Dị Giới Dược Sư Chương 208: Hỏa Hoa (Xẹt Lửa)

Tân Địch Á cũng cảm thấy kỳ quái, không biết tại sao Mâu Cơ lại chạy tới đây tìm gã thượng cấp hạ lưu kia của mình để làm gì?

Chỗ ngồi của hai người đã được che phủ bởi một tầng Âm ba kết giới một chiều, mà cự ly cách bàn của chưởng quỹ cũng không xa, bởi vậy nên vẫn nghe được thanh âm nơm nớp lo sợ của lão bản:
- Mâu Cơ tiểu thư, thật xin lỗi, quy củ của tệ điếm có ghi rõ là không được tiết lộ thân phận của bất cứ một vị khách quan nào đến đây, bởi vậy mà ta cũng không biết đêm nay giám sát sứ đại nhân có quang lâm đến đây hay không.
Với phong cách của Mâu Cơ, tất nhiên là nổi tiếng toàn quốc, hà huống bên cạnh nàng còn có con Khiếu Thiên Sư đang gầm gừ ngồi cạnh đó là tiêu chí của nàng nữa.

Mâu Cơ quả quyết:


- Hắn nhất định là ở chỗ này, ta còn có thể lầm được, nhưng con sủng vật của hắn làm sao có thể lầm được chứ. Điếm chủ, không cần phiền đến ngươi nữa, ta tự tìm từng cái bao sương là được rồi.
Tiếp theo đó chỉ nghe tiếng bước chân dẫm lên ván thuyền, lại còn có tiếng lão bản chạy theo nài nỉ nữa, có lẽ Mâu Cơ đang bắt đầu xông vào rồi. Nếu cứ để nàng xông vào tìm người kiểu này, lão bản nhất định không chỉ là phiền phức mà thôi, mà lão còn sẽ bị rất nhiều phiền phức nữa, danh tiếng và sinh ý sau này nhất định sẽ tuột dốc thê thảm luôn.

Mộ Dung Thiên nhất thời cũng thấy nóng nảy, tuy rằng hắn đã dùng dược thủy để cái biến khí tức trên người, nhưng con Tật Phong này là loại sủng vật đã hóa noãn, có liên hệ rất vi diệu với chủ nhân, dù là chân trời hay góc bể cũng có thể tìm được hắn dễ dàng. Đến chừng đó, nếu để Mâu Cơ phát hiện ra mình ở cùng một chỗ với Tân Địch Á, vậy nhất định thân phận của Đan Ni Tư sẽ bị vạch trần, và bản thân hắn sẽ gặp phiền phức với cả hai bên.

Trong lúc cấp bách, hắn nói với Băng Sơn mỹ nữ:
- Tân Địch Á tiểu thư, ta phải đi rồi. Hẹn gặp sau nhé!
Vừa mới có được cơ hội để gặp mặt tri kỷ, tâm sự còn chưa trút hết, nay thấy hắn lại muốn đi thì nàng vội đứng dậy giữ khách:

Lúc này Mâu Cơ đã khiến cho toàn bộ chiếc thuyền bị náo loạn hẳn lên, nếu như điếm chủ không giải tỏa toàn bộ kết giới của những cái bao sương trên thuyền thì nàng sẽ hủy diệt hết tất cả. Lão bản còn đang chưa biết phải làm sao, mắt thấy Mâu Cơ đang hùng hổ chuẩn bị xuất thủ thì lão lo đến toát hết cả mồ hôi, nóng nảy tựa như kiến bò trên chảo nóng vậy.

Bỗng nhiên lúc này Tật Phong lại sủa lên mấy tiếng, lão bản cũng nhìn thấy Mộ Dung Thiên thong thả bước ra từ phía đuôi thuyền, lão mừng như gặp được cứu tinh từ trên trời giáng xuống vậy, vội nói liên thanh:
- Mâu Cơ tiểu thư, Mâu Cơ tiểu thư, Đan Ni Tư đại nhân đang ở bên kia kìa.
Mâu Cơ nghe vậy thì vội quay lại hỏi:

Mộ Dung Thiên cảm thấy có phần không ổn, vội ho khan mấy tiếng để đề tỉnh nàng.

Mâu Cơ chợt nhớ ra hoàn cảnh của mình, vội ngậm miệng lại. Lời trách móc như vậy có khác nào là của tình nhân đâu chứ, vậy chẳng phải sẽ khiến cho thiên hạ đều biết quan hệ thực sự giữa mình và tên quỷ mặt đen hay sao?
- Hắc.....à, Đan Ni Tư đại nhân, ta tìm ngươi có việc!
Thiếu chút nữa thì nàng lại nói sai, nhưng cũng may là sửa lại kịp.

Lúc này lại vừa vặn thấy Tân Địch Á bước ra cửa. Sau khi Mộ Dung Thiên bỏ đi rồi, nàng cũng không còn hứng thú để ở lại lâu thêm, do đó lại chạm trán ngay với Mâu Cơ.
- Tân Địch Á!
Hai mắt của Mâu Cơ trợn tròn, nàng nhìn Mộ Dung Thiên xong lại quay sang nhìn nữ tử bị nàng xem là kình địch suốt đời này, ánh mắt của nàng cứ thế mà thay phiên lưu chuyển trên người của bọn họ.

Mộ Dung Thiên trong lòng có quỷ, lại sợ bị nhận ra được, nên nhất thời có hơi mất tự nhiên. Cho dù tài biểu diễn của hắn có cao siêu thế nào đi nữa, nhưng không thể qua mắt được trực giác sắc bén của nữ nhân. Mâu Cơ mơ hồ cảm thấy giữa hai người có quan hệ không tầm thường nào đó, tuy không thể nói rõ thành lời nhưng cái loại cảm giác này khiến nàng thấy rất khó chịu. Thế là lòng ghen tuông nổi lên, nàng tựa như vô tình đứng sát vào bên cạnh Mộ Dung Thiên, như là để thị uy vậy.

Có rất nhiều người không nhận ra được một cử chỉ nhỏ như thế, nhưng chỉ có kẻ tử đối đầu với Mâu Cơ từ nhỏ tới lớn, lúc nào cũng nhìn đối phương không thuận mắt như là Tân Địch Á mới chú ý tới. Cổ nhân có một câu nói rất hay "hiểu rõ một người nhất không phải là bằng hữu của hắn, mà là đối thủ của hắn." Tân Địch Á là một nữ tử rất mẫn cảm, nàng cũng nghĩ rằng Mâu Cơ đối với tên thượng cấp đáng ghét kia có gì đó khác thường, dường như là đã vượt qua quan hệ chủ khách làm ăn rồi vậy. Tuy không dám khẳng định, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao Mâu Cơ lại chưa từng tỏ ra chán ghét tên nam nhân đáng ghét đó?

Hai trang đại mỹ nữ vang danh toàn quốc đều cùng xuất hiện tại một nơi, quả thật là một cơ hội hiếm có, vì vậy mà đám nam nhân có mặt tại đó đều trợn tròn mắt ngắm cho thật đã.

Mâu Cơ rút cốt tiên ra, nàng vung lên một cái rồi hỏi:
- Nhìn cái gì, chẳng lẽ các ngươi chê mình sống lâu quá rồi phải không?
Mọi người nghe vậy thì đều lãnh giáo tính nóng nảy của nàng Long nữ này, quả nhiên so với lời đồn chỉ có hơn mà không kém, vì vậy mà ai nấy cũng đều cúi đầu không dám hó hé gì, dù sao thì cái mạng nhỏ của mình cũng quan trọng hơn.

Mâu Cơ "hừ" một tiếng, rồi lại dồn ánh mắt lên trên người của Tân Địch Á. Mắt thấy bầu không khí có chút không ổn, tựa như sẽ phát hỏa bất cứ lúc nào vậy, lão bản thầm kêu khổ trong lòng, cứ lâm râm khấn vái chư thần phù hộ cho, đừng để hai nàng thiên chi kiều nữ nổi danh đế quốc này phải động thủ với nhau, nếu không thì với thực lực của họ, nhất định sẽ dễ dàng hủy đi toàn bộ chiếc thuyền này chứ chẳng chơi. Những khách nhân khác đang xem náo nhiệt cũng thấy lo lắng nên đều chuồn đi hết, để tránh bị tai bay vạ gió.

Có lẽ lời cầu khẩn của lão bản đã được đáp ứng, mà cũng có lẽ vì Tân Địch Á không muốn xen vào việc của người khác, nên nàng chẳng thèm ngó ngàng tới Mâu Cơ, mà cứ bỏ đi thẳng ra ngoài.

Nếu là lúc khác, Mâu Cơ thấy mình bị coi thường như vậy thì nhất định sẽ nổi giận lôi đình cho coi, thế nhưng lúc này nàng lại thở phào một tiếng nhẹ nhõm, bởi vì ánh mắt của Tân Địch Á chưa hề liếc sang Mộ Dung Thiên dù chỉ một cái, điều đó nói rõ giữa hai người vẫn chưa có chuyện gì cả. Nhưng khi nàng thấy Mộ Dung Thiên đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Tân Địch Á khuất xa dần thì lòng ghen tuông lại nổi dậy, nhưng lúc này đang ở trước mặt đông người nên không tiện phát tác mà thôi.

Sau khi Mộ Dung Thiên thu hồi ánh mắt, hắn biết nơi này không thích hợp để ở lâu, vì Mâu Cơ là một nữ tử lỗ mãng không hiểu đại thể, lỡ như bất cẩn mà nói ra lời thất thố, để rồi nó truyền tới tai của Long vương thì thật là không ổn, nói không chừng còn khiến mình đầu rơi khỏi cổ, dù thiên tiên có xuống cứu cũng không cứu được. Vì thế hắn mới nói:
- Mâu Cơ tiểu thư nếu đã có chuyện cần tìm ta, vậy hay là mời đến tệ phủ mà bàn được chăng?
Mâu Cơ đáp ngay mà không do dự:

Mộ Dung Thiên bị nàng nhéo một cái đau điếng, vội hít sâu một hơi, rồi bất đắc dĩ nói:
- Tiểu thư à, ta đến đó cùng với các quan viên khác của Đặc Đốn Lạp Tư, nào biết nàng ta cũng ở trên thuyền đó chứ.
Mâu Cơ lầm bầm trong miệng:

Mộ Dung Thiên trong lúc vội vội vàng vàng lo sợ sẽ bị hai nàng phát hiện ra mình, quả thật lúc đó hắn không hề tỏ ra vui mừng khi gặp Mâu Cơ chút nào. Giờ đây nhìn thấy bộ dạng sắp khóc của nàng thì vội nói láo để an ủi nàng:
- Vừa rồi vì ở trước mặt đông người nên ta không thể tỏ ra mừng rỡ được, chứ sao ta lại không nhớ nàng được? Mỗi ngày hai mươi bốn tiếng đều nhớ, cả lúc ăn uống nằm ngồi hay đi tiêu đi tiểu cũng nhớ luôn.
Mâu Cơ nghe vậy thì lại cười phì một tiếng rồi nói:

Lúc này Mâu Cơ cũng không nổi tính tiểu thư nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Mộ Dung Thiên dường như nhớ ra điều gì, vội nói:
- Khoan đã, để ta trở lại cáo từ với mọi người một chút, dù sao thì giờ đây ta cũng là một quan viên nên không thể thiếu lễ nghi được.

Khách nhân ở tại Nhã dạ triền miên không ít thì nhiều cũng đều là người có chút thân phận, nhưng địa vị của tên sắc lang là lớn nhất, nên khi có lời triệu tập của giám sát sứ thì ai dám không nghe theo. Do đó mà mọi người đều tập trung hết ở khoang thuyền.

Nhìn từng cặp mắt đầy nghi hoặc, Mộ Dung Thiên ho khan vài tiếng rồi nói:

- Chư vị đồng liêu, có lẽ chư vị cũng biết, trước đây Mâu Cơ tiểu thư có chút bệnh kín không thể nói ra (ý hắn muốn ám chỉ vào bệnh ngực lép của nàng), mà ta lại là người trị được chứng bệnh đó của nàng; tuy nhiên chắc mọi người cũng hiểu rõ, đây là chuyện khó mở miệng của nữ nhân, mà ta cũng không muốn cho người khác biết, do đó mà ta không mong chuyện đêm nay sẽ truyền ra ngoài, mặc kệ đó là vì say rượu hay vì những nguyên nhân nào khác, nếu không thì đến một ngày nào đó, Mâu Cơ tiểu thư đột nhiên xuất hiện gõ cửa của chư vị, chừng đó xin đừng trách là ta đã không nhắc nhở trước.

Khi hắn nói đến lời cuối cùng thì thanh âm cũng chuyển thành nghiêm khắc hơn.

Mọi người nghe vậy thì đều sợ tai họa giáng xuống người, do đó mà ai nấy cũng đều gật đầu, đáp:
- Không dám, không dám!
Trong số người có mặt tại đây, có một người là kỵ sĩ, gã suy nghĩ rất nhanh nhẹn, vội hô lên:

Những người khác nghe vậy thì cũng cực kỳ ngưỡng mộ, chỉ hận sao vừa rồi không biết nắm chặt cơ hội tốt đó mà cầm đầu mọi người tỏ ra biết điều với giám sát sứ đại nhân như vậy chứ.

Mộ Dung Thiên cảm thấy rất sảng khoái, thì ra làm quan lại được sảng khoái tới như vậy, thì ra hắn có thể tùy tiện mà quyết định tiền đồ của người khác dễ như vậy. Thế rồi hắn hiên ngang rời khỏi thuyền trong lúc mọi người đều hành lễ bái biệt.

oooOooo

Chúng nữ ở trong phủ đã sớm gặp được Mâu Cơ, chỉ là khi nàng ta vừa tới thì đã vội vã ôm Tật Phong chạy ra ngoài tìm kiếm Mộ Dung Thiên, thậm chí cả nói vài ba câu chào hỏi cũng không kịp nói nữa. Giờ gặp lại thì đương nhiên là mừng mừng tủi tủi, ôm nhau chào hỏi thỏa thuê. Mãi đến lúc đi ngủ thì họ mới nhường cho hai người họ ở riêng một nơi để bù đắp nỗi tương tư.

Chuyện ngày hôm nay Mâu Cơ vẫn còn canh cánh ở trong lòng, lúc này nàng nằm trên giường cất giọng ôn tồn hỏi:
- Quỷ mặt đen, ngươi nói xem nào, tại sao lúc Tân Địch Á bỏ đi thì ngươi lại nhìn ả đắm đuối như vậy, làm như là muốn ăn tươi nuốt sống luôn ả vậy là sao chứ? Các ngươi mỗi ngày đều làm việc chung, lại còn là hàng xóm với nhau nữa, có phải là gần thủy lâu [1] lắm rồi không?
Mộ Dung Thiên rất đau đầu với bình dấm chua của Long nữ, nhưng nói trở lại, hắn quả thật cũng mong được gần thủy lâu mà hái trăng trước, chỉ tiếc là vẫn chưa thành công mà thôi. Thế rồi hắn đảo cặp mắt một vòng rồi nói:

Tuy nhiên, trước khi nàng lên đường thì vô luận thế nào hắn cũng phải tiễn một đoạn. Mộ Dung Thiên và những nữ nhân khác cùng nhau tiễn nàng ra tận cửa, vừa khéo lại gặp ngay Đình Đình cũng đến tìm mình.

Cứ cách vài ba ngày thì Đình Đình sẽ đến giám sát phủ để báo cáo tình hình một lần, tỷ như việc kinh doanh có kế hoạch khuếch trương mới mẻ nào đó, tất cả đều do nữ cường nhân cực kỳ đắc lực này giúp đỡ. Đương nhiên, trong mắt những người khác, Đình Đình và Mộ Dung Thiên đã có tình ý với nhau nên giờ đến để tìm tình lang, bởi vì đêm trước việc Ca Ngõa Lợi Phu Nặc mượn hơi nữ nhi để mời Mộ Dung Thiên đến nhà thì toàn thành đều biết. Đám thủ vệ của tên sắc lang còn ngấm ngầm cảm thán là thủ đoạn của chủ nhân mình quá cao minh, ngoài nàng Băng Sơn mỹ nữ ở sát vách là còn chưa tới tay thôi, còn những nữ nhân khác thì đều đến tay rất dễ dàng.

Đình Đình vừa gặp mặt đã lên tiếng:
- Thật là tấu xảo, Đan Ni Tư đại nhân, ngài sắp ra cửa à? Ta có một số việc muốn tìm ngài.
Nàng liếc mắt đánh giá Mâu Cơ một lượt, rồi kinh dị thốt:

Mâu Cơ nhíu mày hỏi:
- Ngươi là...
Mộ Dung Thiên vội ho khan mấy tiếng rồi giới thiệu:

Sau khi Mâu Cơ bỏ đi, Mộ Dung Thiên liền quay vụt người chạy vào trong phủ, lúc này Đình Đình vẫn mang phong thái của một nàng thư ký, tựa như không cảm thấy được Mộ Dung Thiên đang tiến vào vậy, vẫn nhẹ nhàng thong thả thưởng thức hương trà.

Mộ Dung Thiên nhìn thấy mi mục của nàng như tranh vẽ, thần thái trong lúc nói chuyện vẫn rất thoái mái tự nhiên, chiếc váy đen dài thướt tha uyển chuyển, hắn nhớ tới tình cảnh đầy dụ hoặc của đêm đó mà không khỏi nuốt ực một ngụm nước miếng. Tâm lý của nam nhân luôn là như vậy, càng không thể chiếm hữu được thì lại càng muốn có được. Tương tự, càng không dám hái hoa thì lại càng bị mê hoặc hơn. Đình Đình là đóa mân côi mà Mộ Dung Thiên tạm thời còn chưa dám hái về, trong một tháng qua, nàng vẫn tựa như vừa vô ý mà cũng vừa hữu ý không ngừng câu dẫn hắn, tuy nhiên, ngoài buổi tối đầu tiên là nàng để lộ hình dáng của một dâm phụ ra, còn lại sau đó thì hoàn toàn cự tuyệt. Nhưng chính vì vậy mà lại càng khơi lên lòng thèm muốn chiếm hữu của tên sắc lang đó.

Cho tới khi Mộ Dung Thiên tiến gần đến sát sau lưng thì Đình Đình mới phát hiện ra sự tồn tại của hắn, nàng mỉm cười thốt:
- Đan Ni Tư đại nhân, ngài đã về rồi.
Vừa nói, nàng vừa đưa tay gạt mấy sợi tóc rũ xuống ra sau tai.

Chỉ một động tác nhỏ như vậy mà lại có sức hấp dẫn sự chú ý của Mộ Dung Thiên, một lúc sau hắn mới có phản ứng:
- Ừm, để nàng đợi lâu rồi.
Trong lòng hắn thầm cảnh giác, nếu cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị nàng làm cho mê muội, rồi mất đi phương hướng thôi. Xem ra sau này phải ít tiếp xúc với nàng mới được.

Mộ Dung Thiên cũng không phủ nhận, hắn chỉ cười hì hì mấy tiếng, bởi lẽ Vu nữ có rất nhiều tâm kế hay những trò hay khác, nói không chừng còn sẽ có thể giúp đỡ chiếu cố cho mình nữa.

Đình Đình liếc khẽ hắn một cái rồi nói:
- Đan Ni Tư tiên sinh, ở trước mặt nữ nhân mà lại công nhiên bàn luận về việc truy cầu một nữ nhân khác, dường như là không có phong độ đấy nhé.
Mộ Dung Thiên gãi gãi đầu nói:

- Nhưng kỳ thật đại nhân cũng không cần lo lắng. Rõ ràng Tân Địch Á tiểu thư đến đây nhậm chức hiển nhiên là do gia tộc của nàng ta an bài, điều đó chứng minh rằng, trong số những nhân tuyển thích hợp để kén rể, đại nhân là người mà Niêm Hoa gia tộc rất coi trọng, là đối tượng có khả năng liên hôn nhất. Đây chính là nhược điểm duy nhất của Tân Địch Á tiểu thư, và nàng ta cũng bắt buộc phải phục tùng gia tộc một cách vô điều kiện thôi. Do đó, đại nhân chỉ cần tiếp tục phát triển quan hệ như ngày nay, vậy sẽ nhanh chóng thu phục được mỹ nhân thôi.

Mộ Dung Thiên không phải là kẻ ngu ngốc, tất nhiên hắn cũng hiểu rõ đạo lý này, thế nhưng hắn lại muốn quang minh chính đại mà chiếm được phương tâm của người ngọc. Nếu như vì có sự hỗ trợ của gia tộc nàng mà hắn mới thành công, hoặc giả Tân Địch Á không hề tình nguyện, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Mặc dù trước khi đi, Mâu Cơ đã nhiều lần cảnh cáo Mộ Dung Thiên không được tiếp cận nhiều với Tân Địch Á, nhưng vì hắn với Tân Địch Á có quan hệ thượng cấp và hạ cấp nên cơ hội gặp mặt hơi nhiều, vì vậy mà hắn rất lo. Đáng tiếc là lời của Long nữ chỉ tốn công vô ích, bởi vì tên sắc lang đã hạ quyết tâm là sẽ dùng bất cứ mọi thủ đoạn để đối phó với Băng Sơn mỹ nữ, có phân nửa là vì nàng rất giống với Tiêu Băng, nên hắn đặc biệt có một loại cảm tình không nói rõ thành lời đối với nàng; còn phân nửa khác thì xuất phát từ lòng thương xót, bởi vì thông qua thân phận của Sử Mật Tư, hắn đã biết được thế giới nội tâm của nàng, nàng quả thật là một nữ tử cô đơn tịch mịch và bất lực. Bất kể nam nhân nào dù chỉ có lòng thương hoa tiếc ngọc một chút thôi thì cũng sẽ không tự kiềm chế nổi mà nảy ra ý muốn bảo hộ nàng, đồng thời muốn giúp cho nàng được sống hạnh phúc.

Tuy nhiên, Mộ Dung Thiên đã quyết định tạm thời vẫn hóa thân làm Sử Mật Tư để tiếp cận với nàng, để nàng có đối tượng mà trút bầu tâm sự. Nếu một người bị ức chết mà không thể nói hết ra những tâm sự ở trong lòng thì sẽ rất dễ bị bệnh, vả lại hắn có thể mượn dịp gần gũi nàng để nói vài lời tốt cho Đan Ni Tư, để nàng đừng quá căm hận tên sắc lang đó nữa. Mục tiêu đầu tiên đã đạt được, nhưng bất hạnh là mục tiêu thứ hai vẫn không có chút tiến triển nào. Tân Địch Á và hắn có rất nhiều chỗ giống nhau ở trên nhiều phương diện, nhưng chỉ có mỗi điểm này là không thể nào giống nhau được. Nàng luôn làm như vô tình biểu lộ tình ý với hắn một cách kín đáo, tuy không rõ rệt nhưng vì đã tiếp xúc lâu ngày, nên Mộ Dung Thiên vẫn nhận ra được. Hắn tin tưởng nếu dùng thân phận Sử Mật Tư để tán tỉnh Tân Địch Á thì không biết đã thành công bao nhiêu lần, gạo đã nấu thành cháo rồi. Tuy nhiên, vì mối quan hệ dây chuyền giữa "Sử Mật Tư - Ma bạo phá - La Địch - gián điệp nằm vùng" thì lại khiến hắn không dám bại lộ thân phận, chỉ đành than thân trách phận, nhìn mỹ nhân mà tiếc nuối mà thôi.

Tình trường tuy thất ý, nhưng thương trường lại được thuận buồm xuôi gió. Mộ Dung Thiên đã đưa ra một quyết định rất quan trọng, đó là thuê một lượng lớn mỹ nhân ngư để chăm sóc một vài thứ trong những dược liệu điều chế thuốc tráng dương. Bởi vì khi thị trường phát triển ra toàn đại lục, tuy tiền vào như nước, nhưng đồng thời cũng khiến cho lượng nguyên liệu cần thiết đã thấp hơn nhiều so với nhu cầu, với tính cách cẩn thận tỉ mỉ, mỹ nhân ngư là lựa chọn số một cho việc chăm sóc những dược liệu có yêu cầu hà khắc đối với môi trường sinh sống. Huống hồ, trong số dược liệu còn có cả rong biển và những thực vật khác sống ở trong nước, do đó mà cần có chủng tộc nào đó giỏi về thủy tính thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp được. Với hai điều kiện đó, không có ai là thích hợp hơn mỹ nhân ngư cả.

Quyết định này đã gây ra phản ứng rất lớn, nhưng dù sao cũng được hưởng ứng nhiều hơn chê, bởi vì nếu theo quyết định này thì một số lượng lớn mỹ nhân ngư sẽ đổi nghề để trở thành nhân viên tạm thời của Hồi Xuân Đường; còn lại những người khác thì vẫn tiếp tục công việc hướng đạo, trước kia họ phải dậy từ sớm mà vẫn không kiếm ra được một người khách nào, nhưng giờ áp lực đã được giảm đi nhiều, và sẽ không còn phải tranh giành nhau như trước nữa. Đương nhiên Mộ Dung Thiên cũng không dám trả lương cao cho họ, bởi vì mỹ nhân ngư vốn là tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nếu hắn làm vậy thì những chức nghiệp khác sẽ ganh ghét, thậm chí còn nhìn hắn không thuận mắt nữa. Tuy nhiên, tiền lương hắn phát ra cũng không ít, tối thiểu thì cũng còn khá hơn việc làm trước kia của họ, mà quan trọng hơn là công việc không mấy khổ cực, ngay cả phía chính phủ của Tát La cũng không phản đối, bởi vì ngoài việc hắn giải quyết được vấn đề sinh ý của mỹ nhân ngư, thì lại còn sản xuất đan dược và xuất khẩu ra tới các quốc gia khác, đồng thời cũng có thể thu về một số vốn đầu tư lớn từ bên ngoài, điều này đối với Tát La hiển nhiên là một chuyện tốt.

Do đó, sau việc này thì người cao hứng nhất chính là Hải Luân Na, bởi vì rốt cuộc nàng cũng nhìn thấy được sinh hoạt của đồng loại đáng thương được cải thiện, tất nhiên vì quá cảm kích mà nàng hết lòng phục vụ cho tên sắc lang, khiến hắn được hưởng tận ôn nhu.

Người cao hứng thứ nhì là Ca Ngõa Lợi Phu Nặc, y nhìn thấy Mộ Dung Thiên có thể vì giới bình dân mà mưu cầu lợi ích cho họ, không hề đánh mất đi lòng nhân, vì thế mà y cũng cực kỳ thỏa mãn.

Bất ngờ nhất là Tân Địch Á, nàng không ngờ gã thương nhân hút máu người kia mà lại có thể làm việc thiện cho xã hội, chẳng những vậy mà còn làm một việc rất to lớn nữa. Vì vậy mà thái độ của nàng đối với hắn cũng có thay đổi đôi chút.

Cùng lúc đó, từ trên trung ương cũng truyền xuống một mệnh lệnh thăng chức và điều nhậm tên sắc lang đi chỗ khác.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-gioi-duoc-su/chuong-208/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận