Dạy Dỗ Ác Ma Chương 3.3


Chương 3.3
Trên người hắn không mặc quần áo, nằm ở gối, một vết sẹo màu trắng từ tai trái hắn trở xuống, một đường lan tràn đường ngang hắn phân nửa bên trái thân thể.

Một ít vết thương trải qua ca phẫu thuật, mặc dù đã nhạt dần, nhưng đường cong không bằng phẳng, giống như có mấy cây nhỏ trắng trắng đang leo lên. Muốn cho những vết thương này khép lại, cần bao nhiêu thời gian và bao nhiêu can đảm? 

Đỗ Nhược Đồng cắn môi, đau lòng cho hắn. Hắn là loại người dù chịu khổ nhưng vẫn quật cường. Bạch mẹ nói, sau tai nạn xe cộ, ước chừng Quan Chấn Ngôn ở trong bệnh viện ba tháng. Sau khi hồi phục lại, hắn bắt đầu đi lại đều cần người đỡ, thậm chí hắn còn bị giảm thính lực nhẹ bên tai trái. 



Mặc dù sức khỏe phục hồi nhưng thân thể hắn không trở về như trước được nưa, Quan Chấn Ngôn là con cưng trong gia đình, trong trường học hắn còn là bạch mã hoàng tử. Bây giờ bị như vậy làm sao hắn chịu đựng nổi ? Vì vậy, hắn bắt đầu trốn tránh mọi người, bắt đầu một đầu chui vào thế giới của hắn, bắt đầu không tiếp xúc với người khác, bắt đầu nhốt mình vào trong bóng tối. 

Đỗ Nhược Đồng im lặng thở dài, lẳng lặng đưa mắt nhìn hắn ngay cả khi ngủ khuôn mặt vẫn cau mày. Thật may , hắn cưới được một người cố chấp như cô, cho dù như thế nào cô cũng muốn đem hắn kéo ra khỏi cái thế giới hắc ám ấy. Thấy hắn không rời giường, cô lớn giọng hơn một chút. Quan Chấn Ngôn nhíu mày, cầm gối đầu áp vào lỗ tai. Hôm qua hắn lại thức muộn? 

Đỗ Nhược Đồng nhăn mày. Hắn có thói quen đi ngủ vào lúc sáng sớm, hắn và Vampire giống nhau về thời gian làm việc và nghỉ ngơi, khiến sắc mặt của hắn so sánh với nam nhân bình thường phải tái nhợt đến mấy phần. Cô phải làm thế nào mới khiến hắn từ bỏ thói quen này đây ? Cô thường ngủ rất nhiều, nếu như sau này cùng giường, chẳng phải cả đêm cô sẽ không được ngủ yên sao? Cô. . . . . . Cô đang suy nghĩ gì vậy! Đỗ Nhược Đồng đỏ mặt, mở to mắt, không dám nhìn hắn nữa. Không cho phép nghĩ! Không cho phép nghĩ! 

Đỗ Nhược Đồng đứng dậy thật nhanh, im lặng đến bên cửa sổ, len lén vén một góc màn cửa lên, nhìn ra phía ngoài —— hắn có một ban công thật rộng rãi. Từ trên ban công nhìn ra ngoài, có thể thấy cả tòa sân nhà giữa những cảnh trí tốt nhất, khó trách hắn có thể ở cả ngày trong phòng không ra.

Đỗ Nhược Đồng đẩy cửa sổ ra, khiến mùi hương của cây cối hoa cỏ trong sân bay vào trong phòng "Em ở đây lén lút làm cái gì?" Một thanh âm trầm gầm nhẹ từ phía sau cô truyền đến. Đỗ Nhược Đồng bị sợ giật mình, lại vẫn cố trấn định giữ vững, nặn ra một cái mỉm cười, dịu dàng nói: "Em đang đợi anh rời giường." Cô quay đầu nhìn lại, hắn đã mặc một cái áo màu đen —— tự nhiên. Hắn thậm chí đã đem ly nước ấm kia uống hết sạch rồi, mà cô lại hoàn toàn không phát hiện những cử động này của hắn. "Ai cho phép em tiến vào?"

Sắc mặt hắn xanh mét, giọng điệu cực kém. "Bạch mẹ có việc bận, em giúp bà gọi anh rời giường." "Bây giờ em có thể đi ra ngoài được rồi." Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn phía sau cô, không muốn đi đoán xem vừa rồi cô đã nhìn được bao nhiêu vết thương. 

Khi hắn tỉnh lại, cô đang đứng bên cạnh cửa sổ, dáng vẻ trầm tư, xinh đẹp giống như một bức tranh. Tiếp theo, hắn đối mặt với chính mình là một thân vết sẹo. So với bất kì ai, hắn thấy mình quá xấu xí. Hắn thống hận như vậy! Quan Chấn Ngôn đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn ra phương xa, hoàn toàn coi cô như người tàng hình. 

Đỗ Nhược Đồng bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn, cho đến khi cô xác định hắn sẽ không trở lại ngắm cô mới thôi, mới buông con mắt xuống. "Ban công này vào buổi tối có thể thấy sao không?" Cô sờ sờ đôi khuyên tai trên tai để mình có thể tăng thêm dũng khí. "Có thể." "Vậy buổi tối em có thể sang đây xem không?" "Không thể." Quan Chấn Ngôn cũng không quay đầu lại cự tuyệt, sắc mặt càng thêm ủ dột. Cô nhất định đang thương hại hắn! "Em nghĩ chúng ta là bạn bè." "Anh nói anh muốn làm bạn bè của em sao?" Ánh mắt ầm trầm của hắn nhìn cô, không khách khí hỏi ngược lại. Khóe miệng Đỗ Nhược Đồng run lên, muốn nói chuyện, nhưng trong đầu lại trống rỗng. 

Cuối cùng, cô cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt nhếch nhác. "Vợ chồng là vợ chồng, sao lại thành bạn bè." Thanh âm của hắn trầm xuống giống như là không tình nguyện bị người từ trong cổ họng nặn ra. Đỗ Nhược Đồng mím môi, hốc mắt chợt hồng, không hề chớp mắt nhìn hắn. Bỗng dưng, cô cười nhẹ ra tiếng, nước mắt cũng đồng thời rơi xuống khuôn mặt. "Em khóc cái gì!" Hắn rống to, khiến hai người đều giật mình. "Anh gạt người. . . . . . Anh chưa từng nghiêm túc xem em là vợ của anh. . . . . ." Cô quay mặt đi, không muốn làm cho hắn thấy nước mắt của cô. Quan Chấn Ngôn trừng mắt nhìn hai vai run rẩy của cô, không cách nào khắc chế mà đưa đôi tay ra, bỗng chốc ôm cô vào trong ngực. Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô bị đè trên bả vai hắn, nước mắt liền giống như là nước sông, ồ ạt chảy ra "Đừng khóc!" Quan Chấn Ngôn ra lệnh. "Tại sao. . . . . . mỗi lần anh luôn muốn cho em một cái tát sau khi. . . . . . Cho em kẹo . . . . ." Cô nâng ánh mắt mờ mịt lên, đáng thương nhìn hắn. 

Quan Chân Ngôn không trả lời, hắn bưng lấy khuôn mặt của cô, đau lòng hôn lên những giọt lệ. Môi của hắn không tự chủ được rơi xuống trên môi cô. Hắn tham lam ở phần môi hấp thụ lấy ngọt ngào của cô, đầu lưỡi khí phách cố ý dẫn dụ lấy cái lưỡi thơm tho không lưu loát cùng hắn nhiệt tình nhảy múa, khiến cô muốn nhiều hơn, đối với hắn cũng đầu nhập phải nhiều hơn. Hai người ôm hôn càng thêm kích tình, bàn tay của hắn cởi cúc áo cô, trượt vào bên trong, tay hắn chạm vào khuôn ngực mềm mại, mân mê nụ hoa mềm mại nóng rực trước ngực Khoái cảm tê dại vọt vào tứ chi của Đỗ Nhược Đồng, do kích tình mà bản thân khẽ run run. Cô biết sợ sao? Quan Chấn Ngôn cứng rắn rút tay về, kéo ra khoảng cách. Quan Chấn Ngôn nhìn cô chằm chằm, tròng mắt đen như lửa, cháy sạch gương mặt ửng đỏ của cô, thở gấp, cũng đốt tan hàn băng trong lòng hắn. 

Quan Chấn Ngôn biết, ở trước mặt cô, hắn vĩnh viễn sẽ không là một Quan Chấn Ngôn vô tình nữa rồi Cô đối với hắn để ý, thay đổi hắn! Đỗ Nhược Đồng bị hắn đưa mắt nhìn sâu như vậy, cảm giác cả trái tim đang đập loạn xạ. Cô bắt đầu cảm giác mình yêu cầu hắn mỗi ngày nhìn mình trong vòng mười phút, thực không phải là cử chỉ sáng suốt. Hắn xem ra không hề tránh né, mà cô càng ngày càng đắm chìm trong cặp mắt kia. 

Hai người bốn mắt, cứ như vậy đưa mắt nhìn nhau. Giống như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, giống như bọn họ đã tìm kiếm nhau rất lâu rồi. Ban công thổi gió vào làm mái tóc cô bay bay nhẹ nhàng, bay lên khóe mắt. Hắn nghiêng thân đem sợi tóc vén ra sau tai cô, vẻ mặt nghiêm túc giống như đang tiến hành một việc làm ăn. 

Đỗ Nhược Đồng lặng lẽ đem khuôn mặt tựa vào giữa lòng bàn tay của hắn, một cỗ hạnh phúc tràn đầy trong lồng ngực khiến cô mỉm cười. Đây chính là cảm giác yêu một người sao? Cưới xong mới bắt đầu yêu, không thể tưởng tượng nổi lần đầu tiên cô cảm nhận được tư vị của tình yêu. "Vậy buổi tối em có thể qua đây ngắm sao không?" Cô nhất định phải tìm đề tài nói, nếu không sẽ kích động đến muốn khóc. " Nếu như buổi tối em có can đảm qua đây, anh không dám hứa rằng đó chính là đêm động phòng của chúng ta. . . . . ." Quan Chấn Ngôn ghé vào bên tai của cô nói nhỏ, hơi thở nóng rực khiến lỗ tai cô đỏ lên." Dục vọng nam nhân không phải do chúng ta khống chế." "Cho nên, bất kỳ người con gái nào đều được sao?" Cô thấp giọng hỏi. "Em cho là như vậy sao?" Hắn nâng cằm của cô lên, ánh mắt như lửa, thẳng đốt vào chỗ sâu trong mắt cô. "Em. . . . . . Em. . . . . . Không biết. . . . . . Bạch mẹ đang đợi em đi xuống chuẩn bị bữa trưa." Ý thức trong đầu Đỗ Nhược Đồng đều bị thiêu cháy, khuôn mặt hồng hồng đẩy đẩy cánh tay của hắn ra."Anh . . . . . Anh nhanh lên một chút đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị xuống ăn cơm trưa. . . . . ." "Lại dám ra lệnh cho anh đi đánh răng rửa mặt, em cho anh là đứa trẻ ba tuổi sao?" Hắn trở tay chế trụ cổ tay của cô, khiến cô không thể lập tức thoát thân. "Không phải." Cô nghiêm trang nói, cũng rất mau đưa tay xoa nhẹ tóc hắn."Ngoan, nhanh lên một chút, nha!" Quan Chân Ngôn nhíu mày lại, Đỗ Nhược Đồng thừa dịp hắn vẫn còn kinh ngạc thì cười nhảy cách hắn bên người. "Em đi xuống trước." Đỗ Nhược Đồng tươi cười liếc hắn một cái, đi ra khỏi cửa phòng. 

Cửa nhẹ nhàng bị đóng. Quan Chấn Ngôn vẫn đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn cửa. Hắn không tự nguyện mở miệng thừa nhận nhưng cô cùng người khác quả là khác nhau. Cô khiến hắn sinh ra cảm giác được người khác quý trọng. Quan Chấn Ngôn đi tới trước bàn đọc sách, mở lịch làm việc ra, muốn tìm bên trong mấy ngày trống. Hắn thiếu cô một tuần trăng mật.

Nếu như đêm tân hôn tránh không khỏi thân mật, ít nhất ở nước ngoài so với trong nước tâm tình của hắn sẽ tự tại hơn. Huống chi, hắn hiện tại nguyện ý tin tưởng Đỗ Nhược Đồng sẽ không giống La Gia Lệ năm đó, nữ nhận dạng khẩu phật tâm xà. 

Cánh cửa trong trái tim hắn đã bị đóng nhiều năm, Đỗ Nhược Đồng đã dùng chính tâm hồn là dầu mỡ để tra vào cánh cửa khiến trái tim hắn lại lần nữa mở cửa. Hi vọng trong những ngày sau này, ngàn vạn lần đừng để hắn thất vọng! Cốc cốc. "Là em." Cô ở ngoài cửa kêu lên. "Vào đi." Hắn nói, bên môi như cũ mang theo nụ cười yếu ớt. Đỗ Nhược Đồng thò nửa người vào, dịu dàng hỏi: "Em quên hỏi —— mẹ em . . . . . Buổi sáng gọi điện thoại, mời chúng ta thứ tư này tham gia một cuộc triển lãm đồ trang sức cùng bà, anh có nguyện ý đi cùng em và mẹ không?" Quan Chấn Ngôn nhìn ánh mắt cô, giống như cô là một người điên "Anh không tham gia cái loại trò chơi nhàm chán đó." Hắn cự tuyệt xem những đồ vật kỳ khiến người ta phải quan sát. "Vậy coi như em không có hỏi." Cô chỉ truyền đạt lại lời mẹ nói. "Nếu như em nhìn thấy đồ trang sức mà mình thích, không cần thay anh tiết kiệm tiền." Quan Chấn Ngôn nhìn cô nói. "Em không cần đồ trang sức, em đã có nhiều rồi." Cô sờ nhẹ khuyên tai, rất vui vẻ cười. 

Hắn biết cô luôn luôn yêu thích đồ trang sức được làm bằng ngọc trai, mặc dù mặc quần jean, cũng sẽ phối hợp sao cho ngọc trai làm nổi bật lên khí chất tao nhã của cô Nhưng, kể từ khi cô đeo đôi bông tai trân châu kia, hắn không thấy qua cô bỏ xuống. "Thứ tư tuần sau em giúp anh chọn một phần quà đưa cho mẹ, coi như là một món quà dành cho ngày của mẹ." Quan Chấn Ngôn đưa mắt nhìn cô, dịu dàng nói. "Cám ơn anh." Đỗ Nhược Đồng cảm kích cười một tiếng, biết là hắn đang giúp cô! "Cần phải vậy." "Quan Chấn Ngôn——" cô thấp giọng kêu, khẩn trương xoắn lấy đầu ngón tay. Quan Chấn Ngôn chợt nhíu mày, chờ đợi cô nói hết lời. "Em thích anh!" Đỗ Nhược Đồng nói xong, nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, "Phanh" một tiếng đóng cửa vang lên, ai đó cả khuôn mặt đỏ bừng chạy ra ngoài. Quan Chấn Ngôn khẽ nhếch môi với cửa phòng, trừng lớn mắt. Bây giờ hắn còn có thể làm cái gì? Dĩ nhiên chỉ có thể cười khúc khích! Vợ của hắn nói cô thích hắn! 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/44315


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận