Dị Thế Ma Hoàng Chương 170: Trả thù.

Cách Lý Lạp Lý thành là một thành nhỏ ở biên cảnh phía nam của Thiên Lang đế quốc, bởi vì tiếp giáp với Hắc Thổ vương quốc cùng với Tạp Mạc công quốc, sông Hoài Sa vắt ngang qua đại lục cũng chảy qua đây, xuyên qua Tạp Kỳ Lạp liên hợp vương quốc rồi sau đó nhập vào Đông Hải, cho nên giao thông đường thủy thông suốt bốn phương. Mặc dù là thành phố nhỏ nhưng dị thường phồn hoa.

Cách Lý Lạp Lý thành thành chủ Đa Long đại nhân lúc này đang xuân phong đắc ý, hắn vốn là tôn thất đệ tử của Thiên Lang đế quốc, chỉ bất quá cách xa trực hệ huyết thống hoàng tộc tằng tổ phụ tám trăm năm trước. Bất quá ông trời đối với hắn cũng không tệ, thông qua việc không tiếc vốn đối với công chúa Thiên Lung cực kỳ tham tiền lại được đương kim hoàng đế Thiên Lang đế quốc sủng ái bỏ ra rất nhiều kim tệ, cuối cùng hắn cũng được điều đến cái thành nhỏ sung túc, béo bở này đảm nhiệm chức thành chủ. Ngắn ngủi trong vòng nữa năm, chỉ riêng thu nhập từ thuế hắn liền thu hồi đủ vốn, về sau cuộc sống của hắn sẽ là những tháng ngày tươi đẹp.

"Thành chủ đại nhân, Khổng lão gia tử đến, Muốn đại nhân ngài nộp lên tiền thuế năm nay." Một hộ vệ đi đến nói với Đa Long đang thảnh thơi uống trà.

"Khổng lão gia tử? Khổng lão gia tử là ai? Hắn dám yêu cầu bổn thành chủ nộp thuế?" Đa Long ngạc nhiên đứng dậy nói.

"Ách, đại nhân ngài không biết?" Tên hộ về này vẻ mặt kinh ngạc, bất quá hình như là vì Đa Long không biết Khổng lão gia tử là ai mà kinh ngạc.

"Phanh" một tiếng, Đa Long vỗ bàn, chén trà trên bàn đều nhảy dựng lên, hắn tức giận nói: "Bổn thành chủ không cần biết? Thành Cách Lý Lạp Lý này là lãnh địa của bổn thành chủ, tiền thu thuế cũng là của bổn thành chủ, mau mau trói tên to gan lớn mật kia đem lại đây." Tên hộ vệ ngơ ngác nhìn thành chủ giống như gặp quỷ.

Đa Long cũng tuyệt không phải là kẻ ngu dốt, lửa giận qua đi đột nhiên ý thức được có chút không quá thích hợp, tên hộ vệ trước mặt này nguyên bản là hộ vệ bên trong thành chủ phủ, nghe nói làm hơn mười năm, làm sao ngay cả Cách Lý Lạp Lý thành ai là lão đại cũng không biết? Thế mà lại chạy đến bẩm báo có người đến muốn thu tiền thuế.

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Ngươi kể lại cho bản thành chủ." Đa Long chế trụ cảm xúc nói.

"Thành chủ đại nhân chẳng lẽ không biết chín phần tiền thuế của Cách Lý Lạp Lý thành phải nộp lên trên cho Khổng lão gia tử?" Tên hộ vệ bất khả tự nghị (khó tin) hỏi.

"Cái gì? Thúi lắm, tiền thuế của bản thành chủ vì sao phải nộp cho Khổng lão gia tử này?" Đa Long lại không chế không được lửa giận của mình rống lớn nói. Đối với việc thiên tâm vạn khổ mới đến được vị trí thành chủ Cách Lý Lạp Lý thành của hắn mà nói, việc này quả thực là muốn mạng già của hắn.

"Đại nhân, mấy ngàn năm tới nay đều là như vậy a. Từ lúc Thiên Lang đế quốc mới lập quốc, Cách Lý Lạp Lý thành chín thành thu nhập từ thuế nhất định phải nộp lên Khổng phủ, đây chính là quy củ do thái tổ lập ra." Hộ vệ ngơ ngác nói.

"A, đâu có lý nào như vậy." Đa Long đột nhiên nghĩ ra cái gì chạy vào trong phòng, lấy ra văn kiện hoàng đế bệ hạ ủy nhiệm, lúc ấy rất kích động căn bản không có nhìn kỹ.

"Trời ạ, tại sao lại có thể như vậy?" Đa Long thân thể mềm nhũn, tê liệt ngồi dưới đất, phí tổn trong kế hoạch của hắn đối với Thiên Lung công chúa là rất lớn, bên trong văn kiện, một cái điều lệ không nhìn nổi đích xác có nói chín thành thuế thu từ Cách Lý Lạp Lý thành phải nộp cho Khổng phủ. Khó trách. Khó trách lúc thành chủ tiền nhiệm giao ra thành chủ đại ấn, vẻ mặt như trút được gánh nặng, còn dùng ánh mắt đáng thương nhìn chính mình, buồn cười là lúc ấy chính mình còn tưởng rằng là hắn ghen tị.

Khổng lão gia tử một thân mộc mạc trường bào tiếp nhận kim hạp từ trong tay của thành chủ vẻ mặt đang tái nhợt, ha ha chắp tay tạ ơn xong, liền thu vào bên trong không gian giới chỉ, ra khỏi thành chủ phủ. Kim hạp này không có thiết lập bất kỳ cái gì trói buộc thân phận, ai lấy được đều có thể đem tiền lấy đi. Hắn mau chóng đem kim tệ bên trong chuyển vào bên trong kim hạp của tông môn, như vậy công lao của hắn đối với Khổng phủ có khả năng tích lũy viên mãn, hậu duệ đời sau liền có khả năng gia nhập tông môn nội môn đệ tử, thực sự trở thành gia tộc nhìn xuống chúng sinh.

Khổng lão gia tử ngồi trên một chiếc xe ngựa mộc mạc, tuy rằng Khổng gia, tài phú trong tay cũng có chút kinh người, nhưng tông môn lại cấm tiêu xài xa hoa, lại nghe nói bên trong nội môn, tiểu thư cùng thiếu gia rất có khả năng giá lâm đến thành Cách Lý Lạp Lý này nên hắn tự nhiên càng thêm cẩn thận. Vạn nhất làm tức giận tiểu thư thiếu gia khiến tử tôn đời sau không vào được tông môn vậy hắn chính là tội nhân thiên cổ của Khổng gia.

Đang lúc Khổng lão gia tử nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên phát hiện phát hiện xe ngựa bắt đầu xóc nảy lên, hắn trong lòng cả kinh, lòng bàn chân nhất điểm, trong tay chém ra một đạo lam sắc đấu khí phá hủy đỉnh xe ngựa, sau đó cả người phóng lên cao. Chỉ là khi thân người còn tại không trung, ngực đột nhiên bị một trận xé rách đau đớn, sau đó rơi xuống như đạn pháo, đập vào phía dưới mặt cỏ làm bùn đất văng khắp nơi.

Khổng lão gia tử phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu, lại phát hiện người phu xe trung thành và tận tâm của chính mình lại biến thành một đại hán râu quai nón hung ác.

"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi biết thân phận lão phu?" Khổng lão gia tử lạnh lùng nói.

"Đương nhiên, là một con chó được Không Diệp Tông nuôi, ta Ba Ba Thác tất nhiên là biết." Đại hán âm lãnh cười nói.

"Ba Ba Thác! Ngươi chính là … nghiệt chủng bị Không Diệp Tông đuổi giết." Khổng lão gia tử thất kinh kêu lên.

Nụ cười của Ba Ba Thác trở nên vặn vẹo, cự kiếm trong tay xuất ra một đạo duệ kiếm đấu khí hình chữ thập làm Khổng lão gia tử phân thây đương trường.

Ba Ba Thác gỡ xuống không gian giới chỉ của Khổng lão gia tử, ở bên trong tìm được một lượng lớn tài liệu, ma tinh thạch, còn có kim hạp chứa ba nghìn vạn kim tệ vừa rồi, hắn tất nhiên không khách khí.

Ngày thứ hai, Cách Lý Lạp Lý thành xảy ra một đại sự khiến tất cả mọi người khiếp sợ, Khổng phủ tồn tại mấy ngàn năm ở Cách Lý Lạp Lý thành trong một đêm bị nguời ta huyết tẩy, toàn bộ bao gồm hộ vệ và hạ nhân ở bên trong, sáu trăm người, không ai sống sót, vết máu như suối nước từ phủ chảy ra, đem cả đường cái nhuộm thành đỏ tươi.

Kỷ Nhược Hàm lụa trắng che mặt, cùng tông môn Ngũ trưởng lão đi vào trong thành Cách Lý Lạp Lý, đang muốn đi tới Khổng phủ, lại đột nhiên nghe thấy sự tình đêm qua Khổng phủ bị huyết tẩy. Nhất thời sắc mặt đại biến.

"Nhất định là do tên nghiệt chủng Ba Ba Thác này làm, hắn đang trả thù, trong khoảng thời gian này, cứ điểm ở thế tục của Không Diệp Tông ta liên tiếp bị huyết tẩy, mà đệ tử vây sát tên nghiệt chủng này cũng tốp năm tốp ba mất tích, khẳng định là bị nghiệt chủng kia ép hỏi cứ điểm thế tục của Không Diệp Tông sau đó giết người diệt khẩu, thủ đoạn thật ngoan độc a." Ngũ trưởng lão tức giận đến sắc mặt xanh mét, hắn nói Ba Ba Thác ngoan độc, nhưng cũng không ngẫm lại chính mình đối với Ba Ba Thác có bao nhiêu ngoan độc, lợi dụng mẫu thân cùng nữ nhân áp chế hắn, lợi dụng xong liền giết chết nữ nhân của hắn hơn nữa ngay cả hắn cũng muốn giết, chuyện này tính như thế nào đây?

"Ngũ trưởng lão, cứ điểm thế tục của Không Diệp Tông gần Cách Lý Lạp Ly thành nhất ở đâu?" Kỷ Nhược Hàm vè mặt bình thản hỏi, nói thật, lúc trước nàng đã không đồng ý đem sự việc làm đến tuyệt tình như vậy, dù sao con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, nhưng các truởng lão trong tông môn không nghe nàng khuyên bảo, thế cho nên đường đường Không Diệp Tông thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ba Ba Thác huyết tinh trả thù. Trên người hắn có bảo vật giúp hắn che giấu khí tức, mỗi khi sắp bắt được hắn, lại bị hắn ẩn nấp khí tức đào thoát.

"Hắc Thổ vương quốc vương thành." Ngũ trưởng lão đáp. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY

"Ba Ba Thác nhất định sẽ tiếp tục trả thù, nếu như hắn biết được cứ điểm thế tục của Không Diệp Tông ta, nói vậy mục tiêu kế tiếp của hắn chính là cứ điểm Hắc Thổ vương quốc, chúng ta ra lệnh cho đệ tử đuổi giết hắn lập tức hướng tới Hắc Thổ vương quốc vương thành bọc đánh, nhất định phải giết chết được hắn."

Kỷ Nhược Hàm thản nhiên nói, nàng tuy rằng có chút đồng tình với Ba Ba Thác, nhưng hắn đã làm trên dưới Không Diệp Tông tức giận, hắn phải chết.

"Lam lão muốn gặp bổn thiếu gia?" Phong Dực nhìn chằm chằm Cách Lôi Đặc ở phía trước, cái lão yêu quái kia như thế nào đột nhiên muốn gặp hắn?

"Không sai, đích thật là Lam lão yêu cầu." Cách Lôi Đặc cũng có chút nghi hoặc, Lam lão như thế nào biết Phong Dực, nhưng lại cho tới bây giờ không có đề cập qua.

Phong Dực sờ sờ mớ râu mới dài ra ở cằm, cười hắc hắc, lão yêu quái nói lúc này muốn gặp mình, chính mình lại cảm thấy không dễ chịu a.

"Không đi, gần đây bổn thiếu gia có chuyện gấp. Nếu như Lam lão có tâm muốn gặp bổn thiếu gia, như vậy hắn có thể trực tiếp đến gặp bổn thiếu gia." Lời nói của Phong Dực khiến Cách Lôi Đặc một trận bực mình, lúc trước tiểu tử này cũng đối xử với hắn như vậy.

"Phong mục sư, tính tình Lam lão có đôi khi không thật tốt, sợ gây bất lợi đối với Phong mục sư ngươi a." Cách Lôi Đặc quang co lòng vòng khuyên nhủ. Dù sao, Lam lão này bất luận là đối với Khổng Tước gia tộc hay là hoàng tộc Kim Ưng gia tộc đều tồn tại như một loại thiên thần, một lời định sinh tử.

"Không có việc gì, gia chủ không cần lo lắng, bổn thiếu gia vào cái đáy hồ kia sống hay chết đều không có ai biết, bên ngoài này, bổn thiếu gia tự tin nắm chắc có thể chạy trốn." Phong Dực hắc hắc cười nói.

Cách Lôi Đặc một trận không nói gì. Làm gì có người nào đem việc chạy trốn nói thành hợp tình hợp lý như vậy. Hắn cũng không phải lo lắng cho tính mạng của Phong Dưc, mà là lo lắng sau khi hắn chết sẽ cắt đứt với Thần tộc, Thanh Mộc gia tộc cùng với Băng Phong gia tộc.

Cách Lôi Đặc đi rồi, vẻ mặt cười hi hi Phong Dực liền trở nên nghiêm túc, hắn đối với nguy hiểm vốn có trực giác kinh người, hiện tại hắn nhận thấy được có một mối nguy hiểm to lớn đang bao phủ lấy hắn, Lam lão kia có thể một tay tạo ta một đế quốc cùng với một gia tộc cường đại, thực lực này không cần phải nói nhất định là cực kỳ khủng bố. Nhưng mà nghe nói Lam lão này từ lúc Kim Ưng đế quốc mới đầu lập quốc liền ở cái đáy hồ kia chưa từng đi ra, điều này làm cho Phong Dực có cảm giác bất khả tư nghị, nếu như không phải hắn đang bế quan, thì có khả năng hắn cũng không thể tùy tiện đi ra khỏi đáy hồ.

"Lão Tần, ngươi cho rằng việc này có cái gì kỳ quặc không?" Phong Dực đột nhiên đối với không khí hỏi.

Thân ảnh nhàn nhạt của Tần Tiềm từ trong không khí hiện ra, nói: "Kỳ quặc khẳng định là có, ta hoài nghi cùng Ưng Dương có quan hệ, tối hôm qua ta lẻn vào hoàng cung, nghe được hắn cùng một vị lão giả đươc hắn tự xưng là Chữ trưởng lão nói chuyện, đề cập đến ngươi thì là một loại tựa như ngươi phải chết không thể nghi ngờ, bất quá ta không dám lại gần quá mức, vị Chữ trưởng lão kia tuy rằng không mặc ma bào, nhưng lão Tần ta khẳng định thực lực của hắn đạt tới năm sao Pháp Thần chi cảnh."

Năm sao pháp thần chi cảnh! Không nghĩ tới hoàng cung còn có cao thủ bực này. Ưng Dương lão tiểu tử đó nghĩ đưa chính mình vào chỗ chết cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng hắn có thể thỉnh động Lam lão kia xuất thủ, việc này nói lên vị trí của Kim Ưng gia tộc so với Khổng Tước gia tộc cao hơn nhiều lắm. Buồn cười chính là Cách Lôi Đặc vẫn còn nghĩ đến nuôi trồng Thông Thiên Thảo có thể giải trừ pháp thuật trong huyết mạch của bọn họ, có lẽ cái này cũng là âm mưu của Lam lão, tuy rằng không biết âm mưu của hắn rốt cuộc là cái gì.

Vô luận như thế nào, tình cảnh trước mắt này, xem ra cần tiến hành bố trí một chút sự tình, Ưng Dương ngươi không cho thiếu gia ta sống khá giả, thiếu gia ta nhất định cũng sẽ không để cho ngươi thoải mái.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/di-the-ma-hoang/chuong-181/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận