Tàu chậm rãi lăn bánh rời khỏi ga, từ từ tăng tốc, bóng dáng quen thuộc cũng biến mất.
Tôi tựa đầu vào cửa sổ, nước mắt lã chã rơi.
Cảm ơn nụ cười của anh, đã từng khiến em phải bối rối; cảm ơn những câu nói của anh, đã từng khiến em phải trằn trọc bao đêm;cảm ơn bàn tay ấm áp của anh, đã dắt em đi qua quãng thời gian ấy.
Cảm ơn anh đã yêu em nhiều như thế khi em còn chưa biết tình yêu là gì; cảm ơn anh khi khiến em mỗi lần nghĩ tới anh đều bất giác nhoẻn miệng cười; cảm ơn vết thương anh để lại cho em, khiến em không biết làm sao cho phải, khiến em học được cách trưởng thành;cảm ơn anh đã quay lại, khiến em lấy lại được dũng khí và tự tin với tình yêu; cảm ơn anh đã buông tay, để em tự đi tìm hạnh phúc cho mình.
Em may mắn nhường nào, khi quãng đường đầu đời có anh đi cạnh bên, dù chúng ta không thể đi tới cuối con đường.
Dù chúng ta không có duyên với nhau, nhưng hãy để em được cảm ơn anh, đã cho em niềm vui, em sẽ không quên.
Khi tàu tới ga, trời mưa phùn, xuống tàu, xung quanh toàn những ánh mắt kỳ quái. Tôi mới phát hiện ra mình vẫn còn mặc quần áo lưu niệm Thái Sơn, bốn chữ đỏ chóe in đằng sau lưng áo, hơn nữa còn thêm cái quần sooc và đôi giày vải kinh dị nữa, giống hệt bà Vương bán dưa.
Ngồi vào xe taxi, tài xế còn cười vui hỏi: Cô mới từ Thái Sơn vềhả?.
Tôi gật đầu, nhìn qua kính xe thấy đôi mắt mình sưng lên như quả hạch đào.
Tài xế khởi động xe: Đi đâu?.
Vốn định nói tên trường, nhưng lời ra khỏi miệng lại là địa chỉ củaTống Tử Ngôn.
Lảo đảo xuống xe, đứng trước cánh cổng quen thuộc, tôi không dám đi vào.
Bình thường bề ngoài tôi ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu thì trong lòng thầm phỉ báng bấy nhiêu, cái con rùa bá đạo ấy, sáng sớm tôi đang ngủ ngon thì bị hắn vỗ mặt kêu dậy; tối đang chơi vui thì bị hắn tịch thu lap top không chút lưu tình. Bình thường hay bị hắn lườm bằng ánh mắt lạnh như băng. Nhưng có trời mới biết, tôi nhớ sự bá đạo của con rùa kia tới nhường nào.
Được rồi, phải thừa nhận, tôi đúng là có sẵn thể chất chịu ngược đãi, thích bị bóc lột, bị chà đạp, bị lợi dụng, bị sai bảo.
Tôi vẫn nhớ tới hắn.
Tuy bướng bỉnh không muốn thừa nhận, nhưng thực ra trong lòng cũng biết mình như Tôn Ngộ Không có thể cưỡi Cân Đẩu Vân chạy, nhưng phần hồn đã bị hắn đè dưới chân núi Ngũ Chỉ rồi.
Nhưng lúc tôi xin nghỉ việc, hắn dễ dàng đồng ý, không chút lưỡng lự, nửa chút lưu luyến cũng không có, ngay cả tiền vi phạm hợp đồng của tôi cũng bỏ, đồng nghĩa với việc tự nguyện để tôi đi.
Harvard ơi là Harvard, vốn dĩ tôi chỉ là người dự thính, giờ thì có lẽ ngay cả cửa lớp cũng không thể nào đặt chân tới được rồi.
Tôi tự ngậm ngùi.
Cúi đầu thở dài một lát, lúc ngẩng đầu lên đã gặp ngay một gương mặt dễ sợ đứng trước mặt.
Bác Vương ngắm nghía tôi một hồi rồi chép miệng thở dài: Ài, tiểu hồ ly ơi, cuối cùng lần này cháu cũng chỉnh sửa rồi à!.
Tôi bực mình, tại sao mỗi lần cháu biến mất, bác đều cho là cháu đi chỉnh sửa lại dung nhan chứ!!!Lẽ nào con gái nhà bác, con trai nhà nào đó mở bệnh viện phẫu thuật chỉnh hình? Tôi tính ngoác mồm ra phản bác thì bác ta đã chắp tay sau lưng đủng đỉnh đi về, vừa đi vừa lắc đầu: Tiếc là lần phẫu thuật này của cháu thất bại rồi, cả hai mắt đều sưng như hạt hồ đào, chẳng trách mấy hôm nay mặt cậu Tống cứ sầm sì lại.
Nghe bác Vương nói, tôi vội vàng chạy theo: Mấy ngày nay tổng giám đốc không vui ạ?.
Bác ta ân cần dạy bảo: Tuy cậu Tống là người giỏi giang, nhưngcháu cũng đâu cần dùng cặp mắt kia đi thử thách lòng kiên trì của cậu ta hả? Tiểu hồ ly này, cháu nghe bác khuyên một câu thôi, ai chả thích người yêu mình xinh đẹp quyến rũ, cháu thì vốn đã không đủ tiêu chuẩn đó rồi, bây giờ còn phẫu thuật cho tệ hơn. Bác nói khôngcó ý gì chứ, trước khi phẫu thuật thành công, cháu nên giữ chặt cậu ta lại, cẩn thận không có sóng sau nó xô lên, đánh cháu chết ở bờ cát đó.
Bỏ đi, cháu không hỏi thăm bác nữa, tin thì chả moi được tý nào, có khi còn chết trước vì tức giận quá độ.
Nhưng trong lòng tôi thì đang sướng âm ỉ, rõ ràng tôi đang lưỡng lự cân nhắc, kết quả lại bị đôi mắt lửa ngươi vàng của bác bảo vệ tóm được, đây là ý trời, ý trời muốn tôi đi vào. (Cứ loăng quăng ở cửa thì ai mà chả thấy, cô còn nâng tầm nó lên thành ý trời, trời xanh sẽ phóng sét đánh chết cô!).
Thế nên, tôi đủng đỉnh đi vào, tới khi bước ra khỏi thang máy mới nhớ ra bây giờ Tống Tử Ngôn đang ở công ty, không có nhà. Cửa khóa chặt, chìa khóa tôi để lại trường, đành phải ngồi chờ.
Tôi dựa lưng vào tường, ngẫm lại quãng thời gian hai chúng tôi quen biết nhau, mới phát hiện ra đâu phải mình không có cảm giác với hắn! Hắn luôn đối xử với tôi rất đặc biệt, nhưng cái đặc biệt này cũng rất đặc biệt, cho nên đặc biệt cũng chẳng phải là đặc biệt lắm.
Kiểu ở bên nhau của chúng tôi là, đôi khi hắn tự đào một cái hố, rồi để cho tôi nhảy vào bên trong, nhưng đa phần toàn là tôi tự đào hố hại mình, hắn đứng sau nhẹ nhàng đẩy tôi rơi vào. Rồi khiến tôi lầm bước trở thành osin chuyên nấu cơm, thảm điện làm ấm giường, còn làm nô tỳ để người ta sai bảo nữa.
Mãi mà không có một thân phận, để có thể thể hiện hắn có tình cảm với tôi.
Nhưng nếu không có tình cảm, sao hắn phải cho tôi nhiều thân phận như thế?Tôi ngẩng đầu thở dài, trái tim của đàn ông, thực đúng là kim dưới đáy biển.
Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vấn đề lớn nhất bây giờ là, sau khi tôi đã gây ra chuyện như thế rồi bỏ đi, có lẽ ngay cả osin chuyên nấu cơm, thảm điện làm ấm giường, nô tỳ đều không làm được nữa rồi Có lẽ hôm nay quá mệt mỏi, nghĩ ngợi một lát, tôi dựa vào đầu gối, thiếp đi.
Tiếng bước chân làm tôi giật mình tỉnh dậy, tiếng bước chân đều đều quen thuộc tới mức nhắm mắt tôi cũng nhận ra.
Tôi ngẩng đầu, quả nhiên là hắn, tôi há miệng chẳng biết nên nói gì, chỉ có thể tròn mắt nhìn. Còn hắn thấy tôi thì chỉ ngẩn ra giây lát, rồi hờ hững bước qua tôi, giống như không nhận ra tôi là ai.
Tôi nhìn hắn rút chìa khóa mở cửa vào nhà, vẫn không chịu nhìn tôi.
Con rùa nhỏ trong lòng tôi lại rụt đầu vào trong mai, tôi cảm giácmình thực sự không được rồi, còn ngu ngốc vọng tưởng cái gì chứ!Tôi sững người ra thật lâu rồi mới đứng dậy, chân hơi tê tê, tôi quay người tính đi khỏi đây. Nhưng chân tôi không chịu nghe lời, vì luyến tiếc, vì không cam lòng. Sáng nay tôi mới nhận ra rằng bản thân mình là người luôn nhu nhược, bị động, lẽ nào tới chiều đã quay lại như cũ? Tôi như thấy con rùa kia đang nhếch mép lên cười chế nhạo.
Nhưng người đàn ông ấy là người tôi yêu, là người tôi muốn được ở bên cạnh. Tôi hít sâu, người nào cũng phải có một lần liều, lần này tôi đem hết dũng khí chưa bao giờ có trong hai mươi mấy năm ra quy về Đan Điền, quyết định dù có mất mặt cũng phải mất mặt như thế một lần!Hùng hổ tới trước cửa, đưa tay lên gõ, cửa không đóng, trước khí thế của bàn tay tôi nó đã mở ra ngay.
Tôi ngạc nhiên, Tống Tử Ngôn sau cánh cửa cũng có vẻ ngạc nhiên.
Tôi nhìn tay hắn hãy còn giữ nguyên giữa không trung, toét miệng chào hỏi: Ha, ha ha, anh phải ra ngoài à?.
Hắn thoáng lúng túng, vừa nghe tôi nói thì khóe miệng khẽ nhếch lên, sắc mặt sầm xuống rồi quay người đi.
Tôi đang nói lung tung cái gì thế chứ? Khí thế ban nãy thoáng cái đã biến mất sạch, mà nhìn bộ dạng hắn vừa thấy tôi đã muốn đi, có lẽ cũng thực sự không muốn gặp tôi rồi, con rùa trong đầu đứng ởtrước cửa thang máy, ngoắc ngoắc tôi: Về đi nào! Về đi nào!.
Chân tự động lui dần về phía sau.
Nhưng nhìn bóng lưng màu xám nhạt đang quay lại với tôi cầm cốc nước uống, tôi không đi nổi.
Một là làm, hai là không, tôi vọt vào trong phòng, ôm chặt lấy hắn từ phía sau, hắn cứng người lại, nhưng cũng không cự tuyệt. Tôi áp đầu vào lưng hắn, thì thào: Em đã về rồi.
Từ sau lưng hắn, tôi cảm thấy hắn hít vào một hơi thật sâu, chỉ một hơi, giọng nói lạnh lùng lại vang lên, lạnh lùng và rành mạch, hắn nói: Buông ra.
Với con cừu nhỏ lạc đường biết quay lại, với con rùa nhỏ phải vất vả lắm mới lấy được dũng khí, phản ứng của hắn chỉ là hai chữ lạnh lung như thế.
"Buông ra.
Tôi bướng bỉnh, ôm chặt cứng: Không buông.
Hắn im lặng, rồi nhắc lại lần nữa: Buông ra.
Tôi bất an mà sợ hãi, nước mắt rơi xuống không thể kìm chế nổi,thấm ướt một mảng trên áo sơ mi màu xám của hắn, cất giọng mũinhư đứa con nít làm nũng: Không buông là không buông!.
Hắn ngừng một lúc, như thở dài, đưa tay lên gỡ từng ngón, từngngón tay đang đan chặt vào nhau của tôi.
Mười ngón tay đan chặt bị gỡ ra từ từ, ý nghĩ hắn thực sự không cầnmình cứ dần hiện lên rõ ràng trong đầu tôi. Cho tới giờ phút này, tôivẫn cứ nghĩ dù mình có sai chỗ nào, chỉ cần tươi cười nịnh nọt mộtchút, dù hắn có xụ mặt xuống, nhưng thể nào cũng tha thứ cho tôi.
Thực ra, trước giờ hắn vẫn luôn tha thứ cho tôi, nên tôi chẳng bao giờ sợ hãi. Nhưng lúc này đây, hắn không còn tha thứ cho tôi nữa,hắn thực sự không cần tôi rồi.
Tôi muốn nói với hắn nhiều chuyện, nhưng không biết phải nói nhưthế nào, chỉ có thể dùng toàn sức đan chặt hai tay vào nhau, khóc trên lưng hắn: Thầy, ng ay từ lần đầu tiên gặp em đã thích thầy rồi,thích cặp lông mày, đôi mắt, cái mũi, thích miệng của thầy. Mỗi mộtcâu thầy nói em đều nhớ mãi không quên, nghe được tiếng thầy thôilà đủ cho em thấy hạnh phúc rồi. Em thích thầy, thích đến sắp phát điên lên,
rời xa thầy chắc chắn em không thể nào sống được, thầy làlẽ sống của đời em, là sao mai trong bóng đêm tăm tối, soi sángđường cho em .
Đó là lời tỏ tình buồn nôn kinh khủng của tôi ở trường đại học ngàyấy, cũng chẳng hiểu sao tôi lại nhớ ra được đoạn này để nói ra,nhưng ngoài mấy câu đó, tôi thực sự không biết nên nói gì. Chỉ nóiliền một tràng, nói xong rồi cũng chỉ có thể nấc nghẹn Hắn sững sờ, cả cơ thểcăng lên, tay cũng ngừng lại giữa chừng.
Tôi không dám khóc to, trước đây dù bị người ta chế nhạo thì cũngchẳng sao. Nhưng lần này tôi đã phơi bày tất cả tâm tư ra trước mặthắn, giống như con nhím phơi bụng, nếu hắn đủ nhẫn tâm thì chỉ cầnmột chiêu là tôi có thể bị mất mạng.
Im lặng một giây, lại thêm một giây nữa, mỗi giây trôi qua là tim tôilại lạnh thêm một chút.
Cuối cùng lạnh dưới cả mức có thể sống được.
Tôi cảm thấy hôm nay thế là đã quá đủ rồi, đã đủ dũng khí, đủ nhiệttình rồi, tuy kết quả không như mong muốn, nhưng có thể nói rõ ràng ra một lần, sau này cũng không tới mức hối hận nữa rồi.
Không cần hắn phải động tay, tôi chậm rãi tự buông hai bàn tay đang đan chặt vào nhau. Cho dù chỉ là một vai phụ nhỏ trong cuộc đờihắn, tôi cũng không muốn dây dưa nhiều, rút lui một cách êm đẹp nhất. Nhưng tay chưa kịp thu về thì đã bị hắn nắm lại, giọng nói pha chút châm biếm của hắn vang lên: Sao nào? Lại muốn rút lui sao?.
Còn chưa kịp hiểu ý hắn thì hắn đã xoay người, đưa tay ôm lấy eo, rồi vỗ lên lưng tôi, rồi tiếp đó là nụ hôn thường xuất hiện trong truyền thuyết biểu thị cho việc gương vỡ lại lành ùn ùn kéo đến. Cuối cùng thì đã làm lành rồi hả? Tôi cầm cái muôi đứng trong phòng bếp nghĩ.
Bởi vì hắn rất vội vã, rất ngang ngược, rất khí thế, rất nóng bỏng, hai đứa suýt chút nữa ngã lên so fa, đương nhiên thứ cuối cùng ngăn cản sự rơm bén lửa này chính là tiếng kêu từ bụng tôi. Ầy, dù sao cả ngày nay tôi đã có hột cơm nào vào bụng đâu.
Trừ chuyện ngã lên giường ra thì nước mắt, hôn đắm đuối, hai cái này giống hệt trình tự trong tiểu thuyết.
Nên là, cuối cùng cũng làm lành rồi Nhưng, hai bên chả nói gì với nhau cả, cũng không có giải thích, cũng không có tự nhìn lại bản thân, có phải là hơi kỳ cục không? Nhẽ ra hai chúng tôi phải ngồi trong phòng khách, tôi cay đắng ray rứt tự kiểm điểm bản thân: Em sai rồi, em không nên XXX, em không nên XXX, sau này em sẽ quyết XXX, cố gắng XXX, cố trở thành XXX, tôi bị shock bởi chính mình.
Thôi được, ai mà có thể nói rành mạch chuyện tình cảm chứ, cũng chẳng sai nguyên tắc, cứ giả vờ ngu ngơ thế có khi còn hợp hơn.