Tôi lên giường nằm. Tôi đã đúng.
Tôi không chợp mắt được lấy một giây.
Tại sao James lại đến đây?
Phải chăng có ý hòa giải?
Hay chỉ để giải quyết cho xong xuôi chuyện của chúng tôi?
Liệu tôi có chịu đựng nổi nếu đúng anh ta chỉ muốn giải quyết cho xong xuôi câu chuyện?
Liệu tôi có cần đến một sự hòa giải?
Anh ta có còn đang ở với Denise?
Rồi tôi giật bắn mình - Chúa ơi! Nếu anh ta đem Denise đi cùng thì sao?
Tôi ngồi bật dậy. Cả người nóng lên vì giận dữ.
Tên đốn mạt đến tận cùng. Hắn sẽ không dám làm thế, đúng không?
Tôi cố bình tĩnh. Chẳng có chứng cớ nào cho thấy anh ta sẽ làm như thế, và không việc gì tôi phải tức giận vì những chuyện có thể không có thật.
Tôi phải ưu tiên nghĩ đến Kate trước.
Con bé quan trọng nhất trong cả sự việc này.
Tôi muốn mọi chuyện ổn thỏa với James để anh ta hiện diện trong cuộc đời Kate.
Ngay cả khi anh ta không còn muốn nhìn mặt tôi nữa, tôi vẫn muốn anh ta lo lắng cho con bé.
Vậy nên ngày mai khi gặp anh ta, tôi không thể xách theo con dao rựa.
Không thể tin được.
Ngày mai tôi sẽ gặp anh ta.
Nếu điều tôi không dám nghĩ đến lại xảy ra - anh ta muốn cùng tôi làm lại từ đầu - thì sao?
Thì sao?
Tôi không biết.
Còn Adam?
Mày vừa rời cái giường của cậu ấy đấy.
Tôi không thể nghĩ đến chuyện này bây giờ được.
Cái phần bên trong đầu tôi quá nhỏ, chỉ vừa đủ chỗ để chen chân nhau đứng thôi. Thực tế là vài suy nghĩ táo bạo còn đang phải đứng ở bên ngoài, tay đong đưa ly rượu dưới mưa, ít ra ngoài ấy cũng còn có chỗ.
Nhưng vẫn không còn chỗ cho Adam.
Quên chuyện ấy đi, tôi nhủ, mày không thể nghĩ đến nó vào lúc này. Đợi đến khi mọi việc xong xuôi đã, dù kết cục thế nào đi nữa, rồi hãy nghĩ đến cậu ta.
Rồi tôi bắt đầu nghĩ ngợi. Tại sao?
Thì, tại sao James lại bỏ tôi? Tại sao James lại chạy theo Denise trong khi tôi vẫn nghĩ hai đứa quá ổn. Cũng kha khá lâu rồi tôi đã thôi không dằn vặt mình với mấy câu hỏi này nữa.
Nhưng ngày mai ít nhất tôi sẽ phải có được câu trả lời cho một vài câu hỏi.
Nếu tôi hiểu ra vấn đề nằm ở chỗ nào, hay chính là tôi đã làm gì không phải, biết đâu tôi sẽ chấp nhận được cái sự thật ấy, không quá khó khăn.
Tôi ước gì trong đầu mình có một cái nút. Để tôi có thể tắt như tắt tivi. Chỉ cần nhấn nút, thế là đầu tôi thôi không còn những hình ảnh ấy, những lo lắng ấy nữa. Chỉ còn cái màn hình trắng.
Hay phải chi tôi có thể gỡ cái đầu của mình ra, đặt lên cái bàn nhỏ ở đầu giường và quên nó đi cho đến sáng. Rồi khi cần chỉ việc gắn nó trở lại.
Cho đến khi trời sáng, chuyện ngủ nghê của tôi vẫn không chút sáng sủa hơn.
Tôi nhảy xuống giường, thấy bắp chân hơi tê tê. Sao thế nhỉ? tôi tự hỏi. Rồi tôi nhớ ra. Ồ, à, ờ, phải rồi. Tôi hơi đỏ mặt, nhớ lại mình đã làm gì tối qua. Adam. Chuyện ấy. Nhưng giờ tôi không thể nghĩ đến nó.
Nói thật nhé, anh đúng là khốn nạn, James ạ!
Tôi bị cướp mất cái cảm giác khoan khoái được nằm trễ nãi trên giường, mơ mơ màng màng nhớ lại từng chi tiết một của Đêm Đam Mê với Adam.
Thay vào đó tôi phải thức dậy, chạy cong đít vịt chuẩn bị nghênh đón anh ta. Như thể anh ta là Đức Giáo hoàng hay một vị thống đốc ghé qua.
Sau khi đã cho Kate bú hết một bình, tôi tắm cho bé rồi diện cho bé bộ đồ xinh nhất. Một cái áo liền quần màu hồng bông bông in đầy hình những chú voi be bé màu xám.
Tôi bôi phấn rôm đầy người con bé rồi ôm nó sát vào mình, hít hà mùi sữa em bé thơm tho.
- Con mẹ đẹp như thiên thần. Anh nào chả phải thích? Còn nếu nó vẫn dửng dưng thì nó đúng là còn ngu hơn cả mẹ nghĩ nữa đấy.
Tôi muốn con bé trông như thiên thần. Như đứa trẻ xinh xắn nhất trên đời. Tôi muốn James phải đau khổ, khắc khoải.
Được ôm con, được hôn con, cho con bú và ngửi cái mùi thơm tho của con.
Tôi muốn anh ta nhận ra mình đã bỏ rơi những gì.
Và tôi muốn anh ta phải mong có lại được hai mẹ con.
Cả nhà dường như đã dậy từ tinh mơ. Anna và Helen cũng đã biết James gọi. Helen vào phòng tôi lúc bảy rưỡi. Nó chạy đến bên cũi của Kate, reo:
- Ôi tốt rồi, chị diện cho bé đẹp quá. Thế cho lão biết. Chỉ hy vọng con bé không ọc sữa ra người lão hay tè bậy lúc lão đang ẵm nó.
Nó nhấc con bé lên, xuýt xoa khen cái áo liền quần.
- Hay mình cột thêm ruy băng màu hồng vào tóc bé cho tông xuyệt tông chị ha?
- Helen, nếu con bé có nhiều tóc hơn, chị sẽ nghĩ đến chuyện đó.
Rồi đến khi Helen bảo nên dặm cho con bé ít son phấn thì tôi thấy nó đúng là đã đi quá xa.
Tôi sẽ để dành son phấn - thật nhiều - cho mình.
- Rồi, tụi này cũng phải “tút” cho chị luôn chứ!
Tôi không chắc mình có ưa cái kiểu nói này của nó không.
Nghe như nghi ngờ, hay hàm ý thất bại, hay thế nào ấy.
Bố xuất hiện.
- Bố đi làm đây. Nhưng nhớ bố nói gì không? Con không phải quay lại với nó chỉ vì Kate đâu.
- Ai bảo lão ấy muốn chị Claire quay lại với lão? - Helen hét toáng.
Nó thật đâu cần phải nói thế.
Nhưng nó nói có lý.
Đến lượt mẹ cũng vào phòng.
- Sao rồi con? - bà ân cần hỏi.
- Con ổn mà.
- Thôi được rồi. Con đi tắm mau. Helen với mẹ sẽ trông em bé.
- Ồ, dạ vâng.
Tôi hơi ngạc nhiên vì những thứ chộn rộn này. Nó y như cái buổi sáng hôm đám cưới tôi ấy.
Đến lượt Anna.
Chắc tôi phải xuống nhà, mở tung cửa mời hết những người lạ ngoài đường vào phòng tôi bạn ạ.
Anna mỉm cười dịu dàng rồi đưa ra thứ gì đó:
- Claire, cầm cái hột pha lê này đi, bỏ vào túi hay gì cũng được. Nó sẽ đem lại may mắn cho chị đó.
- Claire không cần đến mấy cái hột pha lê vớ vẩn của mày đâu! - Helen toang toác.
- Helen, thôi ngay! - mẹ nghiêm giọng.
- Sao chứ? - Helen tức giận.
- Con có cần phải độc mồm độc miệng thế không?
- Con không có độc mồm độc miệng, - Helen hùng hồn lý sự. - Nhưng nếu thấy chị Claire đẹp đẽ, ngon lành thì lão sẽ tự khắc muốn quay lại. Cần gì đến cái hột ấy.
Tôi kinh ngạc nhìn Helen.
Nó có thể là một trong những kẻ đần độn nhất tôi từng biết nhưng khi đụng đến tâm lý đàn ông, tôi phải nhường sân nó thôi, đúng là bậc thầy.
Nhưng tôi vẫn cầm cái hột pha lê.
Vì ai biết trước được chuyện gì.
Tôi nghĩ mình phải tạm lánh mọi người một lúc. Tôi không thể tập trung suy nghĩ được. Tôi cần phải lấy lại bình tĩnh để có thể nói chuyện với James.
Tôi phải gọi cho Laura. Nó sẽ nói cho tôi biết phải làm gì.
- Laura, - vừa nghe nó trả lời máy, tôi run run nói.
- Ôi Claire, - nó lập tức nói ào ào. - Tớ vừa định gọi cậu đây. Đoán thử xem chuyện gì?
Câu này của tôi mà? tôi nghĩ bụng.
- Gì?
- Thằng nít ranh đê tiện Adrian đá tớ rồi.
Adrian, dĩ nhiên, là chàng sinh viên mỹ thuật mười chín tuổi của nó.
- Cái gì?
- Ừ, - nó khóc rưng rức. - Cậu tin được không?
- Nhưng tớ tưởng cậu đâu cần gì hắn? - tôi ngạc nhiên hỏi.
- Tớ cũng tưởng vậy, - nó nấc. - Mà chưa hết đâu. Nghĩ xem tại sao nó đá tớ chứ?
- Tại sao? - tôi hỏi, trong bụng ngẫm nghĩ xem nguyên nhân có thể là gì. Nó hết tất rồi chăng?
- Vì nó gặp người khác. Mà tưởng tượng xem bao nhiêu tuổi chứ?
- Mười ba, - tôi đánh bạo đoán.
- Không! - nó hét lên. - Chó chết, ba mươi bảy!
- Ôi Chúa ơi!
Tôi bị sốc.
- Phải, - nó gần như nói không thành tiếng vì đang khóc dữ dội. - Nó nói tớ thiếu chín chắn.
- Thằng nít ranh!
- Rằng nó cần ai đó chín chắn hơn.
- Láo nhỉ?
- Còn tớ thì đã thương tình mà dẫn nó đi chơi. Rồi bây giờ nó bỏ tớ lại đây. Không còn lấy một cái tất. Giờ tớ lại quay về con số không, chẳng biết tên tuổi đứa nào trong cái bảng xếp hạng nhạc nhẽo nhí nha nhí nhố ấy nữa.
- Chúa ơi, sao mà nhẫn tâm! - tôi lắc đầu chào thua.
- Thôi. Tớ phải đi đây. Không thì trễ làm mất. Tớ sẽ gọi lại sau.
Rồi nó cúp máy.
Vậy đó. Chắc nó tưởng tôi gọi để kể hoa kể bướm chuyện đêm qua với Adam. Nó chẳng mảy may ngờ đến cái bi kịch đã diễn ra đồng thời trong lúc ấy.
Tôi ngồi ngó cái điện thoại mất mấy giây.
Tôi biết gọi cho ai bây giờ?
Không ai hết, tôi quyết định.
Tôi sẽ tự mình giải quyết việc này.
Nếu tôi không thể tự mình quyết định cuộc đời mình thì còn trông chờ ai quyết định cho tôi?
Tôi đi tắm, gội đầu, rồi trở lên phòng. Anna, Helen (đương nhiên) và mẹ hình như đang cãi nhau chuyện gì đó nghe không ra đầu ra đuôi.
Cả ba đều đang rất lớn tiếng. Kate nằm trong cũi, không ai thèm để mắt đến.
- Em không có làm ra vẻ với chị, - Anna cố hết sức nhấn mạnh, nhưng hình như cũng không được mạnh lắm.
- A, mày có đấy quỷ ạ.
- Không phải là ra vẻ, - mẹ chen vào, cố làm dịu bớt tình hình. - Là nó trông thế thôi.
Tôi bước vào phòng. Ba cái giọng ầm ĩ kia lập tức im bặt.
Cả ba quay lại nhìn.
Có vẻ như ba người đã quyết định dẹp xung đột sang một bên, chạy lại liên kết với tôi để chống lại kẻ thù chung - James.
Cả ba xúm xít chạy qua chạy lại, lấy quần áo cho tôi, diện đồ cho tôi.
- Chị phải thật đẹp mới được, - Anna nói.
- Đúng thế, - Helen góp vào. - Nhưng như kiểu chẳng phải tốn công sức gì ấy. Như thể cứ tròng đại bộ đồ nào vào thôi.
- Nhưng anh ta chỉ gọi chị thôi mà, - tôi nhắc. - Có nói là sẽ đến đâu.
- Đúng vậy, - mẹ bảo. - Nhưng nó chẳng đi xa xôi thế đến đây chỉ để gọi con đâu. Ở London nó gọi cũng được mà.
Có lý.
- Thôi được rồi hai nàng, - tôi quay qua Helen và Anna. - Vậy thì làm cho chị đẹp lên nào.
- Tụi này chỉ nói cho mượn đồ với trang điểm giúp thôi. Không có nói là làm được gì thần kỳ đâu đấy, - Helen nói.
Nhưng nó cười vui vẻ.
Cả bọn nhất trí là tôi sẽ đi đôi vớ da và mặc cái áo lụa xanh tôi đã mặc hôm Adam đến nhà.
Adam, tôi thầm gọi trong nhung nhớ, trong giây lát.
Nhưng rồi tôi kiên quyết đẩy cậu vào thật sâu trong góc đầu.
Không phải lúc này.
- Trông chị xinh và thanh mảnh lắm, - Helen lùi ra sau nhìn, tấm tắc khen. - Giờ đến công đoạn tân trang khuôn mặt.
Thật tình, nó bày ra mọi thứ y như tổ chức một buổi tập trận.
Anna mắt sáng rỡ khi nghe nói đến trang điểm. Nó lại gần tôi, tay cầm một túi nhựa hình như đầy ắp chì kẻ mắt các màu.
- Đi chỗ khác, - Helen khó chịu hích nó sang một bên. - Tao làm cho Claire. Mày chắc đang muốn sơn mặt chị í lắm chứ gì? Sao với trăng, với mặt trời, mấy cái thứ tân thời đại vớ vẩn ấy.
Anna trông hơi quê thật.
- Không phải, - Helen giảng giải, vẻ tử tế hơn một chút. - Chị í phải trông như không trang điểm gì hết. Đẹp tự nhiên thôi.
- Đúng đấy, - tôi hào hứng. - Làm cho chị kiểu đó.
Sao Helen lại dễ thương với mình thế nhỉ, tôi tự hỏi.
Có phải nó đã ngờ rằng tôi đang chạy đua với nó để giành được Adam? Nếu tôi quay lại với James, nó sẽ cứ thế đường rộng thênh thang mà đi.
Mà có lẽ tôi chỉ giỏi hồ nghi.
Nói gì thì nói, nó cũng là em gái tôi.
Mà hơn nữa, chắc nó cũng chẳng nghi ngờ gì.
Tôi phải nói là mình trông xinh thật sau khi Helen đã hoàn tất công việc.
Khuôn mặt tươi tắn, da dẻ mịn màng, mắt sáng long lanh, và ăn vận nhẹ nhàng, tự nhiên.
- Cười lên xem! - nó lệnh.
Tôi làm theo.
Cả ba gật gù tán thưởng.
- Đẹp, - mẹ bảo. - Cứ phải làm như vậy luôn.
- Mấy giờ rồi? - tôi hỏi.
- Gần chín rưỡi, - bà đáp.
- Còn nửa tiếng nữa, - tôi bắt đầu thấy buồn nôn.
Tôi ngồi lên giường.
Mẹ, Anna, Helen và Kate đã ngồi cả trên ấy.
- Dịch qua, - tôi bảo Anna. Tôi vừa ngồi lên chân nó.
- Úi, - Helen kêu. Anna vừa dịch qua thì gần như đập cả cùi chỏ vào mặt Helen.
Cả bọn túm tụm trên giường, gần như chồng cả lên nhau.
Như một ngày lễ vọng.
Bọn họ sẽ ở nguyên đây cho đến khi James gọi.
Tôi cảm thấy cả bọn như những kẻ sống sót đang ngồi thu lu trên mảnh gỗ vỡ ra từ con tàu bị đắm. Chen chúc, khổ sở, nhưng không ai có ý định rời bỏ nhau.
- Thôi, - mẹ bảo. - Chơi trò gì đi.
- Dạ, - tất cả đồng thanh.
Trừ Kate, dĩ nhiên.
Mẹ có những trò rất hay. Ngày bé chúng tôi vẫn thường chơi đố chữ lúc bố mải làm tài xế chở cả nhà đi chơi xa.
Không rõ là ngẫu nhiên hay thế nào mà ngay lúc anh ta gọi, cái trò chúng tôi đang chơi do (còn ai khác) Helen nghĩ ra, và tôi, sẵn tâm trạng này, đã gật đầu lia lịa đồng ý. Cả bọn phải nghĩ ra các từ khác nhau để mô tả tình trạng bầu bí.
Tôi chắc đây không hẳn là điều mẹ nghĩ trong đầu khi khuyến khích chúng tôi tự chế ra thêm các phiên bản dựa trên những trò bà đã dạy.
- Bí rị, - Anna hét.
- Bong bóng bập bồng, - Helen rít.
- Có mang, - mẹ lí nhí, khổ sở đấu tranh tư tưởng giữa việc phải phản đối trò này và việc phải chiến thắng.
- Tới chị, Claire.
- Không, - tôi đưa tay lên miệng. - Suỵt! phải tiếng điện thoại không?
Cả căn phòng im hẳn.
Đúng vậy.
- Mẹ nghe nhé? - bà bảo.
- Thôi ạ, cám ơn mẹ. Để tự con, - rồi tôi bước ra khỏi phòng.
Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !