Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Chương 102: Kẻ đứng sau Hoàng gia.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Tiểu Tà
Biên Tập: Chim Ruồi
Nguồn: 4vn.eu
“Quả thực là quá đáng mà, dù sao cũng là huynh đệ”! Hùng Khai Sơn trầm mặc suy tưởng, nhe răng há miệng, nhìn thấy trong ánh mắt của Hổ Vương Liệt Địa cơ hồ cùng mình là đồng bệnh tương lân. truyện được lấy từ website tung hoanh
Đường đường là một kẻ vương giả, lại bị người ta chà đạp.
Hai vị cự hán này (kẻ to lớn) đương nhiên là đang thực hiện cái ước định với vị thần bí cao nhân do Quân Mạc Tà giả dạng. Nhóm đầu tiên của Thiên Phạt Sâm Lâm hộ tống linh dược đến Thiên Hương chính là hai đại thú vương.
Từ sau khi Quân Mạc Tà rời đi, mấy đại thú vương kia cơ bản không làm cái gì khác ngoài đêm ngày đốc thúc thủ hạ huyền thú của mình tìm kiếm linh dược khắp nơi. Sau đó tập trung lại, rốt cuộc cũng gom đủ một số lượng cực kỳ khả quan, nhanh chóng hộ tống đi.
Chỉ vì việc áp giải này mà bảy đại thú vương cơ hồ đã muốn triển khai một cuộc đối đầu nội bộ. Cùng một loại tâm lý giống nhau: Chuyến đi này giống như một chuyến du lịch, cơ hội khó khăn mới có được. Huống chi không chừng còn có chỗ tốt, vậy thử hỏi ai mà không muốn đi.
Cuối cùng, Hùng vương cùng Hổ vương ỷ vào thực lực mạnh mẽ ra sức không ngừng, đã là hai người giành được. Phần Hạc Trung Tiêu phải ở lại Thiên Phạt Sâm Lâm trấn thủ, chủ trì đại cuộc, còn Hùng Khai Sơn thì khăng khăng rằng :
- Dù sao lão tử cũng không chủ trì cái đại cuộc gì! Nếu để lão tử ở lại Thiên Phạt Sâm Lâm, phỏng chừng mỗi ngày lão tử sẽ phải lập võ đài hoặc nếu không sẽ có một lần thú triều nữa.
Đối mặt với sự uy hiếp lưu manh vô sỉ như thế, Hạc Trung Thiên cũng chỉ có nước vò đầu bức tóc mà thôi. Nhưng trước khi khi vẫn phán cho hai tên thú vương kia một câu:
- Dùng cái chân mà chạy, toàn bộ huyền thú có thể phi hành cấm không được nhúc nhích giúp hai tên này!
Hạc vương lên tiếng, còn có phi hành huyền thú nào dám vọng động?
Vì thế Hùng Khai Sơn trên đường đi cũng chịu nhiều ủy khuất!
Nhưng Hổ vương thì trái lại, vài chục năm gần đây căn bản là không có rời khỏi Thiên Phạt, xem ra mọi thứ bên đường đều là rất mới mẻ, mọi thứ làm hắn cực kỳ hưng phấn. Cái này làm cho mọi ủy khuất của Hùng Khai Sơn đang cố nén, cuối cùng nhịn không được đều phát tiết trên người hắn.
Đại khái là Hổ Vương tài nghệ không bằng người, dọc theo đường đi cũng chỉ có chịu đựng. Cảm giác vùng miệng rất đau, lúc cười quai hàm đều có chút cứng ngắc, nhưng vị Tứ ca này vẫn là da mặt dày như mặt gấu (thì vốn là gấu mà), không chịu buông tha.
Nếu không phải dọc theo đường đi còn có bọn trộm cướp cướp bóc có thể cho chính mình phát tiết thì chỉ sợ đoạn đường này Hổ vương Hồ Liệt Địa có thể bị Hùng Khai Sơn dạy dỗ đánh đập đến mắc bệnh trầm cảm.
Hai đại thú vương này đi đường không nhanh không chậm, có vẻ rất nhàn nhã mà đi. Cách Thiên Hương càng lúc càng gần, dọc đường đi đánh đấm có thể nói là bất diệc nhạc hồ. Đạo tặc bình thường sao có thể là đối thủ của hai vị thú vương cấp Chí Tôn này? Một đoạn đường căn bản là chỉ nhấc chân nhấc tay là đánh bọn tham lam kia một trận sống chết.
Hoàng Kim Hổ vương Hồ Liệt Địa dọc đường đi tỏa ra uy phong bốn phương tám hướng, hưng phấn càng lúc càng cao, càng về sau lại trực tiếp đem mấy trăm cây dược liệu cắm chi chít trên vai, chỉ lộ ra cái đầu. Làm cho tất cả mọi người tưởng hắn là kẻ chuyên bắt bướm.
Hắn bừng bừng hăng hái quá mức đề nghị :
- Tứ ca, lần sau chúng ta vẫn đi như vậy, kiên quyết là không phi hành! Chính là nếu trực tiếp phi hành thì ít nhiều đã không còn sự thú vị, chính là như thế này mới thú vị a!
Hùng Khai Sơn tức giận, trợn mắt :
-Tiếp theo ngươi cho là đến phiên ngươi đi nữa? Thật sự là đối với ngươi không còn lời nào để nói, cũng không muốn nghe, đừng có tiếp tục lôi kéo làm thân với ta, ta với ngươi không quen.
Hổ vương ngoác mồm mà cười, tiếp tục ra sức “vuốt mông ngựa. Hai người trên đường cứ như vậy mà đi.
Kim Đông Thành, Hoàng gia.
Một lão giả áo tím đang ngồi yên tĩnh ở giữa phòng khách, đầu bạc, chân mày cũng bạc, lông mi bay xéo ngay cả thanh sắc cũng bất động, tất cả làm cho người ta một cảm giác bất an dị thường. Nhưng người này lại có hai má hồng hào, bóng nhẵn cùng với cái đầu bạc thật là không cân xứng, giống như là bộ dạng đang ở tuổi ba bốn mươi tuổi hồng hào lại có cái đầu bạc. Hai mắt hơi híp lại nhưng chớp động cũng như có một tinh quang lóe ra. Thân hình tuy rằng không động nhưng toàn thân lại tỏa ra khí chất cuồn cuộn như núi cao biển sâu, không cần suy ngẫm, không thể nào dò xét, cứ ngồi lẳng lặng như vậy. Lúc đó người này giống như đã muốn hòa vào trong thiên địa!
Cùng với vũ trụ thiên địa dung hợp thành một thể!
Thiên nhân hợp nhất!
Lão giả áo tím này hiển nhiên đã đạt đến cảnh giớ còn siêu việt hơn Chí Tôn! Bên cạnh hắn còn có năm sáu lão áo tím nữa, coi ra thì tuổi tác cũng không nhỏ, tóc hoa râm, cũng đang ngồi bên. Đáng chú ý nhất là xem ra bọn hắn ăn mặc rất giống nhau, nhưng nhìn cẩn thận thì có thể nhìn ra được cái lão giả áo tím kia từ ống áo tay áo đều có viền một vòng chỉ vàng. Còn mấy tên áo tím còn lại thì thêu viền bạc, một cái là vàng, một cái là bạc cũng đủ nhìn ra là thân phận cao thấp khác nhau, cấp bậc khác nhau.
Lại còn có một người trung niên ba bốn mươi tuổi khác ống tay áo cũng có vòng chỉ vàng, mặt chữ điền, mày rậm, lại có một cặp mắt dài nhỏ. Trung niên áo tím này cũng là người trẻ tuổi nhất nhưng hắn vẫn có thể cùng lão già kia ngồi sánh vai cùng một chỗ, dường như là đồng cấp.
Tám người lặng im uống trà, thật lâu chưa từng phát ra một tiếng.
Những hạ nhân của Hoàng gia đều không thấy một ai, chỉ thấy một nha hoàn xinh đẹp cẩn thận bưng trà rót nước. Mà hoàng gia gia chủ Hoàng Quân điệu bộ tươi cười nịnh hót nhấp nhổm mông trên ghế, thực ra hắn chỉ ngồi có nửa cái ghế. Bên kia nhị đệ Hoàng Nhật của hắn so với ca ca còn thảm hơn, sắc mặt trắng bệch biểu hiện run rẩy. Nhưng trong ánh mắt lại có sự hưng phấn không nói nên lời.
- Chuyện đó như thế nào?
Sau một lúc lâu, lão giả áo tím buông lỏng mí mắt hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Tin tức toàn bộ đã truyền ra ngoài, tin rằng tam đại thế gia hẳn là cũng đã biết. Bất quá có mấy vị tổ tông cùng các vị tiền bối trấn thủ, Hoàng gia chúng ta lần này nắm chắc phần thắng, không một chút sơ hở.
- Quân gia, Đường gia, Độc Cô gia là những gia tộc nhất lưu, nhưng dù sao cũng là người trần mắt thịt, làm sao có thể so sánh được với thần uy của các vị tiền bối, một nửa điểm cũng không bằng được, ha ha ha….
Chỉ có Hoàng Quân nhỏ nhẹ lên tiếng, cung kính trả lời.
- Lão phu đã trải qua bảy mươi chín năm không xuất hiện ở nhân gian, không ngờ nhân gian bây giờ lại có biến hóa bể dâu như vậy!
Lão giả áo tím nặng nề hừ một tiếng, mí mắt vẫn chưa nâng lên, u ám nói:
- Nhớ năm đó Hoàng gia ta cũng không tính là một siêu cấp thế gia, nhưng là bởi vì có lão phu nên xem chừng cũng không ai dám gây chuyện. Hiện giờ, đám con cháu bất tài lại để gia tộc lụn bại tới mức này! Thực sự làm kẻ khác đau lòng! Nếu không vì còn nghĩ các ngươi là huyết mạnh trực hệ của Hoàng gia, lão phu thật muốn đem một tát tiễn huynh đệ các ngươi xuống hoàng tuyền, tránh làm ô nhục cho Hoàng gia.
Lời nói hắn vừa xoay chuyển, cặp mắt bổng mở ra, một luống tinh quang bắn thẳng vào mặt Hoàng Quân:
- Ngươi là tên súc sinh chẳng ra gì, lại có thể để người khác cưỡi lên đầu lên cổ, bị khi nhục như thế còn nén giận, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục! Đích thân nhi tử bị giết, hơn phân nửa cơ nghiệp bị hủy, lại vẫn muốn đi lên cầu cạnh cửa nhà người ta, mong người ta hạ thủ lưu tình, tha cho ngươi một cái mạng? Thật chuyện quá nực cười! Chẳng lẽ không biết bây giờ là thời điểm vẫn mệnh của mình phải nắm ở trong tay mình sao? May mắn là lão phu đến đây đúng dịp, bằng không uy danh của Hoàng gia chẳng phải đã bị bọn con cháu bại hoại các ngươi phá hoại sạch sẽ sao?
- Dạ, vâng! Lão tổ tông nguôi giận, là chắt trai vô năng, bất lực làm nhục Hoàng gia gia tộc.
Hoàng Quân liên tục lau mồ hôi, quỳ xuống đánh bùm một cái.
- Ai, coi như lòng ngươi còn có chút liêm sỉ, đứng lên đi! Động một chút lại quỳ xuống, có ích lợi gì? Phục lạy côn trùng sao?
Lão giả áo tím híp mắt:
-Bất quá, chỉ là ba thế gia thế tục, liền vọng tưởng là có thể vũ nhục Hoàng gia ta, thật sự là quá mức, không biết trời cao đất rộng! Ha ha muốn chết! Nếu không làm cho bọn họ vĩnh viễn nhớ kỹ lần giáo huấn này, chẳng phải là rất tiện nghi cho chúng?
-Tôn nhi xin hỏi ý của lão tổ tông là…?
Hoàng Quân có chút thấp thỏm không yên. Hắn cũng đã hơn năm mươi tuổi, nhưng tại đây vị lão tổ tông trước mặt trước, lại không tự kìm hãm được cảm giác mình cũng như một hài tử lên ba vậy.
- Điều kiện cứ dựa theo lúc trước mà làm! Bất quá điều kiện hà khắc như vậy, ta phỏng chừng tam thế gia đều sẽ không tiếp nhận! Cho nên, chỉ cần bọn hắn làm ra tuyên bố xác định không tiếp thụ, chúng ta còn có cớ để dẹp yên bọn hắn! Tam đại thế gia, lại có thể thế nào? Nói cho cùng cũng chỉ là tam đại thế gia thế tục, hừ, nếu là quả thật chọc giận lão phu, có thể khiến cho tam đại thế gia này chó gà không còn cũng không phải việc khó!
-Dạ
Hoàng Quân trong lòng mừng thầm. Đây cũng là ước nguyện của hắn. Trảm thảo, tu trừ tận gốc ah. Hiện tại có lão tổ tông ở đây, Hoàng gia đương nhiên có thể hoành hành, nhưng lão tổ tông không khẳng định là lần sau có muốn trở về, khi nào thì ra đi cũng không biết, mà tam đại thế gia còn ở đó. Nói chi xa, chỉ một nhà còn tồn tại, Hoàng gia cũng khẳng định xong rồi!
Cho nên, duy có hoàn toàn đem ba thế gia hủy diệt biến mất trên đời, mới là nhất lao vĩnh dật chi đạo (cực khổ một lần an nhàn cả đời)!
-Hoàng lão,việc này chỉ sợ phải còn cân nhắc ký. Chủ ý của tông chủ là cho chúng ta tra xét chuyện thực hư của Diệp Cốt đan, mà chỗ đấu giá kia chính là Quý Tộc Đường, chính là Quân gia cùng Đường Nguyên, mà Độc Cô thế gia cùng Quân gia chính là quan hệ thông gia. Nếu là…
Một vị áo choàng tím cười cười, từ từ cân nhắc một chút, cẩn thận nói.
- Việc này đương nhiên, lần này đoàn người cùng Thiếu tông chủ đi ra, Hoàng mỗ ta tự nhiên sẽ không chuyên quyền độc đoán.
Vị Hoàng lão âm u ha ha cười, nói :
- Đến tột cùng là làm việc như thế nào, hiển nhiên là còn muốn nghe ý kiến của thiếu tông chủ.
Ánh mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía một vị áo tím đính vàng khác một cái. Hắn cũng chính là người tuổi còn trẻ nhất.
Trung niên nhân kia nguyên lai là Mộng Huyễn Huyết Hải Thiếu tông chủ! Chẳng thể trách hắn còn trẻ như vậy liền cùng Hoàng lão đầu ngang vai ngang vế...
Trung niên nhân đúng là lòng tràn đầy buồn bực. Thầm nghĩ Hoàng lão ngươi đều đem thái độ biểu đạt quá rõ ràng như vậy rồi, ta có thể nói không đồng ý sao? Nếu nói không đồng ý quyết định của ngươi, chẳng khác nào đương trường vẽ mặt, đấu tranh nội bộ!? Hoàng lão ngươi ở Mộng Huyễn Huyết Hải cũng có một chút danh phận, sao ta dám làm gì!
Ngay trước nhiều người như vậy mà bác bỏ ngươi, ngươi không nổi đóa mới là lạ! Nhưng nếu hoàn toàn dựa theo quyết định của ngươi, Diệp Cốt đan làm sao bây giờ? Giết nhầm vài người thế tục đương nhiên không là cái vấn đề lớn gì, nhưng vấn đề là những người này cũng cùng Diệp Cốt đan có quan hệ a! Diệp Cốt đan, hiện tại có thể quan hệ đến Mộng Huyễn Huyết Hải cùng với hai đại Thánh Địa khác a.
Về phần Thiên Phạt Sâm Lâm bị vị thiếu tông chủ này bỏ qua…
Hắn trầm ngâm một hồi, mới nói:
- Hoàng lão người nhà gặp chuyện vô lễ lăng nhục như thế, chúng ta tự nhiên là không thể không quản không hỏi? Như vậy, chẳng phải là làm cho người ta xem nhẹ Mộng Huyễn Huyết Hải chúng ta? Thù, đương nhiên phải báo. Tức hận đương nhiên phải phát tiết!