Gian Khách Chương 2 01 : Rượu ngon mĩ nhân không từ chối

Chương 201 : Rượu ngon mĩ nhân không từ chối

 

Bộ Công trình Quả Xác từ lâu vốn đã nằm trong sự ảnh hưởng âm thầm của Thai gia. Cái con robot thế hệ mới mang tên Tiểu Bạch Hoa của Bộ Công trình có thể nghiên cứu chế tạo thành công như thế, kỳ thật chính là kết quả của sự “hợp tác” giữa Thai gia và Hứa Nhạc, Thai phu nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng có bất cứ hoài nghi nào về các tính năng của con robot Tiểu Bạch Hoa. Bởi vì bà ta chính là người duy nhất trong toàn bộ Liên Bang biết lai lịch thật sự của Hứa Nhạc. Bà ta có lòng tin tuyệt đối đối với người đó. Truyện "" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
 
Lúc nhận được tin bên phía Viện Khoa học Liên Bang đã điều động Lý Phong làm phi công của mình, phu nhân mới bắt đầu có chút lo lắng. Thế nhưng Hứa Nhạc đã tự mình điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa xuất trận, sự lo lắng này mới biến thành sự tin tưởng mạnh mẽ. Dù sao hắn cũng đã sống cùng với người kia nhiều năm như vậy rồi, khẳng định cũng được người đó hướng dẫn ít nhiều. Cuối cùng khi Hứa Nhạc giành được thắng lợi, ở trong mắt vị phu nhân này mà nói, tuyệt đối là đương nhiên, bình thường.


 
Tất cả những sự tự tin gần như tuyệt đối này, cũng chính là dựa vào thực lực khủng bố của vị cố nhân năm xưa. Hoặc là có thể nói chính xác, đây là sự tín nhiệm gần như tuyệt đối mà không lời nào có thể hình dung được.
 
Phu nhân đem một ít hạt bột được làm một cách tinh xảo, nhìn qua giống như là trân châu, vừa khuấy vừa đổ đều vào trong nồi chè hạnh nhân. Màu trắng tinh khiết hòa vào màu xanh biếc tươi đẹp, nhìn qua cực kỳ bắt mắt… Khi lửa vừa đủ độ, Thai phu nhân múc ra hai chén chè, một chén dành cho mình. Bà ngồi trong gian bếp nhỏ, trên tường trang trí một số bức tranh bắt mắt, bắt đầu nhấm nháp chén chè do đích thân mình nấu.
 
Cuộc đánh cuộc giữa Hứa Nhạc và Lý Cuồng Nhân trong đại sảnh căn cứ lắp ráp thiết bị quân dụng của Bộ Quốc phòng kia, bà ta cũng biết được. Vừa đưa tay khuấy nhẹ chén chè, phu nhân vừa thầm nghĩ trong lòng, nếu tính theo bối phận của người kia, cái tên tiểu tử bá vương Lý Phong gọi Hứa Nhạc một tiếng tiểu thúc, thật sự cũng không có gì uất ức cho hắn lắm.
 
- Phu nhân. Thiếu gia Lâm Đấu Hải lúc này có điện thoại gọi điện. Hiện tại cậu ấy vừa lúc đang ở Thủ Đô. Cậu ấy muốn thay mặt trưởng bối trong nhà đến thăm hỏi ngài một chuyến.
 
Cận quản gia đứng ở cửa cung kính nói. Phần lớn những đại nhân vật trong Chính phủ Liên Bang muốn liên hệ với nữ chủ nhân của Thai gia, bình thường đều phải thông qua Trầm Tổng thư ký mà chuyển lời. Chỉ có những người trong Thất đại Gia tộc, đã cùng tồn tại với Thai gia vô số năm, mới có thể thông qua Cận quản gia mà chuyển lời như thế.
 
- Dạo này tâm tình của tôi không được tốt cho lắm, cũng không muốn tiếp khách.
 
Thai phu nhân nhẹ nhàng thổi chén chè nóng trên tay, khẽ mỉm cười nói:
 
- Nếu như mấy lão già trong Lâm gia kia đích thân đến đây, có lẽ tôi còn suy nghĩ lại một chút. Trong thế hệ thứ hai của Lâm gia, cũng chỉ có tên gia hỏa Lâm Bán Sơn là còn có chút thú vị một chút. Nếu như Lâm Bán Sơn đến đây thì nhất định tôi sẽ bằng lòng gặp mặt hắn.
 
Cận quản gia hiểu được ý tứ trong lời nói của phu nhân, tự nhiên biết rõ mình phải làm gì. Ông ta thoáng nói mấy câu gì đó vào trong điện thoại, sau đó mới ngồi xuống cái bàn ăn đối diện với phu nhân, bắt đầu ăn chén chè mà bà ta dành sẵn cho mình.
 
Tâm tình của phu nhân hai ngày nay quả thật là không tốt cho lắm. Về vấn đề tranh cử Tổng thống trong Liên Bang, hay chuyện tiêu chuẩn con robot thế hệ mới, cũng không đủ khiến cho cảm xúc tâm tình của bà ta quá mức dao động như thế. Trải qua mấy mươi năm trong sân khấu chính trị, bà ta vẫn cùng các đời Tổng thống tiên sinh duy trì mối quan hệ bạn bè tốt đẹp. Chỉ vỏn vẹn một điểm này mà thôi, cũng đủ để phu nhân có tư cách nhìn tất cả những chuyện quan trọng phát sinh trong Liên Bang bằng ánh mắt khinh thường nhàn nhạt.
 
Chuyện khiến cho Thai phu nhân có chút không thoải mái, tất nhiên là chuyện xảy ra trong căn phòng chỉ huy hôm trước, Bộ Công trình Công ty Quả Xác đã đứng ra lên án Viện Khoa học Liên Bang đã sao chép thành quả nghiên cứu…
 
Trận phong ba sao chép kia bị vạch trần, khiến cho rất nhiều người trong Chính phủ cùng với Ủy ban Quản lý Liên Bang cảm thấy rất không hài lòng, cho rằng Chính phủ Liên Bang cũng không biết làm thế nào để giao phó với dân chúng. Thế nhưng những người này đều cho rằng phía sau hành động này có cái bóng của phu nhân… Cuối cùng những cảm xúc này đều đặt hết lên thế lực của Thai gia…
 
Thai phu nhân cũng không hề để ý tới nỗi oán giận của đám chính khách này, bởi vì cũng không ai dám đứng trước mặt bà ta mà thể hiện sự oán giận đó. Nhưng mà Hứa Nhạc và Thương Thu làm ra những hành động này, thế nhưng cũng không hề báo cáo lại cho phía chủ nhiệm Jose, khiến bà ta cảm thấy quá mức bị động. Bất luận là chuyện này đối với Thai gia tạo thành những lợi ích hay ưu đãi gì, nhưng suy nghĩ đầu tiên của bà ta chính là, cái gã thanh niên kia cũng không hề tôn trọng mình. Truyện "" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
 
Lâm Viễn Hồ mặc dù cho đến bây giờ vẫn đứng độc lập, không hề có bất cứ quan hệ gì với Lâm gia, thế nhưng dù sao ông ta cũng là một đại nhân vật hiếm hoi của Lâm gia trong nhiều năm gần đây, có thể đứng sừng sững trên vũ đài chính trị lâu năm như thế. Một đại nhân vật như thế mà bị hủy hoại trong tay của Hứa Nhạc… Lúc này Lâm Đấu Hải xin gặp mặt thăm hỏi bà, tự nhiên chính là muốn đại diện cho Lâm gia đến đây cẩn thận quan sát, thăm dò thái độ của bà ta đối với chuyện này mà thôi.
 
- Phu nhân. Xin hỏi có chuyện gì phân phó?
 
Lúc này Trầm thư ký đột nhiên từ ngoài cửa đi vào. Nhìn thấy cảnh Thai phu nhân cùng với Cận quản gia đang cùng ngồi ăn chè trong phòng bếp. Trầm thư ký thoáng có chút khẽ rùng mình. Từ khi gia nhập vào cuộc sống bên trong trang viên này, hắn ta đại khái cũng hiểu được, khoảng cách đến khi mình có thể nhận được vinh dự ngồi ở đây ăn chè do đích thân Thai phu nhân nấu ra, còn một khoảng rất lâu nữa…
 
- Gọi điện thoại cho Bố Lâm một chuyến…
 
Thai phu nhân thoáng chùi chùi tay trên tạp dề trước bụng, tùy tiện nói một câu. Chuyện tình Viện Khoa học Liên Bang sao chép thành quả nghiên cứu, vốn là chuyện xấu hổ mà thượng tầng của xã hội Liên Bang cũng không muốn gặp phải. Nhưng vô cùng kỳ lạ chính là, bản thân Tổng thống Tịch Cách tiên sinh tựa hồ cũng không hề có ý muốn đem chuyện này áp chế xuống. Thai phu nhân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên đối với điểm này. Cho nên bà ta mới bảo Trầm Cách gọi điện thoại liên hệ với vị Phó Chủ nhiệm của Văn phòng biệt thự Tổng thống một chuyến…
 
- Vâng ạ…
 
Trầm thư ký thoáng ngừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
 
- Khoảng sau 6 giờ là có cuộc phỏng vấn trực tiếp Tổng tuyển cử trên TV. Bên phía kênh tin tức tôi đã tiến hành an bày lại một chút…
 
Thai phu nhân thoáng khẽ phất tay vài cái, ngăn cản hắn không cần phải bẩm báo lại, khẽ nói:
 
- Cậu làm việc tôi rất yên tâm…
 
Một khi cái gã tiểu tử Hứa Nhạc không nghe lời kia, đã mãnh liệt âm hiểm mà đem Lâm Viễn Hồ ném xuống vũng bùn, Thai phu nhân cũng chỉ có thể dựa vào chuyện đã rồi mà kiếm thêm một số ích lợi lớn hơn nữa trong chuyện này… Bên phía văn phòng tranh cử của Nghị viên Mạt Bố Nhĩ đối với những chuyện lần này vẫn bảo trì thái độ im lặng trầm mặc. Thế nhưng những ảnh hưởng âm thầm của Thai gia đối với giới truyền thông lúc này cũng đã phát huy tác dụng của nó. Truyện "" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
 
Thai phu nhân chợt nghĩ tới trong cuộc điện thoại cá nhân lúc sáng, cái thanh âm hùng hậu cùng với thái độ cự tuyệt thập phần trực tiếp và quyết liệt của Nghị viên Mạt Bố Nhĩ, không khỏi thoáng cau mày một chút. Bà ta chưa bao giờ có hy vọng xa vời là có thể khống chế được một vị Tổng thống của Liên Bang, thế nhưng bà ta chung quy cũng không hài lòng đối với Nghị viên Mạt Bố Nhĩ thể hiện thái độ quá mức độc lập tự chủ như thế.
 
Chẳng qua vị Nghị viên Mạt Bố Nhĩ này tương lai cũng sẽ trở thành Tổng thống Liên Bang, phu nhân cũng cấp cho ông ta một sự tôn kính vừa đúng mực. Thế nhưng bản thân Hứa Nhạc thì cũng sẽ không nhận được sự đối đãi giống như thế.
 
- Thật sự là một tên gia hỏa không biết quy củ gì cả…
 
Thai phu nhân thầm nghĩ trong lòng như thế.
 
Bên trong giai tầng chính trị Liên Bang, thứ được xem trọng nhất chính là quy củ. Những chuyện mà Hứa Nhạc đã làm cũng không theo quy củ nào cả. Thai phu nhân trầm mặc thoáng ngẫm nghĩ, vừa khuấy nhẹ chén chè xanh biếc, quyết định tạm thời cho gã thanh niên này một lần cơ hội nữa. Nhưng mà tuyệt đối không có lần sau.
 
…..
 
Giữ bí mật trầm mặc, không có bất cứ ai đến thăm hỏi… Những áp lực vo hình từ bốn phía trong không khí ép xuống, khiến cho trận chiến đấu trên đỉnh núi Sơn mạch Tạp Kỳ cũng không mang đến cho Hứa Nhạc bất cứ chỗ tốt nào cả. Hắn cũng không biết Thai phu nhân làm như vậy, một phần là để bảo vệ sự an toàn của hắn, mặt khác ngược lại cũng là cảnh báo hắn. Bởi vì Hứa Nhạc căn bản cũng không hề nghĩ đến hai cái phương diện này.
 
Dùng hệ thống cảm ứng ý nghĩ để điều khiển robot, có thể nào khiến cho thân phận của mình bị bại lộ hay không? Trong thời khắc mà cảm xúc đã tràn ngập trong đại não, Hứa Nhạc căn bản là không hề nghĩ đến chuyện này. Cho nên cảnh cáo hắn, hắn căn bản là không nghĩ đến… Hắn đã từ trong cuộc đấu tranh dành tiêu chuẩn con robot thế hệ mới của Liên Bang mà đạt được thứ hắn muốn có… Sự thắng lợi về công lý và về tinh thần, cũng đã đủ cho hắn thỏa mãn rồi. Huống chi lúc này bên cạnh hắn còn có bạn bè nữa. Truyện "" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
 
Cô độc cũng là một loại bệnh, từ trước đến nay Hứa Nhạc đều luôn cho rằng như vậy, hơn nữa bản thân hắn từ trước đến giờ cũng bị cái loại bệnh này quấn lấy thân. Những thân nhân bạn bè tốt nhất của hắn, cũng bởi vì những nguyên nhân nào đó, mà lần lượt biến mất trong bóng đen vũ trụ, hoặc là trốn chui trốn nhủi trong đám đông của Liên Bang… Cho nên lúc còn ở cửa Đại viện Tây Sơn, khi nhận được cú điện thoại của Thương Thu, hắn cũng không chút do dự, ngay lập tức đồng ý mà chạy tới. Bị nữ Công trình sư có trí tuệ thiên tài cùng với bộ ngực đồ sộ cùng tồn tại này, trong khoảng thời gian gần đây, đã trở thành một trong những bạn bè tin cậy nhất của hắn.
 
Chiếc ô tô màu đen không có bảng hiệu gì, lúc mười giờ đêm, lặng yên dừng lại trước cửa một quán bar ở một khu phố yên tĩnh phía Nam của Đặc khu Thủ Đô. Đại học Thủ đô cùng nằm gần khu vực phía Nam này. Đây là một trong số những Đại học xã hội ít ỏi không nằm trong khu vực Đại học Thành ở Lâm Hải Châu… Bốn phía trên đường trước mặt quán bar đều tràn ngập các cô gái xinh đẹp mặc quần áo cực kỳ mỏng manh… Truyện "" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
 
Bên trong quán bar được trang hoàng cực kỳ xa hoa. Hứa Nhạc cũng không quan sát kỹ nội thất nơi này, nhưng đại khái cũng hiểu rõ, nơi này so với các hộp đêm tại Đại khu Đông Lâm thì cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần. Khúc nhạc nhẹ nhàng du dương thi thoảng vang lên, chen lẫn với âm thanh xô bồ hỗn độn bên trong quán bar. Người trong quán mặc dù cũng khá nhiều, thế nhưng bởi vì diện tích quán bar khá lớn, cho nên cũng không cảm thấy quá mức chật chội. Những đám thanh niên nam nữ nương theo những vũ khúc mà uốn éo thân thể của mình. Những luồng ánh sáng nhiều màu đẹp mắt liên tục đảo qua toàn gian phòng ngẫu nhiên hỗn hợp lại một chỗ, biến thành những hình ảnh không gian ba chiều, mang đậm phong cách tràn ngập vũ trụ, vẽ lên trên những thân thể thanh xuân của đám người đang nhảy múa bên dưới.
 
- Cụng ly!
 
Mấy ly rượu thủy tinh tràn ngập thứ rượu mạnh được nâng lên quá đầu, nhẹ nhàng chạm nhau tại một chỗ, thanh âm phát ra căn bản cũng không thể ngăn cản thanh âm hoan hô vui vẻ của những người có mặt ở đây…
 
Ngoại trừ Thương Thu ra, còn có thêm mấy thành viên của Tổ Kỹ Thuật còn ở lại Thủ Đô cùng tham gia lần tụ hợp này nữa. Đám Công trình sư bình thường nhìn qua trầm mặc chất phác này, cũng bởi vì đã nghiên cứu chế tạo ra con robot MX thành công rực rỡ này, hiện tại so với bình thường hiển nhiên là thả lỏng hơn rất nhiều. Chẳng qua trải qua gần một tiếng đồng hồ cụng ly liên tục, mồm miệng bọn họ đã bắt đầu hoạt động thoải mái hơn rất nhiều…
 
Lúc còn ở khu công nghiệp Bộ Công trình tại Cảng Đô, Hứa Nhạc cùng với đám đồng nghiệp trong Bộ Công trình trao đổi với nhau chủ yếu là thông qua hệ thống inte nội bộ. Nhưng sau mấy lần tiến hành hội nghị trực tiếp, cũng khiến cho họ rất nhanh mà làm quen với nhau. Lúc này mọi người ngồi cùng với nhau cũng vô cùng tự nhiên. Chỉ là nghe đám Công trình sư này không ngừng tâng bốc, khen ngợi mình một hội, Hứa Nhạc cũng không khỏi có chút thẹn thùng.
 
Rượu cũng cấp cho đám Công trình sư này thêm can đảm, bọn họ bắt đầu chạy ra sàn nhảy bên dưới, bắt đầu cùng với các cô gái thân hình tràn ngập thanh xuân mà không ngừng nhảy múa vặn vẹo thân thể. Hứa Nhạc cầm ly rượu nhìn bọn họ, không khỏi nở nụ cười tươi, quay đầu lại hỏi: Truyện "" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc () nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
 

- Tôi nhớ không lầm thì mấy người đó dường như đã kết hôn rồi mà?
 
- Kết hôn hay chưa kết hôn cũng không có gì khác biệt cả. Từ sau khi cuộc thí nghiệm thất bại năm rồi đến nay, phần lớn thời gian của mọi người trên cơ bản cũng đều sinh hoạt bên trong Bộ Công trình, rất ít có thời gian được về nhà…
 
Thương Thu lúc này đang nửa nằm nửa ngồi trên sopha gần đó, mở miệng trả lời hắn.
 
Có lẽ là do đã uống một ít rượu rồi, cho nên Thương Thu cũng không có đeo cặp kính cận tròn nhỏ trên chóp mũi như thường ngày nữa. Lúc này cả thân trên cô dựa sát vào cái ghế sopha, chân thả lỏng xuống phía dưới, ưỡn cặp ngực đồ sộ của cô ra ngoài… Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo sơ mi có chút hơi bó chặt. Bên trong cái áo sơ mi mỏng dính là một lớp áo lót màu xanh nhàn nhạt… Làn da thịt trắng như tuyết thông thông qua những chỗ hở của cái miệng áo sơ mi lộ hết ra ngoài, dưới ánh đèn lúc mờ lúc tỏ trong quán bar, thế nhưng lại giống như có ánh sáng lóa mắt phát ra trên đó…
 
Hứa Nhạc quay đầu nhìn lại, bắt gặp phong cảnh động lòng người trước ngực của Thương Thu, trong lòng nhất thời run lên một chút. Hắn chợt nhớ tới khoảnh khắc lần đầu tiên trong căn nhà kho cách ly ngầm dưới lòng đất của Bộ Công trình, khi mở webcam chat lên, cái hình ảnh mà hắn nhìn thấy đầu tiên, cũng chính là cặp ngực đồ sộ này của nàng. Lúc đó Thiếu tá Lan Hiểu Long cùng với Chu Ngọc đứng ngay sau lưng mình, cũng đã trừng mắt há hốc mồm mà nhìn…
 
- Thật sự đúng là có chút hơi quá lớn rồi…
 
Trong lòng hắn thầm hít một hơi thật sâu.
 
Dưới sự giáo huấn, đào tạo của Phong Dư đại thúc, Hứa Nhạc tuyệt đối cũng không phải là một gã chính nhân quân tử mắt lé không biết nhìn người. Thế nhưng chung quy hắn cũng không tính là từng trải trong quan hệ nam nữ… Sau khi mang một chút lưu luyến, tiếc nuối mà quay đầu đi, hắn cũng không dám tiếp tục nhìn lại cặp tuyết lê trắng noãn mê người kia nữa.
 
Hứa Nhạc gọi một cú điên thoại cho Bạch Ngọc Lan, xác nhận lại Cục Hiến Chương cũng không có gây khó dễ gì cho hắn, lúc đó tâm tình mới thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi hỏi lại Thương Thu một tiếng, hắn liền rủ Bạch Ngọc Lan đến quán bar làm vài ly rượu.
 
- Tôi đương nhiên là không có ý kiến gì cả…
 
Thương Thu nói:
 
- Cái vị Bạch thư ký kia của anh, kỳ thật cũng đã làm rất nhiều chuyện cho con robot MX này… Anh và tôi đều hiểu rõ điều này mà…
 
Cô ta dừng lại một chút, sau đó đột nhiên nghiêm túc giơ lên ly rượu đang cầm trong tay, hướng về phía Hứa Nhạc nói:
 
- Hứa Nhạc, cảm ơn anh.
 
- Có cái gì mà phải cám ơn tôi? Truyện "" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
 
Hứa Nhạc cũng thật lòng trả lời lại một câu, nhẹ nhàng cụng ly một cái với cô ta, nhàn nhạt nói:
 
- Tôi cũng chỉ muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về tôi mà thôi. Nói chính xác hơn, tôi thật tình chỉ muốn đòi lại đạo lý cho Giáo sư Trầm Lão mà thôi. Cám ơn cô đã nói những lời nói đó trong căn phòng chỉ huy…
 
Hai người ngồi xuống cạnh nhau trên ghế sopha. Hứa Nhạc nhìn thấy mái tóc đen thả dài của Thương Thu, mới phát hiện cô gái này khi không mang mắt kính, nhìn qua cũng tú lệ, ôn nhu hơn bình thường rất nhiều. Nhưng mà ánh mắt của hắn lại không theo sự khống chế, vô tình liếc xuống phía dưới một chút… Hắn chợt có cảm giác xấu hổ, thoáng đưa ngón tay lên chỉ chỉ mấy cái…
 
Thương Thu nhìn theo ngón tay của đang chỉ chỉ của hắn, cúi đầu xuống nhìn, phát hiện ra cái mà hắn muốn chỉ, liền bật cười một tiếng. Cô ta bình thường cũng rất là chú ý tới việc ăn mặc của mình. Nếu chẳng phải hiện tại đang ngồi trong quán bar vui chơi thoải mái như thế này, hơn nữa lại còn ngồi trên ghế dài, không gian khá kín, phần bàn khá cao nên che khuất gần nửa người, cô ta cũng tuyệt đối sẽ không cởi bớt mấy cái nút trên để thoáng khí một chút như thế này. Chẳng là cô ta không ngờ nổi, Hứa Nhạc lại cảm thấy xấu hổ bất an khi nhìn thấy cảnh này như thế.
 
- Ha ha, đừng nói với tôi anh vẫn còn xử nam đó?
 
Thương Thu cũng không có gài lại mấy cái nút áo sơ mi của mình, mà ngược lại cảm thấy cực kỳ hứng thú, hấp háy mắt cười hỏi Hứa Nhạc một câu.
 
Ánh đèn mê ly, chén rượu thơm nồng, bên cạnh lại có nữ nhân thân hình xuân phong mãnh liệt, lại nói một câu trực tiếp lớn mật như thế… Hứa Nhạc cảm giác thấy mặt mình có chút nóng lên, bưng ly rượu lên, cũng không trả lời.
 
Bên trong quán bar yên lặng, thỉnh thoảng cũng nổ ra vài trận phong ba nho nhỏ, nhưng cũng rất nhanh đã ổn định lại.
 
- Vì sao lại chọn quán bar này? Nơi này là nơi bọn thanh niên chơi bời, dưới tác dụng của rượu, rất dễ xảy ra vấn đề…
 
Hứa Nhạc nhìn về cái sân khấu nhỏ nằm ở tận cùng đại sảnh của quán bar. Lúc này trên sân khấu đang có một cô gái trẻ tuổi, mặc một bộ quần áo bó sát người màu xanh lam nhạt, đang không ngừng nhảy múa, phát ra phong vị mê người. Nội thất bên trong quán bar trang trí cũng rất ổn, đẹp đẽ bắt mắt, thiết kế mười phần hiện đại, cực kỳ mê người… Nhưng mà nhìn chung thì vẫn là nơi dành cho các thanh niên nam nữ ăn chơi…
 
- Bộ anh không phải là thanh niên hay sao?
 
Thương Thu có chút tò mò nhìn hắn, cũng không biết tại sao từ miệng cái gã thanh niên này lại nghe được những lời nói ra vẻ người lớn đến như thế.
 
Hứa Nhạc thoáng sững người một chút, mới phát hiện ra đại khái là tâm tình của mình thật sự là có chút vấn đè, hắn nở nụ cười bẽn lẽn mà che lấp đi chuyện đó.
 
Cũng không mất bao nhiêu thời gian, Bạch Ngọc Lan đã đến được quán bar, tìm được chỗ mọi người đang ngồi.
 
Hứa Nhạc và Bạch Ngọc Lan gặp nhau cũng không ai nói với ai câu nào, mỗi người cầm một ly rượu lên, cụng nhau một cái rồi đồng loạt uống cạn. Một lọn tóc đen thoáng thả xuống giữa trán Bạch Ngọc Lan, hắn lại theo thói quen thoáng cúi đầu xuống, nhấc chai rượu lên rót đầy ly cho Hứa Nhạc, sau đó mới ngẩng đầu lên. Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm trước trên căn cứ Cựu Nguyệt, hắn mới cất giọng ôn nhu nhỏ nhẹ nói:
 
- Ông chủ. Mấy ngày nay tôi suy nghĩ lại một chút, 2000 vạn mà cậu đưa cho tôi hình như có chút phí tiền. Có cần tôi trả lại cho cậu một ít hay không?
 
Tờ chi phiếu mà Hứa Nhạc đưa cho Bạch Ngọc Lan, cũng không nghĩ rằng sẽ dùng ngàn vàng mua tuấn mã. Bởi vì hắn cho đến giờ cũng không hề nghĩ đến chuyện trong hoàn cảnh xã hội Liên Bang như thế này, tạo lên một tổ chức riêng gì đó của mình. Hắn chỉ cơ bản là cần bên cạnh có một người đủ sự tin cậy, để giúp đỡ cho hắn. Lúc đầu Hứa Nhạc lựa chọn Bạch Ngọc Lan, chính là bởi vì tên gia hỏa là chính phi công quen thuộc với con robot MX nhất trong Liên Bang, có thể trợ giúp hắn trong quá trình nghiên cứu chế tạo, hơn nữa sau này có thể tham gia trận đối chiến robot nữa. Nhưng mà rốt cuộc trận đối thì trận đối chiến robot do đích thân Hứa Nhạc tiến hành. Trong cuộc sống hàng ngày sau này của Hứa Nhạc, những việc có thể cần dùng Bạch Ngọc Lan quả thật cũng không còn nhiều nữa. Cho nên Bạch Ngọc Lan mới một phen nói ra những lời như thế. Truyện "" được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc ()
 
- Có chuyện gì vậy?
 
Hứa Nhạc, thế nhưng cũng không có nghĩ đến chuyện đó, có chút không hiểu nổi, quay lại hỏi Bạch Ngọc Lan.
 
Thanh âm nhạc nhẹ chầm chậm vang lên trong quán bar. Thanh âm giai điệu lớn nhưng cũng không quá mức trầm thấp, đủ để che lấp đi thanh âm trò chuyện của hai người, Bạch Ngọc Lan mỉm cười nhàn nhạt nói:
 
- Ngoại trừ việc giăng mùng mắc võng, nấu cơm châm trà cộng thêm giết người cho anh ra, tôi hình như ở bên cạnh ông chủ như anh, cũng không có tác dụng gì nữa rồi.
 
Thương Thu lúc này đã uống khá say, ánh mắt có chút lờ đờ mông lung. Cô vốn cũng không chú ý đến bọn họ đang nói cái gì, khẽ đưa tay quờ quạng cài lại nút áo sơ mi trước ngực mình, đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị đi toalet.
 
Hứa Nhạc liếc mắt nhìn nàng một cái, nhịn không được bật cười thành tiếng. Cái áo sơ mi màu trắng của Thương Thu đã gài nhầm nút rồi, thế nhưng càng bó chặt cặp ngực đặc biệt to lớn của nàng, khiến cho càng thêm mê người hơn. Lúc này Hứa Nhạc mới hiểu được, hóa ra những cô gái có dáng người tuyệt diệu, bất luận là ăn mặc như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ cực kỳ hấp dẫn sự chú ý của người khác.
 
Có đôi khi, hấp dẫn người khác quá cũng không phải là chuyện tốt gì. Trên đường Thương Thu loạng choạng đi qua, đám tửu khách ngồi đầy trong quán bar bắt đầu chú ý đến khí chất mê người cùng bộ ngực đồ sộ của cô gái này. Cũng may là luật pháp ở Thủ Đô Đặc Khu cũng đặc biệt nghiêm ngặt hơn chỗ khác, cái quán bar bên cạnh Đại học Thủ Đô mà Thương Thu cố ý chọn này cũng là một quán bar khá nổi tiếng. Tuy rằng cô đi tới đâu đều hấp thu vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú, thế nhưng cũng không có ai tùy tiện lại gần làm phiền nàng.
 
Làm việc chung một thời gian lâu như vậy. Hứa Nhạc biết rõ Thương Thi có tính tình cực kỳ khó trêu vào. Hơn nữa ở đây cũng có nhiều bạn bè như vậy trong quán bar, hắn quả thật cũng không có quá mức lo lắng đến sự an toàn của nàng. Ngược lại hắn lại lo lắng có khi nào nàng còn chưa đi tới được cửa toalet đã ngã mất hay không… Hắn thoáng lo lắng nhìn về phía nàng, sau khi nói một tiếng với Bạch Ngọc Lan, liền vội vàng chạy theo.

Nguồn: tunghoanh.com/gian-khach/quyen-2-chuong-201-4A1aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận