Thế tiến công thứ nhất : Mục đích tiến công chiếm lấy tâm tư đế vương.
Thân thể khỏe mạnh là điều kiện hàng đầu, trên thế giới này mỹ nam biết thưởng thức quá hiếm, cho nên vĩnh viễn đừng trông cậy vào cái gọi là đế vương có ba nghìn giai lệ trong hậu cung kiên nhẫn đào móc, khám phá vẻ đẹp tiềm tàng trong nội tâm của ngươi ra khỏi vẻ bề ngoài thô tục bình thường của ngươi. Thế nên, chỉ có bốn phương pháp.
Thứ nhất: Lâu ngày sinh tình + trời cho cơ hội.
Khuyết điểm: Nếu muốn lâu ngày sinh tình cần phải lúc nào cũng dính trên người hoàng đế không một phút xa rời, nếu như ngươi có khả năng và kiên nhẫn ngồi bên cạnh hắn chờ đợi hắn chán chê các bụi hoa đẹp rốt cuộc mệt mỏi quay đầu, phát hiện ngươi vẫn chờ đợi hắn, đương nhiên, giờ phút đó ngươi cũng đã kiên trì cầm cự không bị nhóm mỹ nhân bên cạnh hoàng đế xử lý ngươi, nếu lúc đó hắn vẫn chưa muốn sủng ái ngươi, ngươi phải tiếp tục nhẫn, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi cho tới khi hoàng đế bắt đầu nảy sinh tình cảm với ngươi.
Về phần trời cho cơ hội, cái này cần ngươi một ngày một đêm cầu nguyện cho đối phương bị té ao hoặc là rơi xuống vách núi hoặc là cùng ngươi trải qua hoạn nạn có nhau, thậm chí là cầu cho đối phương bị thương nặng. Lúc này ngươi mới có thể phát huy ra tài năng y dược hoặc là mưu lược của ngươi, nếu không nữa thì chính là phương diện võ nghệ văn học thiên phú của ngươi, toàn tâm trợ giúp hắn, đương nhiên, sau khi chuyện thành công cũng phải dự phòng hắn có thể hay không bởi vì công lao ngươi cao hơn chủ mà tâm cơ thâm trầm muốn đem ngươi đi giải quyết trước, phải phòng bệnh hơn chữa bệnh.
Bởi vậy, nếu trời cho các chị em một cơ hội xuyên qua, thỉnh cầu các ngươi ngàn vạn lần đừng lựa chọn con đường theo đuổi hoàng đế.
Thứ nhì: Không giống người thường.
Khuyết điểm: Không giống người thường chính là mặc kệ chúng nữ nhân chung quanh lải nhải nhiều lời, ngươi thì im lặng là vàng; chúng nữ nhân hết sức nhỏ nhắn mềm mại, ngươi liền phải đẫy đà nhục cảm; chúng nữ nhân ngàn y trăm thuận, ngươi tự chủ độc lập; chúng nữ nhân bắt bướm thêu hoa, ngươi múa đao lộng kiếm; chúng nữ nhân…..
Đương nhiên, điều kiện đệ nhất tiên quyết là hi vọng ngươi sẽ không bị khai quật trước bởi vì quá mức kinh thế hãi tục mà bị trầm mình, nếu như vận khí ngươi không tệ tránh được điều kiện khắc nghiệt này, như vậy có thể khẳng định một điều rằng trong mắt đối phương, ngươi tuyệt đối là một kẻ bắt mắt! Bất quá, là hạc trong bầy gà hoặc là gà giữa bầy hạc, bị kẻ tiểu nhân để ý thì ngươi chết chắc.
Thứ ba: Toàn thế giới này chỉ có một nữ nhân là ngươi, nếu đối phương không bị pê đê thì ngươi chính là lựa chọn duy nhất.
Khuyết điểm: Trong thế giới đam mỹ đang hoành hành, muốn cam đoan hắn nhất định là thà gãy chứ không cong thật sự là một chuyện phi thường khó khăn. Ngươi xác định có thể tại trong một đám tiểu thụ đông đảo kiều mỵ mở một đường máu, trổ hết tài năng?
Thứ tư: Nếu ba điều trên đã làm các vị triệt để tuyệt vọng, các vị lại không muốn vọng tưởng đi đường tắt, vẫn là thành thành thật thật dùng thực lực của mình đi con đường chính.
Cho dù không hội đủ điều kiện, vẫn là có thể nỗ lực trở thành hậu thiên mỹ nhân.
“Đầu tiên phải hiểu được giấu dốt.” ngón trò cùa Ngọc tỳ bà hướng gương mặt Tô Tô chà chà xát xát, “Làn môi ngươi quá mỏng, làn da không đủ căng, còn có tóc, vóc người không đầy đặn, ngón tay….A! lại có vết chai? Thực là không thể tha thứ!”
Tô Tô: “…” Cúi đầu nhìn vết chai giữa các ngón tay, này… cầm bút nắm hơn mười năm thế nào có khả năng không để lại cái kén.
Mị Hỉ đỉnh đạc ngồi ở một bên nhìn thấy Tô Tô bị Ngọc tỳ bà chà đạp từ đầu đến chân, trường linh vũ tươi đẹp lúc ẩn lúc hiện.
Ngọc tỳ bà man g theo Tô Tô đi đến ngâm suối nước nóng, lại soi xét nhìn nàng vài lần, tay phải hơi vạch, một màn hơi nước bốc lên, chậm rãi tụ thành một màng thủy kính hơi mỏng, Ngọc tỳ bà mở miệng.
“Thoát đi.”
“A?”
“Cởi quần áo a.” Ngọc tỳ bà gắt lên, “Bây giờ cởi bỏ tất cả y phục, để cho ta xem ngươi.”
Tô Tô trừng lớn mắt, ngón tay hướng chỉ về phía Mị Hỉ, “Hắn thì sao?”
Mị Hỉ ôm lấy môi mọng như cười mà không cười nhìn nàng, “Đương nhiên là vẫn ở lại đây.”
“Vì, vì cái gì?” Dù là trấn định như nàng cũng nhịn không được nói lắp, nàng vì cái gì muốn để cho một tên tiểu quỷ chưa ráo máu đầu xem…thân thể nàng?
Ngọc tỳ bà nói, “Mị Hỉ này trăm năm nghiên cứu về nữ tử, tự nhiên thông hiểu ưu thế nữ thể, nam tử thích nữ thể như thế nào. Nếu nữ tử chỉ dựa vào việc suy đoán nam nhân thích nữ thể kiểu gì thì chưa chắc đúng, chi bằng để nam tử nói thẳng cho ngươi biết bọn họ thích loại gì?”
Tô Tô cắn chặt răng, trong lòng vô phương chịu cam lòng, lại cũng minh bạch giờ phút này nàng cùng không cách nào phản kháng được.
Mị Hỉ lờ đờ uể oải nâng quai hàm, “Đại nương, đừng do dự, ngươi cho rằng là ta muốn xem ngươi sao?”
Tô Tô mím môi, trầm mặc một lát, sau dưới sự thúc giục của Ngọc tỳ bà, bàn tay chậm rãi dời về phía cái đai lưng, lớp áo ngoài phiêu nhiên trợt xuống, lộ ra nội y màu trắng……
“Y phục của ngươi thật đặc biệt.” Ngọc tỳ bà nói.
Trang phục nữ tử n Thương đa số là áo đuôi ngắn, cổ tròn, ống tay áo hẹp, khố thêu bó sát người. Lần đần tiên Ngọc tỳ bà nhìn thấy y phục vừa to vừa nhiều lớp như vậy, cũng coi như mở mang kiến thức.
Tô Tô dừng lại động tác, bị bắt phải khỏa thân trước mặt một cái nam nhân xa lạ để đối phương tuần tra kiểm soát, cảm thấy nhục nhã mà vẫn phải khuất phục, bàn tay nàng dời về sợi dây buộc cái áo, lần này vô pháp không cách nào tiếp tục động tác.
Mị Hỉ nhăn lại mi, “Tô Tô, ngươi còn muốn kéo dài tới khi nào?”
Đối với bọn hắn mà nói, chẳng thể hiểu rõ tâm tình khuất nhục của Tô Tô giờ phút này, nhân loại đạo đức và nhục nhã bọn họ khó mà lĩnh hội cũng khó có thể hội.
“Ta có thể yêu cầu Mị Hỉ ẩn thân không?” Tô Tô nhỏ giọng nói, thanh âm mang theo vài phần nhiễm yếu, “Nhìn thấy hắn ta lại khẩn trương.”
“Hừ, thực là phiền toái.” Vừa mới nói xong, Mị Hỉ liền hóa thành một sợi khói nhẹ chậm rãi tiêu tán.
Tô Tô hạ mắt xuống, cái áo trắng tuột ra, Ngọc tỳ bà nhìn thấy đồ lót mặc bên trong của nàng, hiếu kỳ nói, “Hồ ly Thanh Khâu đều là mặc như vậy?” Cũng là một chuyện mới mẻ thú vị.
Tô Tô luôn thích mặc áo quần bằng bông, da nàng trắng, nội y lại thuần trắng bằng bông, lộ ra mái tóc dài đen nhánh, đôi tay nhọn bạch nhung, khuôn mặt vô tư cùng một đôi đồng tử màu hổ phách lại càng làm tăng thêm sức mạnh hiện ra vài phần cảm giác hồn nhiên thoát tục.
Cặp mắt Ngọc tỳ bà soi xét dao động trên cơ thể nàng.
Tô Tô lột xuống cái quần lót duy nhát còn lại trên người, thân thể trần truồng lõa lồ đứng trong màn hơi nước mỏng bốc ra từ suối ôn tuyền, tuy rằng không có nhìn thấy thân ảnh của Mị Hỉ nhưng cũng có thể cảm giác được cặp mắt của hắn đang tuần tra trên thân thể nàng- (~tui xịt máu mũi à nha @.@)
Xem đi, kẻ yếu chính là vô lực như vậy mà thật đáng buồn.
Tô Tô ẩn nhẫn xiết chặt ngón tay…
Trải qua sáng sớm kiểm tra, Mị Hỉ và Ngọc tỳ bà trao đổi lẫn nhau, ngực Tô Tô đẫy đà, bắp đùi lại không đủ căng đầy mạnh mẽ, dưới chân da chết quá nhiều, cánh tay thon dài lại hơi khô ráo, làn da không đủ mềm mại căng nhuận.
Tô Tô mặc vào y phục màu tím mà Ngọc tỳ bà cấp, ống tay hẹp, vòng quanh cánh tay áo có những hoa văn hình mây. Nàng còn chưa kịp ngó thử xem phục sức Thương triều nhìn ra sao, liền bị Ngọc tỳ bà và Mị Hỉ mang đi.
“Chúng ta định đi đâu?”
Ngọc tỳ bà trả lời, “Vì ngươi đi tuyển nước hoa.”
“Hương?”
Sau một lát, hai người đã tới một cái động chất vô số bình sứ, miệng mỗi một bình đều nổi lên một nụ hoa các loại, chính giữa đóa hoa đều có chứa một giọt sương, long lanh dưới ánh sáng.
“Nam thuộc cương, nữ thuộc nhu, thân là nữ tử tự nhiên muốn thân thể có mùi hương yêu kiều quyến rũ. Hậu cung Trụ vương phi tử đông đảo, ngươi tự nhiên muốn tuyển một mùi hương đặc biệt riêng để hắn nhớ kỹ ngươi.”
Tô Tô quay đầu liếc nhìn Ngọc tỳ bà một cái, nguyên lai yêu quái cổ đại cũng có ý thức vượt mức quy định như vậy.
Mị Hỉ tiện tay ngoạm một cái bình sứ, “Lúc chúng ta còn chưa thành yêu, giống đực mơ tưởng theo đuổi giống cái, trên người giống cái cũng tản mát ra một loại mùi dụ dỗ đối phương. Với nữ nhân, mùi hương đặc biệt cũng có cực hạn dụ hoặc nam nhân.”
Tô Tô đối với hương vị cũng có vài phần nghiên cứu.
Đã quên tại nơi nào đã từng thấy qua, khi nữ nhân thử nước hoa: phun một điểm lên quai hàm, kêu là thổ khí như lan; phun một điểm sau ót, kêu là sương mù tóc mai phong hoàn; phun một điểm lên khuỷu tay, kêu là cổ tay trắng hương tuyết; phun một điểm lên mắt cá chân, kêu là bước sen nhẹ nhàng; phun một điếm ở bắp đùi, kêu là hoa mai di động.
Tô Tô lướt qua một đống bình sứ, cầm lấy một bình, đi đến bên cạnh Ngọc tỳ bà, nói “Ta chọn xong.”
Mị Hỉ hỏi, “Xác định?”
“Ta rất xác định.” Tô Tô gật đầu.