“Uhm…”
Tần Tuyên Tuyên khó chịu. Rên rỉ một tiếng, Đỗ Mộ Ngôn như điện giật rút tay về, nhìn cô tự nhiên tỉnh lại, đáy mắt điên cuồng cùng tình dục bị cực lực áp chế.
Anh thống khổ nắm chặt tay thành quyền, vẻ mặt dần dần vặn vẹo đứng lên.
Những tưởng tượng tốt đẹp mà anh trải qua, giờ anh không thể làm nữa! Ông trời đã cho anh cơ hội một lần nữa, anh không thể tự tay hủy diệt nó!
Đỗ Mộ Ngôn nâng mắt lại nhìn về phía Tần Tuyên Tuyên, giống như con rối bị khống chế tâm thần, chậm rãi dựa vào đi qua xoa hai gò má của cô. Cảm xúc ấm áp, mềm mại đó làm lòng anh rung lên, kìm lòng không được lộ ra một nụ cười.
Cúi người xuống, môi anh run run, chậm rãi dán lên đôi môi đỏ mọng, kiều diễm của cô, nhẹ nhàng nghiền nát, lại nhịn không được mà đưa lưỡi liếm láp vành môi cô, rất nhanh đôi môi đã trở nên ướt át. Anh không dám dùng sức, cũng không dám lưu lại dấu ấn gì.
Nâng mình lên, nhìn dưới thân là cô gái với đôi môi trơn bóng, đỏ mọng, thân mình anh trở nên căng thẳng, tay nhìn không được mà luồn xuống dưới, mơn trớn thân thể với đường cong lả lướt, thẳng đến chỗ làn váy. Cô hôm nay mặc một bộ váy đỏ liền thân, càng làm tôn lên làn da trắng noãn của cô.
Nuốt nước miếng, ánh mắt thâm thúy, tay Đỗ Mộ Ngôn run run đem làn váy cô kéo lên cao, dần dần lộ ra chiếc quần lót màu trắng thuần khiết, phía dưới đó là hình dáng no đủ kia làm cho anh không thể dời mắt, hô hấp trở nên dồn dập.
Kéo khóa váy xuống, từ váy lại chuyển lên ngực.
Đập vào mắt là phần da thịt trắng nõn, mềm mại đang điên cuồng kêu gọi anh. Anh quỳ trước chỗ ngồi, hơi nâng cơ thể cô lên, cởi bỏ nội y của cô, đem nó kéo lên trên, kia hai phần xinh đẹp, phấn nộn hiện ra, hô hấp anh căng thẳng, anh muốn ngậm lấy chúng hung hăng liếm láp, chơi đùa mãi không thôi… nhưng vì sợ nước bọt dính vào lại tạo ra ấn ký không thể xóa được nên cuối cùng anh cũng chỉ dám lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt ve, thấy chúng nó trước mặt biến hóa đủ các hình dạng, hô hấp anh càng dồn dập, hạ thân căng thẳng, cuối cùng mang theo lưu luyến mà buông ra, sau đó lại lần mò xuống dưới, từng chút từng chút mơn trớn mỗi tấc da thịt của cô.
Bàn tay anh dừng bên trong váy cô hồi lâu mới tiếp tục lướt dọc theo đôi chân thon thả, trắng ngần của cô, thẳng đến mắt cá chân. Ánh mắt nóng bỏng không hề chớp nhìn chằm chằm vào nơi bí ẩn kia có thể đem đến cho người ta muôn vàn thoải mái, tay anh run run lần mò hướng lên trên. Phần dưới tay anh khiến anh nhảy dựng, kích thích thần kinh anh, xui khiến mãnh thú trong anh thoát ra, anh cơ hồ như không thể kiềm chế được nữa. Nhưng anh cũng không dám làm gì hơn, lấy ngón tay đưa vào cũng không dám. Anh sợ khiến cô động tình tỉnh dậy, sẽ dùng vẻ mặt hoảng sợ chán ghét mắng anh là cầm thú, như vậy thì nguyện vọng duy nhất của anh từ đây về sau sẽ hoàn toàn bị bóp chết.
Hậu quả như vậy anh thật không gánh vác nổi, sao anh dám làm? Thậm chí giờ phút này điên cuồng cũng là không nên, lý trí bảo anh nên dừng lại, nhưng anh thật sự làm không được!
Trước mắt là thân thể cô gái mà anh ngày đêm mơ tưởng, anh dùng hết khí lực toàn thân mới kiềm nén không đi sâu vào nhưng căn bản không có khả năng lập tức dừng lại.
Đỗ Mộ Ngôn đem hai chân cô gập lại, làm cho anh có thể nhìn thấy rõ khu rừng rậm phấn nộn xinh đẹp kia.
Sau đó, anh lấy vật của chính mình ra, hai mắt lại chằm chằm nhìn vào thánh địa mà đến nằm mơ anh cũng muốn tiến vào, tay phải cầm lấy phân thân của mình cao thấp vuốt ve.
Một hồi lâu sau thân thể Đỗ Mộ Ngôn cứng đờ, đầu cúi thấp, yết hầu tràn ra một trận tiếng rên thỏa mãn.
Chờ cao trào đi qua, Đỗ Mộ Ngôn sửa soạn lại bản thân, lại lưu luyến không rời giúp Tần Tuyên Tuyên mặc quần áo, mở cửa xe đồng thời quạt cho tan đi mùi tinh dịch còn bên trong xe.
Đem Tần Tuyên Tuyên nâng dậy, tựa vào phía sau, lại đem tay cô kéo qua vòng trên đầu vai anh, làm cho cô tư thế dựa vào vai mình.
Làm xong hết mọi thứ, anh liền thỏa mãn nhắm mắt lại, cảm nhận toàn thân mình đều được bao bọc trong hơi thở của cô.
Không bao lâu sau, Tần Tuyên Tuyên mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Cảm giác mình đang ôm người nào đó, Tần Tuyên Tuyên giật mình tỉnh hẳn, nhìn đến là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Đỗ Mộ Ngôn, trên đầu vốn dĩ là một mảng băng gạc lớn quấn trên đều giờ đã được đổi thành một miếng băng nhỏ.
Trong nháy mắt, sắc mặt Tần Tuyên Tuyên trở nên trắng bệch, “Say rượu loạn tính”, bốn chữ này liền đập vào đầu cô. Nhưng trong giây tiếp theo cô liền phát hiện cô không có ở trên giường, mà là ở trong ôtô, hai người quần áo đều đầy đủ, cô cũng không cảm thấy trên người có chỗ nào đặc biệt không khỏe.
May quá, may quá, vẫn chưa xảy ra chuyện gì!
Tần Tuyên Tuyên nhẹ nhàng thở ra, vội vàng lấy tay ra khỏi người Đỗ Mộ Ngôn, mà tới giờ cô mới phát hiện, anh ta đang ngủ. Da dẻ anh thật tốt, lông mi dày và đều, còn rất dài nhưng lại không mang vẻ như của phụ nữ, trong lúc ngủ, anh ta cực kì giống như một búp bê nam, đẹp lạ thường nhưng không hề có chút sức sống, làm cho người ta nhịn không được mà lo lắng rằng anh sẽ mãi mãi ngủ say như thế, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Động tác của cô hình như làm anh tỉnh lại, mí mắt khẽ nhúc nhích, hai mắt mở ra làm như mê mang một lúc mới nhìn về hướng Tần Tuyên Tuyên đang ngồi không biết nên nói cái gì mới tốt, nên anh bất tri bất giác cười nói: “Tần Tiểu thư, cô tỉnh rồi.”
“Vừa rồi, tôi…” Tần Tuyên Tuyên nhớ tới hình như cô vì uống rượu nên đã ngất đi.
“Tần tiểu thư, vừa rồi cô uống say nên hôn mê, tôi lại không biết cô ở đâu đành phải đem cô vào xe ngồi trước, chờ cô tỉnh lại sẽ đưa cô về.” Đỗ Mộ Ngôn ôn hòa cười giải thích, “Vừa rồi thấy cô không thoải mái, nên tôi đên xem cô thế nào không ngờ trong lúc ngủ mơ cô lại ôm tôi không chịu buông tay, tôi đành chỉ biết ngồi bất động ở đây, kết quả cũng ngủ quên lúc nào không biết.”
Nghe được lời Đỗ Mộ Ngôn và nhớ đến tư thế của mình khi vừa tỉnh lại, Tần Tuyên Tuyên xấu hổ không chịu nổi. Bởi vì rất ít uống rượu nên cô không biết khi mình say sẽ trở nên như vậy… Về sau cô nhất định sẽ không bao giờ uống rượu nữa!
“Có thể là Tần tiểu thư nghĩ nhầm tôi là bạn trai cô chăng?” Đỗ Mộ Ngôn như một người đàn ông rất hiểu ý tứ, giúp Tần Tuyên Tuyên giải vây, nhưng trong ánh mắt anh đang cất giấu sự ghen tỵ thật sâu, “Tôi có thể hiểu được”
“Thật vô cùng xin lỗi!” Tần Tuyên Tuyên mang theo sự áy náy nói.
“Không sao đâu, Tần tiểu thư là vì say rượu, không phải cố ý, tôi hiểu mà.” Đỗ Mộ Ngôn cười nói.
“Thật xin lỗi, tửu lượng của tôi rất kém.” Tần Tuyên Tuyên vẫn như cũ cúi đầu xin lỗi, “Đỗ Tiên sinh, cảm ơn anh đã giúp, giờ tôi đã tỉnh rồi, tôi về nhà đây.”
“Cô muốn về một mình sao? Tôi đưa cô về.” Đỗ Mộ Ngôn nói.
“Không sao đâu, tôi đón xe về được rồi! Hôm nay thật sự cảm ơn anh!” Tần Tuyên Tuyên nói xong, liền lấy túi xách, đẩy cửa bước xuống xe. Ngoài xe cô lại hướng Đỗ Mộ Ngôn gật đầu chào lần nữa, mới đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Nụ cười trên môi Đỗ Mộ Ngôn chợt lạnh xuống, nện một quyền xuống ghế.
Anh rõ ràng thấy được sự đề phòng trong mắt cô. Cho dù anh tỏ ra ôn hòa, nho nhã lễ độ nhưng hai ngày nay liên tiếp trùng hợp gặp nhiều lần như vậy, cũng khiến cô sinh lòng nghi ngờ. Anh luôn luôn biết cô không phải là cô gái tham hư vinh, trong mắt người khác vẻ ngoài và gia thế của anh là tốt nhất nhưng với cô lại là không đất dụng võ.
Đỗ Mộ Ngôn cúi hạ tầm mắt, trên mặt lộ ra nét ẩn nhẫn bi thương. Tiếp theo vì muốn phá bỏ phòng bị của cô, kế hoạch “Ngẫu nhiên gặp mặt” và anh chỉ có thể tạm thời không tiếp tục xuất hiện. Chờ cô không thấy anh mà phai nhạt phòng bị thì anh mới có thể tiếp tục ra tay.
Không sao, anh có thể xuống tay từ người bên cạnh cô trước… Rất nhanh thôi… Anh phải có kiên nhẫn, nhất định phải nhẫn nại!
Bởi vì hôn mê không lâu, Tần Tuyên Tuyên về nhà cũng không tính là quá muộn, chỉ là một thân mùi rượu làm cho cha mẹ cô nhắc nhở. Sau khi trở về phòng, cô liền gọi cho Tống Kỳ báo bình an, chỉ toàn nói chuyện tốt, không nhắc những chuyện xấu, không nói với Tống Kỳ cô bị người ta sàm sỡ, Tống Kỳ nói vài câu rồi bảo cô đi ngủ sớm. Vừa gác máy, cô mới phát hiện trong máy có vài cuộc gọi nhỡ, còn đang nghi hoặc điện thoại lại gọi tới, là Phương Phán Phán.
“Tần Tuyên Tuyên, sao lâu như vậy cậu mới tiếp điện thoại, không phải là bị người ta bắt cóc chứ?” Thấy Tần Tuyên Tuyên rốt cuộc cũng nghe máy, tâm trạng hoảng hốt của Phương Phán Phán mới được bình tĩnh trở lại.
“Tớ không sao, vì say rượu nên không nghe thấy cậu gọi, giờ thì mình về nhà rồi. Mấy cuộc gọi nhỡ kia cũng là cậu gọi sao?”
“Đúng vậy. Vừa rồi tớ đuổi theo cậu ra ngoài, lại bị người ta đụng phải, di động rớt xuống bị hỏng rồi, thật vất vả mới tìm được chỗ sửa. Câu không sao là tốt rồi, ngày mai lên công ty gặp nha, chuyện hôm nay cậu đừng sợ, cũng không phải là lỗi của cậu! Là do lão già háo sắc kia không tốt!” Phương Phán Phán lòng đầy căm phẫn nói.
“Uhm, cảm ơn cậu, tớ biết rồi, ngủ ngon nha.” Tần Tuyên Tuyên trả lời rồi cúp máy. Chỉ là trong lòng cô không được thoải mái như Phương Phán Phán. Mạc tổng nói, đó là khách hàng quan trọng của công ty, có thể hay không vì hôm nay cô tạt lão ta một ly rượu mà lão sẽ không hợp tác với công ty nữa? Dù sao những công ty thiết kế giống như công ty cô, thành phố N có rất nhiều. Nhưng Phương Phán Phán nói cũng đúng, có chuyện gì mai lên công ty nói sau, kệ Mạc tổng muốn như thế nào, cô chạy lấy người đã.
Lại nói tiếp, hai ngày nay có phải rất lạ hay không? Giống như bao nhiêu chuyên xui xẻo đều dồn hết vào. Trong đầu không tự chủ lại hiện lên hình ảnh của Đỗ Mộ Ngôn, Tần Tuyên Tuyên Phát hiện hai ngày nay anh ta rất hay xuất hiện, việc ngày hôm kia chỉ đơn giản là đoán, lại thành thật.
Đỗ Mộ Ngôn… sẽ không thật sự có ý với cô chứ?
Tuy là bị một người vĩ đại như Đỗ Mộ Ngôn theo đuổi thì thật là người ta thấy cực kì hãnh diện, nhưng Tần Tuyên Tuyên lại chỉ thấy rất phiền não, cô đã có Tống Kỳ, tình cảm của cô và học trường đang rất tốt, cô không có ý định bắt cá hai tay.
Nhưng Đỗ Mộ Ngôn cũng chẳng nói gì, anh ta muốn theo đuổi cô chính là do cô nghĩ vớ vẫn thôi, càng không thể nói cho người khác nghe, đỡ phải bị người ta chê cười, nói cô là tự mình đa tình, cuối cùng Tần Tuyên Tuyên cũng kiềm chế được sự lo lắng, sau vài ngày nữa hãy nói. Nói không chừng, hai ngày nay gặp nhau đều là trùng hợp thì sao?
Ngày hôm sau Tần Tuyên Tuyên mang theo tâm trạng bất an vào phòng làm việc, Phương Phán Phán thấy cô đến, bắt đầu giúp cô truyền thụ biện pháp đối phó.
“Cậu phải khóc, phải dùng hết sức khóc thật đáng thương!” Phương Phán Phán vẻ mặt nghiêm túc nói, “Khóc như mưa rơi, xem Mạc tổng có đuổi cậu đi được không…”
“Này… không cần thiết phải…”
“Đương nhiết là cần thiết! Cậu rõ ràng là người mang dáng vẻ nhu nhược, sao lại không thể tỏ ra đáng thương?” Phương Phán Phán cô gắng khuyên bảo Tần Tuyên Tuyên.
Đây là khen cô hay sỉ nhục cô vậy?
Tần Tuyên Tuyên kéo kéo khóe miệng, “Cảm ơn cậu đã chỉ bảo, nếu Mạc tổng tìm tớ, tớ sẽ lợi dụng chiêu này thật tốt.”
“Yên tâm, chiêu này chắc chắn sẽ có hiệu quả!” Phương Phán Phán vỗ vỗ bả vai Tần Tuyên Tuyên.
“Tần Tuyên Tuyên, Mạc tổng tìm cô!”
Hai người đang nói, Tả An Lôi từ cửa đi vào, thẳng tới trước bàn Tần Tuyên Tuyên cười lạnh nói.
“Cố lên!” Phương Phán Phán làm khẩu hình với Tần Tuyên Tuyên, nắm tay cổ vũ cô.
Tần Tuyên Tuyên nở nụ cười, đứng dậy theo Tả An Lôi đi ra ngoài.
Mạc tổng ở một mình một văn phòng, đi qua một phòng lớn, rồi qua phòng tiêu thụ và phòng kỹ thuật, thấy Tả An Lôi cùng Tần Tuyên Tuyên đi qua, nhóm mỹ nữ phòng tiêu thụ nhìn cô mang vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa.
Tới phòng Mạc tổng Tả An Lôi dừng lại, xoay người nhìn Tần Tuyên Tuyên một cách châm chọc khiêu khích nói: “Tần Tuyên Tuyên, cô cũng quá xem trọng mình rồi. Nơi này là công ty, không phải nhà cô, đừng tưởng rằng mình vẫn là tiểu công chúa trong lòng cha mẹ!”
Tần Tuyên Tuyên không hé răng, sẵn bị người ta nói mà nghĩ lại, cô đúng là được ba mẹ yêu thương đến “Ngốc”. Kỳ thật đạo lý gì đó cô đều biết, nhưng có những việc cô chính là làm không được.
Thấy bản thân đang châm chọc mà Tần Tuyên Tuyên cũng chẳng đáp lại, Tả An Lôi cũng thấy thật vô nghĩa, liền xếp cờ yên trống nói: “Mạc tổng đang ở bên trong, cô tự mình vào đi.”
“Cảm ơn.” Tần Tuyên Tuyên nói, rồi gõ cửa, khi nghe bên trong đáp lại liền đẩy cửa đi vào.
Tần Tuyên Tuyên đi vào liền phát hiện Mạc tổng đang dùng ánh mắt kỳ dị nhìn cô, phải nói là giống như nhìn thấy đại lục mới.
Tần Tuyên Tuyên bị ông ta nhìn đến da đầu run lên, đành mở miệng trước, “Mạc tổng, thật xin lỗi, ngày hôm qua là tôi rất…”
“Không, cô làm vô cùng tốt!” Mạc tổng đánh gãy lời Tần Tuyên Tuyên.
Lời xin lỗi liền bị nghẹn trong cổ họng, Tần Tuyên Tuyên kinh ngạc lẫn không hiểu nhìn Mạc tổng.
Mạc Như Tùng lại khách sáo chỉ chỉ trước bàn mình, “Tiểu Tần, mau ngồi xuống, đừng ngại.”
“A… Được.” Tần Tuyên Tuyên vẫn không hiểu Mạc tổng, liền theo lời ngồi xuống.
“Tiểu Tần này, tôi còn đang muốn cảm ơn cô. Ngày hôm qua không nhờ cô, chúng ta nói không chừng đã ký hợp đồng cùng Lam Thiên rồi.” Mạc Như Tùng nói, “Tối hôm qua bất đông sản Lam Thiên kia bị người tới tra xét, huyên náo rất lớn, sáng nay chuyện Ôn tổng cùng Hàn tổng nhận hối lộ bị người ta tố giác, tôi doán dự án làng du lịch kia sẽ không làm nữa đâu, cô làm cực kì tốt!”
Tần Tuyên Tuyên bị tin tức tốt lành của hôm nay làm mơ màng, tới nữa ngày mới tỉnh.
“Còn có chuyên này.” Mạc Như Tùng tiếp tục nói, “Tôi thấy cô rất có khả năng, nên chuẩn bị điều cô đến phòng tiêu thụ. Lát nữa cô liền đi làm thủ tục chuyển chính thức rồi đến phòng tiêu thụ luôn.”
“Cái gì?” Tần Tuyên hoàn hồn vội hỏi, “Mạc tổng, tôi làm sao có thể.”
“Tiểu Tần, làm người không nên quá khiêm tốn như vậy, trước tiên cô cứ vào làm thử, nếu thấy không được thì sẽ đưa cô về lại phòng thiết kế.” Mạc tổng giải quyết dứt khoát, “Cứ quyết định như vậy đi, cô ra ngoài được rồi.”
“Mạc tổng...”
Thấy Mạc tổng cúi đầu xem văn kiện, làm như không quan tâm tới cô, Tần Tuyên Tuyên biết việc này cô không thể thay đổi được nữa, chỉ có thể đi ra ngoài.
Tuy nói Mạc tổng không đuổi việc là chuyện tốt, nhưng lại chuyển cô đến phòng tiêu thụ, rốt cuộc là vì sao?