Dị Giới Thú Y Chương 392 : Lông sói ở Nguyệt cầu đừng nên chạm vào

Quyển 3: Cuộc Sống Hạnh Phúc Của Thú Y
Chương 392: Lông sói ở Nguyệt cầu đừng nên chạm vào
Nhóm dịch: Địa Ngục Môn
Nguồn: Sưu Tầm



Sở Thiên lấy đi tinh hạch của Cách Lý Phân, nhưng chỉ lấy mỗi tinh hạch thôi.

Không phải Sở Thiên không muốn lấy những bộ phận khác, mà là vì hắn không dám! Giờ đây ngoài đầu ra, tất cả các bộ phận chính của Cách Lý Phân đều bị đâm qua, nếu Sở Thiên muốn có các bộ phận khác, vậy chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với những cột đá ấy! Đó chẳng phải là giải thoát cho Cách Lý Phân hay sao?

Vì không hiểu rõ khả năng của Chủ Thần, Sở Thiên chỉ lấy đi tinh hạch, sau đó lấy từ trong huyết quản trong đầu hắn một chút máu.Chỉ có vậy thôi.

Đợi khi Sở Thiên đi ra từ trong lỗ tai Cách Lý Phân, nhận thấy A Mạt Kỳ đang đứng đờ ra cạnh sáu trụ đá.



“Nhìn cái gì nữa?” Sở Thiên cười hỏi.

“A! Ông chủ ,người đã ra rồi? Thế nào? Đã lấy được chưa?” A Mạt Kỳ có chút thất thần!

Sở Thiên lắc lắc tinh hạch dạng lỏng đựng trong lọ thủy tinh, cười: “Không ngờ rằng thân thể Cách Lý Phân to lớn như thế lại chỉ có một khối tinh hạch nhỏ như vậy!”

Nói rồi, Sở Thiên vẫn chú ý quan sát mắt Cách Lý Phân, không ngờ lại phát hiện ra , khóe mắt Cách Lý Phân bỗng nhiên vô thần!

“Chuyện gì vậy? Hắn hình như thực sự đã chết rồi!” Sở Thiên kéo A Mạt Kỳ, để hắn nhìn thấy mắt của Cách Lý Phân, “Ngươi xem, sau khi mất đi tinh hạch hình như hắn chết thật rồi!”

A Mạt Kỳ đi lên phía trước tỷ mỷ nhìn kỹ một chút, sau đó vũ động Chiến Thần Kích vài cái, sau đó gật gật đầu: “Ông chủ, hắn thực sự chết rồi!”

“Không thể nào, hắn chỉ mất đi tinh hạch, trước đây ta đã từng làm qua mấy lần giải phẫu kiểu này, nhưng ma thú khác mất đi tinh hạch thì chỉ mất đi lực lượng, cơ bản không thể chết được!” Sở Thiên vò trán, lẩm bẩm: “Lẽ nào sinh mệnh của Chủ Thần có liên quan đến tinh hạch! Không thể thế được, tinh hạch của Chủ Thần ở ngay trong đầu, hay là hắn chết rồi!”

Do lo lắng làm mất tinh hạch của Long Thần, khí tức trong vùng cực địa băng huyệt cũng biến mất, Sở Thiên cũng không lấy đi tinh hạch Chủ Thần, chỉ lấy đi một ít máu và khí quan.

A Mạt Kỳ đột nhiên chỉ mắt Cách Lý Phân nói: “Ông chủ người nhìn kìa, hình dạng bây giờ của Cách Lý Phân rất giống Long Thần!”

Sở Thiên vội ngẫm lại trước đây, quả nhiên , rất giống!

Nói là giống, không chỉ có bề ngoài, mà ý chỉ thần thái và biểu tình sau khi họ chết, đều ngây dại ra như nhau, hai mắt vô thần như nhau, nhìn rất giống một kẻ ngốc!

Sa Khắc cũng như vậy! Nhưng hắn vẫn đang sống! truyện copy từ tunghoanh.com

Sở Thiên lấy ra từ trong hộp giải phẫu ra một chiếc kim, nhẹ nhàng chích một nhát lên da của Cách Lý Phân, không còn lực phản chấn như vừa rồi nữa, có lẽ sau khi mất tinh hạch lực phản chấn này cũng mất đi.

Nghĩ một chút, Sở Thiên vẫn chưa làm hại thân thể của Cách Lý Phân mà chầm chậm bay lên, “Đi thôi, chúng ta có thể về nhà rồi!”

Thu hồi tinh hạch của Mai Nhĩ Kim Tư, xuyên qua Nguyệt Thần điện, những chuyện vụn vặt này dĩ nhiên không cần nói nhiều nữa.

Thế nhưng khi thuận theo tháp đi xuống, Sơ Thiên lại lầm bầm.

Bên dưới có lẽ Đặng Khẳng đang chờ đợi, tuy Đặng Khẳng nói nghiêm khắc vẫn đang trong phạm vi của đại lục Huyễn Thú, không thể biết chuyện trên nguyệt cầu, nhưng thực lực Chủ Thần tầng thứ sáu có thể phát hiện ra những thứ trong giới chỉ của A Mạt Kỳ - Mai Nhĩ Kim Tư còn có tinh hạch của Cách Lý Phân hay không?

Ngoài ra, trong lúc A Mạt Kỳ và Sở Thiên đi khỏi, một người mặc Long Hoàng Bào, một người mặc nhuyễn giáp bó sát thân do Tây Cương chế tạo, nhưng hiện giờ họ đều đang mặc khôi giáp lấy được ở Nguyệt Thần điện, điều này không phải nói rõ cho Đặng Khẳng, lão tử không chỉ có được quyển tông của Lan Nguyệt Thú, mà còn đào thêm ba thước ở Nguyệt Thần điện hay sao?

Vì vậy vừa bay xuống dưới, vừa phải suy nghĩ tìm cách qua mắt Đặng Khẳng. A Mạt Kỳ vẫn bảo lưu khả năng khí tức ẩn dấu trước đây, để hắn nuốt không gian giới chỉ vào bụng trước đã! Tự dùng thời gian nghịch lưu, hồi phục lại hình dạng thành thần trước đây!

“Thúc thúc, thích quá à!” vẫn chưa nhìn thấy Đặng Khẳng, Sở Thiên đã nghe thấy tiếng của Tiểu Hùng Miêu. Nhìn từ xa, chú nhóc đang không ngừng biến thành thực vật trên tay Đặng Khẳng, thực sự đang chơi rất vui .

“Ha ha, Đặng Khẳng miện hạ, chúng ta trở về rồi!” Sở Thiên nheo nheo mắt nhìn tới .

“Ồ!” Đặng Khắng khẽ thở dài một cái, có chút nuối tiếc không nỡ giao Tiểu Hùng Miêu lại cho Sở Thiên.

Thấy bộ dạng của Đặng Khẳng, mắt Sở Thiên sáng lên, ngay lập tức thay đổi kế hoạch vừa rồi của mình, hai tay hơi hơi đẩy ra, lại đưa Tiểu Hùng Miêu vào tay Đặng Khẳng: “Miện hạ, đứa trẻ này thừa hưởng Thần Cách của nữ thần Tự Nhiên, cũng có thể coi là thế hệ con cháu của ngài rồi, ta thấy ở đây lạnh lẽo như vậy cũng không có ai cùng với ngài! Chi bằng... để Khách Thu Sa ở lại cùng với ngài một thời gian có được không?”

Sở Thiên có thể tặng Tiểu Hùng Miêu cho người ta ư? Không thể nào, tên tiểu tử này tuy nghịch ngợm hay gây chuyện, hơn nữa thích dụ dỗ cậu chủ nhỏ học cái xấu, nhưng tiềm năng và bối cảnh của hắn lại không kém cỏi chút nào! Ma sủng đáng giá như thế, Sở Thiên thiếu gia sao nỡ đem tặng cho người khác được?

Vì vậy hắn mới nhấn mạnh câu “một khoảng thời gian”!

“Ồ! Thật không?” Gương mặt phúc hậu của Đặng Khẳng hé ra nụ cười , “Khách Thu Sa, ngươi đồng ý ở cùng với thúc thúc không?”

Tiểu Hùng Miêu do dự một lúc lâu, vểnh môi nói nhỏ: “Ta không nỡ rời xa huynh đệ!”

Huynh đệ của Tiểu Hùng Miêu đương nhiên là Sở Viêm rồi, hai đứa trẻ trong hành trình nhìn trộm mỹ nữ tắm, sớm đã kết tình huynh đệ với nhau rồi!

Khách Thu Sa quá đáng yêu rồi, thật không uổng công nuôi hắn! Sở Thiên vội giải thích: “Miện hạ, huynh đệ của Khách Thu Sa chính là con trai không ra gì của ta - Mạt Khắc Nhĩ, hai đứa trẻ là huynh đệ kết nghĩa! Ha ha, Mạt Khắc Nhĩ cũng là con cháu của ngài rồi! Khách Thu Sa, ngươi hãy ở lai đây đi, Mạt Khắc Nhĩ xong việc ta sẽ đưa nó đến đây chơi cùng với ngươi, tiện thể để nó bái kiến Đặng Khẳng đại bá luôn!”

Quan hệ, chính là có được nhờ vậy đấy!

“Ồ, vậy ta ở đây với thúc thúc vậy!” Tiểu Hùng Miêu nghe lời Sở Thiên, vẫn đang giả bộ đáng yêu.

Đặng Khẳng ôm lấy Tiểu Hùng Miêu, không hề phản bác lời nói miễn cưỡng thành huynh đệ của Sở Thiên, còn hỏi: “Chuyến đi lên mặt trăng lần này, ngươi thu được không ít a!”

Trò chơi chính bắt đầu rồi! Sở Thiên nheo mắt cười ruồi nói: “Ha ha, ta có được mấy thứ, ài! Làm cha mẹ thật không dễ dàng gì! Nếu không, nhìn thấy đồ tốt ta sẽ lấy một ít ngay, đợi con cháu ngài trưởng thành sẽ truyền lại cho nó! Ý tại ngôn ngoại , đại ca, người làm đại bá phải chăm lo đến cháu mình đấy nhé! Nhất định không thể lấy đồ của hài tử!

Tính tình của Đăng Khẳng tương đối tốt, không có chút kiêu ngạo nào của Chủ Thần, nghe thấy Sở Thiên đem con trai ra làm lá chắn, liền cười, cũng không hỏi thêm nữa: “Được thôi, ta tiễn các ngươi, không được đem những chuyện ở đây nói cho bất cứ ai!”

“Miện hạ yên tâm...”

Sở Thiên chưa dứt lời, chỉ thấy quang cảnh trước mắt thay đổi, không ngờ đã rời khỏi Nguyệt Tháp!

“Đây chính là khả năng của Chủ Thần ư? A Mạt Kỳ nhìn tháp cao có chút nuối tiếc, nhưng niềm hưng phấn còn nhiều hơn cả.

Gặp lại con trai và hai tên Hắc Ám Thần xúi quẩy, Sở Thiên cùng tất cả quay về Bố Lôi Trạch .

Vừa lên đường, Sở Thiên vẫn lo lắng có thể gặp Mã Lý Ngang, nhưng khi hắn dùng đá thông tin liên lạc với người nhà, sau khi biết Bào Uy Nhĩ đã giải quyết Mã Lý Ngang, liền thở phào nhẹ nhõm, tăng thần lực tiến về nhà.

Biết được tin tức của Sở Thiên và con trai, Sắt Lâm Na cũng không thèm để tâm chuyện Lô Địch Tam Thế xưng bá nữa, trực tiếp ra lệnh rút quân, đồng thời cùng với Anh Cách Lạp Mỗ và La Tân dở sống dở chết cùng về Bố Lôi Trạch.

Tình cảnh lúc bấy giờ không cần phải nói cũng biết, Tiểu Sở Viêm bị Sắt Lâm Na mắng cho một trận, sau đó bị cấm không được rời khỏi phụ mẫu, tên Tiểu Hùng Miêu may mắn thoát được một phen, nhưng nhất định sẽ tính sổ với hắn sau.

Tiếp đó, Sở Thiên gặp một vấn đề không nhỏ, hắn lại không cứu được La Tân!

Vết thương của La Tân vô cùng kỳ lạ, tuy bây giờ ba vầng Hồng Nguyệt không thể xuất hiện lại nữa, nhưng hắn vẫn giữ hình dạng sói, bên ngoài không thấy một vết thương nào, nhưng mổ cơ thể hắn ra Sở Thiên lại thấy khác.

Lục phủ ngũ tạng của La Tân, toàn bộ hệ thống tuần hoàn bên trong đều bị hủy rồi, điều này không có gì kỳ lạ, theo như lời Anh Cách Lạp Mỗ tả lại quá trình trận chiến, Sở Thiên có thể tượng tượng ra hậu quả như vậy, nhưng điều hắn không ngờ tới là nội tạng của La Tân tuy bị hủy, nhưng bị hủy một cách vô cùng đặc biệt .

Theo lời Anh Cách Lạp Mỗ, nội tạng của La Tân lúc đầu bị nát vụn, thế nhưng giờ đây đống nát vụn ấy lại liền trở lại, trở thành hình dạng của nội tạng, nhưng lại không phải là nội tạng của sói, nhìn giống như là biến dị sinh ra sau khi bức xạ hạt nhân trên trái đất vậy!

Nếu chỉ có thế, có thể tạo cho hắn thân thể được, nhưng nghiêm trọng hơn là phần đầu của La Tân cũng nát như cháo, nói như vậy không hề phóng đại chút nào, mà bán cầu đại não của hắn gần như một nồi cháo vậy, dính dính nhão nhão không có hình dạng bình thường!

Kể cả coi như vậy, Sở Thiên vẫn có thể làm lại một bộ não mới! Nhưng bộ não là thứ gì? là nơi lưu giữ ký ức, là nơi trú ngụ của linh hồn! Kỹ thuật của Sở Thiên có giỏi hơn đi nữa cũng không dám chắc có thể giữ được linh hồn cho La Tân!

Những lần giải phẫu trước đây bất kể diễn ra như thế nào, cho dù là khi thay tinh hạch Sở Thiên cũng không phải bận tâm tới cấm khu vùng đại não, vì thế giờ đây hắn thấy do dự.

“Ta đánh cược, đây chính là lĩnh vực hỗn loạn của Thần Hỗn Loạn Mã Lý Ngang!” Sở Thiên không còn cách nào khác, Cát Nặc Bỉ Lợi được mời đến làm cố vấn, nhìn chăm chú La Tân rồi giận dữ nói: “Lĩnh vực của hắn và của ta cũng không khác nhau lắm, nhưng của ta là trật tự phá nát còn của hắn là làm loạn trật tự nguyên tố.

“Ngươi có cách nào có thể cứu hắn không?” Sở Thiên hỏi.

“Không có cách nào, ta thấy là linh hồn của hắn đều đã bị thương rồi. Vết thương này ngoài tìm đến nhân vật cấp bậc Chủ Thần ra thì không ai có thể cứu được!”

Sở Thiên tiễn Cát Nặc Bỉ Lợi rồi nheo mắt nghĩ: Chủ Thần mới có thể cứu được La Tân, lẽ nào kỹ thuật của ta không hơn được Chủ Thần?

Tính thích cá cược của Sở Thiên lại bắt đầu phát tác rồi, bất kể thế nào, hãy hồi phục lại thân thể cho La Tân trước đã.

Tận dụng nguyên liệu tại chỗ, nội tạng của La Tân vẫn còn, chỉ là thay đổi hình dạng , vì thế Sở Thiên rất dễ dàng đã khôi phục chúng lại như trước. Sau đó đại não cũng được bào chế như vậy, ít nhất cũng khôi phục lại được kết cấu bán cầu não của hắn.

“Hả? Tinh hạch thì sao?” Sở Thiên đột nhiên phát hiện trong bộ óc nát bấy không hề thấy có tinh hạch, “Lẽ nào đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi!”

Suy nghĩ kỹ một chút, Sở Thiên xác định tinh hạch của La Tân đã bị hủy diệt triệt để rồi.

Phẫu thuật kết thúc, nhưng La Tân vẫn chưa tỉnh lại, Sở Thiên thở dài ngồi sang bên cạnh, xem ra La Tân thực sự bị thương đến tận linh hồn, nhưng chuyện này là một vùng cấm mà bác sỹ thú y cũng không có cách nào chạm được!

“Trước tiên bù cho ngươi vào vị trí tinh hạch bị thiếu đã, đợi xem tình hình thế nào!” Mặc dù Sở Thiên không muốn nhưng quả thật có lúc kỹ thuật của bác sỹ thú y cũng phải bất lực, nhưng để đảm bảo sự hoàn chỉnh của hệ thống thần lực và thân thể La Tân, đồng thời cùng với tâm lý đánh cược, trước hết cho tinh hạch của Cách Lý Phân vào trong não La Tân đã! Đều là sói, không chừng nhờ năng lực của Cách Lý Phân cường đại, La Tân có thể được cứu!

Tinh hạch nhập não, đóng xương sọ lại, Sở Thiên đã thực sự kết thúc cuộc phẫu thuật thất bại.

Nhưng cũng chính vào thời điểm này, La Tân mở mắt.

“Hừ! Lông của ta ngươi cũng dám cạo... Quả thật có đảm lượng!”

Nguồn: tunghoanh.com/di-gioi-thu-y/quyen-3-chuong-392-s1laaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận