Duyên Đến Chương 5.2

Chương 5.2
Bốn vị trưởng bối ở đây đều bị động tác thô lỗ của hắn làm sợ tới mức kêu ra tiếng, nhưng hắn đã tức quá rồi, căn bản không nghe được.


"Cô rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?" Hắn cầm bả vai của cô dùng sức lay động, quát: "Muốn học người ta tuyệt thực kháng nghị có phải hay không? Tốt nhất, cô nên cái gì đều không cần ăn, tốt nhất ngay cả nước cũng không cần uống..." 

" Ngôn Nghiễm, ngươi điên rồi sao!" Ngôn Chỉ nhanh chóng xông lên trước tách hắn cùng Khương Hồng Lăng ra, nhưng một giây sau một bóng đen phút chốc từ trước mắt hắn lủi qua 

Khương Hồng Lăng trực tiếp nhào vào trong lòng Ngôn Nghiễm. 

" Anh Ngôn Nghiễm!" cô khóc cơ hồ nghe không ra giọng lúc trước, nghẹn ngào kêu to, sau đó gắt gao ôm hắn. 

Ngôn Nghiễm đầu tiên cả người cứng đờ, sau đó cúi đầu, thở dài dè chừng nhìn cô ôm chặt mình. 

" Khương Hồng Lăng, đừng như vậy, trước đứng vững được không?" Hắn ôn nhu thở dài. 

Nhanh dựa vào trước ngực hắn đầu kịch liệt lắc lắc, "Ta muốn về nhà, anh Ngôn Nghiễm, ta muốn về nhà." cô nghẹn ngào nói. 

" Anh Ngôn Nghiễm tối hôm qua không phải đã nói với em, cha mẹ em đã xuất ngoại không ở nhà, cho nên..." 

Nhờ chức vụ của anh cả, bọn họ tra được Khương gia một nhà ba người trong tuần liền đến Mĩ đi thăm bạn bè rồi, nghe nói ít nhất phải đợi hơn một tháng nữa, muốn liên lạc đến bọn họ căn bản chính là chuyện không có khả năng. 

"Ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!" Khương Hồng Lăng lần đầu tiên phát cáu kêu lên, "Ô...Ta muốn về nhà ! ! Ô..." 

Ngôn Nghiễm có chút thúc thủ vô sách nhìn cha mẹ cùng cha mẹ Trần Nhu Bình.

" Hồng Lăng ngoan, dì ngày mai lại kêu anh Ngôn Nghiễm mang cháu đi chỗ trẻ em vui chơi được không?" Phòng văn ôn nhu rất đúng lúc mở miệng. 

Nghe thấy lời của mẹ, sắc mặt Ngôn Nghiễm nhất thời lúc trắng lúc xanh. chỗ vui chơi của trẻ em? Không cần đi! 

"Ta không cần, ta muốn về nhà, ô...Ta muốn về nhà..." 

Ngôn Nghiễm không khỏi âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

"Vì sao, không phải cháu thích nhất đến chỗ chơi trò chơi, công viên chơi sao? Dì..." 

"Không muốn không muốn không cần, ta muốn về nhà, ô...Ta muốn về nhà, ta muốn cha mẹ, ô...Cha mẹ, ô..." 

Làm sao bây giờ? Mọi người trên mặt nhất trí không tiếng động hỏi. 

" Hồng Lăng đói bụng không, có muốn ăn MacDonald không? Anh đưa em đi ăn MacDonald được không?" Ngôn Chỉ linh cơ vừa động hỏi. 

Mọi người nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ làm sao có thể quên biện pháp hay này, cô thích ăn MacDonald nhất rồi, nhất định sẽ quên chuyện phải về nhà .

"Kêu Ngôn Nghiễm mang cháu đi ăn MacDonald được không?" 

"Không cần!" Ngoài dự liệu của mọi người, Khương Hồng Lăng dùng sức cự tuyệt, đồng thời tiếp tục cầm chặt lấy Ngôn Nghiễm cố tình gây sự kêu, "Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà!" 

Tại sao có thể như vậy? 

" Khương, Hồng, Lăng." Ngôn Nghiễm rốt cục nhịn không được nhìn cô mà gầm nhẹ. Chính là anh hét lên, mọi người đều bị ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng anh, anh hít sâu một hơi, sửa lại ngữ khí hòa hoãn một lần nữa rồi mở miệng, "Em không phải thích ăn nhất MacDonald sao? Vì sao nói không cần ﹖" 

"Em...em muốn tìm mụ mụ của em." Khương Hồng Lăng khóc thút thít trả lời. 

"Anh đã nói với em là cha cùng mụ mụ của em xuất ngoại đi chơi , vì sao ngươi chính là nghe không hiểu?" Ngôn Nghiễm nhịn không được phẫn nộ mở miệng. 

"Ô...Ô..." 

"Không cho phép khóc!" Anh r ít gào, lại đưa tới một đôi hướng anh trợn mắt nhìn ánh mắt. Sâu hơn hít một hơi, anh nhẫn nại hạ thấp giọng nói: "Đừng khóc nửa, nói cho anh Ngôn Nghiễm, em rốt cuộc là làm sao vậy?" 

"Ta..." Khương Hồng Lăng vẫn còn khóc thút thít , sau đó cúi đầu lầm bầm nói gì đó. 

"Em nói cái gì?" Ngôn Nghiễm đem lỗ tai khuynh hướng hỏi cô. 

Cô khóc thút thít lại nói một lần nữa, lúc này anh nghe được hai chữ đau quá. 

"Làm sao đau? Em nói lại lần nữa xem, anh không có nghe rõ." Anh nhẫn nại hỏi lại, cảm giác xung quanh mình người đang nghe anh nói đến đau thì tựa hồ cũng ngừng lại rồi hô hấp. 

" Bình, con làm sao không thoải mái, nói cho mụ mụ nghe nào." Trương Thục Phân nhịn không được mà tới lại gần. 

Khương Hồng Lăng thấy thế, lập tức dùng cả tay chân hướng đến trên người Ngôn Nghiễm mà nhảy, thiếu chút nữa làm hắn bị áp đảo toàn bộ. 

" Khương ,Hồng Lăng " thật vất vả mới đứng vững vàng , Ngôn Nghiễm lập tức nghiến răng nghiến lợi hướng cô bật ra tiếng gầm rú, nhưng một tiếng thét kinh hãi cắt ngang lời anh. 

"Ông trời!" Trương Thục Phân hai tay che miệng lại kinh hô. 

Theo tiếng kinh hô này, hiện trường nhất thời lâm vào trong một mảnh trầm tĩnh, mọi người hai mắt trừng mắt nhìn một điểm trên người Khương Hồng Lăng mà nói không ra lời. 

"Chuyện gì xảy ra?" Ngôn Nghiễm mạc danh kỳ diệu nhìn mọi người. 

"Cô...Lão Tứ...MC..." 

Vừa nghe đến MC, Ngôn Nghiễm thoáng chốc cả người cứng đờ, tiếp theo liền giống như bị nóng đến giống như, vội vàng thân thủ đem khó khăn khi anh trên người nữ nhân đẩy ra. 

"Đông!" Mông rơi xuống đất thanh âm của, sau đó một giây sau 

"Wow nha " Khương Hồng Lăng nhất thời khóc lớn. 

"Lão Tứ, ngươi làm gì ﹖" Phòng Văn vui mừng giận trừng con trai, đồng thời cùng Trương Thục Phân vội vàng tiến lên trấn an Khương Hồng Lăng đang ngồi dưới đất gào khóc lớn , "Hư, đừng khóc, a di giúp ngươi mắng hắn, đừng khóc." 

Khụ, chuyện này giao cho các bà các cô trong nhà, chúng ta xuống lầu dưới đi." Ngôn tứ bảo xấu hổ ho nhẹ một tiếng, sau đó cũng không quay đầu tiêu sái ra khỏi phòng đi xuống lầu một, sau đó các nam nhân trong nhà cũng đi xuống. 

Vừa mới xuống lầu, ghế dựa còn chưa ngồi ấm chỗ, Ngôn Nghiễm lại lần nữa bị mẹ gọi lên lầu hai. 

"Chuyện gì?" Anh nhíu mày hỏi. 

Phòng Văn vui mừng bĩu bĩu cằm, chỉ vào Khương Hồng Lăng đang ngồi dưới đất vẫn không ngừng khóc, ý tứ muốn chính anh xem. 

trong nháy mắt mày Ngôn Nghiễm nhăn chặt hơn chút nữa. 

"." Hắn đi lên trước, cư cao lâm hạ trừng mắt mệnh lệnh cho cô. 

"Ngươi đừng hung dữ với con ta như vậy." Một bên Trương Thục Phân nhịn không được đau lòng nói ra. 

" Khương Hồng Lăng, anh nói chuyện với em, em có nghe thấy hay không?" Hơi chút hòa hoãn âm thanh, anh lên tiếng lần nữa. 

Khương Hồng Lăng đáng thương ngẩng đầu, một bên mút lấy cái mũi hồng một bên nhìn anh, nhưng không có lên tiếng trả lời. 

Vừa thấy bộ dạng đáng thương của cô, Ngôn Nghiễm liền cứng rắn không dậy nổi tâm địa, anh ngồi xổm xuống sàn nhà, không biết nên lấy cô làm sao bây giờ thở dài. 

"Em ngồi dưới đất làm cái gì?" Anh hỏi. 

"Em muốn về nhà." 

Nguồn: truyen8.mobi/t37480-duyen-den-chuong-52.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận