Cầu Ma Chương 884 : Liệt Sơn Tu


    Cầu Ma
    Tác giả: Nhĩ Căn

    Chương 884: Liệt Sơn Tu

    Dịch: TịnhVặn
    Nguồn: Mê Truyện


    Hắc Mặc Tinh vào mùa này nước mưa không lạnh, giọt nước rơi lất phất mang theo ấm áp, nhưng rơi vào thân người khó tránh khỏi bị quần áo dán da thịt, làm người ta khó chịu.

    Trong màn mưa có mấy cây dù giây như đóa hoa trong mưa, nếu từ trên trời nhìn xuống sẽ không thấy người, chỉ thấy chân lấp ló dưới cây dù, chậm rãi đi trong mưa.

    Tô Minh chắp tay sau lưng, tóc dài màu xám bị mưa gió thổi. Bên cạnh hắn là Ngọc Nhu trang nhã, cô bung dù đi sát bên Tô Minh, giống như thật sự trở thành một thị nữ người hầu. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

    Trong mưa gió tóc Tô Minh xõa ra, có vài lũ xẹt qua mạng che mặt của Ngọc Nhu, như là hòa cùng mạng che, biến thành đồ án.



    Sau lưng họ, hạc trọc lông ngồi trên lưng con chó, mặc kệ nước mưa rơi trên người, bộ dạng khinh thường, không biết nó đang khinh ai. Con chó thì vẫn đối địch nhìn Ngọc Nhu đằng trước, đi nhanh theo sau.

    Đi cuối cùng là Ngọc Trần Hải.

    Đoàn người ra khỏi cửa Ngọc gia, lộ ra trước mặt họ là trời đất mênh mông. Chỗ này khá hẻo lánh, là chỗ tông tộc Ngọc gia ở, muốn đi phòng đấu giá thì cần tới Hắc Thủy thành một chuyến.

    Nguyên Hắc Mặc Tinh bị các gia tộc phân chia nhiều khu vực, trong đó có liên hệ rắc rối phức tạp. Tóm lại là có ba thành trì lớn nhất, Hắc Thủy, Mặc Kỳ, Tinh Phàm, được ba gia tộc lớn nhất Hắc Mặc Tinh cai quản.

    Bởi vì ba thành trì này nổi danh nên bên trong hay tụ tập các tu sĩ hoặc là dị tộc ở thần nguyên tinh hải. Bởi vì phân phối ích lợi nên các gia tộc còn lại ở thể ở trong thành trì mở đấu giá, nhưng phải giao nộp chút phí dụng. Vậy nên một số hội đấu giá loại nhỏ thường mở ra trong ba thành trì này, chỉ có một ít hội đấu giá cỡ lớn mới đưa thiệp mời, tiến hành trong phòng đấu giá các gia tộc xây dựng ở chỗ khác nhau.

    Ví dụ như phòng đấu giá của Ngọc gia là ở một lòng chảo thiên nhiên to lớn cách Hắc Thủy thành tám ngàn dặm, chỗ đó quanh năm đóng giữ cường giả trong tộc Ngọc gia, quy mô cực kỳ xa hoa, lộ rõ khí phái phòng đấu giá cỡ trung. Phòng thủ nghiêm ngặt, liên kết với chỗ tông tộc Ngọc gia ngụ ở, một khi đấu giá ra chuyện ngoài ý muốn thì có thể tùy thời giải quyết.

    Từ chỗ đất tông tọc Ngọc gia đi Hắc Thủy thành ước chừng vài vạn dặm, nhìn như xa nhưng đối với tu sĩ thì lộ trình này không là gì.

    Thậm chí nếu không muốn bay thì có truyền tống trận trực tiếp đưa người vào Hắc Thủy thành.

    Tô Minh không chọn truyền tống trận, hắn thích nước mưa. Theo hắn thấy thì mưa là chân thật, lúc trước Tô Minh không tới Hắc Mặc Tinh đã lâu rồi không thấy.

    Đoàn người ở hóa thành từng cầu vồng chậm rãi đi xa trong màn mưa đất trời.

    Mãi đến trên mặt đất phía xa xuất hiện một tòa thành trì to lớn, thoạt trông thành trì hơi lạ, nó không có tường thành mà là hồ nước phạm vi rất lớn. Nước hồ tối đen, toát ra từng tia khí lạnh khiến nước mưa rơi vào hồ chớp mắt thành vụn băng, đập vào trong nước dấy lên gợn sóng.

    Từng cầu đá xuyên qua hồ nước, thường mỗi điểm giao nhau của mấy cây cầu đá có bình đài cỡ mấy vạn mét hoặc hơn, trên bình đài có nhiều lầu các, đại điện, cửa hàng khắp nơi. Thậm chí có chỗ hơn mười cầu đá giao nhau thì có một bình đài khổng lồ hơn mười vạn mét, điêu lan ngọc trác, nhiều vô số kể.

    Chỗ này chính là Hắc Thủy thành, dù nơi đây mưa cũng rơi nhưng không thể che đậy nhộn nhịp, khắp nơi là bóng dáng tu sĩ. Thành trì này to lớn đủ chứa mấy trăm vạn tu sĩ cư ngụ, có thể từ quy mô thành trì thấy được hồ nước mênh mông. Đây đâu phải là hồ nước gì, lớn đến có thể gọi nó là biển.

    “ Mỗi gia tộc Hắc Mặc Tinh lấy Mặc, Thái Từ, Hoa, ba gia tộc này làm chủ. Họ là ba gia tộc mạnh nhất Hắc Mặc Tinh, cũng chỉ có thực lực như gia tộc họ mới xây dựng được thành trì như vậy. Thậm chí là dị tộc thần nguyên tinh hải cũng rất khách sáo với ba gia tộc này, bao gồm thế lực trấn giữ bốn chân giới đôi khi tới đây đều đến viếng ba gia tộc. Nghe nói, chỉ là nghe nói thôi nhé, ba gia tộc thậm chí có thể nêu điều kiện với bốn chân giới, đưa tộc nhân rời khỏi Thần Nguyên Phế Địa đi bốn chân giới rèn luyện.” Ngọc Trần Hải đi nhanh vài bước, ở sau lưng Tô Minh thấp giọng giải thích.

    Mọi người từ trên trời đáp xuống, xuất hiện bên ngoài Hắc Thủy thành.

    “Hắc Thủy thành này là Thái Từ gia xây dựng, lịch sử lâu đời, đặc biệt là hồ nước này có rất nhiều truyền thuyết, các loại ghi chép không thể tưởng tượng khiến người khó đoán thật giả. Nhưng có một truyền thuyết, Ngọc gia ta từng có người chính mắt thấy dưới đáy hồ tồn tại một mãnh thú viễn cổ cực kỳ khủng bố. Con thú này có chín cái đầu, mỗi cách vạn niên xuất hiện một lần, rống ra hai chữ 'Cửu Anh'. “

    Tô Minh con ngươi co rút, nghe Ngọc Trần Hải kể, ánh mắt nhìn hồ nước Hắc Thủy thành phía xa.

    “Đi thôi, đi nhìn phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu trong Hắc Thủy thành.” Tô Minh lạnh nhạt nói, đi tới trước.

    Ngọc Nhu một đường im lặng, đi theo Tô Minh, bung dù che cho hắn, bước lên một cây cầu đá trong hồ.

    Thành này không có thủ vệ, vòng quanh thành là rất nhiều lối vào cầu đá, có thể tùy ý đến, tùy tiện đi. Chuyện không đề phòng như vậy chỉ có thể chứng minh Thái Từ gia tộc cai quản thành này dùng một loại khống chế tất cả.

    Con chó thỉnh thoảng cúi đầu nhìn hồ nước, mắt lóe tia kỳ lạ, cẩn thận ngửi rồi tránh xa khỏi hồ. Hạc trọc lông không thèm để ý hồ nước, nó cúi đầu co duỗi móng vuốt, không biết đang tính toán cái gì.

    Tô Minh đi trên cầu đá, nhìn thành trì rất kỳ lạ trước mắt, biểu tình thả lỏng. Ngọc Nhu ở một bên yên lặng làm bạn. Hai người bước vào thành trì khiến nhiều tu sĩ dần chú ý.

    Khuôn mặt của Ngọc Nhu dù có mạng che nhưng vẫn khiến tu sĩ xung quanh liếc nhìn.

    Dường như Ngọc Nhu đã thói quen bị người nhìn chằm chằm, không có vẻ gì là khó chịu, vẫn như thị nữ, hành động đó khiến Tô Minh bị các tu sĩ nhìn chằm chằm. Nhưng thường là họ nhìn một lúc rồi dời đi tầm mắt.

    Bộ dạng hiện tại của Tô Minh, có thị nữ làm bạn, một con chó vàng, một con hạc trọc lông, cộng thêm Ngọc Trần Hải bộ dạng như sai vặt, dù ai thấy cũng khó tránh có cảm giác công tử bột. Thậm chí không cần suy tư liền đoán ra, chắc Tô Minh là tộc tử dòng chính gia tộc nào đó, lần này dẫn người hầu đi tới Hắc Mặc Tinh. Người như vậy bình thường sẽ không ai chủ động trêu chọc.

    Ngọc Trần Hải là tộc nhân Ngọc gia, gã rất quen thuộc Hắc Thủy thành. Ngọc Trần Hải cung kính hướng dẫn, Tô Minh đi trên từng cây cầu đá, không lâu sau đã thấy một chỗ có sáu cây cầu đá giao nhau.

    Chỗ đó có bình đài khổng lồ khoảng hơn ba vạn mét, bên trên có một tòa kiến trúc hình trứng như là đứng thẳng trên mặt đất. Trong vòng tròn trôi nổi một thạch đài cũng dựng thẳng đang lóe ánh sáng. Xung quanh có nhiều vật như sợi tơ ảo ảnh lắc lư bốn phía, những sợi tơ nhìn như rải rác nhưng quan sát kỹ liền thấy ra chúng nó hợp thành bốn chữ to.

    Hắc Thủy thành.

    “Chỗ này chính là phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu ở Hắc Thủy thành. Nhưng kiến trúc này khá lạ, phòng đấu giá của gia tộc Liệt Sơn Tu đều giống như vậy, không đẹp bằng phòng đấu giá của Ngọc gia ta.” Ngọc Trần Hải nhỏ giọng nói.

    Tô Minh im lặng, hắn nhìn kiến trúc vòng tròn to lớn, biểu tình dần phức tạp. Kiến trúc vòng tròn quái lạ này người ngoài thấy không có gì đẹp, nhưng khi Tô Minh nhìn kiến trúc to lớn này thì lòng dậy sóng.

    Trên vòng tròn Tô Minh trông thấy các chỗ lồi lõm, có nhiều ngôi sao giăng ngang dọc, đó đâu phải là kiến trúc gì, rõ ràng là...bản đồ Man tộc!

    Chỗ hõm là lòng chảo, chỗ nhô là cao nguyên, chỗ ngang dọc là sơn mạch phập phồng, chỗ trống không trong vòng tròn là...Tử Hải!

    Ví trí thạch đài trên không trung từng là trung tâm Man tộc, vị trí Đại Ngu vương triều. Đây là bản đồ Man tộc hoàn chỉnh, kiến trúc chất chứa nỗi nhớ nhà của Liệt Sơn Tu. Nhớ nhung này có lẽ Liệt Sơn Tu nghĩ không ai hiểu được, nên mới đem nhớ nhung đặt vào kiến trúc Hắc Thủy thành. Có lẽ Liệt Sơn Tu chưa từng nghĩ đến có người thấy kiến trúc này, hiểu được suy nghĩ của y.

    Tô Minh nhìn, ngơ ngác xem kiến trúc vòng tròn, nhìn từng sợi tơ ảo ảnh, đó là không nhiều không ít một ngàn sợi, đó là sợi máu trong người Man tộc, là vỡ lòng và căn bản công pháp Man tộc.

    Sợi máu tổ thành bốn chữ to, theo Tô Minh thấy đây không phải cái gì thần thông thuật pháp, đó là Man Văn của Man tộc!

    Man Văn dùng ngàn sợi máu tổ thành!

    “ Nhớ về quê nhà...” Tô Minh thì thào.

    Tô Minh từ kiến trúc vònh tròn nhìn ra nó chất chứa nhớ nhà, hắn cảm nhận rõ ràng. Hắn yên lặng nhìn, bên tai không nghe thấy gì nữa, thế giới trước mắt mơ hồ, chỉ có kiến trúc vòng tròn trở thành duy nhất.

    ‘Đất Man tộc, lúc ở Man Thần đời thứ hai thì chia năm xẻ bảy, vào lúc Man Thần đời thứ nhất nó là một chỉnh thể, ta vốn tưởng đó là một khối lục địa khổng lồ nhưng hôm nay trông thấy, đây mới là đất Man tộc lúc Man Thần đời thứ nhất ở, dù sau này nó thay đổi nhiều nhưng ta vẫn có thể từ đó thấy ra chút dấu vết. Đó là...Cửu Phong, đó là...Ô Sơn...’ Tô Minh khẽ thở dài.

    “Đi đi, chúng ta đi vào.” Tô Minh nhẹ giọng nói, dẫn đầu di tới.

    Mọi người đi vào, lập tức có mấy tu sĩ ra khỏi phòng đấu giá. Bây giờ đã bắt đầu phòng đấu giá, nếu không có tín vật đặc biệt thì không thể vào trong.

    Nhưng Ngọc Trần Hải là tộc nhân Ngọc gia, có thể dẫn Tô Minh đến đây thì tất nhiên có cách. Ngọc Trần Hải lấy ra một khối lệnh bìa, lập tức mấy tu sĩ lặng im nhường đường, bên trong truyền ra một tiếng cười sang sảng.

    “Thì ra là Trần Hải huynh đến, mời vào mời vào.” Cùng với tiếng cười là một gã đàn ông cực kỳ vạm vỡ xuất hiện.

    Gã đàn ông trông khoảng hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, rất là thô kệch, so với tu sĩ dáng vóc thon dài thì gã đặc biệt cơ bắp.

 

Nguồn: tunghoanh.com/cau-ma/chuong-884-4MWaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận