Thì ra nàng quan tâm chính là ——một nửa gia sản của ‘ hắn ’, quả nhiên, thật đặc biệt!
Hắn vươn tay, thừa dịp Tần Hoài Hoài ngây người. trong nháy mắt đã lấy đi tờ giấy trong tay nàng.
“Nhưng, cái chữ này sao lại khó coi như vậy!” Hắn nhìn một chút cái gọi là thư trong tay nàng, rồi nhìn lại một chút hưu thư trong tay mình mà nàng đã quăng cho, những chữ này thất oai bát nữu (7 vẹo 8 xoắn) , trong lòng cảm thán một chút, chữ quá xấu a. . . . . .
“Trả ta!” Tần Hoài Hoài đưa tay đoạt lại tờ giấy, che ở trước ngực giống như bảo bối, “Cái này không phải là quan trọng, quan trọng là, ngươi đã ký xuống phần thư thoả thuận này, cho nên, một nửa gia sản của ngươi để cho ta tới tiếp nhận! Có giấy trắng mực đen làm bằng chứng, ngươi cũng không được nuốt lời!”
Nghe xong lời của nàng, thì người con trai vẻ mặt trầm tĩnh xông tới gần như càng kinh ngạc hơn, lửa giận trong mắt hắn bắn ra càng dữ dội hơn.
Người con trai tà mị vẫn là cười rồi nhíu chân mày, nha đầu này, trong óc đó đều nghĩ cái quái gì vậy! Sao lại cổ quái như vậy, rồi lại không thể không bội phục dũng khí của nàng, hiếm khi thấy được cái loại thông minh đó ở trên người các cô gái khác.