Kí túc xá , 8 h tối.......
Thế Bảo vươn vai đứng dậy, cậu vừa kết thúc cuộc gọi với mẹ, gần 30 phút, miệng cậu đã dãn cả ra, nhưng có lẽ mẹ cậu vẫn chưa thấy đủ. Hít một hơi thật sâu chào buổi tối, Bảo nhảy lên giường của Thái huy dụ ngọt:
- Huy, ra ngoài chơi đi, ở trong này mãi chán quá à !
Huy đặt cuốn sách toán sang một bên, nhìn Bảo như người ngoài hành tinh xuống:
- Hôm nay mày bị làm sao thế hả ? tự dưng lại nổi hứng mời đi chơi !
Thế Bảo cười khì, có thể cam đoan đó là nụ cười ghê rợn nhất mà Huy từng được nhìn thấy. Xem ra Bảo đang muốn mua chuộc cậu đây mà. Nhật Nam từ giường bên cạnh ló mặt sang,cậu bật tung cả chiếc chăn trên người khi nghe thấy lời rủ rê của anh bạn nhát gan thường ngày.
Quán game Kiếm pháp....
Bây giờ đã là 9h tối nhưng quán game vẫn nhộn nhịp , Ngọc Vi kéo các bạn chạy đến quầy lái xe mô tô địa hình. Nhỏ ngồi lên một chiếc mô tô đỏ, sau đó liếc sang nhìn năm đứa còn lại, nở một nụ cười thật tươi:
- Ai muốn đua với tớ nào.?
Thế Bảo định nhảy lên chiếc mô tô màu xanh gần đó thì gọng nói êm ái của Cát Anh vang lên :
- Để tớ .
Năm người còn lại chết sững, là lớp trưởng của họ vừa nói ư ? Ngọc Vi vội xua đi cái ngạc nhiên đó, nhỏ kéo Cát anh lại, vui mừng ra mặt:
- Vậy nhanh lên nào, tớ và cậu xem ai thắng nhé.
Cát anh gật đầu ,nhỏ ngồi lên xe bắt đầu khởi động.
Hai chiếc mô tô lao như bay , mặc dù là ảo nhưng vận tốc của chúng cũng khiến ba anh cành đứng cạnh chóng mặt .Hà Mi liên tục reo lên cổ vũ, nhỏ hết nhảy ,rồi lại hét lên rất nhiệt tình. Hai chiếc xe vượt qua các thử thách một cách dễ dàng, các địa hình khó nhất cũng được chúng băng qua trong tích tắc. Game over. Ngọc vi chỉ về sau Cát Anh đúng một giây, nhỏ quay sang nhìn lớp trưởng đầy thán phục.
- Cát Anh à ! lần đầu tiên có người thắng tớ trò này đấy.
Cát anh mỉm cười , lần đầu tiên nhỏ chơi loại game này mà lại thắng cao thủ, đúng là nhỏ cũng tự khâm phục mình quá. ba cậu bạn đứng cạnh một bên nuốt nước miếng ừng ực ...Choáng ! Con gái lớp Toán đúng là khiến cho người ta bất ngờ mọi lúc mọi nơi.
Sau một hồi lấy lại sức, Ngọc Vi lại quay sang nhìn ba cậu bạn thân, ranh mãnh yêu cầu:
- Bây giờ , chơi trò gì nữa đây.
Nhật Nam nhìn thẳng về phía trước, mắt cậu sáng bừng lên:
- Chúng ta chơi bắn súng đi !
Thái Huy gật đầu đồng ý:
- Được đấy, lâu lắm rồi tớ không thử lại tay thiện xạ của mình.
- Tớ chơi với..
Cả Thế Bảo và Ngọc vi cùng kêu lên hưởng ứng
Cả sáu người lại bước tới buồng bắn súng, mỗi người cầm chắc một chiếc súng trong tay. Hà Mi hơi run, đây là lần đầu tiên nhỏ cầm súng, có bị sao không nhỉ? Nhật nam bật cười trước bộ dạng của cô bạn, cậu nhìn thẳng vào Hà Mi hỏi thật:
- Mi khờ, cậu có chơi được không đấy !
Hà Mi nuốt khan, nhỏ đưa cả hai tay lên cầm chiếc súng,phải thử mới được, loay hoay mãi nhỏ ới hiêu được cấu trúc của khẩu súng này, nhưng....
Đùng...
Tiếng súng vang lên, Hà Mi giật nảy mình, nhỏ thả súng xuống sàn vội vã, khuôn mặt sợ sệt lấm tấm mồ hôi.
- Tớ ...tớ vừa bắn súng kìa...tớ..tớ...không cố ý.
Cả năm người còn lại đều không để ý tới tình trạng thê thảm đó của nhỏ, mà cái đang tập trung ánh mắt của họ là...viên đạn đã trúng hồng tâm.
- 100 điểm. Oa 100 điểm
Thế Bảo reo lên như vừa nhìn thấy báu vật.
- Cậu giỏi quá mi khờ ơi.
Ngây lập tức Hà Mi bật người trở dậy, có vẻ vẫn không tin lời Thế bảo thì phải, cho tới khi chính mắt nhìn thấy viên đanh lọt hẳn vào trung tâm của bia đỡ nhỏ mới nhảy cẫng lên ôm chầm lấy hai cô bạn của mình
- Tớ làm được rồi, tớ làm được rồi kìa, ha ha..
Cả nhóm bạn cùng bật cười trước thái độ của Hà Mi, nhỏ quá ngây thơ, súng giả mà cứ tưởng là súng thật. Nhưng mà phải công nhận: nhỏ rất giỏi, bách phát bách trúng. Đúng là nữ sinh lớp toán có qua nhiều tài năng tiềm tàng mà chưa khai thác hết.
- Bây giờ chơi gì tiếp đây !
Thế Bảo vừa nhai bán quy bơ, vừa đánh mắt sang hỏi Nhật Nam. Cát Anh nở một nụ cười hiếm có, nhỏ nhìn các bạn,chớp nhẹ mi mắt:
- Tớ muốn chơi trò này !
Quầy câu cá trúng thưởng...
Nhật Nam đang cố xoay sở để câu được con cá trong lồng kính, nếu câu được nó, phần thưởng sẽ là một con thú nhồi bông xinh xắn đằng kia. Chán nản cậu quay sang nhìn ba cô bạn:
- Nãy giờ số tiền mua mồi câu cũng đủ mua mười con gấu như vậy rồi đấy. Hay tớ sang mua cho các cậu mỗi người năm con nhé !
Cả ba vị cô nương lắc đầu. Nam thở dài., có sáng mai cậu cũng không câu nổi một con mất, khéo hơn khéo hoen một chút nữa thôi.
- Cố lên cố lên gần được rồi đấy.
Ngọc Vi reo lên cổ vũ.
- A ! được rồi, được rồi hihi, một con rồi nhé.
Phù ....sau ba mươi phút vật lộn nữa, cuối cùng các cậu cũng thu góp được ba con thú nhồi bông bé tẹo như cây kẹo cho mấy cô nàng. Cầm trong tay những con vật đang yêu đó, ba cô gái bước đi mỉm cười sung sướng.