Kết thúc chuyến công tác, có chút mệt mỏi, càng nhiều hơn nữa là trưởng thành, Tô Tiểu Mễ học được rất nhiều thứ mà chỉ có đi đây đi đó mới có thể học được, xem trong phim trên TV và chân chính tự đi thể nghiệm vẫn là có chút khác biệt.
Lần du lịch mang theo "mục đích công việc" này hạ màn ở sân bay quốc tế của thủ đô, lúc kim đồng hồ chỉ 19:30 Bắc Kinh.
Tô Tiểu Mễ kéo hành lý đơn giản, một thân trang phục nhẹ nhàng đi ra khỏi sân bay, lại phát hiện Jason đang đứng đợi cô ở cửa ra vào.
"Tô chủ quản, tôi tới đón cô." Jason có chút xấu hổ cười.
Tô Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nói: "Nhưng anh làm sao biết tôi xuống máy bay giờ này?"
Sau khi hỏi xong, Tô Tiểu Mễ cảm giác mình đã hỏi thừa.
"Là Lâm tổng nói cho tôi biết, xe liền đậu ở chỗ đó, tôi đưa cô trở về sớm nghỉ ngơi một chút!" Jason rất nghiêm chỉnh trả lời
Anh ta nhận lấy hành lý trên tay Tô Tiểu Mễ, cô liền đi theo phía sau anh ra khỏi sân bay.
Tô Tiểu Mễ vốn là tính toán đón taxi về nhà, tuyệt không có ngờ tới Lâm Khải còn có thể an bài xe riêng tới đón cô
"Quên đi, nghĩ gì thế, đây là an bài của công ty, bất quá, hắn cũng coi như thương cảm thuộc hạ tốt." Khi cô thấy một hàng dài người đứng chờ taxi ở sân bay, trong lòng liền nảy sinh cảm kích với sự an bài của Lâm Khải.
Lên xe không lâu, Tô Tiểu Mễ nói với Jason: "Jason, anh có thể dừng xe ở công ty dùm tôi không? Tôi muốn lên lấy ít đồ."
"Có thể, nếu như thuận tiện, tôi có thể giúp cô lên lấy." Jason trả lời Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Không cần, tôi chỉ là lên lấy ít tài liệu thôi, có thể phải phiền toái anh chờ tôi một chút." Tô Tiểu Mễ hơi có chút ngượng ngùng.
"Không sao, nhiệm vụ buổi tối hôm nay của tôi chính là đưa cô về đến nhà an toàn!" Jason nhìn mặt đường trước, nghiêm túc nói.
Tô Tiểu Mễ ngồi ở phía sau, đột nhiên bối rối, đãi ngộ này có phải hơi quá một chút không? Tô Tiểu Mễ cô cho tới bây giờ đều là nhân viên tốt an phận, cũng không tự mình lợi dụng xe công ty. Kể từ khi Lâm Khải làm cấp trên của cô, cô cảm giác công việc của mình đột nhiên trở nên tự do, rất nhiều dự án trước kia bị gò bó cũng có thể phát huy tự do hơn, điều này khiến cho cô cảm thấy rất vui mừng.
*********
Tô Tiểu Mễ đè xuống chỉ tay, cửa lớn công ty thuận lợi mở ra, phòng làm việc vào thứ bảy trên căn bản là an tĩnh, trống rỗng không thanh âm, cô trực tiếp hướng khu làm việc của mình đi tới.
Đang chuẩn bị mở đèn ở khu vực mình lên, lại mơ hồ nghe có thanh âm nức nở thật nhỏ, trực giác của Tô Tiểu Mễ là có người đang lén khóc thút thít.
Lòng hiếu kỳ khiến cô đi về phía phát ra thanh âm, càng đi tới thanh âm càng lớn khiến cô phát hiện không giống lắm tiếng người đang khóc, mà giống như là một loại thanh âm khác của con gái.
Bước chân của cô hơi dừng lại, chỗ này là văn phòng của Hà Kính tổng giám thị trường. thanh âm phụ nữ? Chẳng lẽ là?
Những việc riêng tư trong văn phòng kia như đang mời gọi Tô Tiểu Mễ, cô đang do dự có nên đến gần hay không, loại chuyện như vậy có cần thiết đi hiểu rõ ràng?
Còn chưa chờ cô đưa ra quyết định, người phụ nữ kia đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
"A... Hà tổng... Dùng sức... Lực mạnh một chút... Ừ a..."
Một hồi thở gấp của người phụ nữ qua đi, liền truyền đến thanh âm của đàn ông.
"Thật đúng là tiểu dâm đãng, trong phòng làm việc đã thấy em lẳng lơ nhất, quả nhiên là... Có phải làm vậy em mới thoải mái hay không... Có phải hay không..."
Chỉ nghe thanh âm gầm nhẹ của đàn ông, đây đúng là thanh âm của Hà Kình. Thân thể Tô Tiểu Mễ trở nên cứng ngắc, Hà tổng giám bình thường coi như tuấn tú ưu nhã, là người đàn ông tốt thật chiếu cố bà xã mình ở trước mặt nhân viên khác, giờ phút này, lại "bại hoại" như thế.
"Còn cần không... Có muốn hay không..."
"A.. Muốn... Nhanh một chút nữa...Lại dùng lực một chút... Sắp bị đâm chết..."
Thanh âm bang bang, đột nhiên có đồ rơi trên mặt đất, có thể thấy được bên trong kích tình cỡ nào, ngay cả đồ cũng bị bọn họ làm cho phát ra âm thanh.
Thanh âm ỏn ẻn của người phụ nữ này khiến cho Tô Tiểu Mễ cảm thấy khá quen thuộc.
Tò mò hại chết mèo, Tô Tiểu Mễ không nhịn được nữa, đi tới trước cửa phòng làm việc của Hà Kính, hai người thật sự là khá can đảm, cửa cũng không đóng kín.
Người phụ nữ kia vịn vào bàn làm việc thật chặt, một chân quấn trên thân người còn lại, tất cả mọi thứ trên người cô đều bại lộ, hai đoá hồng mai trên da thịt trắng như tuyết, hình dáng tròn tròn ôm trọn tràn đầy hấp dẫn, đầu của cô ngã ra sau, trong miệng phát ra tiếng nức nở như thoả mãn, loại thanh âm này Tô Tiểu Mễ ở Hạ Tử Vi mãnh liệt dạy bảo đã từng nghe, những nữ diễn viên trong phim AV, có một số chính là rên rỉ như vậy, thì ra tiếng kêu rên của phụ nữ cũng phân ra nhiều loại như vậy.
Hai người một chút cũng không có phát giác Tô Tiểu Mễ đang từ khe cửa thấy được tất cả.
"Gọi a... Gọi lớn một chút... Rên... Hung hăng rên... Anh để cho em dẫn dụ anh... Để cho em khoe khoang lẳng lơ khắp nơi ở trước mặt anh, hiện tại liền giết chết e..."
"Anh Kình... Ừ...Anh Kình... A... Thật thoải mái... Giết chết em đi.. Giết chết em..A... Còn muốn... Còn muốn nữa..."
Nghe được đối thoại của bọn họ, Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, một hồi "Lệ rơi đầy mặt", một là Ngải Niệm Như chủ quản bộ kế hoạch, một là Tổng giám thị trường Hà Kình, hai người có quan hệ gì?
Trước có nghe thấy Ngải Niệm Như có tư tình với tổng giám bộ kế hoạch trước, thật không nghĩ tới người này thật đúng là dám làm loạn, bây giờ lại là người đàn ông đã có vợ này.
Thanh âm lay động bên trong truyền đến, nhưng cô cũng nghe không vô nữa, lập tức đảo quanh rời đi, vừa mới mở ra bước chân, đột nhiên nghe được thanh âm của Ngải Niệm Như.
"Hà tổng, lần cải tổ này anh nhất định phải giúp em.. Ừ.. " Thanh âm kiều mỵ của cô, mềm nhũn.
"Có em ở đây, anh làm mới có sức lực làm việc, nhất định sẽ giúp em a!"
"Em chính là thích làm như vậy, muốn làm phải hung hăng. Em cũng muốn.. Ừ.."
"Đúng không! Có phải thoải mái muốn chết hay không!"
"Ừ, thoải mái, mà em còn muốn thoải mái hơn nữa." Cô nhõng nhẽo, thở hổn hển.
"Còn chưa đủ sao? Còn phải như thế nào? Em còn muốn chơi cái gì, tiểu phóng đãng."
"Hà tổng..." Không thể không bội phục, mị công của người phụ nữ này, thật là không người nào có thể địch, "Anh biết em muốn cái gì sao?"
"Cái gì? Có phải như vậy không?" Hà Kính dùng sức đâm cô.
Rước lấy một hồi một hồi thở gấp của cô.
"Muốn... Nhưng em còn muốn ngồi chung với Hà tổng nha, về sau Hà tổng có gì cần em làm, hai chúng ta cũng có thể hảo hảo phối hợp, không phải sao?"
Ngải Niệm Như cho tới bây giờ vẫn không phải là một người muốn hy sinh mình vô ích, cô bỏ ra thân thể của cô, tự nhiên cũng muốn lấy được thứ cô cần, chức vị của Hà Kình mặc dù không tính là quá cao, thế nhưng đã dẫn dụ Lâm Khải đáng chết mấy lần cũng không thành công, giờ phút này là lúc mấu chốt, Tổng giám kế hoạch tiếp thị còn một chỗ trống, nếu như cô không được thì phải đợi dài dài, cô không muốn chờ đợi thêm nữa, lợi dụng Hà Kình đề cử cô với Lâm Khải, đây cũng không phải là không thể được, dù sao hiện tại cô được phân ở dưới Hà Kình, thế nào cũng là chuyện có lợi vô hại.
"Gấp cái gì, em muốn, anh nhất định sẽ giúp, chỉ cần em phục vụ anh thoải mái, thật tốt..."
"Hà tổng, anh thật giỏi, em kẹp chặt vậy khiến anh thoải mái không?" Hai chân của cô kẹp hông của hắn thật chặt, mỗi lần hắn động xuống, cô liền dùng sức kẹp.
"Thoải mái, lợi hại, chặt một chút nữa... Uuu... Chặt một chút..."
"Có phải thoải mái hay không? Em có phải rất lợi hại hay không?" Cô kiều mị phát ra quyến rũ.
"Thật là một người phụ nữ phóng đãng lợi hại."
"Anh thật là xấu! Thật là xấu!" Cô mềm mại õn ẽn nói: "Vậy em có phải lợi hại hơn người vợ già của anh không? Có phải khiến cho anh thoải mái hơn hay không? Ừ... A..."
"Tiểu lẳng lơ, làm em thật có lực, có sức lực dùng không hết..."
Ngôn ngữ ô uế càng ngày càng khó nghe, nếu như để cho người vợ còn đang ở cữ của Hà Kình nghe được một màn này, không biết sẽ thương tâm muốn chết như thế nào.
Tô Tiểu Mễ cũng nghe không vô nữa, thật vì vợ của Hà Kình lỡ gả cho người đàn ông như vậy mà thấy không đáng. Lúc rời đi ngay cả mục đích mình tới phòng làm việc cũng quên, nhanh chóng đi về phía xe Jason.
*********
Tô Tiểu Mễ vừa đến nhà, lại phát hiện ba mẹ đoan chính ngồi ở trên ghế salon của cô.
"Ba mẹ, sao các hai người lại ở đây?" Tô Tiểu Mễ ném giày một cái, nằm lên ghế salon, bắt đầu chuẩn bị giả chết.
"Con nha đầu chết tiệt kia, đi công tác rồi trở lại cũng không nói, chúng ta không thể làm gì khác hơn là ở nhà coi chừng con." Mẹ Tiểu Mễ oán trách con gái, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô, lại cảm thấy đau lòng.
"Cũng không phải là chuyện lớn gì, không phải con đã hảo hảo trở về rồi sao?" Tô Tiểu Mễ nhõng nhẽo nói.
"Tiểu Mễ, con đi công tác hai đêm, buổi tối mẹ con cũng mơ ác mộng đủ hai đêm, không yên lòng, nhất định phải ở chỗ này chờ con trở lại." Ba Tiểu Mễ ở một bên nói.
Tô Tiểu Mễ vừa nghe, chỉ cảm thấy ngực liền trở nên khó chịu.
"Mẹ cố ý nấu canh cho con, tới uống một chút!" Mẹ Tiểu Mễ đứng dậy đi giúp cô chuẩn bị.
Tô Tiểu Mễ nhìn ba mẹ quan tâm lại nhìn như lơ đãng, trong lòng cảm thấy xúc động, nhiều năm như vậy, nguyện vọng của cha mẹ chính là con gái yêu đương lập gia đình, cô lại nhiều lần để cho nguyện vọng của bọn họ bị nhỡ.
"Mẹ, năm nay con nhất định cố gắng tìm con rể cho mẹ, như thế nào?" Tô Tiểu Mễ đuổi theo bước chân mẹ, ôm chầm lưng bà nói.
Mẹ Tiểu Mễ quay đầu lại, không thể tin được nhìn cô, đây là lần đầu tiên con gái chủ động nói cô muốn tìm bạn trai, mẹ Tiểu Mễ thật cao hứng, ôm Tô Tiểu Mễ nồng nhiệt hôn vào mặt cô.
Toàn thân Tô Tiểu Mễ tê dại, cô thế nào không biết mẹ của cô còn thích tới độ này.
"Ngày mai là Chủ nhật, nhanh đi mua chút y phục, mua màu sắc sáng một chút, trong tủ quần áo của con là thứ y phục gì a, toàn là đen xám. Nếu như không đủ tiền, cà thẻ của mẹ, là con gái nhất định phải ăn mặc tinh sảo xinh đẹp một chút, theo bộ dáng của con gái nhà ta, diện lên một chút, tuyệt đối có thể mê chết một đám người!" Mẹ Tiểu Mễ hưng phấn bắt đầu càu nhàu với Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ biết, kế tiếp nhất định sẽ cuồng phong kéo tới nổ ầm ầm, cô bắt đầu hối hận lời nói xúc động vừa rồi..., muốn đổi ý cũng đã không còn kịp rồi.
"Ai tới cứu tôi thoát khỏi "bể khổ" đi!" Tô Tiểu Mễ ngửa mặt lên trời thở dài!