GIẢ CÁN BỘ
Tác giả: Dương Tử Hiên
Chương 674 (668): Mời không đi(2)
Nguồn dịch: Nhóm dịch hungvodich9490
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruyen.com
Nguồn truyện: qidian.com
Một khi hình tượng cường ngạnh này được hình thành, tất nhiên sẽ tóm được càng nhiều nhân tài xuất sắc, đầu tư vào hắn.
Nhưng đối với Chu Lập Xương mà nói, cái này cũng không coi là chuyện tốt vào đâu.
Một khi Dương Tử Hiên hình thành hình tượng cường ngạnh, sẽ hình thành một cỗ thế lực mạnh mẽ, tất nhiên sẽ làm suy yếu lực ảnh hưởng của hắn và cướp lấy một bộ phận quyền nói chuyện của hắn.
Dương Tử Hiên ngồi ngay trước mặt Chu Lập Xương, đây là lần đầu tiên hắn tiến vào cái văn phòng bí thư thị này ủy.
Sau khi vào cửa ngồi xuống, Dương Tử Hiên một mực bảo trì tư thế ngẩng đầu, không hề khúm núm.
Không khí trong văn phòng rất vi diệu.
Nắm bắt được quyền hành tài chính, tâm tình Dương Tử Hiên rất tốt, thị trưởng quản dự toán, hắn muốn thị triển quyền cước tại Quảng Lăng, tất nhiên phải một mực khống chế quyền sở hữu tài sản ở trong lòng bàn tay của mình, vậy nên mới nghĩ ra mưu kế một mũi tên trúng nhiều đích như vậy.
Chỉ là, chiếm lấy công tác cục tài chính, Dương Tử Hiên biết rõ chuyện đó tất nhiên sẽ khiến Chu Lập Xương cảnh giác và bất mãn.
Hắn ôm hết quyền hành tài chính, liền có ý tứ hàm xúc, về sau, thị ủy muốn dùng tiền, nhất định cũng phải trải qua hắn phê duyệt và ký tên, ở trình độ nhất định, thị ủy đã phải gánh chịu sự chế định của hắn, đối với Chu Lập Xương, người ưa thích làm thuật cân bằng mà nói, chính là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Bởi vậy, sau khi họp xong, Dương Tử Hiên liền tới chỗ Chu Lập Xương trước tiên, uống chút trà, tâm sự, kịp thời nói chuyện, tu bổ quan hệ giữa hai người.
"Trên nguyên tắc, tôi đồng ý để Tống Tịnh Thông nhậm chức thư ký trưởng chính phủ thành phố, chỉ là, vẫn còn phải đợi phòng tổ chức bên kia khởi động chương trình khảo sát." Chu Lập Xương có nhiều bất mãn đối với Dương Tử Hiên, nhưng vẫn chưa đến mức làm mắc kẹt người Dương Tử Hiên chọn lựa đề cử làm đại quản gia chính phủ thành phố.
Lúc trước hắn từng hứa hẹn để cho Dương Tử Hiên tự mình tuyển chọn thư ký trưởng, hắn không thể lật lọng.
Có một câu như vậy, Dương Tử Hiên liền biết Tống Tịnh Thông cơ bản không có vấn đề gì, liền cười nói: "Tôi muốn mời bí thư tối nay cùng tôi ăn cơm rau dưa, không biết tôi có thể được hân hạnh đón tiếp ngài không?"
Chu Lập Xương không trực tiếp cự tuyệt, đánh mắt cho thư ký đứng bên cạnh, thư ký lập tức tiến lên một bước, dùng giọng nói rất thấp nhưng lại để Dương Tử Hiên có thể nghe được: "Buổi tối ngài còn có một buổi hẹn."
"Thật là ngượng ngùng, đồng chí Tử Hiên, cậu cũng nghe rồi đấy, buổi tối tôi có một cuộc xã giao đơn giản, để hôm nào khác đi!" Chu Lập Xương nhàn nhạt nói.
Dương Tử Hiên biết rõ trong nội tâm Chu Lập Xương đã sinh ra khúc mắc đối với hắn rồi, cũng không thể miễn cưỡng, muốn mở ra cục diện, tất nhiên phải đắc tội với người, liền đứng lên cáo từ.
Chu Lập Xương gật gật đầu, cũng không đứng dậy đưa tiễn, chỉ phân phó thư ký đưa hắn tới cửa, miệng lẩm bẩm: "Người trẻ tuổi không tuân thủ quy củ!"
Đợi Dương Tử Hiên triệt để rời đi, Chu Lập Xương mới nói với Phí Thống vừa đi vào: "Hi vọng hắn không giải quyết được sự tình ngân hàng bên kia, ăn trộm gà không được còn mất nắm thóc, bằng không thì sẽ thật sự bị hắn bắt được quyền tài chính, thời gian của chúng ta cũng không còn dễ trôi qua như vậy".
Phí Thống tựa lưng vào cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào phía sau lưng hắn, làm nổi bật ra bộ mặt âm u.
Trước khi Chu Lập Xương làm bí thư, Phí Thống từng đảm nhiệm phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy tại văn phòng thành ủy, đương nhiên, không phải chủng loại phó chủ nhiệm cầm thực quyền kia.
Mọi người trong cơ quan thường đùa giỡn gọi hắn là "phế thùng", về sau lên như diều gặp gió, chim rơi xuống đồng ngô biến Phượng Hoàng, cách gọi này dần dần ít đi, nhưng cái danh xưng này đã tạo thành ám ảnh trong tâm lý hắn.
Chứng kiến người trẻ tuổi tài hoa được đề bạt, lên chức, cầm quyền, trong lòng hắn luôn có cảm giác ghen ghét và nguy cơ không hiểu, coi như là một loại vặn vẹo, bệnh trạng tâm lý.
"Nghe nói thị trưởng đã lên tiếng, giải quyết công việc ngân hàng lần này, về sau, sẽ mở lại hội nghị thường vụ, chuyên nghiên cứu về phân công của các thị trưởng."
Phí Thống không nói một hơi hết lời: "Một khối tài chính này, để đồng chí Phiền Khang phụ trách, sẽ càng phù hợp hơn..." xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Quyền hành tài chính hoàn toàn bị Dương Tử Hiên khống chế, Phí Thống cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, hắn nhất định phải từ từ cho Dương Tử Hiên uống thuốc đi ngoài ở trước mặt Chu Lập Xương.
Văn phòng thị ủy chi tiêu rất nhiều, ví dụ như chi tiêu mười vạn trở lên, một trăm vạn trở xuống, đều cần thị trưởng ký tên.
Chi tiêu trong vòng một vạn có thể trực tiếp tìm phó thị trưởng phân công quản lý tài chính ký tên lấy tiền là được rồi, không cần trải qua cửa thị trưởng, dưới ba nghìn, do cục trưởng cục tài chính ký tên.
Nhưng nếu như Dương Tử Hiên được phân công quản lý tài chính, liền có ý nghĩa giảm bớt khâu phó thị trưởng ký tên, khoản dùng một vạn trở lên, đều cần Dương Tử Hiên ký tên.
Đối với văn phòng thị ủy, loại nhà giàu dùng tiền này, hắn lại là trưởng thư ký thị ủy, không nhiều lắm, mỗi tháng đều phải mang khuôn mặt vui vẻ đi văn phòng thành phố tìm người thanh niên kia ký tên, thấy thế nào cũng có chút cảm giác như mang cục tạ trên vai.
Điểm lòng dạ hẹp hòi ấy của Phí Thống, Chu Lập Xương nhìn thấy rất rõ ràng, phân công phó thị trưởng, trên lý luận là do thị trưởng cùng mấy phó thị trưởng thương lượng quyết định, báo hội nghị thường ủy thị ủy phê duyệt, chỉ là chương trình đi qua.
Nhưng không có nghĩa là Chu Lập Xương không thể hơi điều chỉnh một vào phân công trên hội nghị thường ủy thành ủy.
"Không vội!" Chu Lập Xương chắp hai tay sau lưng, đi một vòng trong phòng làm việc.
Văn phòng trang hoàng thoạt nhìn khá bình dị, không có gì lạ, nhưng người hữu tâm vẫn có thể phát hiện ra trên giá sách bày biện mấy tảng đá và nghiên mực hình thù kỳ quái, Chu Lập Xương không yêu thích nhiều trò vui lắm, vơ vét đá lạ và nghiên mực cũng tính toán là một.
Phí Thống lập tức biết Chu Lập Xương không muốn động tay chân gì trên mặt phân công này, từ con mắt hắn xem xét, cử động của Chu Lập Xương có chút khác thường, Chu Lập Xương trong ấn tượng của hắn không phải là người ưa thích uỷ quyền.
Chu Lập Xương tự nhiên có lo nghĩ của mình, Dương Tử Hiên trẻ tuổi, có tính bốc đồng, Chu Lập Xương hắn năm nay bốn mươi sáu, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không coi là nhỏ, hắn còn muốn tiến bộ, muốn đãi ngộ chính bộ.
Hắn luôn nghĩ đến chuyện có thể kiếm cái chức phó bộ thực quyền tại trước khi về hưu, kiếm cái đãi ngộ phó bộ rồi về hưu, cũng coi như không uổng cuộc đời này.
Trong thể chế, người nào cũng biết tuy chính sảnh và phó bộ chỉ cách có một đường, nhưng trên mặt đãi ngộ cá nhân, là cách biệt một trời, sau khi về hưu, loại khác biệt này càng thêm nổi bật.
Chữa bệnh, bảo vệ sức khoẻ, phân phối thư ký và xe, chênh lệch trên mặt đãi ngộ chính trị giữa chính sảnh và phó bộ, tại sau khi về hưu sẽ trở nên cực kỳ rõ ràng.
Những thứ khác không nói, sau khi về hưu, hưởng thụ đãi ngộ cấp phó bộ, có thể đọc một ít văn bản tài liệu có tính bí mật cao cấp hơn chính sảnh, hơn nữa còn có thể thông qua một ít nơi không công khai, biểu đạt quan điểm chính trị của mình, tiếp tục phát huy nhiệt lượng thừa.
Đối với nguyên nhân lãnh đạo cấp tỉnh Nam Tô bị điều chỉnh lần này, Chu Lập Xương cũng biết một chút, Tống Thế Càn tại phương diện mạch suy nghĩ công tác kinh tế xuất hiện lệch lạc, kinh tế tỉnh nội trì trệ không tiến, làm cho trung ương bất mãn, cái này cũng cho hắn một tín hiệu chính trị.
Con nước lớn phát triển kinh tế cuồn cuộn đã không có khả năng rút lui! Ai chủ chính một phương, nếu trên mặt công tác kinh tế không có sự phát triển, sẽ bị tước vị.
Ít nhất, tại vấn đề lấy công tác kinh tế làm trung tâm này, trung ương sẽ không xuất hiện cục diện thay đổi liên xoành xoạch.