái người đàn ông có mùi vị cô quen thuộc này là người nào, nhưng cô lại không muốn tỉnh lại, nghĩ muốn cứ như vậy trong mộng không ngừng tái diễn.
Từng đợt, từng đợt cảm giác nhanh tựa như nước hồ xoay tròn thân thể cô, dần dần biến mất lại dần dần hiện lên, tối nay, cô quên cả việc cô là ai, cô chỉ nhớ rõ loại cảm giác và mùi vị này.
*********
Lâm Khải có chút mệt mỏi yêu nhìn cô, hắn không hiểu người phụ nữ này có nơi nào hấp dẫn, tại sao hắn sẽ một lần lại một lần mất khống chế ở trên người của cô?
Tay của hắn không mục đích xoa nhẹ mặt cô, thân thể vừa lạnh vừa nóng tối hôm qua cũng khôi phục nhiệt độ bình thường, da thịt trong suốt kia ở ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống cứ như giọt sương, thân thể hắn lại có phản ứng, giờ phút này hận không thể hung hăng muốn cô một lần nữa.
Không biết vì nguyên nhân gì, hắn không kịp đợi cô tỉnh lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ yên mà thỏa mãn của cô, trong lòng hắn có cảm giác thỏa mãn, liền lặng lẽ rời khỏi phòng.
Tô Tiểu Mễ lăn lộn ở trên giường, mới từ từ mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn tâm vô cùng thư thản.
"Tối hôm qua thật là một buổi tối tốt đẹp!" Cô ngọt ngào nói thầm.
Nằm ở trên giường, hưởng thụ tư vị tỉnh lại trong ánh mặt trời, đó là một loại cả người hưởng thụ, đầu óc của cô cũng dần dần trở về tối hôm qua, quá nhiều tình tiết và hình ảnh tràn đầy vào đại não.
Vừa sờ thân thể của mình, toàn thân trần truồng, cô lập tức đứng dậy, nhìn kỹ, bộ ngực của cô thậm chí có vết hôn rất sâu, còn có ở gần xương quai xanh của cô...Trời ạ!
Cô nhớ, giống như có người cứu lên cô, ôm cô trở về khách sạn, mớm thuốc cho cô, cởi y phục cho cô... Nghĩ tới đây, cô đột nhiên ý thức được, chẳng lẽ tất cả đã xảy ra tối hôm qua, không phải là mộng?
"Oh My God! Tối hôm qua mình lại ooxx cùng người lạ nữa rồi?" Tô Tiểu Mễ không nhịn được tự hỏi lòng, vừa nghĩ tới tối hôm qua mình thật giống như điên cuồng trong mộng, cô quả không thể tin được cô thật sự hành động lớn mật như vậy.
Mà giờ khắc này, cô muốn biết nhất chính là, người đàn ông tối hôm qua là ai a?
"Thật chẳng lẽ chính là Thân Vĩ Văn?" Tô Tiểu Mễ nghĩ đến tối hôm qua đúng là cùng hắn ở chung một chỗ, hơn nữa hai người ở trên thuyền cũng kích tình triền miên, "Rơi xuống nước rồi, anh ta cứu mình lên, sau đó mình nhất thời xung động, quỷ mê tâm, xem anh ấy thành người đàn ông trong mộng, mọi chuyện liền cứ thế tiếp diễn?"
Cô đứng lên, lại lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, chỉ cảm thấy bắp đùi nhức mỏi, chỗ hạ thân lại vẫn mơ hồ đau, này dùng lời của Hạ Tử Vi mà nói, tối hôm qua cô khẳng định chung đụng không dưới năm lần với đàn ông, chỉ có tình huống như thế mới có thể hạ thân đau nhức.
Tô Tiểu Mễ đơn giản thu thập mình một chút, giờ phút này, cô muốn tìm Thân Vĩ Văn, muốn biết tối hôm qua đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Sau khi cô xuống đại sảnh, hỏi thăm nhân viên khách sạn về Thân Vĩ Văn, cô liền thấy hắn từ một phương hướng khác đi tới, gương mặt mệt mỏi.
Khi hắn nhìn thấy cô rồi, trên mặt phát ra ánh sáng, khẩn trương và cẩn thận hỏi: "Hiện tại, em không sao chứ?"
Tô Tiểu Mễ nghe được hắn hỏi như vậy, cô ngược lại càng thêm cảm thấy áy náy, "Ừ, không có sao!"
"Không có sao là tốt rồi, không có sao là tốt rồi!" Hắn nỉ non tự nói, "Tối hôm qua, thật xin lỗi!"
Không phải là hắn không muốn cứu cô, cũng không phải là hắn không có cứu cô, hắn tìm làm sao cũng không có tìm được cô, cho là cô đã xảy ra chuyện, chuẩn bị đi báo cảnh sát, lại ngoài ý muốn phát hiện cô trong khách sạn.
"Anh ta nói xin lỗi với mình? Nói cách khác tối ngày hôm qua đúng là anh ta đã cứu mình, hơn nữa hai chúng ta..." Tô Tiểu Mễ lẩm bẩm trong lòng, nghĩ đến tất cả tối ngày hôm qua, nhìn lại hắn, cô càng thêm thật áy náy.
"Oh, tôi không nhớ rõ!"cô làm bộ không sao cả nói, sáng sớm hôm nay vừa tỉnh lại không thấy bất cứ ai, có thể thấy được hắn căn bản không muốn chịu trách nhiệm. Mọi người bèo nước gặp nhau, cùng nhau chơi đùa một trận, cô sẽ không ngốc đến mức đi bắt người nọ phải chịu trách nhiệm.
Thân Vĩ Văn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, trong lòng không nhịn được xấu hổ, toàn bộ một đêm, hắn cũng không thế nào nghỉ ngơi tốt, nếu như cô thật sự có một sơ xuất gì, hắn chắc chắn đau lòng.
"Nhìn thấy em không có sao, anh thật rất vui vẻ!" Hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười, khi hắn biểu lộ khuôn mặt tươi cười rồi, hắn cũng quyết định không đụng đến người phụ nữ này nữa, cũng không một lần nữa làm tổn thương đến cô, bởi vì tối hôm qua,vào thời khắc mấu chốt, hắn phát hiện mình rất ích kỷ, khát vọng muốn sống mãnh liệt hơn khát vọng muốn cứu cô.
"Anh không cần để tâm, tôi thật không có sao." Tô Tiểu Mễ tự nói với mình, một nhát chia hai sau, cô vẫn chính là Tô Tiểu Mễ, có khả năng thả xuống được, coi như trong lòng có một chút không vui, cô cũng sẽ rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình của mình.
"Cây quạt này, cho em!" Hắn từ trong túi xách tìm ra cây quạt cho cô.
"Cám ơn anh, mọi người thiếu chút nữa đã chết, cây quạt này lại không có sao!"Tô Tiểu Mễ mở quạt ra, nhẹ nhàng phẩy một cái, vẫn có mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt.
"Hi vọng về sau em sẽ rất hạnh phúc cũng sẽ rất may mắn, anh còn có công sự phải xử lý, cho nên phải đi trước một bước, sau chuyến này, hi vọng em có thể nhanh chóng vượt qua, quên tất cả những chuyện không hay trong chuyến du lịch này, hảo hảo hưởng thụ chuyến du lịch tiếp theo!" Hắn rất chân thành nói, đối mặt ánh mắt ngây thơ của cô, hắn cũng có một chút áy náy.
Càng đối mặt, càng phát hiện mình ích kỷ.
Tô Tiểu Mễ có chút cứng ngắc cười, "Được, lên đường thuận lợi!"
Hắn gật đầu, mỉm cười, sau đó ưu nhã xoay người, rời đi!
Tay cô nắm cây quạt, không có gì để nói, cũng không có nói tạm biệt. Sau khi hắn đơn giản mà nhẹ nhõm rời đi như thế, Tô Tiểu Mễ mới ý thức được, đây chính là diễm ngộ, nếu nói kích thích, hai người kích tình qua rồi, riêng về phần mình, không có bắt đầu cũng không có chia tay.
Mặc dù cô biểu hiện rất tự nhiên hào phóng, không để cho đối phương bất kỳ áp lực nào, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó chịu, cô cảm giác mình hiện đang chạm đến một phương hướng âm u mà tiêu cực, càng đến gần càng phát hiện đàn ông thật không đáng tin cậy, lên giường rồi liền sẽ thành người qua đường.
Chỉ chốc lát sau, cô mới phản ứng được, người đàn ông này đi, nhưng tất cả tối hôm qua có thể sẽ mang đến hậu quả cho cô thanh toán, nghĩ tới đây, cô lập tức bình tĩnh lại.
Có chút đỏ mặt nhìn phục vụ, thậm chí có chút khó có thể nhe răng hỏi ra vấn đề kia.
Nhân viên khách sạn mỉm cười gật đầu, liền tự tay đem thuốc tránh thai khẩn cấp cùng một ly nước ấm giao vào trên tay cô.
Tô Tiểu Mễ nhìn viên thuốc trên tay, nghĩ tới một màn tối hôm qua, hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt trong lòng này liền trở thành đối lập, chẳng lẽ đây chính là đãi ngộ có được trước và sau khi chơi đùa của phụ nữ sao?
Cô nhắm mắt lại, chợt đem viên thuốc nuốt xuống.
*********
Tô Tiểu Mễ quyết định khi về sẽ lựa chọn quên đi, lựa chọn tỉnh lại, thậm chí bây giờ cô còn đi quanh làng du lịch một vòng, để cho tâm tình chính mình được giảm xóc một chút..
Từ khách sạn Oman đến khách sạn Tứ Quý, rồi đến Duyệt Dung Trang, mỗi khách sạn đều làm cho cô lưu luyến quên về, hoàn cảnh cùng thiết kế mỗi nơi đều có chỗ độc đáo riêng của nó.
Tô Tiểu Mễ một lòng đắm chìm ở trong khách sạn và du lịch, thỉnh thoảng nhớ tới Thân Vĩ Văn, người đàn ông này đã mang đến cho cô một cuộc "gặp gỡ xinh đẹp", cô cười nhạt một tiếng.
Cô cảm giác mình sau khi trải qua chuyện này, hình như đã trở nên thành thục hơn. Trong quá khứ đều là thu thập thông tin từ những lần bàn luận cùng Hạ Tử Vi, còn bây giờ trong đầu cô còn chứa cả những ý kiến phản đối với rất nhiều quan điểm của Hạ Tử Vi.
Là phụ nữ, nhất định phải hiểu được hảo hảo yêu chính mình trước, có trách nhiệm đối với chính bản thân mình.
Chờ mong một chuyến du lịch vui vẻ, chờ mong một khu khách sạn cao cấp, chờ mong một cuộc diễm ngộ đầy lãng mạn, đây cũng là tâm tình của nhiều người tri thức độc thân, mặc dù có rất nhiều người cho rằng diễm ngộ chỉ là viễn vông, nhưng không có nghĩa là trong tim bọn họ chưa từng khát vọng, đặc biệt là những người vừa độc thân mà kinh tế lại độc lập kia.
Đầu Tô Tiểu Mễ giống như vẽ nên một đoạn phim ngắn, rất nhiều chủ đề và tư tưởng cũng chầm chậm dung nhập vào trong cấu trúc của khách sạn.
Đoạn phim này tựa như chủ đề về khách sạn, du lịch ngắn, cuộc sống lớn, đặc sắc chỗ nào cũng có!
*********
Tại Bắc Kinh, Dung Khoa quốc tế lại trải qua một cuộc cải tổ ở tầm cao trước nay chưa từng có. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Bên người Lâm Khải nhiều hơn một vị phụ tá, một người đàn ông trung niên giỏi giang mà tinh nhuệ.
Mấy ngày Tô Tiểu Mễ đi, giữa tổ và tổ cũng tiến hành điều chỉnh.
Tổ tiếp thị cũng như tổ kế hoạch tiếp thị của Dung Khoa quốc tế không còn đơn độc nằm riêng rẽ trong hai phòng tiếp thị và phòng kế hoạch nữa, mà sẽ hợp thành một thể gọi là phòng kế hoạch tiếp thị, sau đó sẽ phụ thuộc vào một Tổng giám. Như vậy một phân khu, ba Tổng giám biến thành bốn Tổng giám coi quản bốn phòng. Hiện tại chiếc ghế Tổng giám phòng kế hoạch tiếp thị vẫn bỏ trống, mà người Tổng giám này chính là người thuộc quyền phân bổ của Lâm Khải.
Vua nào triều thần nấy, Lâm Khải cũng bắt đầu an bài tâm phúc của mình vào Dung Khoa, từng người trong công ty, đều từ từ xem hắn là người dẫn đầu.