Mạc Dật Hàm thấy Nhan Nghiên khí chất xuất chúng, đi bên cạnh là Tư Kình Vũ, ông ta vẫn biết người phụ nữ bên cạnh Tư Kình Vũ là ai. Nhưng khi nào thì đổi người, lại còn có cả con trai, đương nhiên ông ta sẽ không hỏi, chỉ vươn tay cười: “Xin chào!”
“Hình như anh không thích Mạc cục trưởng?”. Tư Kình Vũ kéo Tử Hằng đến ngồi bên cạnh, gắp thức ăn cho nó. Nhan Nghiên ngồi cạnh hắn, ghé vào lỗ tai hắn hỏi.
“Chắc em đã biết nguyên nhân rồi, cần gì phải hỏi.” Tư Kình Vũ không muốn nói về Mạc Dật Hàm, nghe Nhan Nghiên hỏi thế, lông mày hắn đều nhíu lại, tỏ ý em mau đi chú ý Tử Hằng đi.
Đúng là một người đàn ông dễ thay đổi, ngày hôm qua còn xin cô cho cơ hội, bây giờ lại lạnh như băng! Trong lòng Nhan Nghiên oán thầm, bất ngờ lại thấy người mà cô không muốn gặp. Văn Vi sánh vai đến cùng Diêm Ưng Dương, cả Vương Đồng cũng tới đây. Cô nhìn bọn họ chào hỏi nhiệt tình, nắm tay nói chuyện. Trái tim xiết chặt, chẳng lẽ những người này đều là người của sư phụ sao? Cô trở nên hoảng hốt, bắt đầu đứng ngồi không yên.
“Nhìn em có vẻ không ổn.” Tư Kình Vũ chú ý tới sự khác thường của cô, ánh mắt nhìn cô mang theo vài phần tò mò.
“Văn Vi đến đấy, anh có muốn đi sang kia không?” Lời nói của Nhan Nghiên cực kỳ không tự nhiên, mang theo một chút chua xót. Đến bây giờ, cô vẫn không rõ tình cảm của Tư Kình Vũ đối với Văn Vi là như thế nào.
Tư Kình Vũ nhìn về phía Văn Vi cách đó không xa, cô ấy dường như không thay đổi, một bộ lễ phục dài đơn giản, trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài buộc lại. Hắn lại nhìn Nhan Nghiên bên cạnh mình, khóe miệng cong lên vui vẻ: “Thế này mà em cũng ăn dấm chua, thật là ghen tuông không ít.”
Nhan Nghiên thừa nhận, cô có chút ghen tuông, nhưng cô càng chú ý hơn là những người kia rốt cuộc có quan hệ gì với sư phụ. Chỉ một lúc sau, Vệ Tề Hàn cũng tới, Nhan Nghiên tin Tề Hàn chắc chắn biết nhiều hơn cô. Nhưng vì sao anh ta chưa bao giờ nói cho cô biết sư phụ là ai?
Văn Vi cũng chú ý tới bọn họ, không đợi Tư Kình Vũ qua đó, cô ta đã thoải mái đi tới, trong tay còn cầm một ly rượu nói:” KÌnh Vũ, Nhan Nghiên, đã lâu không gặp! Lần trước nghe chuyện xảy ra ngoài ý muốn ở Thái Lan của hai người,thật đúng là toát mồ hôi lạnh thay mọi người”
“Văn Vi, em càng ngày càng đẹp!” Tư Kình Vũ ca ngợi, hắn nói thật lòng. Dường như sau khi hắn rời đi, khí sắc và thần thái của Văn VI còn tốt hơn trước. Tư Kình vũ không thể nói rõ tâm tình của mình, tất nhiên không có khả năng vui vẻ thật lòng hay chân thành hy vọng cô vui vẻ, “ Cảm ơn sự quan tâm của anh.”
Nhan Nghiên không thể không bội phục Văn Vi, dáng vẻ mà cô ta bày ra trước mắt mọi người luôn luôn vừa ngây thơ lại vừa tao nhã. Phù hợp với hình tượng của cô ta, cũng phù hợp với thân phận của cô ta. Mà khi Tư Kình Vũ khen ngợi người yêu cũ của chính mình trước mắt cô như thế, cô cảm thấy thật khó chịu. Đặc biệt khuôn mặt tươi cười của Văn Vi, cô ta thật biết cách giả vờ.
“Người ở bên cạnh anh mới là người đẹp thật sự.” Văn Vi mỉm cười nhìn Nhan Nghiên nói.
Mọi người đều ở đây, cô ta nói như thế nhưng thực chất lại không phải như thế. Cô cười: “ Ai mới là người đẹp? Cái này còn phải xem suy nghĩ của Kình Vũ ?” Cô khoác tay Tư Kình Vũ, vô cùng thân mật.
Cô đột nhiên nói như vậy, ngay cả Tử Hằng đang chuyên tâm ăn ngồi bên cạnh cũng phải nhìn Nhan Nghiên, Tiểu Nghiên sao lại nói chuyện kiểu như thế với baba! Nó rất không thích thế!
Tư Kình Vũ không trả lời, chỉ sờ đầu của cô, nói với Văn Vi : “Văn Vi, bên này còn chỗ ngồi, tới chỗ này ngồi xuống đi!”.
“Đây là chỗ ngồi của chủ nhân, em chỉ là khách, không có thân phận gì để ngồi bên cạnh anh.” Văn Vi nói lời này, mang theo vài phần cô đơn cùng thương tâm, “Em nên đi trước!”
Tư Kình Vũ đương nhiên biết rõ đây là chỗ ngồi của chủ nhân, có thể nghe Văn Vi dùng ngữ khí như thế nói chuyện, hắn cảm thấy đau đớn. Mắt lại nhìn Nhan Nghiên, nhịn không được bất mãn nói: “Nhan Nghiên, cô đã thắng, cần gì phải như vậy?”
“Tôi thắng sao?” Nhan Nghiên nhàn nhạt hỏi lại: “Tư tổng chắc là đau lòng vị hôn thê điềm đạm đáng yêu như thế, vậy thì đi qua trấn an tình cũ đi.”
Tư Kình Vũ biết rõ cô mất hứng, muốn nói điều gì đó, nhưng Tử Hằng còn ở bên cạnh, đành phải đem tất cả lời nói nuốt xuống. Đột nhiên ánh mắt nheo lại:” Tại sao Lập Hạ lại đến?” Trong hoàn cảnh này, bên ngoài đang bàn tán chuyện của cô ấy, cô ấy nên ở trong nhà đợi mọi chuyện qua đi.
“Văn Vi và Vương Đồng có thể đến, vì sao Lập Hạ lại không thể đến?”
Nhan Nghiên không khỏi lo lắng, cô chưa từng nghe Lập Hạ nói qua là muốn tới tham gia tiệc tối, hơn nữa với tình hình bây giờ thì cô ấy không nên lộ diện.
“Nhan Nghiên, cô nên biết chừng mực.” Hôm nay Nhan Nghiên đeo rất nhiều trang sức, đứng bên cạnh người hắn rất không thoải mái.
Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ, rồi lại nhéo mặt Tử Hằng, nói với con vài câu rồi đứng đậy đi tiếp Lập Hạ. Âu Dạ đang cùng Lập Hạ nói chuyện, sắc mặt Lập Hạ vốn dĩ không tốt như thế, có điều cô ấy đã trang điểm đậm lên, cô ấy xuất thân danh môn, nói chuyện tự nhiên như thế cũng là điều bình thường. Chờ lập Hạ cùng Âu Dạ nói xong, Lập Hạ cũng nhìn thấy Nhan Nghiên, tới nắm lấy tay cô: “ Chị cũng tới sao không nói với tôi một câu, sớm biết thì chúng ta cùng nhau đến đây.”
“Tại sao cô lại tới đây, sao cô không nói trước.” Nhan Nghiên kéo Lập Hạ đi về phía Tư Kình Vũ, “Lập Hạ, tôi muốn nói chuyện với cô, hay là bình tĩnh một chút, trước hết không cần phải…”
“Đằng nào cũng phải ra mặt.” Lập Hạ duy trì nụ cười nhàn nhạt bên miệng, người ở bên ngoài nhìn vào là một đại tiểu thư hiểu lễ nghĩa. Mà cô cũng thấy Vương Đồng đi đến trước mặt. Cô đè giọng bên tai Nhan Nghiên nói:”Đây là vị khách không mời mà đến.”
Nhan Nghiên cũng thấy Vương Đồng, không đợi Vương Đồng mở miệng, Nhan Nghiên cười nói: ”Vương Đồng, cô lại làm tôi ngạc nhiên rồi.”
Người ở bên ngoài nhìn vào, ba cô gái đứng cùng một chỗ, đúng là một khung cảnh xinh đẹp trong hội trường. Nhan Nghiên mặc một bộ lễ phục ngắn màu vàng, khoác một chiếc áo choàng nhỏ. Tóc dài buộc từ thắt lưng rủ xuống, tự nhiên thanh thuần động lòng người. Tư Lập Hạ ở bên cạnh là một bộ lễ phục dài màu hồng, phía dưới đi giày cao gót, đã cao quý lại càng hồn nhiên ngạo khí. Vương Đồng, một bộ lễ phục dài màu trắng, càng thêm cao nhã thong dong. Ba loại nhan sắc, tại sao đứng ở cùng một chỗ lại đẹp như thế.
Âu Dạ đang đứng cùng Mạc Dật Hàm, cùng nhau thưởng thức bức tranh này này, thở dài:”Mỹ nhân Trung Quốc thật đặc biệt, anh xem, phong thái khác nhau nhưng đều làm cho người ta đui mù’”
“Là vẻ đẹp trời sinh, chỉ là tôi già rồi, các cô ấy trong mắt tôi đều giống như những cô nhóc.” Ánh mắt Mạc Dật Hàm rơi trên người Lập Hạ, Lập Hạ cùng mẹ của cô ấy giống nhau đến mấy phần, đều có đôi mắt xếch, mặt trái xoan, xinh đẹp cực kỳ.
Tôi càng nhìn càng thấy Tư tiểu thư giống anh , đặc biệt là khí chất trên mặt. Người bên ngoài không chừng nhận nhầm cô ấy là con gái của ông.” Âu Dạ nhìn theo ánh mắt của ông ta, vừa cười vừa nói:” Người ta thường nói, tìm người Trung Quốc tương tự mình cũng không khó lắm.”
Mặc Dật Hàm khẽ cong miệng lên, ánh mắt rơi trên người Lập Hạ càng thêm sâu hơn, nhưng ông ta rất nhanh nói:” Có phải buổi lễ chính thức sắp bắt đầu rồi không,chúng ta qua đó ngồi đi!”
Âu Dạ nở một nụ cười thần bí, cùng Mạc dật Hàm đi tới chỗ Tư Vũ Kình. Lập Hạ ngồi bên cạnh Tư Vũ Kình, đúng lúc cách chỗ Lập Hạ ngồi chính là Mạc Dật Hàm.
Lập Hạ thấy Mạc Dật Hàm đi tới chỗ mình ngồi, lập tức như ngồi đống than. Cô với Mạc Dật Hàm có quan hệ không tốt, bây giờ lại ngồi gần nhau như vậy! Đây là duyên phận gì chứ! Lập Hạ nhìn Nhan Nghiên, phát hiện Nhan Nghiên cũng đi tới, thấy Nhan Nghiên, ánh mắt cô bình tĩnh hơn, cô hít một hơi sâu, duy trì dáng vẻ đại tiểu thư.
Mạc Dật Hàm vừa bắt đầu cùng Tư Kình Vũ nói chuyện phiếm về ngày xưa, nói về quá khứ cùng Lập Hạ, Lập Hạ cảm thấy khá căng thẳng. Thanh âm Mạc Dật Hàm vẫn ôn nhu như nước, như đang trấn an người khác. Không lâu sau Lập Hạ cũng bình tĩnh hơn, cùng Mạc Dật Hàm nói chuyện rất vui vẻ.
Sắc mặt Tư Kình Vũ càng thêm trầm, mắt nhìn Âu Dạ, Âu Dạ đang ở bên cạnh nói chuyện với một vị khách khác.
Nhan Nghiên cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ, rõ ràng hôm nay đều do sư phụ sắp đặt, đại khái chính là vì lúc này!.
Lập Hạ và Mạc Dật Hàm ngồi cùng một chỗ nói chuyện giống như đều mang theo cùng một loại cảm xúc, cũng có thể là do cô cảm giác như thế.
Cô ngồi không nổi nữa, nói bên tai Tư Kình Vũ:” Tôi đi toilet”
Tư Kình Vũ nhìn cô rồi gật nhẹ đầu, lúc này Âu Dạ lại quay sang nói chuyện với Tư Kình Vũ, hai người bàn bạc về việc tập đoàn Âu Dạ và Lãng Ức sẽ hợp tác trong tương lai.
Nhan Nghiên đến toilet, rửa sạch mặt, trang điểm lại. Lúc này , Vương Đồng đẩy của đi vào, vô tình nhìn thấy Nhan Nghiên, cười nói:”Có phải cô cảm thấy đêm nay rất đặc biệt không?”
“Tôi rất ngạc nhiên, cô làm thế nào có được vé mời tham dự buổi tiệc.” Nhan Nghiên chậm rãi thu dọn đồ, có vẻ như không phải vô tình gặp cô ta ở đây.
“Còn nhiều chuyện cô không biết, nhưng mà Nhan Nghiên, chỉ trong vài ngày mà cô với Lập Hạ có thể trở thành tri kỷ, bây giờ không thể không rửa mắt nhìn cô, cô thật sự không giống trước kia.”Vương Đồng đứng bên cạnh, cũng bắt đầu trang điểm lại.
“Những chuyện cô không nghĩ đến còn rất nhiều!” Nhan Nghiên vô tình nói với cô ta, đúng lúc chuẩn bị ra ngoài, phòng vệ sinh bên kia có một người đẩy cửa đi ra, là Văn Vi.
Văn Vi gặp các cô, khóe miệng cũng nhàn nhạt cười:”Thật sự vô tình, tôi cũng chỉ vừa ở bên trong, tuyệt đối không có ý nghe lén!”
Nhan Nghiên quay đầu lại, mà lúc này Vương Đồng cũng xoay người, ba cô gái cứ như vậy đứng chung một chỗ. Vương Đồng cười cười:”WC tất cả mọi người đều có thể dùng, hơn nữa chúng ta cũng không làm gì khuất tất, cô nói đúng không Nhan Nghiên?”
“Đương nhiên!” Nhan Nghiên nhìn về phía Văn Vi:”Tiểu thư Văn Vi, không nghĩ tới cô cũng có hứng thú với tiệc tùng như thế!”
“Bị cô nhận ra rồi, đúng là tôi không có hứng thú với những buổi tiệc thế này. Tôi thấy nhiều người quá sẽ đau đầu.” Ý của cô ta rất rõ ràng, bản thân buổi tiệc không quan trong, mà buổi tiệc sẽ cho cô thấy người nào là quan trọng nhất!